Xưa nay chuyện tình cảm thế này không phải người ngoài có thể dễ dàng xen vào, khoan chưa nói Chu Nhiêu chẳng mấy hiểu biết về đoạn tình cảm kia của Thư Đông Thanh, mà ngay cả chính cô cũng là một mớ hỗn độn, sao có thể khuyên nhủ Thư Đông Thanh đây?
Việc duy nhất cô có thể làm, là ngồi đây yên lặng lắng nghe, ngay cả Tiểu Manh cũng ngoan ngoãn ngồi xổm trên đùi Chu Nhiêu nhìn Thư Đông Thanh.
"Thái độ khởi binh vấn tội như thế, tôi lại không nợ cậu ấy gì cả." Thư Đông Thanh căng khóe môi, trong mắt có chút lấp lánh trong suốt, "Cho dù tôi thật sự có chuyện gì với Cung Thì Duyệt, cũng đâu tới lượt cậu ấy quan tâm?"
Chu Nhiêu đồng tình gật đầu, nhớ tới một đương sự khác.
Khoan đã, vừa rồi Lục Già gọi điện thoại tới hỏi địa chỉ Thư Đông Thanh, chẳng lẽ Cung Thì Duyệt cũng bị chị họ của cô ấy cảnh cáo cách xa Thư Đông Thanh một chút?
Chu Nhiêu lại cảm thấy thật buồn cười, đây là chuyện gì chứ?
Nhìn Thư Đông Thanh ôm đầu gối cuộn mình trong một góc sofa, Chu Nhiêu thấp giọng hỏi: "Trong hai năm này các cô có từng liên hệ nhau không?"
Hai năm chưa từng liên lạc dù chỉ một lần, lần đầu nhận được cuộc gọi của người nọ lại là bảo cô ấy phải cách xa Cung Thì Duyệt một chút, dựa vào đâu?
Thấy cô ấy ôm đầu gối ngồi trên sofa, Chu Nhiêu đứng dậy đến ngồi cạnh cô ấy, "Chắc cô không bị dị ứng đâu nhỉ? Nào, giúp tôi ôm Tiểu Manh một chút."
Bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét con mèo vào, Thư Đông Thanh luống cuống tay chân nhận lấy, ôm lấy thân mình mềm mại ấm áp thoải mái vô cùng. Cô ấy chưa từng ôm những động vật nhỏ này, bỗng bị ôm khiến nó không thoải mái, bị nó gãi hai cái.
Tiểu Manh đúng thật là ngoan ngoãn muốn chết, chỉ điều chỉnh tư thế, ngồi xổm trên bụng Thư Đông Thanh. Thư Đông Thanh trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nhịn không được vuốt lông cho nó, tỉ mỉ xem bộ lông dài mềm mượt của nó, xúc cảm thật tốt, thần sắc cũng vì thế mà yên ổn hơn nhiều.
Chu Nhiêu điều chỉnh xong tư thế, vươn tay muốn ôm Tiểu Manh về, "Được rồi, trả Tiểu Manh lại cho tôi.", ấm áp quá, cô không định buông tay.
Thư Đông Thanh ngăn tay cô, trừng mắt nhìn cô một cái, "Cô coi tôi là gì, muốn đưa liền đưa cho tôi, muốn ôm trở về là ôm trở về?"
Nếu không phải quen biết Thư Đông Thanh đã lâu, cô thật sự sẽ nghĩ cô ấy đang tức giận.
"Được rồi, cô ôm đi." Chu Nhiêu mím môi, đưa tay sờ bộ lông dài của nó.
Hai người im lặng vuốt ve mèo, Thư Đông Thanh bỗng mở miệng hỏi: "Cô có biết Cung Thì Duyệt và cậu ấy quan hệ thế nào không?"
"Không rõ lắm." Chu Nhiêu ngẩng mặt nhìn cô ấy, "Cung Thì Duyệt nói cô ấy có một chị họ có quan hệ rất tốt với cô."
Thư Đông Thanh gật đầu, không nói nữa.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Chu Nhiêu vẫn còn hoảng hốt, "Nếu tôi đoán không nhầm, Cung Thì Duyệt cũng bị cảnh cáo cách xa cô một chút."
Thư Đông Thanh cũng không ngạc nhiên, đôi mắt rũ xuống không biết đang nghĩ gì.
