Bạch Hán Kỳ suýt chút nữa đã tự mình nuốt nước bọt mà sặc, ông ngạc nhiên mở hai mắt nhìn con trai mình: "Nhân Tử, con nói vậy là sao?"
Bạch Lạc Nhân nhún vai: "Cũng không có gì đâu, con chỉ là đột nhiên muốn hỏi?"
"Cả buổi thấy con cứ lầm lì, thì ra là cãi nhau với Đại Hải?" - Ba Bạch suy đoán.
"Không. Con và cậu ấy bình thường." - Bạch Lạc Nhân cũng không muốn kéo dài câu chuyện nữa.
Bạch Hán Kỳ nuôi con ngần ấy năm sao lại không hiểu nó, ông vỗ vai con trai và nói: "Nếu như có ngày đó, con hãy quyết định làm sao cho cả hai đều thoải mái ra đi là được."
"Vậy con sẽ hận cậu ấy?"
"Như thế con thoải mái không?"
"Vậy thì nên chúc phúc?"
"Con đành lòng chứ?"
Dù là suy nghĩ thế nào, Bạch Lạc Nhân vẫn không tìm ra câu trả lời cho việc đó. Dù có né tránh ra sao, một trong hai đều sẽ tổn thương. Nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn nói:
"Nếu Đại Hải thẳng thắn nói với con rằng cậu ấy đã phải lòng một người con gái thì con sẽ buông tay."
Bạch Hán Kỳ choàng tay qua vai Bạch Lạc Nhân, xoa xoa một chút: "Con trai, khi người mình yêu không còn yêu mình nữa. Thì giải thoát cho người đó, cũng như là giải thoát cho chính bản thân mình. Dù thế nào con vẫn còn có ba và cả gia đình ta, nếu ai đó làm tổn thương con, hãy trở về ngôi nhà này. Mọi người đều rất sẵn lòng yêu con thay cả phần người đó."
Nhờ câu nói này của Bạch Hán Kỳ, Bạch Lạc Nhân coi như tịnh tâm một chút.
9h tối rồi, Cố Hải vẫn chưa thấy đâu. Bạch Lạc Nhân tạm biệt cả nhà trở về trước. Lúc lên xe đã nhắn một tin nhắn cho người kia: "Tối rồi, tôi về nhà luôn đây."
Cố Hải nhận được liền nhấn nút gọi lại, nhưng Bạch Lạc Nhân không nghe máy. Cậu rất khi dễ bản thân vì sao lại có những suy nghĩ đó trong đầu, nhưng không cách nào tháo bỏ nó ra được. Cậu thuộc tuýp người sống nội tâm và suy nghĩ rất nhiều, hễ suy nghĩ việc gì thì sẽ dốc hết hơi sức vào đó.
Chuông điện thoại reo đến lần thứ 3, Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng bắt máy. Hôm nay lai quên mang tai nghe, cậu bèn đưa điện thoại trực tiếp lên lỗ tai: "Alo"
"Cậu về đến nhà chưa? Có việc gì mà tôi gọi nãy giờ không bắt máy? Xin lỗi cậu vì công việc dang dở quá nhiều tôi chưa xử lý kịp, cứ mãi lo làm đến khi nhận tin nhắn của cậu thì mới phát hiện ra đã trễ như vậy." - Cố Hải vội vàng giải thích. Hắn chính là sợ vợ giận.
Bạch Lạc Nhân không giận. Cố Hải có làm gì đâu? Tự cậu suy nghĩ lung tung thôi mà.
"Ừ. Tôi biết rồi. Cậu xong việc chưa? Khi nào thì về?"
"10 giờ tôi sẽ về tới nhà. Đánh xong văn bản này là ổn."
"Được. Tôi đợi cậu về mới....."
Kéttttttt
Lời nói chưa dứt câu thì bên phía đầu dây của mình, Cố Hải đã nghe một tiếng thắng gấp chói tai.Sau đó điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu.
Đường phố lúc này vẫn còn khá đông người, cũng chưa phải quá muộn đối với dân chúng Bắc Kinh. Nhưng dường như là đã rất muộn đối với Cố Hải.
