Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 52



Nghe những lời này, Chu Nhiêu chỉ nhìn lại rồi đi sang phòng cách vách ngủ bù.

Trương Uyển đi rồi, Lục Già đương nhiên thay thế Trương Uyển trở thành người chăm lo ba bữa một ngày cho Chu Nhiêu.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Chu Nhiêu đã bị cuộc sống thoải mái này nuôi cho tròn trịa ra, suýt nữa có hai cằm.

Vì duy trì vóc dáng, cô chỉ có thể nén đau đổi sang ăn thức ăn giảm béo, sau đó vận động rèn luyện trong phòng gym.

Đương nhiên Lục Già hy vọng Chu Nhiêu có thể duy trì dáng người có chút thịt như bây giờ, dù sao ôm cũng rất mềm mại, cảm giác rất tốt. Nhưng cô chỉ nghĩ trong lòng, nếu nói cho Chu Nhiêu nghe, Chu Nhiêu có thể véo cho mặt cô sưng lên.

“Hung án truy kích” chính thức phát sóng, vào ngày công chiếu đã phá vỡ tỷ suất lượt xem, không cần nghi ngờ, đây là bộ phim truyền hình được mong chờ nhất trong thời gian này. Nội dung phim chặt chẽ và diễn xuất vững chắc của các diễn viên đều giành được sự khen ngợi của khán giả.

Chu Nhiêu bị Lục Già lôi kéo xem buổi công chiếu, thấy Lục Già tràn đầy phấn khởi, cô ác ý nói: “Thật ra anh ta ---”

Còn chưa nói xong, Lục Già một tay đè cô lên sofa, cắn cánh môi cô nói: “Xem loại phim này không được tiết lộ tình tiết phim cho mình!”

“Được, không tiết lộ.” Chu Nhiêu giơ tay cam đoan, lúc này Lục Già mới dời xuống khỏi người cô, thuận tay nhét quả cà chua đã rửa sạch vào trong tay cô.

Xoa xoa đầu Chu Nhiêu như vỗ về, tầm mắt Lục Già tập trung vào màn hình TV, ngoài miệng nói: “Ăn cà chua đi, ngọt lắm.”

Biết Lục Già đây là dùng cà chua chặn miệng mình, trong lòng Chu Nhiêu cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nghe lời cắn một miếng cà chua.

Đúng là ngọt thật.

Đến khi Tạ Đồ Nhã xuất hiện, ánh mắt Lục Già sáng lên, cô quay đầu nhìn Chu Nhiêu đang ăn cà chua, “Mình thấy cậu như vậy cũng rất quyến rũ.”

Liếm nước dính trên khóe môi, Chu Nhiêu tỏ vẻ hứng thú co chân lên, “Sao? Muốn chơi nhập vai à?”

Nghe lời đó, Lục Già liền nhớ tới những Lục Chu cp từng xem lúc trước, phần còn lại của truyện tranh Cung Thì Duyệt đã gửi cho cô cũng theo đó mà hiện ra.

Nghĩ tới truyện tranh mình trăm phương nghìn kế mới có được kia, sắc mặt Lục Già trở nên khó coi.

Thoáng thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, Chu Nhiêu hơi nhíu mày, “Sao thế?”

Nghe thấy giọng nói của Chu Nhiêu, Lục Già mỉm cười lắc đầu, tiếp tục xem phim.

Truyện tranh kia sau đó lại đảo ngược thành Chu Lục!

Xem những thứ này ghét nhất là bị đảo cp, hơn nữa là cp mình yêu thích ngay từ đầu, không ngờ vào thời điểm quan trọng tác giả lại đảo cp.

Đương nhiên, Chu Lục cp cũng rất tốt, nhưng trong lòng cô lại có chút nghẹn tức.

Loạt truyện tranh này chắc chắn là của Cung Thì Duyệt, người này rõ ràng là cố ý trêu chọc cô.  

Nghĩ tới đây Lục Già liền khó chịu một hồi, mệt cho cô còn giúp người này lấy được địa chỉ của Thư Đông Thanh, lãng phí lòng tốt của cô!

