"Tam kim ảnh hậu* Lục Già vào ra bệnh viện cẩn thận đỡ bụng có thể đã mang thai"
*Tam kim ảnh hậu: dùng gọi nữ diễn viên giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất phim điện ảnh ở cả ba lễ trao giải lớn của Trung Quốc là Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.
"Lục Già lộ rõ có thai nhà trai chưa ra mặt"
"Thiên tiên tỷ tỷ mang thai? Bạn trai đúng là anh ta!"
......
Chu Nhiêu dừng lại động tác lướt điện thoại, mở tin giải trí đầu tiên ra, phóng đại hình ảnh lên. Cô suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại đưa đến trước mặt Trương Uyển, "Tấm ảnh này, sao chị cảm thấy cậu ta béo ra nhỉ?"
Thình lình bị bức ảnh phóng to đến không còn rõ nét đưa đến trước mắt, Trương Uyển nhìn hai giây mới nhận ra người trên ảnh chụp là bạch nguyệt quang của mình, thiên tiên tỷ tỷ Lục Già.
"Không thể nào! Chị cho là Già thần giống chị sao?" Trương Uyển nghiêm túc phản bác cô, "Người ta không ăn thực phẩm rác nhiệt lượng cao, mỗi ngày phải đo đạc số liệu vóc dáng, mỗi tuần kiên trì vận động, cường độ rất cao ---"
Chu Nhiêu nghe đến đầu cũng phình ra, "Em là trợ lý của chị, không phải trợ lý của cậu ta! Sao mấy việc này lại rõ ràng thế?"
Trương Uyển lộ ra nụ cười bí hiểm, giơ điện thoại của mình lên, phía trên là giao diện Weibo. Cô ấy mỉm cười nói: "Trợ lý của chị ấy nói cho em biết."
Được rồi, vậy nên cậu ta thật sự mang thai?
Chu Nhiêu bỗng chốc không còn hứng thú xem tiếp nữa, dứt khoát ném điện thoại sang một bên, xoay người lại sờ vào snack khoai tây trên bàn trà, cầm miếng khoai cắn rôm rốp rôm rốp.
Trương Uyển nghe âm thanh kia da đầu đều run lên, cô ấy nhớ rõ chị Cầm đã ân cần dặn dò cô ấy phải ngăn Chu Nhiêu ăn đồ ăn vặt. Mà bây giờ, Chu Nhiêu không chỉ ăn đồ ăn vặt, lại còn ăn cả một túi lớn.
Tệ hơn nữa, snack khoai tây kia là do cô ấy mua. Nếu để chị Cầm biết, thể nào cũng bắt cô ấy và Chu Nhiêu ăn rau luộc một tháng.
"Nhiêu ca ---" Trương Uyển lấy lòng, Chu Nhiêu nhìn cô ấy xem thường, xoay người tiếp tục ăn snack.
"Nhiêu ca Nhiêu ca!" Trương Uyển vội vàng đứng dậy, định cẩn thận kéo gói snack về, nhưng Chu Nhiêu mới vừa lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, cô ấy đã sợ hãi.
Dù sao Chu Nhiêu mới là sếp lớn của cô ấy, là kim chủ* ba ba phát tiền lương cho cô ấy.
*Kim chủ: người giàu có, thường đứng sau chi tiền cho các minh tinh, ngôi sao,...
Vấn đề là nếu cứ thế này chắc chắn Chu Nhiêu sẽ béo lên, chị ấy còn phải quay phim nữa, nếu béo lên thì phải làm sao?
Trương Uyển lập tức di chuyển đến bên cạnh Chu Nhiêu, vẻ mặt đau khổ khuyên cô, "Nhiêu ca à, chị đừng ăn được không? "Hung án truy kích" sắp quay rồi, bây giờ nếu chị không kiềm chế, đến lúc đó chị Cầm sẽ ép chị uống canh rau."
