Father (Phụ)

Chương 26: Twenty-sixth child



Bỗng chốc tỉnh người, hắn đã ở trong dạ tiệc.

Các quý ngài ăn uống linh đình, các quý cô khéo cười xinh đẹp, người hầu y phục đen trắng xuyên qua xuyên lại giữa dòng người, trên bàn ăn thật dài bày đầy đồ ăn cao cấp. Đèn pha lê khổng lồ chạm trổ hoa văn treo trên trần nhà, rải xuống bóng hình thiên sứ, mỗi mảnh lông vũ đều chói sáng cực kỳ, cả đại sảnh huy hoàng rực rỡ, bóng tối đều bị xua tan, ngay cả góc kẹt cũng sáng rực một mảnh.

—— Quá sáng, sáng đến độ khiến hắn phảng phất như là chỗ bụi bặm dơ bẩn duy nhất trong ánh sáng này.

Hắn cúi đầu khó xử, gần như bị mảnh ánh sáng kia làm cho hoa mắt. Hắn vô thức nắm áo choàng đen trên người, dù có ăn mặc xa hoa thế nào thì, bản chất hắn vẫn là một con rệp đến từ khu ổ chuột số bảy, như một thằng hề trong dạ tiệc thối nát xa hoa khu số một, có vẻ vô cùng chướng mắt, có vẻ đặc biệt tức cười. Sau khi bị bắt đến viện nghiên cứu trung tâm, hắn chưa bao giờ bước ra khỏi căn phòng “***g chim” đó, viện nghiên cứu trung tâm tuy ở khu số một, nhưng bộ phận chính của nó phần lớn đặt ngầm dưới đất, sắc kim loại lạnh lẽo là ký ức chủ yếu của hắn, khi đó hắn còn chưa cảm nhận toàn diện và đối mặt với sự khác biệt giữa khu số một cùng khu số bảy.

Chênh lệch giữa người và người tại sao lại có thể khổng lồ đến vậy? Bữa tiệc xa xỉ hoang phí trước mặt triệt để bày ra với hắn: sự hoa lệ phô trương hoàn toàn bất đồng cùng khu ổ chuột của nó —— Khu ổ chuột chưa bao giờ có biệt thự to lớn phồn hoa, chỗ đó chỉ có một mảnh phế tích tiêu điều hư hại, nhiều khi chất vài món phế thải có góc có cạnh lại với nhau tạo thành một “căn nhà” có thể cư trú. Buổi tối ở khu ổ chuột chưa bao giờ sáng ngời như vậy, trong bóng đêm, ánh sáng có nghĩa là bại lộ, chỉ nơi đang có súng đạn mới phát ra ánh sáng, nhiên liệu của những đốm đỏ chói lóa đằng kia chính là sinh mạng. Khu ổ chuột chưa bao giờ thừa thải thức ăn đến mức chỉ có thể vứt đi như vậy, trong những tháng năm quá khứ, đồ ăn của hắn ngoài thực phẩm nén ra thì không còn gì nữa cả, cắn răng liều mạng thì chọn được vị cá chết hoặc cà ri, càng nhiều khi chỉ có thể nuốt nước bọt của mình. Dân khu ổ chuột chưa bao giờ thoải mái cùng người khác tiếp xúc đùa vui như vậy, dù là lúc phát tiết ở khu đèn đỏ thì cũng phải luôn chú ý xem, tiếng bước chân ngoài cửa có phải nhịp điệu tử vong đi tới phía mình hay không…

Hắn bị sự tương phản lớn lao này làm chấn động tới mức ngẩn người, cái đầu trì độn cực độ cũng từ từ chuyển động, một chút không cam lòng lặng lẽ nảy sinh dưới tình trạng ngay cả chủ nhân cũng không chú ý. Hắn chỉ cảm thấy bực bội tới khó chịu, giống như trong ngực có thứ gì đó chặn nghẹn, tức tối khó nói nên lời. Hắn chuyển mắt, đặt lực chú ý lên thảm đỏ trước mặt, tấm thảm kia có vẻ rất quen mắt…

Hắn đột ngột cứng người, ngẩng đầu cực nhanh, dọc theo thảm đỏ thật dài nhìn thẳng đến đầu cuối tấm thảm —— chỗ đó là ngai vàng.

Thanh niên tóc đen ngồi phía trên cao, đôi chân tao nhã vắt chéo. Sloth dựa nghiêng trên ngai vàng, một tay chống cằm, như vương giả hùng mạnh thống trị thế giới. Y nhắm mắt lại, lông mi thật dài phủ xuống, hắn rất rõ con ngươi dưới mí mắt kia là một mảnh đỏ rung động lòng người đến thế nào. Vương giả tóc đen lúc này đang im lặng ngủ say, mọi thứ xung quanh dường như cách y một thế giới, mọi người dường như không chú ý tới kẻ thống trị ngủ say phía trên cao, lại theo bản năng bảo trì khoảng cách với ngai vàng, tới cả âm thanh cũng không dám vượt qua nửa bước.

Hắn rốt cuộc nhớ được đây là đâu, thảm đỏ tươi rút đi sắc thắm, chính là con đường đỏ sậm ở đêm hôm đó, màu trắng xung quanh biến thành màu đen, chính là bóng tối thì thào bốc lửa xanh u ám. Buổi tối đó, con hắn ôm hắn, thì thầm.

