Giờ thì họ chần chừ, hay đúng hơn là Chris chần chừ. Hắn lòng vòng quanh những con đường nhỏ ở khu Tây thị trấn, không vào trong bãi đỗ xe chính. Xây xẩm tối, và Chris bỗng dưng chột dạ. Mình đến đây làm cái quái gì ấy nhỉ? Ba ngày lái xe ròng rã để làm cái quái gì nhỉ?
-Này?
-Hở?
-Muốn tôi làm gì đây? Không, ý là tôi hỏi cậu muốn làm gì đây? – Chris đỗ xe lại, hơi nóng lập tức ùa vào.
-Ra cảng. – Dan nói, uể oải nhưng gãy gọn. Cậu ta đã nhổm dậy sau ghế.
-Ê đừng có khùng, giờ này mà cảng kiếc gì nữa? Bây giờ là mấy giờ có biết không?
-Mấy?
-Đủ để cậu tụt quần dài đi ngủ, cậu bé. Tháng sáu thì mặt trời tỏ đến khuya. Nhưng đúng giờ ăn tối rồi. Nghĩ coi làm gì đây? Ngủ trong xe chắc? Và tôi thì không đủ tiền cho khách sạn hạng sang có rượu vang với món tôm hùm và bồn tắm nước nóng đâu.
-Đừng lo, tôi đặt phòng rồi. Ở Rosa, 11 phố Cướp Biển.
-Hả? – Chris hỏi lại.
-Ngày xưa, trước khi có Elizabeth đệ nhất nữa, chỗ này từng là một nơi đầy cướp biển. Cảng cũng là cướp của chính quyền nốt.
-À há.
Thực ra có mấy câu quan trọng Chris muốn hỏi. Đó là: tiền đâu, làm quái gì phải ra cảng, và tiền đâu. Nhưng hắn cặm cụi nổ máy trườn xe đi. Và cả hai không nói gì nữa. Im lặng. Họ là thế đấy.
Khách sạn Rosa là một toà nhà hai tầng có những gian gác gỗ nâu sậm, và những cánh cửa sổ hỏng bản lề, và những mảnh vải rèm đôi chỗ bạc màu nhưng đôi chỗ tươi mới đến nỗi cánh hoa xanh thêu trên đó dường như có một vẻ dịu dàng không nơi nào khác có được.
Chủ quán là một người đàn bà tất bật. Chị ta dọn cho họ một phòng đôi trên gác, chỗ ngóng ra được cửa tiệm bán buồm đối diện cách một ngõ nước nhỏ. Mái của nó màu đỏ trầm hơn bất cứ mái ngói nào. Rồi Dan lại tiếp tục ngủ, co mình như con tôm non, trên chiếc giường mà với cậu dường như trở nên rộng thinh. Chris thì tiếp tục tự hỏi, trong khi nhâm nhi chút rượu gin với bánh kẹp phô mai, rằng cuộc đời hẳn phải là một bí ẩn chết tiệt.