Hắn chạy xuống lầu bằng một tốc độ khó tin, điên cuồng đón taxi theo dạng liều mạng bất chấp, trong tâm trí lại liên tục nguyền rủa bản thân vì sao không về sớm hơn? Vì sao không cùng Bạch Lạc Nhân về nhà? Công việc công việc? Công việc là thứ chó má gì?
Sau khi điện thoại mất tín hiệu thì Cố Hải chỉ biết lao như bay tìm xe, lúc nãy Bạch Lạc Nhân đang trên đường về nhà nên hắn bắt taxi chạy dọc trên con đường ấy. Một lúc thì phát hiện có đám đông và xe cảnh sát vây quanh.
"Nhân Tử, Nhân Tử" - vừa lao vào hiện trường, vừa gào tên cậu.
Cảnh sát thấy đột nhiên có người điên cuồng nào xông tới liền ra tay trấn áp: "Không được vào. Anh là ai? Hãy bình tĩnh lại"
Quí vị biết tính của Cố Hải mà, chính lỗ tai hắn nghe được Bạch Lạc Nhân thắng xe gấp rút rồi đột nhiên mất tín hiệu, trong đầu tưởng tượng ra biết bao nhiêu là cảnh tượng, giờ đây còn kêu hắn bình tĩnh thì thật là chuyện hư cấu:
"Con mẹ nó người nhà tôi ở trong đấy, tại sao không cho tôi vào?"
"Cảnh sát cần ghi nhận hiện trường, trước tiên anh bình tĩnh lại đã. Cho chúng tôi biết người nhà anh tên họ là gì?" - một nhân viên cảnh sát ra sức định thần Cố Hải.
"Bạch Lạc Nhân."
"Anh ấy bị thương không nặng lắm, đã được đưa tới bệnh viên ở đường số 7 để kiểm tra. Anh mau chóng đến đó đi chứ đừng ở đây...."
Chưa dứt lời thì người đã rời đi. Cố Hải lao lên xe taxi gần đó: "Bệnh viên ở đường số 7. Nếu đến nơi trong 3 phút tôi sẽ đưa anh 1 ngàn tệ."
Theo lý thuyết thì nạn nhân sẽ được đưa đến bệnh viện gần nhất nên đi xe trung bình 5 phút là đến nơi, nhưng bây giờ Cố Hải rối rồi, muốn nổ tung ra luôn rồi, nên hắn bất chấp tất cả.
"Bệnh nhân Bạch Lạc Nhân vừa mới bị tai nạn giao thông hiện đang ở phòng nào?" - vừa đến đã nhào vào hỏi lễ tân.
"Bạch Lạc Nhân? Anh ấy không nhập viện. Vừa thực hiện băng bó tại phòng chỉnh hình, anh có thể đến đó xem sao?"
Cố Hải chạy như bay đến phòng chỉnh hình, trước cửa phòng có một băng ghế, bóng dáng ai quen thuộc một mình ngồi ở đó, tay thì đang loay hoay chỉnh lại băng gạc trên trán.
Ở chân cũng có băng gạc.
Trên cổ cũng có.
Thật xót lòng xót dạ quá đi mà.
Cố Hải chậm rãi bước tới, Bạch Lạc Nhân nghe được tiếng chân người thì ngẩng đầu lên, trông thấy hai mắt nam nhân ửng đỏ, nét mặt thì mất hồn, không riêng gì Cố Hải, Bạch Lạc Nhân cũng đang cảm thấy thật xót xa.
"Đại Hải."
Cố Hải đến nơi thì ngồi xuống bên cạnh, sờ nhẹ lên những chổ được băng bó: "Cậu có đau không?""Không, tôi thắng kịp, chỉ là vuột tay khiến điện thoại rơi mạnh xuống gầm xe hỏng mất rồi."
Vừa định sẽ mềm mỏng với cậu, không ngờ lại chẳng biết điều một chút gì, đã thế đừng trách ông đây ác miệng:
"Tôi quan tâm đến điện thoại đâu mà cậu kể hả? Khắp người bao nhiêu là vết thương tại sao không kể? Não cậu bị va đập hư mất rồi à? Có cần tôi đưa đi kiểm tra não không? Chạy xe thì không biết đẹo tai nghe vào, bắt điện thoại bằng tay để rồi xảy ra tai nạn? Điên khùng. Ngu ngốc hết nói nổi."
