Mãi đến khi rời khỏi buổi biểu diễn, Chu Nhiêu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Chỉ cần nghĩ tới người mang danh "tiểu Chu Nhiêu" kia là tình nhân của giám đốc Nguyệt Tinh, Chu Nhiêu liền ghê tởm buồn nôn cực kỳ.
"Nhiêu ca, sao sắc mặt chị khó coi thế?"
Trương Uyển sợ tới mức vội mở bình giữ nhiệt rót cho cô cốc nước, "Có phải bị lạnh bụng không?"
Chu Nhiêu tiện tay ôm một cái gối ôm vào trong ngực, uể oải nói: "Không có gì, có chút mệt mỏi, mau sớm về nhà nghỉ ngơi đi."
Lục Già vốn định đi cùng cô, nhưng còn phải quay về công ty một chuyến, đành lưu luyến không rời nhìn cô lên xe.
Đến khi Chu Nhiêu thu dọn xong trở về nhà đã là gần một giờ sáng, Trương Uyển mang túi đi sau cô, vừa mới tới dưới lầu đã bị bảo vệ gọi lại ---
"Cô Chu đúng không? Cô có một phần chuyển phát nhanh."
Chu Nhiêu dừng bước, nhận chuyển phát nhanh từ tay bảo vệ, đó là một túi tài liệu chuyển phát nhanh.
Chu Nhiêu nhướng mày, "Cảm ơn anh."
Bảo vệ trẻ tuổi có vẻ hơi ngượng ngùng, anh ta vội gật đầu nói: "Đừng khách sáo."
Cùng Trương Uyển đi vào thang máy, Chu Nhiêu bóp túi tài liệu, khá mỏng không nhận ra bên trong là gì, hẳn là giấy tờ linh tinh gì đó.
Chỗ người gửi có dòng chữ "Cô Trương", số điện thoại trông rất lạ, nhưng khiến Chu Nhiêu chú ý chính là tên người nhận lại là "Chu Quân Nhiêu".
Sau khi cô vào công ty đã đổi tên thành "Chu Nhiêu", cho dù cha mẹ gửi đồ cũng đều viết là "Chu Nhiêu", hoặc sẽ viết tên và số điện thoại của Trương Uyển.
Chu Nhiêu xé mở ra, bên trong là một tờ giấy A4, thoạt nhìn chỉ có mấy chữ.
"Có phải fan gửi tới không?" Trương Uyển nghiêng đầu nhìn túi tài liệu kia.
Chu Nhiêu lấy trang giấy A4 ra xem, thoáng nhìn nội dung trên đó, phút chốc lạnh sống lưng cả người toát mồ hôi lạnh ---
Trên trang giấy A4 kia viết rõ ràng "Đi chết đi đi chết đi đi chết đi đi chết đi đi chết đi đi chết đi", liên tục bốn dòng như thế!
Chu Nhiêu bị mấy chữ "đi chết đi" trước mắt châm chích đến lạnh lẽo thấu xương, cô vô thức vứt tờ giấy đi, đột ngột tựa vào thành thang máy, phần hông bị tay vịn đập vào phát đau.
"Nhiêu ca?" Trương Uyển bị sắc mặt đột nhiên tái nhợt của cô làm hoảng sợ, cúi đầu nhìn nội dung trên tờ giấy kia:
"A?!"
Trương Uyển sợ hãi thét lên, giọng hét chói tai đâm vào màng nhĩ Chu Nhiêu phát đau, cơn đau cũng giúp cô khôi phục tri giác, lúc này mới nhận ra tay chân mình lạnh toát, trên lưng cũng nhớp nháp.
"Ding ---"
Thang máy dừng ở tầng 16, cửa thang chậm rãi mở ra.
Nhìn ngọn đèn mờ ảo, Chu Nhiêu dùng sức xoa bóp mặt để bản thân bình tĩnh lại, nghĩ đến vừa rồi sờ đến tờ giấy kia, dạ dày bỗng chốc cồn cào.
"Nhặt tờ giấy kia lên đi." Chu Nhiêu bỏ lại một câu, cất bước đi về căn hộ.
Chuyện đầu tiên khi về đến nhà là rửa tay rửa mặt, người gửi cho cô loại thư này có thể bôi thứ gì đó lên giấy, cô không thể mạo hiểm như vậy.
Sau khi rửa mặt quay lại phòng khách, Trương Uyển mới vừa gọi điện thoại cho Vưu Cầm, thần sắc lo lắng, "Nhiêu ca, chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Thấy dáng vẻ Chu Nhiêu nhíu mày có chút khó chịu, Trương Uyển rót cho cô ly nước ấm, nói: "Chị Cầm nói lát nữa sẽ tới đây mang đồ về kiểm tra, bảo chúng ta đừng sợ."
"Ừ, chờ chị ấy lấy đồ đi nhớ khóa cửa cẩn thận." Chu Nhiêu cầm ly nước ấm uống một hơi, sắc mặt mới dịu lại không ít.
"Nhiêu ca chị ---" không sao chứ.