Nhân danh Cha, ngài là Cha của chúng ta, chúng ta có tên, chúng ta là con của ngài.

Hắn lảo đảo lui về phía sau, dù xung quanh là một mảnh ánh sáng và kẻ trên ngai vàng kia không hề động đậy, nhưng hắn vẫn sợ đến mức đánh mất bản thân. Hắn hoảng loạn xoay lưng muốn trốn chạy, lại lập tức thấy Gluttony ngồi trên bàn dài ăn rất vui vẻ. Cậu bé Gothic tóc tím mắt vàng kim đang cực kỳ hạnh phúc nhét đồ ăn vô miệng, một đám quý tộc ấp ủ ý đồ vây ở chung quanh, ân cần đưa món ăn ngon lên cho cậu bé. Cả người hắn bỗng dưng cứng ngắc, chỗ bị cắn trên người âm ỉ đau đau.

Nhân danh Cha…

Giọng nói trong đầu vẫn đang tiếp tục, như nguyền rủa khắc xuống linh hồn. Hắn nhanh chóng quay đầu tránh khỏi hướng Gluttony, sau đó hắn trông thấy, Lust được một đám người vây bọc trong góc. Nữ hoàng đỏ thắm tựa vào ngực Lust tuyên bố chủ quyền, thanh niên tóc bạc mắt lam không có biểu tình dư thừa trên mặt. Dù có uy danh nữ hoàng đẫm máu, nhưng quý tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa vẫn càng lúc càng nhiều, cho đến khi lấp đầy chỗ trống trong góc.

—— Chúng ta sẽ có được ngài.

Bum! Tim như bị búa hung hăng nện cho một cái, hắn bắt đầu run rẩy. Hiện tại cứ bảy ngày, một trong những đứa con sẽ dẫn theo một cô gái xuất hiện trước mặt hắn, để hắn lựa chọn, rốt cuộc muốn gánh tội giết người hay tội loạn luân. Đây quả thật sắp ép hắn phát điên, mà hôm nay lại là một tuần mới, sau đó hắn liền mơ mơ màng màng xuất hiện ở dạ tiệc này, tiếp đó lại thấy ba… đứa con của mình.

Gương mặt ba “đứa con” mơ hồ biến thành một mảnh đen ngòm, bên trên treo nụ cười màu đỏ: Lần này ngài chọn cái nào, Cha?

Kinh hãi khó có thể nói bằng lời làm hắn hoảng loạn xoay người chọn đại một hướng chạy ra khỏi ba người nọ, nhưng khi quay người lại, hắn liền nghe thấy một tiếng hét chói tai.

“Á ——”

Một tiếng hét chói tai thảm thiết, hắn ngẩn người nhìn cô gái y phục hoa lệ đối diện.

Cô gái trước mặt thất kinh hét chói tai, nắm áo liên tục vẩy vẩy rượu vấy trên người ra như phát điên. Vừa rồi hắn xoay người vô tình đụng đổ rượu trong tay cô gái phía sau, rượu nhuộm ngực cô gái thành một mảnh màu sậm ngượng ngùng.

Lisa nắm vải áo vẩy vẩy, sau đó nhận ra đây là một hành động phí công vô ích —— trời ạ, đây chính là tác phẩm của bậc thầy Francis mà nàng phái người thỉnh cầu rất lâu mới có được, dù với thân phận của nàng, cũng chỉ có thể có được ba bộ, mà bây giờ một bộ lại bị hỏng. Lisa nổi giận đùng đùng trừng qua, thấy đầu sỏ kia lúc này chỉ ngu ngốc mấp máy môi nhìn mình, tiếng Lisa cao vút gần như thét chói tai.

“Đáng chết, xem ngươi làm ra chuyện gì rồi này!”

Người nam đối diện vẫn mang bộ dạng ngây ngốc. Khóe mắt liếc thấy đã có không ít quý tộc vây lại đây, nơi này bị mọi người chú ý, Lisa không thể không nén giận một chút, ít nhất không thể quá thất thố. Lisa đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới, thân thể không tính là to khỏe, làn da trắng quá mức, nốt ruồi ở khóe mắt có vẻ đặc biệt diễm lệ, có thể xem như tăng thêm chút nhan sắc cho ngoại hình, áo choàng đen lộng lẫy khoác trên người kẻ này thật chẳng ra gì cả. Trong mắt Lisa hiện lên ghê tởm và khinh thường, nàng cảm thấy rất rõ, trên người kẻ đối diện có mang cái mùi thấp kém nghèo khổ mà nàng ghét nhất.

“Ngươi là ai? Sao ta trước giờ chưa từng thấy ngươi, ngươi vào bằng cách nào?” Giọng điệu Lisa trở nên hung hăng, nàng cau mày nhớ lại, khu số một, khu số hai, người có thể được mời tới dạ tiệc hôm nay mình đều có ấn tượng, tuyệt đối không có cái kẻ vừa nhìn liền biết là một con chuột khoác lớp da lộng lẫy trước mắt.

Lúc này, Lisa phát hiện kẻ đối diện rốt cuộc phản ứng được, ánh mắt hắn nhìn nàng rất kỳ dị, vẻ mặt cũng rất lạ thường, thậm chí mang chút vặn vẹo và hung tợn.

“Cô không biết tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.