Mặt mũi Cố Hải hậm hực, thật quá tức giận mà, người ta lo lắng đến ngạt thở chạy đến đây thì bảo điện thoại hỏng, không giận mới lạ.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy biểu tình tên kia như thế thì không nhịn được cười, dùng vai đẩy nhẹ qua vai hắn: "Này, cậu giận à?"
"Không cần cậu quan tâm" - Cố Dỗi Hờn.
"Không cần tôi quan tâm? Được thôi. Vậy cậu có quan tâm tôi không?" - Bạch Bỡn Cợt.
Cố Hải đảo mắt qua lại hai lần, đương nhiên tên đần này rất quan tâm vợ hắn, nhưng bây giờ mà xuống nước thừa nhận thì mất mặt quá. Làm sao đây? Làm sao đây?
Bạch Lạc Nhân cũng không định chờ hắn nói, tự mình phán án luôn: "Không nói tức là không quan tâm. Vậy cậu về đi, tôi tự tìm cách đi về."
Nói rồi đứng lên định rời khỏi thì bị người kia nắm vạt áo: "Này. Bình thường không nói tức là có mà."
"Có gì chứ?" - Bạch Lạc Nhân giả vờ hỏi.
"Quan tâm." - Cố Hải không tình nguyện thừa nhận.
Ngoan ngoãn từ đầu có phải tốt không? Đợi đến khi thất thế mới chịu yên. Bạch Lạc Nhân gõ nhẹ vào trán hắn: "Đi về. Xe bị cảnh sát giữ rồi, đi taxi vậy."
Cố Hải đứng lên dòm trước ngó sau một lượt: "Cậu không đau thật chứ? Từ từ thôi."
Hai người cứ thế dìu dắt nhau về nhà. Cố Hải bị doạ một phen khiếp vía, tay chân hồi lâu vẫn chưa ổn định được, cứ luống ca luống cuống.
Về đến nơi thì hắn bảo Bạch Lạc Nhân nằm yên xuống giường để cho hắn xem. Hắn ôn nhu lột hết quần áo của cậu ra kiểm tra từng chổ một, có muốn động tình cũng chẳng dám, bởi vì vợ hắn đang bị thương. Một lòng chỉ muốn nhìn rõ Bạch Lạc Nhân còn bị thương ở chổ nào không thôi.
"Này, cậu nhìn đủ chưa hả?" - Bạch Lạc Nhân lên tiếng nói với cái tên đang dí đầu vào bụng cậu soi soi từng thớ thịt.
"Đừng động." - Cố Chăm Chú.
"Tôi đã bảo là không sao. Cậu giỏi hơn bác sĩ chắc?" - Bạch Lạc Nhân cố gắng né tránh.
"Bác sĩ nhìn được thân thể cậu như tôi chắc?"
Không thể chối cãi. Đành yên lặng để hắn muốn làm gì thì làm.
Cố Y Sư vừa xem xét vừa tụng kinh: "Lái xe cái kiểu gì không biết? Lái xe còn nghe điện thoại, cậu học luật giao thông chưa đấy? Mà cậu cũng vậy nữa, chờ tôi đi về cùng không phải được hơn sao? Nhưng Ba Bạch đợi, đúng đúng, cậu phải về trước tới chổ ba. Tất cả là do cái tên Vũ Phỉ Du, hại tôi phải ở lại làm việc rồi sinh ra chuyện này. Là do hắn hại cậu. Tôi sẽ không tha cho hắn."
Trăm lỗi ngàn lỗi, Cố Hải đổ hết lên đầu Vũ Phỉ Du.
Bạch Lạc Nhân chỉ biết câm nín, thật ra là do hắn cứ cố chấp gọi cho cậu, cậu sốt ruột quá mới phải bắt máy, thế mà còn mặt dầy đổ thừa người khác.
"Cậu có chứng cứ gì chưa?" - Bạch Lạc Nhân hỏi Cố Hải.
