Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 7



Vẫn còn nhớ sáng hôm sau phải đi quay chụp tạp chí, Chu Nhiêu sợ bản thân bị những câu trả lời này làm cho mất ngủ, ngay cả kịch bản cũng không xem, chăm sóc da xong uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ rồi ngủ thẳng đến hừng đông.

Tạp chí "Phong Lệ" có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Lục Già, cũng là tạp chí Chu Nhiêu chưa từng hợp tác qua.

Đây không phải Chu Nhiêu cố ý trốn tránh, chẳng qua khách mời đặc biệt của "Phong Lệ" cho tới nay đều là nghệ sĩ giới điện ảnh, Chu Nhiêu là thị hậu chưa bao giờ nằm trong phạm vi hợp tác của "Phong Lệ".

Đây vẫn là lần đầu Chu Nhiêu tham gia quay chụp cho "Phong Lệ", ekip chụp ảnh vô cùng xa lạ đối với cô đều là những người Lục Già quen thuộc.

Khi những người đó chào hỏi, Lục Già đều mỉm cười gật đầu, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt.

Trong phòng hóa trang

Chu Nhiêu đang nhắm mắt để chuyên viên trang điểm cho mình, Lục Già ngồi trang điểm cách cô không xa, từ lúc gặp mặt đến khi trang điểm hai người đều chưa từng nói với nhau một lời.

À, Lục Già có nói với cô "Nhiêu Nhiêu, cậu đến rồi."

Hai chính chủ không nói gì, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu cũng không nói chuyện, chỉ lén trao đổi bằng ánh mắt, cả phòng trang điểm tràn ngập không khí áp lực lại ngưng trọng.

Quả nhiên hai người này là người yêu giả, mệt bọn họ lúc đầu biết chuyện còn chúc phúc trong lòng, dù sao trong ấn tượng của bọn họ, hai người này đều không thích tạo độ hot, từ lúc ra mắt đến giờ cũng không dính vào tin đồn tình ái gì, rất ít người trong giới lần đầu công khai tình cảm lại là tình yêu đồng tính, kết quả vẫn không tránh khỏi loại quan hệ giao dịch này.

Không phải Chu Nhiêu cố ý không nói chuyện với Lục Già, chỉ là tìm mãi trong bụng cũng chẳng biết bản thân có thể nói gì với cậu ta, cô không muốn nhớ lại thời kỳ ngây ngô lúc còn học sinh, mà sau này các cô cũng không xuất hiện cùng nhau nữa, cô có thể nói gì chứ?

Mãi đến khi Trương Uyển mang theo hai bình giữ nhiệt vào phòng hóa trang, đưa bình màu trắng cho trợ lý Hùng Miêu Miêu của Lục Già, nhỏ giọng nói: "Bên trong là cháo đậu đỏ hạt sen, đây là chuẩn bị cho sếp của cô."

Cô ấy cảm thấy gọi Già thần trước mặt Chu Nhiêu rất không có khí khái, kêu tên lại không quá lễ phép, cô Lục lại quá xa lạ, cuối cùng đành gọi sếp của cô.

Nghe nói thế, Lục Già không khỏi nhìn Trương Uyển trong gương, trong đôi mắt là ngạc nhiên mừng rỡ khó giấu.

Trương Uyển ngại ngùng cười với cô, vui vẻ đến bên cạnh Chu Nhiêu, "Nhiêu ca, em nấu xong rồi, đến khi chị chụp xong là độ ấm vừa phải."

Chu Nhiêu cũng không mở mắt, chỉ thản nhiên đáp một tiếng.

Nghe thấy giọng Chu Nhiêu không mang theo cảm xúc gì, Lục Già cẩn thận hỏi: "Nhiêu Nhiêu, cậu còn giận sao?"

Chu Nhiêu nghe thấy giọng điệu hạ mình này trong lòng không rõ tâm tư, trước kia lúc Lục Già tâm trạng không tốt không nói lời nào, đều là cô thật cẩn thận trêu đùa chọc cậu ta vui vẻ. Mà cô, đối với người trong lòng ngay cả lấy lòng còn không kịp, sao có thể không để ý tới Lục Già.

Lúc này vị trí lại đảo ngược.

Cảm khái thoáng qua, Chu Nhiêu vờ như không chút để ý nói: "Không có mà."