Chu Nhiêu liếm mảnh vụn trên ngón tay, ngón tay thon dài trắng nõn và đôi môi mềm mại đỏ hồng tạo thành một hình ảnh diễm lệ, nếu không phải Trương Uyển đã có bạn trai chuẩn bị kết hôn, cô ấy hoài nghi mình sẽ bị Chu Nhiêu bẻ cong mất.
Nếu không tại sao nhìn sếp lại mặt đỏ tim đập thế này?
Biệt danh "hoa hồng đỏ", "nốt chu sa" của Chu Nhiêu cũng không phải để không, sao nữ quyến rũ gợi cảm nhiều như vậy, nhưng chỉ có cô được công nhận là "hoa hồng đỏ", "nốt chu sa", chính là bởi vì cô quyến rũ mà không lẳng lơ, ánh mắt rõ ràng rất mê ly, khí chất lại thanh cao lãnh đạm, khiến người ta không dám lỗ mãng.
Đây cũng là nguyên nhân mà fans nữ gọi cô là "Nhiêu ca", thậm chí có người trực tiếp kêu là chồng.
Vừa thấy cô liếm ngón tay, Trương Uyển thấy có hy vọng, lại vươn bàn tay nhỏ bé cố gắng nắm một góc của gói snack to.
"Thật nhàm chán!" Chu Nhiêu bĩu môi, chân dài gác lên bàn trà, cũng không quan tâm trên bàn còn đặt kịch bản "Hung án truy kích".
Nhìn ra tâm tình cô không tốt, Trương Uyển hỏi đến: "Sao thế?"
Chu Nhiêu tựa vào sofa nhắm mắt lại, cô có thể làm sao? Còn không phải nhìn thấy Lục Già mang thai, trong lòng phiền muộn sao.
Tuy rằng vẫn biết mình không có cơ hội, nhưng khi nhìn đến kết quả này, vẫn không cam lòng, không phải cô bại bởi khuyết điểm của bản thân, mà là bại ở giới tính.
Nếu cô là đàn ông, năm đó Lục Già sẽ chấp nhận cô sao?
Quên đi, không có nhiều nếu như như vậy, ngần ấy năm cũng nên kết thúc rồi.
Thấy mặt mày cô trầm xuống, thần sắc không rõ, Trương Uyển do dự nói: "... Thật ra, Nhiêu ca chị cũng rất tuyệt mà!"
"?"
Chu Nhiêu liếc mắt nhìn sang, con bé ngốc này đang nghĩ cô khó chịu vì mình không tự giác được như Lục Già sao?
Trương Uyển đếm ngón tay nói: "Chị xem, chị mới vào giới văn nghệ được năm năm, liên tục giành được thị hậu* tam giới, chị chính là nữ diễn viên đầu tiên đó!"
*Thị hậu: nữ diễn viên chính xuất sắc của phim truyền hình.
"Không nói đến nhan sắc, nhìn xem dáng người của chị đi, con gái như em còn cầm lòng không đậu!"
Nghe nói thế Chu Nhiêu cong môi cười, ý vị sâu xa nói: "Sao, muốn lên giường với chị à?"
"Khụ khụ khụ khụ khụ ---" Trương Uyển suýt chút nữa thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là do xấu hổ hay do bị sặc, cô ấy vội vàng kéo một cái gối ôm vào trong ngực, giống như chỉ cần Chu Nhiêu tiến đến, cô ấy sẽ dùng cái gối này đập cô.
"Được rồi, xem em bị dọa kìa." Chu Nhiêu không thú vị bĩu môi, cong ngón tay lên, chiêm ngưỡng bộ móng tay màu đỏ rượu mới vừa làm.
Trương Uyển cuối cùng cũng dừng lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhiêu ca, xem như em cầu xin chị, sau này đừng có đùa giỡn với em như vậy nữa, em sợ em sẽ thật sự cong mất!"
Chu Nhiêu buồn cười, "Tính hướng không dễ dàng thay đổi như thế đâu, nếu em dễ cong như vậy, chứng minh em là song tính."
