Father (Phụ)

Chương 28: Twenty-eigth child



Hắn xiết chặt nắm tay bịt lấy miệng, mới không để mình khóc ra thành tiếng.

Hắn hối hận, ngay sau khi nói ra câu nói kia trên bữa tiệc, hắn đã lập tức hối hận.

—— Hà, đừng có quên, ngươi chính là một cái “ống bơm hơi” đấy nhé! “Bạch” một cái, á à, đám “bong bóng” đáng yêu kia sẽ vỡ thành triệu mảnh.

Nhưng cô gái kia, cô gái kia…! Cô gái kia dường như cảm thấy mọi chuyện rất vớ vẩn, nàng khinh thường vương giả tóc đen trên cao, kiêu ngạo hất cằm coi rẻ tất cả.

Nàng nói: Ta là Lisa Norton Belleake, chị họ của nữ hoàng đời thứ mười tám hoàng thất chính thống khu số một sao Norton. Ngươi nghĩ mình là cái gì, giá trị tồn tại của ngươi thậm chí thua cả một hạt bụi trên đầu ngón chân ta.

Nàng nói: Ta nghe nói lũ hạ đẳng khu số bảy còn đáng sợ hơn cả gián, sức sống và sức sinh sản khủng khiếp kia, nghe nói các ngươi ngay cả vật bài tiết cũng có thể ăn được? Chậc chậc, thật sự là đói bụng ăn bừa còn hơn cả gián.

Nàng nói: À há, còn sức sinh sản như chuột kia nữa, nghe nói đối với người chỗ các ngươi, thứ sinh ra đều là thực phẩm dự trữ? Nếu quá nhiều không đủ chỗ chứa, sẽ tìm chỗ vứt đi? Giống như đồ ăn quá hạn, kha kha, hỏi mạo phạm một chút, ngươi là thực phẩm dự trữ hay thực phẩm quá thời hạn?

Nàng nói: Các ngươi tại sao phải xuất hiện trên thế giới này? Tại sao có thể xuất hiện trên thế giới này? Lũ hạ đẳng chết tiệt các ngươi!

Hắn chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó đột ngột bị gãy đôi, trong tầm mắt chỉ có cái cằm hất cao cao kia, hắn không nhìn thấy tay chân Lisa cố nén run rẩy, hắn cũng chưa từng học qua tâm lý học hành vi, không hiểu sự kiêu ngạo run rẩy kia chỉ là một kiểu che đậy hay bổ khuyết cho cảm giác thiếu an toàn, cũng không biết người ngạo mạn là người thiếu cảm giác an toàn. Bọn họ sợ bị cai trị và khống chế, cho nên bọn họ sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Thế là mọi thứ đều rối loạn!

Hắn chỉ là, chỉ là liều mạng muốn đập nát sự ngạo mạn và tự cao tự đại không coi ai ra gì kia của đối phương, liều mạng muốn chứng minh rằng: Các người tưởng mình ngon lắm hay sao? Bố bây giờ có thể thống trị các người, bố bây giờ muốn làm gì cũng được. Lũ sâu mọt các người tốt ở chỗ nào mà đòi bài xích kẻ khác, coi rẻ kẻ khác, đạp kẻ khác dưới chân của mình? Các người không có quyền xem thường bố, chỉ có quyền bị bố xem thường!

Vốn nên là như vậy, vốn phải là như vậy…

Hắn thất hồn lạc phách nhìn cậu bé tóc tím không biết xuất hiện khi nào lôi xềnh xệch cô gái đã bất tỉnh kia ra ngoài, lôi được vài bước liền gặp Lust, thanh niên tóc bạc dường như thấy mệt với hành vi lôi người như lau nhà của Gluttony, y thở dài bế cô gái lên, bóng hai người nhanh chóng biến mất trong bóng tối, từ đầu tới cuối, họ đều không nhìn “Cha” mình một cái. Hắn vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt một mực dán trên người cô gái kia, rõ ràng đã sợ tới mức con ngươi không ngừng run rẩy, nhưng vẫn khăng khăng chằm chằm nhìn cô ta như tự hành xác. Có lẽ ngay tức khắc, cô gái đó sẽ như một cái bong bóng màu đỏ, bạch một tiếng nở ra bông hoa huyết sắc cuối cùng.

May mắn, cũng có lẽ là bất hạnh, cho đến khi “con” hắn rời khỏi, cô gái kia vẫn hoàn hảo khoác lớp da của mình. Hắn ngồi phịch trên giường, thở gấp từng cơn, hắn hiện tại mới phát hiện, từ nãy đến giờ mình đã quên cái gì gọi là hô hấp.