Lục Già còn chưa kịp lộ vẻ vui mừng, lại hỏi: "... Vậy sao cậu không nói chuyện với mình?"

Chín năm qua chúng ta cũng chẳng nói chuyện, bây giờ mới một giờ cậu đã chịu không nổi?

Chu Nhiêu yên lặng nghĩ, nhưng rốt cuộc là người trưởng thành, không thể không chút cố kị mà biểu hiện tâm tình của bản thân ra ngoài.

Chu Nhiêu nhìn Lục Già trong gương, giọng điệu lạnh nhạt, "Hôm qua cậu làm ra chuyện như vậy, còn muốn tôi nói chuyện với cậu?"

Chuyện kia đương nhiên là chỉ Lục Già cố ý P cho mình béo lên, nhóm trợ lý đang hỗ trợ trang điểm không nhịn được trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp.

"Nhưng..." Lục Già biện giải: "Cậu không muốn chụp ảnh với mình, mình chỉ có thể làm như vậy.", trong giọng nói còn lộ ra mấy phần tủi thân.

Nếu không phải Chu Nhiêu còn nhớ rõ hiện tại là tình huống thế nào, cô thật sự có chút muốn ôm cậu ta an ủi.

Chu Nhiêu gõ ngón tay lên tay vịn, vẻ mặt lười biếng nói: "Không phải hôm nay cùng chụp ảnh tạp chí đó sao?"

Cô nói xong một lúc, chợt nghe Lục Già nhỏ giọng than thở: "Cái này không giống......"

Nhóm trợ lý nghe xong toàn bộ mơ hồ có chút rối loạn, vẫn là bị chuyên viên trang điểm trừng mắt như cảnh cáo, nhóm trợ lý mới kiềm chế nội tâm rục rịch muốn buôn chuyện, vùi đầu vào việc.

Nghe đi, đây hoàn toàn chính là Già thần theo đuổi Chu Nhiêu trước rồi, nếu không sao lại nói năng khép nép lấy lòng như thế?

Thật sự không tưởng tượng được mà, mệt cho bọn họ lúc trước còn đánh cược, Già thần chắc chắn là công, bây giờ trông thấy thế này, xem ra còn chưa hẳn.

Chu Nhiêu rất có khí chất tra* công!

*Tra: cặn bã.

Ban đầu công khai cũng là Già thần công khai trước, tiếp theo lại đăng Weibo bảo vệ Chu Nhiêu, mấy giờ sau mới thấy Chu Nhiêu công khai.

Hôm qua chụp ảnh cùng poster cũng thế, rõ ràng dung mạo Chu Nhiêu và Già thần tương xứng, kết quả chưa nói đến không muốn chụp ảnh cùng Già thần, ngay cả chụp cùng poster cũng không được, hôm nay còn vì chuyện đó mà giận dỗi với Già thần.

Tuy nói vừa rồi Chu Nhiêu bảo trợ lý nấu cháo đậu đỏ hạt sen cho Già thần, nhưng vấn đề là sau khi Già thần nghe được vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đây rõ ràng là nhất thời nghĩ ra, chỉ là hình thức mà thôi.

Chậc chậc chậc, đúng thật là tra công số một!

Chu Nhiêu hoàn toàn không biết trong đầu trợ lý nhỏ đã xây dựng xong toàn bộ một màn kịch máu chó rồi, cô cũng bị đội lên đầu cái mũ "tra công", chẳng qua cho dù biết cô cũng sẽ chỉ cảm thấy có phải nhóm trợ lý này đã xem quá nhiều tiểu thuyết hay không.

Nhìn đến bình giữ nhiệt màu trắng trong tay trợ lý, nhớ tới tính tình nghĩ một đằng nói một nẻo của Chu Nhiêu, đôi mày Lục Già giãn ra, khuôn mặt vốn trong trẻo lạnh lùng lại hiện lên ba phần ý cười, "Vậy sao cậu cho mình cháo đậu đỏ hạt sen?"

Chu Nhiêu hừ nhẹ, lườm cô, "Vỗ béo cậu, đỡ cho thợ chỉnh ảnh của cậu mang tiếng xấu."

Đây vẫn là lần đầu cô dùng giọng điệu nói chuyện như thế với Lục Già, nói xong, trong lòng thật có chút dễ chịu.