Ăn cà chua xong Chu Nhiêu lau nước trong tay, “Cậu xem tiếp đi, mình ngủ trước.”

Lục Già ngạc nhiên nhìn cô, đứng dậy theo, sắc mặt thân thiết hỏi: “Cậu mệt lắm à, mình xoa bóp cho cậu nhé?”

Tuy rằng cuộc sống chung này rất dễ chịu, nhưng lấy thể chất hàng năm không thích vận động của Chu Nhiêu mà nói thì vẫn có chút quá sức, việc vận động mỗi ngày khiến cô mệt đến ngón tay cũng không muốn động.

Chu Nhiêu lắc đầu, từ chối: “Không cần, mình chỉ có chút buồn ngủ.”

Lục Già trực tiếp tắt TV, đi theo cô vào phòng ngủ.

Nghe được âm thanh TV bỗng biến mất, thoáng nhìn TV tối đen, Chu Nhiêu quay đầu nhìn Lục Già, quả nhiên trông thấy cô đi theo sau mình, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói: “Mình chỉ đi ngủ thôi, cũng không phải làm chuyện gì nguy hiểm đến nỗi phải đi cùng.”

“Cậu ngủ đi, mình muốn đọc sách.” Lục Già vô tội nhìn cô, đôi mắt như mắt nai con sạch sẽ trong suốt, “TV thôi mà, khi nào xem cũng như nhau cả.”

Chu Nhiêu mỉm cười nói: “Đây là bộ phim mình thủ vai chính, cậu không xem công chiếu à?”

Sắc mặt Lục Già cứng lại, cô không ngờ Chu Nhiêu sẽ nói như vậy. Hơi đảo mắt, cười nói: “Không phải trên mạng cũng cập nhật cùng lúc sao, mình có thể xem trên mạng mà.”

Thấy ánh mắt Chu Nhiêu trầm tĩnh nhìn cô, Lục Già bổ sung: “Ở trên giường ấm áp.”

Nghĩ vậy, Chu Nhiêu gật đầu, “Vậy cậu đi trước đi, mình đi đắp mặt nạ.”

Không phải nói buồn ngủ lắm sao, sao đột nhiên muốn đi đắp mặt nạ rồi?

Mặc dù Lục Già có chút hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.

Thấy Lục Già vào phòng ngủ, Chu Nhiêu lại ngồi xuống sofa, lười biếng lướt điện thoại.

Nhiệt độ này có quỷ mới muốn đắp mặt nạ, cô chơi điện thoại một lát rồi sẽ đi vào.

Đợi chốc lát, Chu Nhiêu nhìn thời gian, cảm thấy cũng tương đối mới đứng dậy trở về phòng.

Lục Già nghe được tiếng động gần như quay đầu nhìn cô lập tức, thấy cô vào phòng ngủ, Lục Già dịch sang bên cạnh.

Chu Nhiêu vô cùng hài lòng với độ ấm trong chăn, không uổng công cô ngồi đợi ở ngoài lâu vậy.

Thấy Chu Nhiêu nằm xuống, Lục Già đưa tay chỉnh đèn tối xuống, kề vào trán cô hôn lên, “Ngủ ngon.”

Chu Nhiêu chỉ lẩm bẩm nho nhỏ đáp lại Lục Già.

Với sự lên sóng của “Hung án truy kích”, Chu Nhiêu bắt đầu trải nghiệm mới của bản thân dưới sự giới thiệu của Lục Già ---

Quay phim điện ảnh.

Chu Nhiêu chưa từng đóng phim điện ảnh, nên lúc được Trương Chính Nhã mời tham gia cô mới có thể hưng phấn như thế.

Nhưng sau đó cũng không nghe động tĩnh gì, hẳn là Trương Chính Nhã còn đang chuẩn bị.

Chu Nhiêu cũng không sốt ruột, cô vốn chưa từng quay phim điện ảnh bao giờ, cũng không dám trông cậy lần đầu tiên quay phim có thể được Trương Chính Nhã chỉ điểm.