"Không thể nào!" Trương Uyển thề thốt phủ nhận, "Em yêu Đại Manh, Đại Manh cũng yêu em! Cuối năm nay tụi em sẽ kết hôn! Nhiêu ca chị buông tha em đi, em thề sống chết không theo!"
Đại Manh là tên thân mật của bạn trai Trương Uyển, hai người là bạn học đại học, đã yêu đương được chín năm, rốt cuộc sắp tu thành chính quả.
Nghe tin tức này, trong lòng Chu Nhiêu vui vẻ, buồn khổ cũng giảm đi không ít, cô sang sảng cười, "Được rồi, đến lúc đó cho em bao lì xì lớn."
Tâm tình của Chu Nhiêu cũng tốt lên, cô vỗ vai Trương Uyển như cổ vũ, xoay người cầm kịch bản trên bàn lên.
Không thể vì thất tình mà không làm việc được, cô vẫn nên kiếm nhiều tiền làm đại phú bà, ít nhất còn có tiền tài bên cạnh, cô sẽ không phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
"Hung án truy kích" là bộ phim trinh thám hình sự, nếu không phải đây là phim do đài truyền hình quốc gia sản xuất, cô cũng sẽ không nhận loại phim này, dù sao bây giờ những bộ phim trinh thám hình sự cũng không phải là tốt, hơn nữa tài chính cũng không đủ, rất dễ làm ẩu.
Chỉ khi bên sản xuất trở thành đài truyền hình quốc gia, thì tính chất cũng sẽ thay đổi.
Chu Nhiêu đang chăm chú xem kịch bản, đột nhiên nghe Trương Uyển sợ hãi kêu lên một tiếng.
Chu Nhiêu bị cô ấy làm cho hoảng sợ, trái tim đập mãnh liệt, tức giận trừng cô ấy, "Em kêu cái gì?"
Trương Uyển chú ý đến kịch bản trên tay cô, lập tức nhận ra cô đang nghiêm túc làm việc, tức thì cười ngượng ngùng, "Em chỉ là kinh ngạc."
"Kinh ngạc cái gì?" Chu Nhiêu dứt khoát đóng kịch bản lại, híp mắt nhìn cô ấy, chỉ cần cô ấy nói không ra nguyên do, tiền thưởng tháng này sẽ lập tức khấu trừ.
Trương Uyển vội vàng ôm điện thoại đến cạnh cô, "Vừa rồi trợ lý Già thần nói em biết, Già thần đúng thật là béo lên."
Chu Nhiêu vốn còn buồn khổ thoáng chốc tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn, dù đã nói với bản thân không nên ôm ảo tưởng, nhưng nghe đến tin tức Lục Già không có thai, cô vẫn không kìm được trong lòng nhảy nhót.
Âm thầm phỉ nhổ chính mình một câu, Chu Nhiêu hào hứng hỏi: "Không phải cô ấy tự bó buộc mình rất nghiêm sao, chẳng lẽ thấy mình giống khổ hạnh tu hành quá, nên tự buông thả mình?"
Trương Uyển lắc đầu như trống bỏi, cô ấy nuốt nuốt nước bọt, thận trọng nói: "Nghe nói là lo âu, nói là có người thích, đang định tỏ tình."
"......"
Khuôn mặt tươi cười của Chu Nhiêu thoáng chốc biến mất, cô lạnh lùng nghiêm mặt tựa vào sofa, hai tin tức này đối với cô mà nói chẳng có gì khác biệt, hại cô tâm tình lúc lên lúc xuống thế này.
Phì, đã nói không cần nhớ cậu ta, thật sự là vô dụng mà!
Chu Nhiêu phỉ nhổ mình, trong lòng cũng đau khổ một hồi.
Tình yêu thật sự là thứ khốn nạn, Lục Già cũng vậy!
Chu Nhiêu đang đắm chìm trong chán ghét của bản thân không chú ý tới trợ lý nhà mình hệt như kẻ trộm lén lút quan sát mình.