Xem như cô đã cảm nhận được sự sảng khoái khi Vưu Cầm nhìn thấy Tôn Nghiễm Nho chủ động nhượng bộ là cảm giác thế nào.

Ngoại trừ có chút chua, những thứ khác đều tốt.

Biết rõ tính tình mạnh miệng mềm lòng của Chu Nhiêu, Lục Già cười khẽ lên tiếng trả lời, dường như nghĩ đến điều gì, cố ý hỏi: "Nếu mình béo, cậu còn thích mình không?"

Chu Nhiêu bình ổn tâm tình bốn bề dậy sóng, khóe môi cong lên một nụ cười mê đắm lòng người, đôi môi đỏ thắm khẽ khàng thở ra vài tiếng:

"Không thích, chia tay đi."

Lục Già:......

Nhóm trợ lý: Nhìn xem, đúng thật là tra!

Nhóm trợ lý: Nhưng không hiểu sao lại rất quyến rũ, chíp chíp chíp...

Thoáng thấy Lục Già rũ đầu xuống, dáng vẻ tự kỷ, Chu Nhiêu rốt cuộc không chịu nổi, bổ sung thêm một câu: "Lừa cậu thôi."

Khóe môi Lục Già khẽ nhếch, đôi mắt như ánh sao khẽ sáng lên, cô biết Nhiêu Nhiêu không nỡ để cô buồn mà.

Nhóm trợ lý: Yooooooooo~

Không khí trong phòng hóa trang cuối cùng cũng có chút vui vẻ ấm áp, hai người mới vừa chuẩn bị xong, nhân viên công tác gõ cửa hỏi trang điểm thế nào rồi.

Lục Già ung dung đến bên cạnh Chu Nhiêu, Chu Nhiêu mới vừa đứng dậy không để ý, bỗng bị Lục Già nắm lấy tay.

Chạm vào bàn tay đã ủ ấm hồi lâu nhưng vẫn còn lạnh lẽo, Lục Già khẽ nhíu mày, cầm tay cô ủ ấm trong lòng bàn tay mình, "Sao cậu lại lạnh như thế, có phải mặc ít quá không?"

Chu Nhiêu muốn rút tay về, nhưng Lục Già nắm rất chặt, trong phút chốc Chu Nhiêu không rút về được, thấp giọng nói: "Thể chất của tôi như thế, không có gì."

Lúc đi học, Lục Già không thích thân cận quá mức với người khác, mỗi lần Chu Nhiêu đều chà tay mình cho nóng lên mới cầm tay cậu ta, hoặc thừa dịp sau khi chơi tuyết lạnh cố ý làm mát tay cậu ta.

Lục Già không biết cô thể hư cũng bình thường.

Lục Già đứng im, dễ dàng bắt được bàn tay kia của cô, nhẹ nhàng xoa bóp hai bàn tay.

Chu Nhiêu không quen lắm, vẫn muốn rút tay mình về, nhưng Lục Già không đồng ý nhìn cô, Chu Nhiêu liền sợ, ngoài miệng vẫn kiên quyết phản kháng, "Chúng ta còn phải chụp ảnh, cậu cứ vậy làm sao đi được."

"Vậy chờ cậu ấm lên rồi bắt đầu chụp." Lục Già không để tâm đến sự phản kháng, kéo tay cô đến bên môi nhẹ nhàng thổi.

Hơi thở ấm áp quả thật muốn đòi mạng Chu Nhiêu, trước kia Lục Già cũng rất chăm lo săn sóc cô, nhưng khi đó còn chưa xác định, hoàn toàn không thể đánh đồng với hiện tại.

Chu Nhiêu rũ mắt, che khuất vẻ phức tạp trong mắt.

May mắn Lục Già cao hơn cô vài cm, lại còn nghiêm túc làm ấm tay cho cô, không để ý tới biến hóa trong mắt cô.

Trương Uyển thấy Lục Già chăm chú ủ ấm tay Chu Nhiêu, nhất thời nhớ tới bạn trai Đại Manh ngốc nghếch của mình, chợt muốn gọi điện cho Đại Manh.

Thấy tay mình đã ấm lên không ít, Chu Nhiêu như bị cắn phải nhanh chóng rút tay về, Lục Già cũng chưa kịp nắm chặt, Chu Nhiêu đã cho tay vào túi áo khoác, chỉ nói tiếng "Được rồi" liền xoay người rời khỏi phòng trang điểm.