Cho nên lúc Lục Già giới thiệu cô quay thử phim điện ảnh, Chu Nhiêu không chút do dự đồng ý.

Đó là bộ phim điện ảnh “Trở lại nhân gian” Lục Già sắp quay, Lục Già và đạo diễn kia đã hợp tác được hai lần, vốn nữ hai đã được chọn từ trước nhưng lại bị thương nằm viện khi tham gia một bộ phim khác, đành phải hủy hợp tác cùng đoàn phim.

Mà Lục Già lại trực tiếp giới thiệu Chu Nhiêu cho đạo diễn, dù cho Chu Nhiêu chưa từng quay điện ảnh, nhưng diễn xuất của cô quá rõ ràng, dù không quen phương pháp quay phim điện ảnh, cô cũng chỉ cần luyện tập sơ là có thể nhanh chóng thành thạo.

Đoàn phim “Trở lại nhân gian” rất nhanh đã ký hợp đồng với Chu Nhiêu, mà Chu Nhiêu cũng tham gia cùng đoàn phim với Lục Già.

Lục Già nắm tay cô, cười cong đôi mắt, “Đây là lần đầu tiên Nhiêu Nhiêu cùng mình đó!”

Những lời này làm cho Chu Nhiêu trừng mắt lườm cô một cái, Chu Nhiêu nhìn sang Trương Uyển và Hùng Miêu Miêu, chú ý tới khóe miệng Trương Uyển sắp chạm tới mang tai, búng trán Lục Già.

Chu Nhiêu trách khẽ: “Nói gì thế!”, cũng không thèm chú ý xung quanh!

Lục Già cười hôn tay cô, trong đôi mắt như chứa đựng muôn ngàn vì sao sáng, “Thật vui có thể làm việc cùng cậu.”

Chu Nhiêu khẽ cười thành tiếng.

“Trở lại nhân gian” là câu chuyện kể về một cô gái bị cha mẹ bạo lực lạnh* thời gian dài lại thất bại trong sự nghiệp, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của người yêu đã một lần nữa tìm về bản thân.

*Bạo lực lạnh: một  hình thức bạo hành về mặt tinh thần, có thể gồm các hành vi như thờ ơ, xem nhẹ cảm xúc, không quan tâm đến người kia.

Lục Già thủ vai cô gái này, mà Chu Nhiêu đóng vai bạn thân của cô ấy, nhiều lần lợi dụng cô gái, cũng là cọng rơm cuối cùng đè chết cô ấy*.

*Ý chỉ câu nói “cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà”, tương tự như câu “giọt nước tràn ly”, chỉ sự việc đã đạt đến giới hạn, chỉ một tác động nhỏ cũng sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.

Đạo diễn Khúc không giống những đạo diễn Chu Nhiêu từng gặp, ông ta cả ngày cười ha ha, nhưng đến lúc quay phim liền nóng nảy muốn chết.

Chu Nhiêu không quen quay điện ảnh là người bị mắng nhiều nhất trong đoàn, mỗi lần đạo diễn Khúc có thể mắng đến mức cô hoài nghi nhân sinh, hoài nghi bản thân có phải người mới không hề có kinh nghiệm hay không, hoài nghi danh hiệu thị hậu tam giới liên tiếp của mình có phải là mờ ám hay không.

Cũng may mỗi lần đạo diễn Khúc tức giận cũng không phải vì diễn xuất của cô, mà là một ít chi tiết gì đó, ví dụ như vị trí di chuyển, góc máy, đánh sáng linh tinh, hơn nữa chỉ có hơi hung hăng, trong lời nói cũng không khiến Chu Nhiêu cảm thấy bị xúc phạm.

Mà Lục Già bởi vì chuyện này suýt nữa đã gây gổ với đạo diễn Khúc, nhưng đạo diễn Khúc vừa bỏ kịch bản xuống đã cười ha ha, Lục Già nói gì ông ấy cũng đều ôn tồn đồng ý, đến khi quay, lại tiếp tục mắng Chu Nhiêu một hồi.