"À, hồ sơ tôi bảo Trưởng Phòng Lưu đi đưa cho đối tác lại bị trả về. Vậy tức có nghĩa tên trợ lý của đối tác có quan hệ với Vũ Phỉ Du. Tôi cho người điều tra rồi, ngày mai sẽ có kết quả. Chuyện này cậu để tôi giải quyết, ngày mai cậu nghỉ ở nhà đi." - đang kiểm tra đến phần đùi.
Bạch Lạc Nhân bị nhột nên hơi co chân lại: "Cậu có chắc là hắn không?"
"Ngày mai sẽ rõ" - đang hoàn tất soi xét ngón chân cuối cùng. - "Xong rồi. Ngoan để tôi bế vào tắm."
"Ông tự đi được." - Bạch Lạc Nhân đẩy tay hắn ra - "Tôi có tàn phế đâu. Bị trầy có mấy chổ, cậu coi tôi là đàn bà à?"
Nói rồi đứng lên tiến về phía phòng tắm. Sau lưng còn có người mặt dầy với theo: "Tôi tắm cùng."
Hai người trải qua buổi tối rất ngọt ngào, thỉnh thoảng nghe qua vài tiếng mắng chửi, nhưng cứ coi như là mắng chửi ngọt ngào đi.
Bạch Lạc Nhân đặt gáy lên bắp tay của Cố Hải, yên tĩnh xem phim, đến một đoạn nam chính hỏi nữ chính: "Trái tim em bảo giờ thì thay đổi?", Bạch Lạc Nhân vô thức cũng mở miệng hỏi theo, rất khẽ:
"Trái tim cậu bao giờ thì thay đổi?"
Cứ tưởng Cố Hải sẽ bất ngờ rồi làm ầm lên, rối rít chất vấn vì sao Bạch Lạc Nhân lại hỏi vậy?!
Nhưng ngược lại hắn chỉ thật nhẹ nhàng thu tóm cánh tay, ghì chặc thêm vai cậu mà trả lời:
"Không bao giờ."
Sáng sớm hôm sau, người nào đó dứt khoát đòi đến công ty bất chấp Cố Hải có bày quyền hành chủ tịch lẫn ái nhân mặt dầy ra uy hiếp.
Người đó nói: "Tôi chỉ bị vài vết trầy, tại sao không được đi làm? Được rồi. Cậu đi làm một mình đi, tôi ở nhà sẽ không ăn cơm, cũng không uống thuốc. Dù gì cậu cũng đi làm rồi đâu biết gì được nữa."
Chết. Không ăn cơm giờ làm sao? Cậu ấy còn nói không uống thuốc? Cố Hải thua cuộc. Chỉ còn biết thoả hiệp.
"Nhưng cậu qua phòng tôi ngồi, tôi muốn chăm sóc cậu. Bằng không tôi nghỉ làm ở nhà cùng cậu luôn. Muốn sao?"
"Được."
Nhị vị tổng tài cùng đến công ty. Một vị thì trên cổ và trán có vết thương, vị kia thì đi cạnh bên cứ nhìn nhìn qua người còn lại. Kiểu lo sợ mình mà chểnh mảng 1 giây thôi thì người kia sẽ lăn đùng ra té xỉu không bằng.
Nhưng Cố Hải là vậy, ai dám làm gì hắn? Và họ cũng nên hiểu rằng đừng nên động chạm đến Bạch Lạc Nhân. Ít nhất là ở thì hiện tại.
Lưu Thư gõ cửa, cầm một chồng hồ sơ đặt lên bàn chủ tịch: "Cố Tổng, theo kết quả điều tra, vị trợ lý kia chính xác có mối quan hệ ngầm với Vũ Phỉ Du. Bên thám tử còn điều tra được rằng hai ngày trước hắn đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của vị trợ lý."
Cố Hải gật đầu hài lòng: "Tốt. Chứng cứ rành rành. Giúp tôi gọi cậu ta tới"
"Nhưng trong quá trình điều tra, bên thám tử còn bắt gặp Vũ Phỉ Du tối qua đã gặp gỡ một cô gái. Khi đưa hình cho tôi xem thì tôi quyết định trình lên anh xem."
Lưu Thư đưa ra chừng mười tấm hình Vũ Phỉ Du ngồi cùng bàn ăn tối với một người rất quen mặt.