Lục Già vốn định nói gì, ngại bên cạnh còn có người, đành phải nuốt trở về, nhấc chân đi theo.

Dù chưa từng hợp tác với "Phong Lệ", nhưng Chu Nhiêu cũng đã hợp tác dài hạn với một tạp chí khác là "Mị Sắc", cho dù nhiếp ảnh gia không cùng một người cũng không cùng phong cách, Chu Nhiêu vẫn hiểu rõ phải thể hiện bản thân trước ống kính thế nào, cho nên lần quay chụp này vô cùng thuận lợi.

Nếu đối diện không phải Lục Già, cô tin mình còn có thể thể hiện tốt hơn.

Đây là tư thế cuối cùng, Lục Già và Chu Nhiêu đang mười ngón đan xen, trán chạm trán, muốn hôn nhưng chưa hôn.

Chu Nhiêu dùng hết sức lực toàn thân kiểm soát bản thân không được né tránh, lờ đi mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi đầu mũi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như ngọc.

Từ trong đôi mắt mang ý cười kia cô nhìn thấy đôi mắt của mình, cứng nhắc trống rỗng, nhưng giây tiếp theo, cô đã cong môi cười, trong đôi mắt chứa đầy ý cười và dịu dàng.

Lục Già ngẩn ra, trên mặt bất tri bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Người đẹp nhìn nhau cười, nhân viên công tác sớm đã quen với đủ loại nhan sắc trong giới giải trí đều cảm thán không thôi.

Nhiếp ảnh gia phớt lờ những lời ấy, liên tục nhấn nút chụp, chỉ sợ mình bỏ lỡ điều gì.

Mãi đến khi nhiếp ảnh gia lưu luyến không rời nói "Tốt lắm.", mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

Trong lòng Chu Nhiêu như trút được gánh nặng, đang muốn kéo dài khoảng cách, trên môi bỗng bị vật gì ấm áp chạm vào.

Cô trố mắt một lát mới phản ứng lại mình đã bị Lục Già hôn.

Chu Nhiêu vội buông tay Lục Già ra, xoay người bước ra bên ngoài, cô ra sức hít thở sâu kìm nén luồng nhiệt muốn dâng lên hốc mắt, thoáng thấy Trương Uyển đang cầm bình giữ nhiệt và áo khoác lông chờ mình, Chu Nhiêu bình ổn nội tâm đang dâng trào đủ loại cảm xúc, cởi áo măng tô đưa cho Trương Uyển, lấy áo lông mặc vào.

Nhờ bản lĩnh kiểm soát nét mặt tuyệt vời của Chu nhiêu, Trương Uyển không nhìn ra được gì, chỉ thấy cô bị Lục Già hôn trộm, kinh hoảng buông tay Lục Già ra, nhất thời cũng không hiểu rõ suy nghĩ hiện tại của Chu Nhiêu, đành cầm bình giữ nhiệt quơ quơ, "Nhiêu ca, chị muốn ăn luôn bây giờ không?"

Cái con bé ngốc này.

Chu Nhiêu không biết mình nên tâm đắc với diễn xuất của bản thân, hay nên đập vào ót trợ lý ngốc của mình, cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc trong lòng, hời hợt nói: "Về phòng nghỉ ăn."

Lúc này mới vừa chụp xong, không chừng lát nữa phải chụp bổ sung, cô vẫn nên ngồi trong phòng nghỉ một lát, nhân tiện ăn luôn cháo đậu đỏ hạt sen Trương Uyển vất vả chuẩn bị.

Phòng nghỉ này là đặc biệt chuẩn bị cho cô và Lục Già, Lục Già vẫn còn ở trong studio, Chu Nhiêu làm ổ trên chiếc sofa thoải mái mềm mại, không yên lòng ăn cháo, Trương Uyển được Chu Nhiêu cho phép, đang ở phòng vệ sinh gọi điện thoại cho bạn trai Đại Manh.

Chu Nhiêu đang suy nghĩ xem vừa rồi mình có biểu hiện thái quá không, liền nghe tiếng gõ cửa phòng nghỉ:

"Cốc cốc cốc ---"

Chu Nhiêu cũng không quay đầu lại, nói: "Vào đi."

Cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng mở ra, một người ở sau cửa thật cẩn thận thò đầu vào, "Nhiêu Nhiêu, mình có thể vào không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.