Dưới áp lực cao, Chu Nhiêu cũng tiến bộ rất nhanh. Cô vốn là học sinh thông minh tiếp thu nhanh chóng, chỉ cần đạo diễn Khúc chỉ điểm, cô có thể thực hiện những biến chuyển trong đó.

Ngắn ngủi một tuần cô đã hiểu rõ sự khác biệt giữa quay phim điện ảnh và truyền hình, cũng không còn bị đạo diễn Khúc mắng nữa.

Người bị mắng nhiều tiếp theo là nam chính phút chốc thăng cấp trở thành người bị mắng nhiều nhất, quan trọng là dưới sự phụ trợ của cô, đạo diễn Khúc lại càng thêm ghét anh ta, khiến cho nam chính mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.

Mới quay xong một trường đoạn, Lục Già nhận được điện thoại gọi tới, nhưng khi nhìn đến tên người gọi, sắc mặt Lục Già bất ngờ.

Thấy thế, Chu Nhiêu dò hỏi: “Người đại diện gọi cậu à?”, dù sao mỗi lần cô thấy Vưu Cầm gọi đến cũng chẳng mấy vui vẻ, Vưu Cầm gọi đến không phải giao công việc thì cũng là nói chuyện không hay.

Chú ý tới ánh mắt của cô, Lục Già theo bản năng cười cười, phủ nhận: “Không phải, là mẹ mình gọi.”

Chu Nhiêu ngẩn ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt ôn hòa thận trọng của dì Tân. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe Lục Già nói tới cha mẹ với cô.

Lục Già không nhận điện thoại ngay mà bước nhanh lên xe bảo mẫu.  

Thấy bóng dáng Lục Già vội vàng tránh đi, trong lòng Chu Nhiêu không khỏi nảy sinh mấy phần tò mò.

Cô nhớ quan hệ giữa Lục Già và dì Tân rất tốt, sao bây giờ lại thành thế này, ngay cả điện thoại cũng không muốn nhận.

Đến khi Lục Già quay lại đã là năm phút sau, Chu Nhiêu ngẩng đầu nhìn mặt Lục Già, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của cô có chút cứng nhắc.

Đáy lòng Chu Nhiêu trầm xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lục Già quét mắt sang những người bên cạnh, đưa tay kéo cô đi ra phía ngoài, Chu Nhiêu để mặc Lục Già kéo mình, trong lòng càng trở nên bất an.

Đến khi đến một góc hẻo lánh không người, Lục Già mới nhìn cô vẻ mặt ngưng trọng.

Chu Nhiêu theo bản năng nở một nụ cười, “Cậu đừng nói với mình là cậu phải ra nước ngoài nhé.”

“Không phải, sẽ không đâu.” Lục Già vội phủ nhận, Chu Nhiêu lẳng lặng nhìn cô, cô thở dài nói: “Dì họ của mình sắp tới ở đây một khoảng thời gian.”

Chu Nhiêu nghe lời này bất đắc dĩ nhấc mắt, cô còn tưởng là chuyện gì, không ngờ chỉ là họ hàng muốn tới đây.

Nghĩ tới lần trước Lục Già phát trực tiếp lễ cưới đã giới thiệu với mình họ hàng trong nhà, Chu Nhiêu cẩn thận hồi tưởng, “Là mẹ của Tiểu Tuyên ca à?”

Lục Già lắc đầu, “Không phải, là dì của Tiểu Tuyên ca, hôm lễ cưới dì ấy không tham gia.”

Chu Nhiêu buồn cười chọc vai cô, “Loại chuyện này có gì căng thẳng đâu?”

Lục Già tiếc nuối thở dài, “Như vậy mình sẽ không thể ở cùng cậu, cậu sẽ nhớ mình chứ?”

Không ngờ là vì chuyện này, Chu Nhiêu cảm thấy bị lừa gạt, cô buồn bực chọc trán Lục Già, tức giận nói: “Nhớ cái đầu cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.