Thấy cô ấy như thế, Chu Nhiêu có chuyện muốn hỏi lại hỏi không nên lời, cô lặng lẽ thở dài thầm đưa ra quyết định.
Dù cho vì vậy mà Thư Đông Thanh tranh cãi với cô, cô cũng sẽ làm.
Thư Đông Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ thoáng thấy cô lấy điện thoại ra, thuận miệng hỏi: "Sao vậy, có công việc à?"
"Không có gì, lúc trước làm diễn viên khách mời gặp phải một chuyện, đạo diễn đang giải thích với tôi." Chu Nhiêu thuận miệng nói dối, vừa gửi một tin nhắn cho Lục Già:
"Tòa nhà B1 tầng 23"
Nhắn xong cô bèn khóa màn hình không nhìn nữa, trong nháy mắt khóa màn hình lại, cô thấy "Lục ngốc" trên đó biến thành "Đối phương đang soạn tin nhắn..."
Nếu ngay cả cái này Lục ngốc cũng không hiểu được, vậy cô thực sự đã đánh giá cao người kia.
Lúc Lục Già nhìn thấy tin nhắn kia còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng ấn vào khung chat hỏi xem đây là gì, mất nửa nhịp mới ý thức được đây là địa chỉ của Thư Đông Thanh, tức thì ánh mắt sáng lên.
"Lấy được địa chỉ rồi!"
_____________________________
Đến khi Chu Nhiêu nhận được cuộc gọi của người đại diện của Thư Đông Thanh, cô mới biết chiều nay Thư Đông Thanh vốn có một cuộc phỏng vấn độc quyền, ai ngờ vị này không nói không rằng, tắt điện thoại bỏ chạy tới đây.
"Ừ, tôi sẽ nói với cô ấy."
Lúc Chu Nhiêu nhận điện thoại xong quay vào, Thư Đông Thanh đã nằm trên sofa, Tiểu Manh còn đang ngồi xổm trên bụng cô ấy, cái đuôi xù lông vẫy tới vẫy lui.
Thấy Thư Đông Thanh thẫn thờ, Chu Nhiêu bất đắc dĩ nói: "Sao cô không nói một tiếng với người đại diện, anh ta suýt tưởng cô bị bắt cóc, định gọi báo cảnh sát."
"Tôi chỉ muốn yên tĩnh, không nghĩ nhiều như vậy." Thư Đông Thanh nắm lấy chân của Tiểu Manh, vừa chuyển đề tài hỏi: "Trợ lý của cô định đưa con mèo này cho người khác?"
Bị cô ấy chiếm hơn phân nửa sofa, Chu Nhiêu dứt khoát ngồi lên chiếc thảm dưới sàn, "Đúng vậy, sao? Cô muốn nuôi à?"
Nếu không phải quá bận rộn, lại chẳng có mấy kiên nhẫn, cô đã sớm nghĩ tới chuyện nuôi mèo.
Thư Đông Thanh ngồi dậy, "Trợ lý của cô đâu? Có thể cho tôi nuôi con mèo này không? Tôi có thể mua lại."
Chu Nhiêu nhíu mày, "Cô tự hỏi đi, nhưng tôi cảm thấy không thể đâu. Dù sao em ấy cũng đã nói chuyện với người ta rồi."
Trương Uyển vẫn liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân bị kéo ra, còn cho rằng có phải Tiểu Manh có mùi hôi thối không, lúc nghe Thư Đông Thanh hỏi có thể bán mèo cho cô ấy không thì giật mình, Trương Uyển buồn rầu nói: "Nếu chị Thanh nói sớm thì tốt rồi, em sẽ đưa Tiểu Manh cho chị ngay, ít ra sau này còn có cơ hội gặp nó."
Thư Đông Thanh nghe thế cũng có chút tiếc nuối, nắm lấy chân mèo của Tiểu Manh khua khua, "Có lẽ tôi nên nuôi mèo."
"Được đó," Chu Nhiêu đồng ý gật đầu, "Nếu cô nuôi ba bốn con, tôi đảm bảo cô sẽ không còn nghĩ được gì nữa."
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Thư Đông Thanh cũng cười lên, "Cô nói đúng, ý kiến này không tệ."
Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng Chu Nhiêu cũng nhìn ra cảm xúc của Thư Đông Thanh không tốt, tựa như người bệnh không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Màn đêm buông xuống, Thư Đông Thanh không quay về căn hộ của bản thân mà ở lại nhà Chu Nhiêu, hai người ngồi trong phòng khách uống hết hai chai rượu trong tủ rượu của Chu Nhiêu.