Sau đó, người nam này bắt đầu rơi lệ. Tất cả đều là lỗi của cô ta, nếu không có lời nhục mạ của cô ta, sự ngạo mạn của cô ta, sự xem thường của cô ta, sự tồn tại của cô ta, thì hắn cũng sẽ không mất khống chế… Là như thế đúng không? Nhưng hắn hiểu rất rõ, sự mất khống chế của hắn ngoại trừ bắt nguồn từ nỗi không cam lòng, còn kèm theo một chút giận cá chém thớt và sợ hãi: Nếu lúc trước không đụng phải cô ta thì tốt quá rồi, hắn sẽ không bị đám chó cảnh sát kia bắt lấy hành hung, hắn sẽ không tự oán tự xoa ở trong hẻm nhỏ, hắn sẽ không đụng trúng cái thanh niên đó, hắn sẽ không bị lão chết tiệt ấy bắt về, hắn sẽ không… có con, và cái trò “lựa chọn” sắp ép hắn đổ sụp kia cũng không có, thế thì có phải, tất cả mọi thứ đều sẽ diễn biến tự nhiên?

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm.

Là Sloth.

Thanh niên tóc đen bế kẻ yếu ớt vô lực kia lên. Hắn kinh sợ nhìn khóe môi hơi mím và lông mày hơi cau của Sloth —— lần đầu tiên trên mặt Sloth xuất hiện biểu tình gần như khó chịu. Sloth vẫn khép hờ mắt trước sau như một, bế phụ thân yêu nhất của mình đi về phía phòng tắm, không để ý đến tiếng kháng nghị mỏng manh hoảng sợ như tiếng mèo con kia.

“Thả, thả ta xuống… Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì…”

“Ta rõ ràng… Ta rõ ràng làm theo yêu cầu của các ngươi đi… Đi… Mẹ nó… Các ngươi không thể làm vậy với ta… Ah —— ”

Hắn sợ hãi kêu một tiếng, bị ném vào trong nước ấm, sau đó tự thân cảm nhận được, kiểu tắm gần như lột một lớp da kia. Hắn tựa như một con heo bị trụng nước nóng hết lần này đến lần khác, vết cào dài mảnh bị nước nóng kích thích đến mất cảm giác —— đó là dấu vết cô gái ban nãy để lại trên người hắn. Từ trong ra ngoài, ngay cả lưỡi cũng bị kéo ra tẩy rửa mấy lần, con mắt đỏ sẫm của Sloth bị hơi nước xông đến mức óng ánh màu máu lạ lùng. Dù nhiệt độ nước chỉ hơi cao vừa phải, lực Sloth dùng cũng cực kỳ vừa mức, nhưng cuối cùng lúc hắn được Sloth vớt lên khỏi nước, làn da luôn trắng đến bất hợp lý đã biến thành màu như heo sữa nướng, bị ngâm nước xuất hiện những nếp nhăn mảnh nhỏ, hắn thậm chí lờ mờ ngửi được mùi thịt quay.

Sau khi tất cả giày vò kết thúc, hắn chỉ còn nước thở hổn hển trên giường. Hắn cứng người cảm nhận được bên nệm lõm xuống, một thân thể có vẻ mát lạnh hơn liền mạnh mẽ gắn vào. Sloth ôm người nọ vào trong ngực, khiến thân hình bọn họ hoàn hảo khảm vào với nhau, vành tai hết sức hồng hào do tắm rửa của người nam kia cách môi y chỉ một tấc, gai ốc thật nhỏ nổi lên chắc là vì cảm nhận được hơi thở của y. Sloth hạ mắt, đáy mắt là một mảnh đỏ sậm.

“Ngủ ngon, phụ thân!”

Hắn cứng ngắc, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của thanh niên tóc đen ở trên đầu mình, sau đó không còn động tĩnh nữa. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc xác định, thanh niên tóc đen ôm mình đã ngủ say, cũng không tính làm ra chuyện gì với hắn.

Thân thể cứng ngắc đã lâu thoáng chốc thả lỏng, nước mắt lại chảy xuống. Hắn dùng nắm tay lấp kín miệng mình, mới không để mình khóc ra thành tiếng. Hắn vốn không phải thích khóc như vậy, hắn thậm chí lụi bại nghĩ tới, lão chết tiệt kia ngoại trừ cải tạo bộ phận sinh dục của hắn, chẳng lẽ ngay cả tuyến lệ cũng sửa đến mức phát triển thế này?

Hắn ban nãy đã nhận ra một thứ, quy tắc vốn đã sớm minh bạch kia đến bây giờ mới được bộ não vô cùng trì độn của hắn ý thức được. Con hắn cười cợt đưa ra quy tắc trò chơi: Nói cho chúng ta biết đi Cha, chủ nhật này, ngươi chọn các nàng hay chọn chúng ta?

Đó là quy tắc được họ định ra, mà họ lại hoàn toàn có thể… không tuân thủ. Bởi vì bọn họ có năng lực, mà hắn thì cái gì cũng không có, chỉ có thể lựa chọn phục tùng. Cho nên hắn nên mừng, vì các con của hắn đều là trẻ ngoan tuân thủ ước định?

