Fangirl Thành Công

Chương 11



Đỗ Nhược Lam càng nghe, mặt càng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Có trời mới biết, lúc đó, khi anh ôm cô, tim cô cũng đã nhảy lên tới cổ họng, thiếu chút nữa là phun ra ngoài luôn rồi.

Thấy cô gái trước mặt không nói gì, Vũ Thiếu Kiệt lại tiếp tục lên tiếng

"Tiểu Lam, hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau đi!"

"Anh Thiếu Kiệt, em...em...em..."

Thấy cô cứ em...em suốt nửa ngày, Vũ Thiếu Kiệt lại bật cười, rồi đột nhiên vươn người tới, hôn nhẹ lên cánh môi đang mấp máy của cô. "Ừm, thật mền, thật ngọt. Đúng như trong tưởng tượng của mình" – Vũ Thiếu Kiệt thầm nghĩ, nhưng để tránh cho người trước mặt hoảng sợ, anh cũng không có ý muốn càn rỡ thêm.

Nhưng còn người được hôn thì thế nào????????

Bùm...bùm...bùm...Đầu óc của Đỗ Nhược Lam như nổ tung, mắt mở to hết cỡ, trống ngực đánh liên hồi

Gì đây, nụ hôn đầu của mình, anh Thiếu Kiệt lại hôn mình, có phải mình đang nằm mơ không?

Chợt nghe bên tai có tiếng thì thầm, kèm theo hơi thở ấm nóng phả và cổ

"Em không nói gì, có nghĩa là đã đồng ý!"

Giật mình, Đỗ Nhược Lam quay qua, vừa hay dán gò má trắng mịn của mình lên môi của Vũ Thiếu Kiệt chưa kịp lui lại

Bùm chíu...bùm chíu...

Gì đây, lại một cái hôn nữa, cô nên làm gì đây, cảm thấy hai tai như đang chuẩn bị xì khói. Đỗ Nhược Lam vội đưa tay che hai lỗ tai lại, đứng bật dậy

"Em...emm chợt nhớ là còn việc ở công ty cần giải quyết. Em đi trước đây, anh nghỉ ngơi sớm đi"

Không đợi anh trả lời, cô đã vội vã cầm túi xách chạy như bay ra ngoài. Trước khi đóng cửa, cô còn nghe giọng nói đầy ý cười của Vũ Thiếu Kiệt vọng ra: "Về cẩn thận nhé bạn gái"

Sao trước giờ mình không phát hiện cô ấy lại đáng yêu như vậy chứ?

Ra khỏi bệnh viện, Đỗ Nhược Lam lái xe đến thắng cửa hàng của Lâm Thiên Tuyết, lúc này cô cần một người để tâm sự.

"Xin chào quý khách!". Vừa đẩy cửa vào, một lới chào ngọt ngào đã lọt vào tay của Đỗ Nhược Lam.

Nhân viên cửa hàng thấy người vừa vào là bạn thân bà chủ nhà mình lại càng đón nồng nhiệt hơn.

"Chào chị Lam, chị đến tìm bà chủ sao? Để em đi gọi bà chủ..."

"Không cần đâu, em cứ làm việc đi, để chị tự vào là được rồi"

"Vậy được, vậy chị cứ tự nhiên"

Tạm biệt nhân viên, Đỗ Nhược Lam đi thằng lên lầu 2, gõ cửa căn phòng đầu tiên trên hành lang

"Mời vào!"

"Tiểu Tuyết!" – Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Thiên Tuyết ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc lộn xộn

"Ôi trời, ai đây, hôm nay ngọn gió nào thổi Đỗ đại tiểu thư đến với hàn xá của tại hạ vậy."

"Tiểu Tuyết, cậu có thời gian không, mình có chuyện muốn tâm sự." – Đỗ Nhược Lam bỏ qua thái độ thái quá của cô bạn thân. Hiện tại cô không có tâm trạng để đùa giỡn, cô đang rất rối mà.