Uống xong Chu Nhiêu ngây ngốc ôm gối ôm cuộn mình trong sofa ngủ mất, nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy Thư Đông Thanh đang khe khẽ hát.
Trước lúc thiếp đi, Chu Nhiêu còn lơ mơ nghĩ, đã uống nhiều như vậy còn hát hò gì thế.
Hôm sau khi Chu Nhiêu tỉnh lại trông thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đang lộ vẻ u ám, cô hoảng hốt chốc lát mới nhận ra đây là Lục Già.
"Sao cậu lại tới đây?"
Chu Nhiêu mở miệng đã phát hiện cổ họng khô khốc, giọng khàn vô cùng.
Lục Già đưa cô ly nước ấm, buồn bực nói: "Uống chút nước."
Mặc dù có chút ghét bỏ vì bản thân chưa đánh răng, Chu Nhiêu vẫn uống hết ly nước ấy, lúc này mới cảm thấy cổ họng thoải mái chút.
Chu Nhiêu khó chịu ấn thái dương, hỏi: "Cậu tới khi nào thế?"
"Mình tới lúc bảy giờ." Lục Già rầu rĩ không vui nói, ánh mắt hàm chứa sự ai oán cơ hồ muốn hóa thành thực thể, cố ý vô tình trầm giọng, "Là Thư Đông Thanh mở cửa cho mình."
Chu Nhiêu kinh ngạc nhìn cô, "Đông Thanh mở cửa cho cậu? Vậy cô ấy đâu?"
Thật quá lợi hại rồi, uống còn nhiều hơn cô, ngủ lại muộn hơn cô, kết quả lại thức dậy sớm hơn cô.
Thấy lực chú ý của Chu Nhiêu hoàn toàn bị Thư Đông Thanh hấp dẫn, Lục Già mất hứng xoay người đưa lưng về phía cô, lại lo cô không chú ý mình đang tức giận, sau cùng còn dùng sức hừ một tiếng.
Bị phản ứng của Lục Già làm sửng sốt, Chu Nhiêu dứt khoát tự đứng dậy nhìn, sẵn tiện đi đánh răng, dù sao trong miệng đầy mùi rượu thật quá khó ngửi rồi.
Đang chờ Nhiêu Nhiêu hôn hôn rồi giải thích, không ngờ tới sau lưng có một luồng gió, đến khi Lục Già xoay người lại nhìn, Chu Nhiêu đã xuống sofa đi vào nhà vệ sinh.
"Nhiêu Nhiêu!" Lục Già lầm bầm theo sát phía sau Chu Nhiêu, muốn đưa tay kéo cô, lại cảm thấy bản thân đang giận bạn gái, nếu cậu ấy không chú ý tới mình, mình lại dính lấy, vậy sau này lúc mình tức giận cũng sẽ không nhận được sự quan tâm của Nhiêu Nhiiêu rồi!
Chu Nhiêu vốc nước lạnh lên mặt, lúc này mới cảm thấy nhiệt độ trong đầu hạ xuống, cả người tỉnh táo không ít. Cô thong thả lấy kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.
Lục Già một đường theo tới cửa nhà vệ sinh đưa tay chọc cô một cái, Chu Nhiêu lườm lại, Lục Già bất mãn thu tay về.
Lục Già tựa vào cửa, buồn bực hờn dỗi nói: "Lúc mình tới đây gõ cửa, vừa lúc Thư Đông Thanh mở cửa định đi."
Trời mới biết lúc cô thấy Thư Đông Thanh ở đây có bao nhiêu uất ức, tuy biết cô ấy và Nhiêu Nhiêu không có khả năng, nhưng hai người cùng nhau uống rượu lại ngủ chung với nhau. Trong khi tối hôm trước Nhiêu Nhiêu còn nói với cô sẽ không để cửa cho cô bảo cô đừng tới.
Hừ! Khó chịu!
Lục Già buồn bực nói: "Cô ấy nói cô ấy về trước viết ca khúc, đi trước rồi."
Về viết ca khúc?
Cả hai người đều uống rượu, cô vừa ngả đầu đã ngủ mất, Thư Đông Thanh lại có thể viết một ca khúc, đây mới thật sự là tài năng trời cho.