—— Thật tức cười muốn chết! Hắn giống như một thằng hề cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, trước mặt các “con”, hắn cùng đám quý tộc buồn cười kia đều như nhau, thấp hèn và nhỏ bé.

Đây là một câu chuyện cười hắc ám, ông trời bảo.

Lisa thét chói tai mở mắt ra, nàng nằm trên giường, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, là phòng ngủ quen thuộc của nàng. Nàng ngây người một chốc, lại lập tức kiểm tra toàn thân như phát điên, nhưng không phát hiện chút khác thường nào.

Đây là một cơn ác mộng sao, Lisa nghi hoặc nghĩ.

“Đã tỉnh rồi sao? Quý cô người đẹp ngủ say mỹ lệ?”

Lisa tức khắc quay đầu lại, thấy một thanh niên tóc bạc mắt lam ngồi bên giường, mỉm cười với mình.

“Ngươi ——” Lisa ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại. “Ngươi —— cậu là người hầu của Lily, Asmodeus.” Giọng điệu Lisa trở nên sắc bén. “Có thể nói cho ta biết được không, cậu Asmodeus, tại sao cậu lại xuất hiện trong phòng một quý cô?”

Lust không trả lời, chỉ mỉm cười chằm chằm nhìn bụng Lisa. Lisa lúc này mới phát hiện, ánh mắt mà thanh niên đối diện đặt trên người nàng căn bản không giống đang nhìn người sống, ánh nhìn chăm chăm vào bụng nàng kia, thậm chí làm nàng hoảng sợ muốn thét chói tai.

“Thể chất cô tốt nhỉ?” Không để ý đến ánh nhìn hầm hầm của Lisa, Lust cảm thán. “Nếu không, Sloth sẽ không để cô chạm vào father.”

“… Father?”

“Không nhớ sao? Cũng tốt!” Nụ cười của Lust càng lúc càng diễm lệ. “Cướp hết mọi thứ liên quan tới father của các sinh vật khác, ngay cả ký ức cũng không chừa, chỉ có chúng ta thôi, hoàn toàn độc chiếm father. Hành động này ta thích đó, “anh trai” ạ.”

Lust vươn tay phải, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lisa, điểm điểm bụng nàng, cảm giác lạnh lẽo làm Lisa nhịn không được rùng mình một cái.

“Ở đây tức khắc sẽ có một đứa trẻ mới xuất hiện, father đã gieo mầm…” Giọng nói Lust gần như nỉ non, mắt phượng xếch dài lóng lánh trong một mảnh mơ màng, vẻ mặt ngơ ngẩn thất thần kia tươi hồng phóng đãng đến mức làm người phụ nữ duy nhất ở đây suýt rên rỉ ra tiếng. Lust hồi hồn về, thở dài. “Father, ngươi sao lại mê người thế chứ?”

Vừa rồi trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi kia, y và Gluttony hoàn toàn không dám nhìn tới Cha họ, dùng lời của Gluttony để hình dung chính là, có thể ăn được chứ? Có lẽ chỉ tên Sloth kia mới có thể hơi kiềm chế bản thân một chút.

“Ta đang nghĩ liệu mình có cần góp ý với Lily, người hầu của cô ấy cần được dạy dỗ lại.”

Lisa ngoài mạnh trong yếu nói, làm Lust hồi hồn về, thanh niên tóc bạc chỉ cười nhạo.

“Cô cảm thấy mũi giáo trong tay Lily phẫn nộ, sẽ đâm qua tim cô hay tim tôi trước?”

“Ngươi…!”

Lisa vô cùng tức giận, nhưng không thể làm gì. Danh hiệu đẫm máu của cô em họ kia gần đây, khiến người thân đồng thời là hoàng tộc như nàng cũng nhịn không được sợ hãi.

Lust chớp chớp mắt. “Chỉ đùa một chút thôi, tôi cũng không thể để cô chết. Hy vọng cô có thể chống đỡ đến lúc “nó” được sinh ra, tôi nghĩ chắc cô sẽ không muốn biết bộ dạng của “sứ đồ”.”

Lisa không cảm thấy thả lỏng vì giọng điệu gần như nghịch ngợm của đối phương, bởi vì ánh mắt thanh niên tóc bạc nhìn nàng, vẫn giống như đang nhìn một người chết. Lust không quan tâm đến vẻ phòng bị của Lisa, y vươn tay trái ra nâng mặt cô gái lên, thân thể nghiêng về trước, tay phải xoa bụng nàng vẽ ra một hình dạng, giọng điệu thân mật dịu dàng, đôi mắt màu xanh da trời nhìn chăm chăm Lisa không chỗ để trốn, nốt ruồi ở khóe mắt vô cùng mỹ lệ.

“Hãy dùng linh hồn của mình ươm “nó”, đây chính là lý do sống duy nhất của cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.