Câu kế tiếp còn chưa nói ra, Trương Uyển đã thấy Chu Nhiêu cười nhạo nhướng mày: "Mấy năm nay nhận được đồ vật thế này còn ít sao?"
Lời này cũng không phải cậy mạnh, đường đi của Chu Nhiêu rất trôi chảy, trong giới không ít người ngấm ngầm sinh đố kỵ với cô, không ít kẻ châm ngòi thổi gió với fans.
Đáng sợ nhất có một lần, Chu Nhiêu ngồi xe bảo mẫu đến đoàn quay phim, giữa đường bị một chiếc taxi tông phải.
Chiếc xe kia rõ ràng là chạy về phía cô, may mắn lúc ấy ghế phó lái không có người ngồi, khi đó Trương Uyển ngồi bên phải đỡ thay cô một kiếp, vụ tai nạn kia khiến Trương Uyển gãy xương tay phải còn bị chấn động não nhẹ.
Mặc dù đã báo cảnh sát nhưng rốt cuộc cũng chỉ bắt tài xế chẳng giải quyết được gì.
Cô cũng nhận được không ít loại chuyển phát nhanh đe dọa thế này, dù cho báo cảnh sát cũng không cách nào diệt sạch được căn nguyên.
"Ding dong ---"
Chuông cửa bỗng vang lên, Trương Uyển thần kinh căng thẳng bị hoảng sợ, Chu Nhiêu đang phiền lòng suýt nữa bị động tĩnh của cô ấy dọa giật mình.
Chu Nhiêu không khỏi cười bản thân phản ứng thái quá, hất cằm về phía cửa, "Được rồi, chắc là Vưu Cầm đến, đi mở cửa đi."
Trương Uyển lại không cho là đúng, cô ấy mới gọi cho chị Cầm mấy phút trước, trừ phi chị Cầm là siêu nhân bay đến, nếu không sao có thể tới đây nhanh như thế.
Thấy Trương Uyển do do dự dự không dám đi qua, Chu Nhiêu nhấc mi, đứng dậy đi đến trước cửa, "Được rồi, để chị mở."
Trương Uyển vội vàng đi theo cô, "Ai da, Nhiêu ca, chị vẫn nên cẩn thận chút, chị Cầm sao có thể tới đây nhanh vậy, hơn nữa ai lại đến đây lúc nửa đêm chứ."
Nghe Trương Uyển nói thế, Chu Nhiêu cũng bất giác có chút sợ hãi, cô nuốt nước bọt, tỏ vẻ hung dữ trừng mắt lườm Trương Uyển, "Nói bậy gì thế, hiện giờ là xã hội cai trị bằng pháp luật, nếu có người nguy hiểm như vậy, bảo vệ cũng sẽ không để người đó đi vào."
Công tác an ninh của khu chung cư cao cấp này rất tốt, mỗi lần có người lạ đến đều cần chủ nhà tự mình xuống xác nhận, nếu không bảo vệ sẽ không cho người đó vào.
Trương Uyển định nói lỡ như là người ở căn hộ khác cùng chung cư muốn hại chị thì sao, nhất thời lại cảm thấy bản thân có phải có chút thần hồn nát thần tính hay không. Chờ cô ấy ra sức rối rắm, Chu Nhiêu đã đi qua mở cửa.
Đầu tiên Chu Nhiêu nhìn vào mắt mèo, khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tuyệt quen thuộc kia mới trộm thở phào, lúc này mới nhớ tới Lục Già còn đang ở nhà mình.
Thấy Chu Nhiêu còn mặc thường phục, Lục Gia tươi cười nói: "Mình còn lo đã tới trễ.", tiếp theo lại chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Chu Nhiêu, thân mật hỏi: "Sao thế, sao sắc mặt khó coi vậy?"
"Không có gì." Chu Nhiêu lắc đầu, xoay người trở về phòng khách.
Vừa thấy người đến là Lục Già, Trương Uyển khoa trương thở phào, "Trời ạ, làm em sợ muốn chết."
Lục Già bị hành động của cô ấy khiến cho có chút bối rối, cô đóng cửa lại, hỏi: "Sao vậy?"
Trương Uyển đang muốn nói chuyện chuyển phát nhanh, đã thấy Chu Nhiêu như cực kỳ mệt mỏi ngã vào sofa, "Không có gì, nhận được thư đe dọa."
"Thư đe dọa?" Sắc mặt Lục Già nghiêm lại, thoáng nhìn tờ giấy A4 và chiếc bì chuyển phát nhanh trên bàn.
Lúc trưa cô rời nhà trên bàn còn chưa có những thứ này.
Lục Già đến trước bàn xem thử, khi ánh mắt chạm đến những dòng chữ trên tờ giấy, đồng tử đột ngột co lại.
"Cậu nhận được khi nào?" Giọng Lục Già nghiêm túc.
Chu Nhiêu nghe giọng nói nghiêm túc như thế, ngược lại có chút không để tâm, "Nhận được lúc vừa về.", cô thoáng nhìn sắc mặt căng cứng của Lục Già, không khỏi hỏi: "Cậu chưa từng nhận được mấy thứ này sao?"
"Ừ?" Lục Già nhất thời không kịp phản ứng, cô cau mày, "Nhận được những thứ này rất bình thường sao?
"Đối với người thường thì không bình thường, nhưng đối với chúng ta cũng rất bình thường." Chu Nhiêu nhấc chân gác lên bàn trà, "Khoảng thời gian lúc tôi mới nổi tiếng còn nhận được nhiều hơn."
Nào là chuột chết, búp bê vải bị kim đâm, nói chung là những thứ khiến người ta buồn nôn.
Lục Già nghe thế khó tin nhìn cô, "Cậu không báo cảnh sát sao?", vì sao tới giờ cô chưa từng nghe qua chuyện này?
Chu Nhiêu bất đắc dĩ nhấc mắt, liếc mắt nhìn Trương Uyển một cái, Trương Uyển hiểu ý mở miệng nói: "Báo cảnh sát cũng vô dụng, cùng lắm tạm giam vài ngày là xong rồi, người gửi đến quá nhiều, bắt cũng bắt không hết."
Dù cho có chuyện như vậy, chỉ cần trên những đồ vật nhận được không có chất độc gì, công ty cũng sẽ không tốn sức truy xét.
Lúc đầu Chu Nhiêu cũng tức giận, sau lại thấy so đo mấy chuyện này chỉ làm chậm trễ công việc bản thân, liền dứt khoát giao tất cả sự tình cho Vưu Cầm và Trương Uyển, sau này tất cả chuyển phát nhanh của cô đều được kiểm tra trước rồi mới đưa tới tay cô.
Hôm nay là cô sơ suất.
Sắc mặt Lục Già chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm tờ A4 chói mắt kia, lạnh giọng nói: "Nhất định phải tra ra người sau lưng kia."
"Phì......" Chu Nhiêu nghe nói thế cũng cười, "Nguyệt Tinh không tốn thời gian như thế, cảnh sát cũng sẽ không truy xét."
"Cái gì?" Lục Già kinh ngạc nhìn cô.
"Trừ khi mình là thiên kim nhà giàu." Chu Nhiêu nâng cằm có chút đăm chiêu nói, cô nhìn sang Lục Già, nhịn không được cười nói, "Cậu cũng thật may mắn, chưa nhìn thấy mấy thứ này."
Phản ứng của Lục Già rõ ràng là chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nếu không sẽ không nghiêm túc đến thế.
"Đây là thư đe dọa!" Lục Già không đồng ý nói, "Chúng ta không loại trừ người gửi thư sẽ tấn công cậu, địa chỉ trên chuyển phát nhanh này chính là chỗ ở của cậu."
Nghe nói thế Chu Nhiêu có chút đau đầu, trước kia đều là gửi đến công ty, gửi đến chỗ ở thế này cũng ít gặp.
Trương Uyển từng nhận được chuyển phát đến căn hộ của cô, nhưng là của fan cuồng.
Mặc dù cả hai đều khiến người ta đau đầu, nhưng rõ ràng lực sát thương của vấn đề sau lớn hơn nhiều.
"Tùy cậu." Chu Nhiêu khoát tay, "Ngày mai cha mẹ tôi đến rồi, tôi đi ngủ trước."
Đã trễ thế này, nếu cô không ngủ, ngày mai sẽ phải mang cặp mắt đen gặp cha mẹ mất.
Lúc tắm rửa Chu Nhiêu suýt nữa đã nằm ngủ trong bồn tắm lớn, cô buồn ngủ quay về phòng nằm ngửa trên giường, mới vừa nhắm mắt, tờ giấy "đi chết đi" kia lại hiện lên trước mắt.
Chu Nhiêu cau mày lật người lại, không chỉ riêng tờ giấy kia, những món đồ chuyển phát nhanh tương tự cô từng vô tình nhìn thấy cũng hiện lên trước mắt.
Cô siết chặt chăn, cố gắng làm đầu óc trống rỗng, ép bản thân đi ngủ. Nhưng càng như thế, những thứ kia lại càng rõ ràng hơn.
Chu Nhiêu dứt khoát ngồi dậy, tìm tai nghe điện thoại ở đầu giường.
Đang quay người tìm kiếm, cửa phòng đột ngột mở ra, Chu Nhiêu hoảng sợ quay đầu nhìn, là Lục Già đang mặc áo ngủ.
Lục Già khẽ nhăn mày, "Còn chưa ngủ sao? Có phải bị chuyển phát nhanh đó dọa sợ không?"
Tầm mắt Chu Nhiêu chuyển dời, lấy viên trợ ngủ ở đầu giường, buồn cười nói: "Bị cậu dọa sợ."
Lục Già cũng không vạch trần, mím môi đi đến cạnh giường, vén chăn bông ra chui vào.
"Được rồi, ngủ sớm chút, chẳng phải ngày mai còn phải tiếp chú dì sao?"