Chu Nhiêu đánh răng súc sạch bọt kem trên miệng, như cười như không nhìn Lục Già, "Sao vậy? Sáng sớm tới cho tôi xem một cái mặt thối?"
"Mình không có!" Lục Già nhanh chóng biện giải, đôi mắt trong suốt như nai con càng thêm ấm ức, "Rõ ràng cậu nói sẽ không để cửa cho mình, lại uống rượu cùng Thư Đông Thanh muộn đến thế."
Chu Nhiêu vừa dùng băng đô đè những sợi tóc lộn xộn trên trán vừa nói: "Đông Thanh không vui, tôi uống chút rượu cùng cô ấy thì sao?"
Thấy cô xoay người chuẩn bị rửa mặt, Lục Già đưa tay ôm eo cô, mặt dán lên lưng cô, rầu rĩ không vui nói: "Mình cũng không vui, sao cậu không giúp mình?"
Cảm giác sau lưng có vật gì mềm mại dán lên, Chu Nhiêu theo bản năng định lùi lại, nhưng Lục Già dính rất chặt, nếu lại đi về phía trước đầu cô sẽ đụng phải gương. Chu Nhiêu đành phải bỏ cuộc, nói: "Cậu có gì không vui đâu."
Lục Già rầm rì nói: "Cậu biết rõ vừa rồi mình không vui, cũng không dỗ mình, bây giờ mình càng khó chịu."
Lục Già ấm ức cọ cọ trên lưng cô, "Cậu dỗ dỗ mình đi!"
Bị Lục Già quấn lấy không còn cách nào, đang bôi sữa rửa mặt, Chu Nhiêu đáp: "Được được được, dỗ cậu."
Nghe ra sự có lệ trong đó, Lục Già không cam lòng lại cọ cọ, lên án: "Cậu chỉ làm cho có thôi!"
Chu Nhiêu đang nhìn gương tập trung rửa mặt thở dài nói: "Tôi không làm cho có, tôi rất nghiêm túc dỗ cậu."
Nào có ai dỗ người như thế?
Lục Già cúi đầu định cắn cô một cái, phát hiện đang dán sau lưng cô, căn bản cắn không được, ấm ức kêu rên.
Mặc cho Lục Già ở sau lưng cọ tới cọ lui, Chu Nhiêu thong thả rửa mặt xong hỏi: "Cậu muốn tôi dỗ cậu thế nào?"
Vừa nghe lời này, hai mắt Lục Già sáng lên, "Ít nhất phải chủ động hôn mình mới được."
Chu Nhiêu xoay người đối diện Lục Già, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp chậm rãi cong lên.
Lúc Lục Già đang chờ mong nhắm mắt lại, Chu Nhiêu đã đẩy cô ra chuẩn bị ra ngoài, vừa nói: "Quên đi."
Lục Già:???
Lục Già: Này đâu giống bọn mình vừa nói đâu!
"Không được không được không được!" Lục Già sợ cô chạy, hai tay chống lên bồn rửa tay, khóa Chu Nhiêu giữa hai cánh tay mình.
Chu Nhiêu suýt nữa bị Lục Già ép đến ngồi trên bồn rửa tay, cô híp mắt nguy hiểm, "Sao? Còn muốn dùng sức mạnh à?"
Lục Già ấm ức bĩu môi, "Mình chỉ muốn cậu dỗ mình, hôn mình một chút thôi!", vừa dứt lời, nước mắt trong suốt liền trào ra nơi khóe mắt.
Chu Nhiêu bị dòng nước mắt đột ngột rơi xuống của Lục Già làm hoảng sợ, nhất thời trong lòng cũng có chút áy náy, cậu ấy chỉ muốn thân cận một chút thôi, mình cũng không cần hung dữ như thế, vội liên tục ôn tồn dỗ dành: "Rồi rồi rồi, hôn cậu hôn cậu."
Chu Nhiêu nói xong kề sát đến hôn lên môi Lục Già, xoa xoa mặt Lục Già, "Đừng khóc, sao vừa nói khóc đã khóc rồi."
Lục Già sau khi được hôn môi bổ nhào vào lòng Chu Nhiêu, dụi vào cổ cô, khóe miệng không kìm được nhếch lên, giọng vẫn thút thít nói, "Ai bảo cậu không hôn mình, cậu hôn hôn mình là được rồi!"