Chu Nhiêu xoa mặt, hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, cô không thể như vậy, thật sự có hại cho sức khỏe thể xác và tinh thần mà.
Cô nhặt lên kịch bản vừa bị vứt sang một bên, lại lật ra xem, ngoài miệng tùy ý nói: "Ồ, vậy chúc cô ấy tỏ tình thuận lợi."
Xì, tốt nhất là cậu ta tỏ tình thất bại y như mình, sau đó làm người đơn phương đau khổ đi!
Thấy Chu Nhiêu không nói gì nữa, Trương Uyển lại khẽ nghiêng người về phía trước, "Nhiêu ca, chị không tò mò người chị ấy thích là ai sao?"
Muốn nói không hiếu kỳ là giả, cô thật sự muốn biết cao ngạo như Lục Già sẽ thích người nào, còn làm cho cậu ta lo âu đến ăn uống quá độ như vậy, người này rốt cuộc vĩ đại thế nào?
Nhưng Chu Nhiêu sẽ không thừa nhận, cô lật qua một trang kịch bản, lãnh đạm nói: "Không hiếu kỳ."
Trương Uyển mím môi, tìm không được người chia sẻ tin tức này, tim cô ấy ngứa không chịu được mà! Trương Uyển cũng không quan tâm kim chủ ba ba có thể trừ tiền thưởng mình hay không, một hơi nói hết: "Người Già thần thích là phụ nữ đó!"
"Xoạt ---"
Kịch bản trong tay Chu Nhiêu bị xé rách.
Thấy trang giấy rách trên tay Chu Nhiêu, Trương Uyển lúc này mới thoải mái, đã nói mà, tin tức kinh người như vậy sao có thể không chia sẻ với chị ấy được chứ?
Hơn nữa, xem ra tiền thưởng tháng này của mình cũng sẽ được bảo toàn, mình đúng thật là đứa trẻ lanh lợi mà!
Chu Nhiêu mặt không biến sắc nhìn cô ấy, "Tiền thưởng tháng này của em bị trừ."
"?!!"
Trương Uyển không để tâm tới tính hướng của Già thần nữa, ôm lấy cánh tay Chu Nhiêu, kêu rên nói: "Vì sao vậy sếp!"
Vì sao?
Vì tin tức này rất ghê tởm!
Lẽ ra cô đang an ủi bản thân Lục Già không thích mình là bởi vì cậu ta thích người khác phái, kết quả Lục Già không phải, cậu ta là đồng tính, chỉ là cậu ta không thích cô mà thôi.
Dựa vào đâu? Cô có điểm nào không bằng người phụ nữ kia?
Cô là bạn cùng bàn sáu năm với Lục Già, sáu năm làm bạn tốt, bốn năm làm bạn thân. Kết quả còn không bằng một người phụ nữ chả biết chui từ đâu ra?
Nhận thấy khí lạnh trên người Chu Nhiêu, Trương Uyển ngượng ngùng buông tay ra.
Được rồi, tặng cho một tin tức động trời lại thiệt mất một tháng tiền thưởng.
Một lát sau, Chu Nhiêu lạnh lùng mở miệng nói: "Bây giờ đi mua đồ nấu lẩu cho chị, chị muốn ăn lẩu."
"Chị là chủ em, hay chị ấy là chủ em?" Chu Nhiêu mặt không biến sắc nhìn cô ấy.
"Em đi em đi, em đi ngay!" Trương Uyển vội vàng rời khỏi sofa, trong lòng kêu khổ không ngừng, đang suy tính có nên lén báo cho chị Cầm, để chị Cầm ngăn cô lại hay không. Trương Uyển bỗng nghe cô nói một câu:
"Nếu em dám nói với Vưu Cầm thì đừng làm công việc này nữa."
Trương Uyển:......
Trương Uyển: 1551*
*1551: khóc.
Thấy cô ấy cầm chìa khóa, Chu Nhiêu nói tiếp: "Lẩu phải cay, càng cay càng tốt, không cần rau xanh."
