Kể từ lúc đó, Cố Hải không nói lời nào, lặng lẽ ăn cơm. Thật tâm hắn nghĩ mọi người đều trưởng thành cả rồi. Từ trước đến giờ, ngoài việc bá đạo cưỡng ép ra thì hình như những cách khác rất ít áp dụng. Hiện tại, hắn nên kiểm điểm và điều chỉnh bản thân một chút cho ra dáng người đàn ông đã có gia đình. Như thế mới tạo niềm tin cho vợ được.
Nghĩ vậy liền ngoan ngoãn ăn cơm, tận tình chăm sóc Bạch Lạc Nhân, gắp cho cậu thức ăn cậu thích, còn gọi món tráng miệng cậu thích ăn bày sẵn ra. Thật làm người ta cảm thấy lạ mà.
Bạch Lạc Nhân trêu chọc Cố Hải thế thôi, bản thân cậu cũng đâu muốn tình cảnh thành ra thế này. Con lừa kia nghe những lời đó bình thường sẽ nổi điên lên quát tháo lại cậu hoặc là hung hăn đưa ra những triết lý ngang tàng của hắn. Bỗng dưng lần này yên tĩnh lạ thường khiến Bạch Lạc Nhân cảm thấy chán nản, không vui chút nào.
"Cậu sao lại yên lặng thế?" - Bạch Lạc Nhân hỏi Cố Hải.
Cố Hải không tỏ ra biểu tình gì rõ ràng, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không có gì. Tôi bình thường."
Hai người không nói chuyện một lúc, Cố Hải đột nhiên nghiêm túc dò hỏi: "Cậu và Lý Yên.... Thật ra là sao?"
Bạch Lạc Nhân người này đang muốn đóng vai chính chắn cho cậu xem, được thôi cậu cũng sẽ không phụ lòng hắn: "Tôi nói thật, Cố Hải à, tôi thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ, cậu biết rồi đấy. Tôi không gần mẹ nhiều, lớn lên đến tuổi dậy thì lại gặp ngay phải cậu. Cho nên khi tôi tiếp xúc với Yên Yên trong vài ngày bệnh tật khó khăn ấy, tôi cảm thấy cuộc sống có hương vị hẳn lên. Cậu thử nghĩ xem, lúc đau ốm, một cô gái ở bên chăm sóc tận tình, hỏi thử tôi làm sao không mềm lòng cho được."
Cố Hải rất kiên nhẫn lắng nghe, mỗi từ mỗi chữ như xuyên thẳng vào tim hắn. Bạch Lạc Nhân đang nói cậu ấy thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ? Đúng. Sự thật là vậy mà.
Bạch Lạc Nhân quan sát người đối diện, căn bản biết được hắn sắp nổi đoá lên rồi. Một lúc vẫn chưa thấy động tĩnh, đột nhiên Cố Hải móc điện thoại ra gọi cho ai đó.
"Alo. Nhã Tĩnh. Giúp tôi tìm một bà cô giúp việc tầm 50 tuổi trở lên. Làm việc tại nhà tôi. Biết chút kiến thức về bệnh tật càng tốt. Đặc biệt là phải giỏi chăm sóc người, cho người ta cảm giác như được mẹ hiền chăm sóc."
Diêm Nhã Tĩnh: "....."
"Cô nghe rõ không? Cứ theo tiêu chuẩn của tôi mà tìm." - nói rồi Cố Hải cúp máy.
Đưa tay qua nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, ánh mắt thông cảm: "Nhân Tử, tôi có thể vì cậu làm tất cả. Người tôi đàn tìm, đợi khi chúng ta về bác ấy sẽ đến làm việc ngay. Cậu không còn phải thiếu thốn nữa."
Quá vô liêm sĩ.
Tên này đi tìm một bà già về cho Bạch Lạc Nhân tận hưởng "hơi ấm phụ nữ". Thật hết nói nổi. Càng ngày thâm kế của tên này càng sâu, Bạch Lạc Nhân lăn lộn sa trường đương nhiên không thể mưu mô bằng hắn.
Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ bất mãn, đứng lên rời khỏi.
Cố Hải đương nhiên đuổi theo. Đến lúc đuổi kịp nắm tay người kéo vào lòng, lực đạo không nhẹ ôm cứng y: "Sao? Tôi không đè cậu lên giường nữa. Giải quyết như thế có phải rất chính chắn hay không? Cậu hài lòng chứ bảo bối.""Gian thương." - Bạch Lạc Nhân giằng co.
Cố Hải cong khoé môi, siết chặt vòng tay: "Thế là tôi muốn cho cậu biết. Không phải Cố Hải này không có cách đối phó, chỉ là tôi quá yêu cậu mà thôi."
Bạch Lạc Nhân nghe chưa hiểu lắm: "Ý cậu là sao?"
Cố Hải thở dài ra một hơi, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu người trong lòng, rành mạch trả lời: "Nếu xảy ra mâu thuẫn tôi hung hăn đè cậu lên giường là vì tôi biết cậu không hề nói thật. Cậu muốn chọc tức tôi. Dùng cách nghiêm túc để xử trí làm gì, vì đâu có đáng. Lúc thật sự có chuyện, cậu thấy tôi có thèm chạm vào cậu không chứ?"
"Ý cậu là từ trước đến giờ cậu giả vờ nổi giận chỉ để tôi... vui? Rồi sau đó lợi dụng cái cớ đó mà đè tôi lên giường?" - Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu hỏi.
"Cứ cho là vậy đi." - Cố Hải dứt khoác gật đầu.
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một chút trong lòng Cố Hải, không mở miệng nói chuyện.
Cố Hải thấy nam nhân không nói, chột dạ tưởng cậu đã giận liền buông ra nhìn thẳng vào mắt ai kia dò tìm: "Sao vậy?"
Bạch Lạc Nhân không nương tình giơ đầu gối chân phải lên thúc ngay bộ phận yếu ớt nhất của Cố Hải.
"aaaaa" - Cố Thống Khổ.
Bạch Chiến Thắng nở nụ cười, bỏ lại tên thương binh kia mà bước đi trước.
Nụ cười này rất có ý nghĩa nha. Thì ra Bạch Lạc Nhân không phải là giận mà bỏ đi. Chẳng qua cậu không muốn Cố Hải nhìn thấy nét hân hoan trên mặt mình.
Bạch Lạc Nhân cao hứng.
Cố Hải bây lâu nay vẫn dùng chiêu lừa đảo ngọt ngào này thu phục cậu. Quả thật nhìn không ra.
Hai người trở về khách, Bạch Lạc Nhân tắm rửa trước rồi trở lại giường chui vào chăn, lôi điện thoại của Cố Hải qua xem tin tức.
Hình của Đại Tá Triệu và đồng bọn đã lên trang nhất khắp các mặt báo Trung Hoa. Từ nay tiền đồ suy sụp, gia đình lung lay. Bạch Lạc Nhân không khỏi thở dài, trách sao lòng người vô đáy, sống không biết đủ để một bước sa chân vào vòng lao lý.
Cố Hải trở ra thấy vợ xinh đẹp thơm tho của hắn đang ngoãn ngoãn ở trong chăn. Nhãn cầu giãn ra thưởng thức một chút rồi cũng chui vào chăn, đưa tay ra: "Lại đây."
Bạch Lạc Nhân không ngần ngại nhích người đến nằm gọn gàng trong vòng tay Cố Hải. Cố Hải xoa xoa vai cậu, thì thầm quở trách:
"Cậu đánh lén tàn nhẫn như vậy, thằng con tôi có mệnh hệ gì thì ai hầu hạ cậu đây? Bảo bối, làm người đừng khiến bản thân thiệt thòi chứ."
Bạch Lạc Nhân không thèm đếm xỉa đến hắn, vẫn chăm chú xem tin tức.
Cố Hải đột nhiên nhận ra: "Điện thoại cậu đâu?"
"Lúc chạy trốn không muốn bị tìm thấy nên đã bỏ đi rồi." - Bạch Phá Của.
Cố Hải chau mày: "Này Nhân Tử, có phải cậu cố tình không? Cứ có chuyện gì thứ cậu ném đi đầu tiên luôn là điện thoại.""Lúc đó nếu tôi giữ lại bên người thể nào họ cũng dò ra vị trí. Bất đắc dĩ thôi."
Cố Hải nghe ra cũng có lý. Không dò hỏi nữa. Chăm chú xem tin tức chung với Bạch Lạc Nhân, không khí lúc này quả thật rất ấm áp.
Bạch Lạc Nhân lướt lướt một hồi sực nhớ ra chuyện gì, đưa mắt nhìn qua Cố Hải: "Ông chủ Trương mà cậu nói mời chúng ta đi dự tiệc à?"
"Sao cậu biết?"
"Lúc nãy lấy điện thoại của cậu vốn định xem tin tức thì thấy tin nhắn của Diêm Nhã Tĩnh. Cô ấy nhắn cho cậu lịch trình tháng tới. Tôi có đọc qua."
Trong lòng Cố Hải đột nhiên dấy lên tư vị khó tả, hành động kiểm soát vô ý này của Bạch Lạc Nhân không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Hắn đưa tay xoa đầu, hôn lên tóc, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi: "Bảo bối, tôi thật sự yêu cậu đến chết được."
Bạch Lạc Nhân không hiểu vì sao lại nhận được câu trả lời như vậy. Đôi khi cậu cũng tự hỏi tên Cố Thần Kinh này phải chăng là có trở ngại về tâm lý? Hành động cứ không được bình thường.
Qua một lúc triền miên, Cố Hải xoa xoa Bạch Lạc Nhân vài cái, yêu chiều hỏi: "Cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Lúc chạy trốn thật là không bị thương chứ?"
Bạch Lạc Nhân nghe thấy lời nói bên tai, chậm rãi dời mắt nhìn lên Cố Hải. Nét mặt ôn hoà hiếm thấy này khiến cậu yên tâm, đặt điện thoại qua một góc, xoay người vào lồng ngực Cố Hải cọ cọ.
"Tôi không sao. Đừng lo lắng nữa." - một lúc mới lên tiếng.
Cố Hải yêu thương xoa tấm lưng trần của vợ: "Ngày mai trở về cậu đừng vội đến doanh trại. Ở nhà vài hôm đi. Tôi muốn chăm sóc cậu một chút."
"Ngày mai về tôi sẽ ở nhà. Ngày mốt trở phải trở lại doanh trại. Bọn người Đại Tá Triệu đều lãnh án cả rồi, cũng đến lúc cấp trên phân phó chức vụ mới. Tôi phải có mặt nhận lệnh." - Bạch Lạc Nhân chậm rãi trình bày.
Cố Hải không nói thêm nữa, ôm vợ trong lòng một lúc rồi cùng nhau đi vào mộng đẹp.
Đêm đó Bạch Lạc Nhân ngủ không ngon, không biết tại vì sao nửa đêm lại giật mình thức giấc. Vừa mở mắt dậy thì ý thức được mình đang nằm trong lòng Cố Hải, không nỡ cử động mạnh, cứ ở yên vị trí mà ngắm nghía lồng ngực trước mặt.
Những tưởng con lừa kia ngủ say như chết không phát hiện, nào ngờ đột nhiên một cánh tay vỗ nhẹ vào lưng Bạch Lạc Nhân: "Giật mình à?"
Bạch Lạc Nhân bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn Cố Hải, mắt vẫn nhắm. Tên này bị mộng du?
"Tôi không có bị mộng du. Cậu nằm trong lòng tôi động đậy một chút tôi liền nhận ra." - vẫn là vừa nhắm mắt vừa nói. Tay thì vỗ vỗ lưng cậu, điệu bộ ru ngủ.
Bạch Lạc Nhân lại bị tên này nhìn thấu. Cậu cười hết cách rồi nhắm mắt lại.
Bình minh lên. À không. 10 giờ sáng. Bạch Ham Ngủ lờ mờ mở tỉnh giấc, theo thói quen sờ sang bên cạnh đột nhiên thấy trống rỗng. Đưa tay dụi dụi hai mắt nhìn cho rõ, nam nhân kia biến đâu mất rồi???
Bạch Lạc Nhân khó khăn ngồi lên, tên ôn dịch ngày nào cũng ở bên cạnh nâng niu, xoa xoa người cậu hôm nay lại chạy đi đâu mất dạng.
Một giây hoang mang, lập tức biến mất.
Về sau, Bạch Lạc Nhân cũng không lý giải được giây phút hoang mang đó là gì? Bởi vì cậu sợ Cố Hải sẽ lặng lẽ rời xa cậu? Một dấu vết cũng không để lại.
Tự cười bản thân. Thật hoang đường. Cố Hải thì làm sao bỏ đi không nói được. Hắn còn hận không thể một ngày 24/24 ở bên Bạch Lạc Nhân nữa là.
Nhưng hôm đó Bạch Lạc Nhân thật sự đã không đợi được Cố Hải.
Đến xế chiều, lúc mà niềm hy vọng dần biến thành nỗi sợ hãi.