Lâm Thiên Tuyết thấy vậy cũng không đùa giỡn nữa, đứng lên rót một cốc nước rồi kéo cô bạn thân đến sô pha ngồi xuống.

"Sao nào, có chuyện gì mà cậu nghiêm trọng thế?"

Nghe hỏi, Đỗ Nhược Lam hít sâu một cái, kể hết chuyện giữa cô và Vũ Thiếu Kiệt ở bệnh viện cho Lâm Thiên Tuyết nghe. Trước giờ, cô và Lâm Thiên Tuyết chưa giấu nhau điều gì, huống hồ chuyện cô thích Vũ Thiếu Kiệt cũng chỉ có mình nàng biết.

"Tiểu Tuyết, cậu nói xem, bây giờ mình phải làm sao đây. Được anh ấy tỏ tình, mình rất vui và hạnh phúc. Nhưng mình lại lo lắng nhiều hơn.". Sau khi kể xong, cô lại hỏi

"Ây da, Lam Lam à, cậu cần gì phải nghĩ nhiều như vậy chứ. Một khi anh ấy đã nói rõ với cậu, chứng tỏ anh ấy đã cân nhắc lợi hại. Bản thân là một thần tượng, chắc hẳn anh ấy cũng biết nặng nhẹ ra sao. Nhưng Lam Lam à, bao nhiêu năm qua, cậu đã giấu tình cảm của mình như thế là sợ khi anh ấy biết sẽ giữ khoảng cách với cậu, không thích cậu. Nhưng giờ anh ấy lại là người bày tỏ trước, tại sao cậu lại lo nữa chứ. Việc cậu cần làm bây giờ là nắm chắc lấy cơ hội này, nắm chắc lấy hạnh phúc của mình."

"Nhưng mà mình..."

"Lam Lam à, cậu thử nghĩ lại xem, lúc anh ta hôn cậu, cậu cảm thấy như thế nào?"

Nghe Lâm Thiên Tuyết nói vậy, Đỗ Nhược Lam lại nhớ đến một màn vừa rồi, mặt dần đỏ lên, cánh môi cũng khẽ cong lên

"Thấy chưa, thấy chưa, không phải cậu cũng thích sao. Ôi, xem kìa, cái mặt y như quả cà chua rồi, còn cái kiểu cười ngốc nghếch đó nữa"

"Tiểu Tuyết..."

"Thôi, xem ra lão nương phải nhanh chóng thiết kế một chiếc váy cưới thật đẹp để gả cô dâu nhỏ đi rồi. Haizzzz, người ta có cặp có đôi, còn tôi lẻ bóng đơn côi một mình, chậc chậc"

"Tiểu Tuyết, cậu nói gì vậy chứ...mình...mình không nói với cậu nữa. Mình về đây."

Nói rồi, cô đi thẳng ra cửa. Thấy vậy, Lâm Thiên Tuyết lại nói với theo, "Này, cậu phải cho mình lấy số đo để may váy cưới chứ, hắc hắc"

Đỗ Nhược Lam đi một mạch từ phòng làm việc thẳng ra xe, gương mặt đỏ phừng. Còn nhân viên trong cửa hàng thì nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu.

Những ngày sau đó, mỗi lần Đỗ Nhược Lam đến bệnh viện đều bị Vũ Thiếu Kiệt trêu chọc đến đỏ mặt mới thôi. Tuy nhiên cô cũng rất hạnh phúc và tình cảm của hai người cũng tiến triển rất tốt.

Cô chợt nhận ra một mặt khác của Vũ Thiếu Kiệt là rất lưu manh, luôn nói những lời ái muội, lại thích động tay động chân với cô. Nhưng mỗi lần cô lên tiếng khiển trách, anh cũng chỉ cười và trả lời "Anh chỉ như thế với một mình em thôi", làm cô vừa giận vừa vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.