Trương Uyển:...... Phải ăn rau luộc nửa năm rồi QAQ
Trương Uyển mua lẩu cay cùng đủ loại thịt nấu ăn, còn có không ít hải sản đã sơ chế, xác thực một chút rau xanh cũng không có.
Cô ấy nghĩ, dù sao cô ấy cũng phải cùng Chu Nhiêu ăn rau luộc, lần này dứt khoát ăn cho thỏa bụng đi.
Rất nhanh trong phòng khách đã tràn ngập hương vị lẩu đậm đà cay nồng, trước tiên Trương Uyển thả thịt viên vào, lại cho vào một ít hải sản.
Chu Nhiêu cho ngay thịt bò cuộn vào trong nồi dầu đỏ cay nóng hổi, chờ đến khi toàn bộ miếng thịt đổi màu, gắp lên thổi thổi rồi cho vào miệng.
"Ss--"
Hai người nhanh chóng mồ hôi đầy đầu, Trương Uyển đang rót trà lạnh cho cô, thoáng thấy khóe mắt cô có chút lấp lánh, không khỏi sửng sốt.
"Nhiêu ca, nếu chị không ăn cay được thì súc nước trắng đi, xem chị cay đến khóc luôn kìa." Trương Uyển nói xong lại rót cho cô một ly nước nóng.
Chu Nhiêu nâng tay từ chối, trong giọng nói có chút nghẹn ngào khó thấy, "Không cần, như vậy được rồi."
"..... Vậy được rồi, chị ăn ít chút." Trương Uyển đành phải ngồi xuống, thấy cô vươn chiếc đũa đến con mực cuối cùng, vội vàng cầm đũa ngăn cản cô, "Ôi ôi ôi, để cho em đi!"
"Ai gắp được là của người đó!"
Hai người đang ăn đến khí thế ngất trời, điện thoại Chu Nhiêu bỗng vang lên. Chu Nhiêu liếc nhìn người gọi tới rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhúng thịt bò.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu, thấy cô vẫn không tiếp, cuối cùng cũng im lặng.
Nhưng sau đó, chuông điện thoại của Trương Uyển lại reo.
Trương Uyển cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sợ tới mức đũa cũng rớt, cô ấy vội vàng đóng nắp nồi lại, nhận điện thoại:
"Chị Cầm à ---" Trương Uyển còn chưa nói xong, đã nghe người đối diện lạnh lùng cắt lời mình: "Bảo Chu Nhiêu nghe máy."
Trương Uyển đáng thương nhìn Chu Nhiêu, đưa điện thoại cho cô.
Mặt Chu Nhiêu lộ vẻ không kiên nhẫn, lấy điện thoại bật chế độ rảnh tay rồi ném lên bàn, tiếp tục ăn lẩu.
"Có chuyện gì?"
Vưu Cầm nghe giọng điệu chẳng hề để tâm của cô liền tức giận, "Em còn hỏi chị chuyện gì? Weibo đã sắp nổ tung rồi!"
Giọng nói mạnh mẽ khiến Trương Uyển lạnh run như con thỏ nhỏ, Chu Nhiêu an ủi gắp cho cô ấy một miếng thịt bò cuộn, không để ý nói: "Weibo mỗi ngày nhiều nội dung như vậy, sao em biết chuyện gì chứ."
"Đừng giả vờ hồ đồ, tự em xem Weibo Lục Già mới đăng đi!"
Chu Nhiêu không khỏi giương mắt nhìn Trương Uyển, Trương Uyển sửng sốt, hai người lập tức cầm điện thoại mở Weibo, mà Weibo bị đứng như chết, nửa ngày cũng không lướt nổi một tin.
Trương Uyển thật vất vả mới mở ra trang chủ Weibo của Lục Già, nhìn đến Weibo mới nhất, khiếp sợ trừng to mắt.
Chu Nhiêu đến gần nhìn xem, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống ---
"Lục Già V: Hôm nay giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái của tôi @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy"