“Chào buổi chiều, ngài Huyết Lang!” Quản gia áo đen đứng ra chính giữa, hành lễ gặp mặt vô cùng tiêu chuẩn. Áo đuôi tôm đúng chuẩn, phong thái nhẹ nhàng, trên mặt từ đầu đến cuối mang nụ cười ôn hòa, khí chất nho nhã. Pride bất chấp địch ý rành rành truyền đến từ đối diện, giọng nói thành khẩn thân mật. “Có thể trả tẩu thuốc trong tay quý ngài cho phụ thân đại nhân được không ạ…”
Một tia laser sượt qua gương mặt vô cùng anh tuấn của Pride, bắn thủng gọng kính y. Quản gia tóc vàng ngay cả đuôi lông mày cũng không động đậy, không nhìn đến sợi tóc vàng gợn sóng hơi cháy sém hạ xuống bên trán và cặp mắt kính lung lay sắp rớt, vẫn cười híp mắt tao nhã nói tiếp.
“Còn nữa, có thể xin các vị lập tức rời khỏi…”
“Biến mẹ mày đi!” Huyết Lang kiềm chế đám thuộc hạ sắp không nhịn được, làm một thủ lĩnh, gã phải suy nghĩ nhiều hơn, nên vừa rồi chỉ nả một phát cảnh cáo. Thủ lĩnh chột mắt gầm rống với hai người phía dưới. “Phải cút chính là chúng mày! Cút khỏi khu số bảy ngay cho bố! Đây cũng không phải chỗ cái lũ đàn bà tụi mày nên tới!”
“Cút đi! Cút đi! Cút đi! Cút khỏi khu số bảy —— ”
Người nam áo choàng đen run rẩy giữa từng trận chửi rủa, càng rút người chặt hơn, một nỗi xót xa khó nói bằng lời truyền ra từ người hắn, bất lực, thê lương.
“Ây chà chà!” Giữa tiếng gào thét của đám Huyết Lang, tiếng thở dài tràn ngập bất đắc dĩ của Pride rõ rệt đến lạ lùng. “Xin đừng làm kẻ hèn này khó xử!”
Đám Huyết Lang đột ngột im bặt, giống như đã hẹn trước mà nháy mắt đồng loạt ngưng miệng. Tình huống kiểu này thường xuyên xuất hiện, nhưng chưa hề ngừng lại một cách quỷ dị như lúc này, căn bản không phải cười ầm ầm rồi thôi như trước đó. Đám Huyết Lang đưa mắt nhìn nhau, đột ngột cảm thấy bất an.
Huyết Lang nheo một con mắt lại, nhìn quản gia tóc vàng đứng chính giữa dưới kia, nhìn y gỡ cặp kính thiếu một cái gọng xuống, nhìn dung mạo anh tuấn không còn mắt kính che chắn mà có vẻ vô cùng rõ rệt đó.
Quản gia cười híp mắt nói. “Xin đưa tẩu thuốc cho tôi!”
Trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, Huyết Lang nhảy xuống đống phế thải, đi đến trước mặt Pride, vâng lời dâng tẩu thuốc cầm trong tay lên. Đám Huyết Lang ồ lên một trận, không ai thấy gân xanh nổi lên và con mắt tràn ngập sợ hãi của Huyết Lang, cơ thịt của thủ lĩnh chột mắt phồng lên, mặt giật giật, môi hơi run như muốn nói gì đó, lại hoàn toàn không thể khống chế cơ thịt của mình —— vì kẻ đối diện kia mỉm cười lấy ngón tay để trước môi, làm ra điệu bộ suỵt một cái.
Tẩu thuốc giao tới tay, tựa như phá vỡ bùa chú nào đó, âm thanh hoảng sợ của Huyết Lang lúc này mới vang lên.
“Chạy mau! Hắn —— ”
Đám Huyết Lang có chút sững sờ, kẻ phản ứng nhanh đã bắt đầu xoay người, nhưng không kịp, hoàn toàn không kịp. Nếu nói ánh sáng có tốc độ nhanh nhất thế giới, như vậy âm thanh dù thua ánh sáng, nhưng vẫn hơn xa tốc độ của con người.
“Xin hãy chờ một chút!” Pride nói như vậy.
Thế là đám Huyết Lang liền biết tại sao thủ lĩnh họ lại sợ hãi như vậy. Không cử động được, hoàn toàn không cử động được. Thân thể giống như không phải của mình, dù ý thức lôi kéo cơ thịt thế nào đi nữa thì họ vẫn bị ghim tại chỗ như cương thi bị dán bùa.
Đây —— đây là cái gì ——?
“Ngươi, ngươi là ác quỷ —— sao ——?” Thủ lĩnh gần như suy sụp, run rẩy hỏi.
Từ trong túi rút ra một chiếc khăn tay, Pride cúi đầu kỹ lưỡng chà lau tẩu thuốc. Nghe thấy lời Huyết Lang, Pride ngẩng đầu lên, đồng tử Huyết Lang co mạnh lại. Ngoại trừ Huyết Lang đứng trước mặt Pride, không ai nhìn thấy quản gia tóc vàng rốt cuộc đã không còn híp mắt cười vạn năm không đổi.
Pride mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt thế nào? Hờ hững, băng giá, buốt lạnh, kiêu ngạo, tựa như chư thần liếc nhìn chúng sinh, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào. Không có mắt kính che chắn, không có nụ cười che đậy, tất cả mọi thứ đều bị mổ xẻ trần trụi trong ánh mắt này, bị chủ nhân cao ngất của cặp mắt kia thống trị.
“Ác quỷ?” Pride nghiêng đầu mỉm cười, tóc vàng hơi gợn sóng rớt xuống một chút, nụ cười kia tràn ngập tàn bạo và rét lạnh. Huyết Lang ngây người, cảm thấy thanh niên anh tuấn trước mặt dường như hoàn toàn biến thành một người khác. “Không, tôi không phải ác quỷ, tôi sao có thể là ác quỷ cơ chứ?”
“Tôi chỉ là, con của phụ thân đại nhân thôi!” Pride hơi xoay người, nhìn người nam mặc áo choàng đen đã run rẩy thành một cục, ánh mắt kia tuyệt đối không phải ánh mắt một đứa con nhìn phụ thân mình, sự chiếm hữu trắng trợn và xâm lược rõ ràng kia làm Huyết Lang đứng gần thấy hết mọi thứ rùng mình một cái thật mạnh. “Hoặc nói, là nguyên tội của phụ thân đại nhân?”
Pride quay đầu nhìn những người ở đây, tiếng nói trầm đục gợi cảm, lại lạnh lẽo tà ác.
“Như vậy, kế tiếp chấp hành mệnh lệnh thứ hai của phụ thân đại nhân!”
Kẻ thống trị mỉm cười.
“Nhân danh Cha, xin các vị rời khỏi… thế giới này, thế nào?”
===============
Gluttony ôm con thỏ của mình xả giận, gương mặt trắng nõn đáng yêu phồng lên.
“Nah nah Tại sao phải để daddy quay về khu số bảy nah Gluttony cực kỳ không thích ”
“Đây là quyết định của Sloth!” Lust nhìn tờ giấy trong tay, cũng không ngẩng đầu lên. “Ngươi đến tìm Sloth oán giận đi!”
Cậu bé Gothic tóc tím ngừng một chút, gò má phồng lên rất cao.
“Nhẫn nại đi, father tức khắc sẽ trở về, hơn nữa…” Dường như nghĩ đến gì đó, Lust cười rất vui vẻ. “Hắn không thể trốn nữa!”
“Hơ…”
“Sloth thật thâm quá mà, father hăm hở trở về khu số bảy, lại chỉ có thể nhận rõ một sự thật: hắn bị khu số bảy vứt bỏ. Không phải chúng ta nói với father, mà là khu số bảy nói cho hắn biết. Chậc chậc, cái phương pháp lùi để tiến này, tới ta cũng nhịn không được tội nghiệp father.” Lust ngoài miệng nói tội nghiệp, vẻ mặt lại không có bao nhiêu ý tội nghiệp, thanh niên tóc bạc cười quyến rũ. “Thế cũng tốt! Cứ vậy đi, để father tự mình khắc sâu nhận thức: ngoại trừ bên cạnh chúng ta, hắn đã không còn chỗ nào có thể đi được —— hắn sớm đã không thể rời khỏi chúng ta!”
“Huh ” Vẫn có chút không cam lòng, Gluttony đâm đâm mặt thỏ, chu miệng lầm bầm. “Tại sao lại để Pride đi theo daddy chứ Gluttony cũng muốn cùng daddy ra ngoài…”
Nghe đến đây, mặt Lust cũng đen đi một nửa, tờ giấy y cầm vì quá dùng sức mà xuất hiện rất nhiều nếp nhăn. “Thật trùng hợp, ta cũng có ý nghĩ này…” Kẻ chỉ có bản năng như Gluttony căn bản không thể thả ra, nhưng mình tại sao phải vì gia tộc Lanna quỷ tha ma bắt kia mà bị phái đi làm công tác chuẩn bị? Rõ ràng tên Pride kia càng nguy hiểm hơn, không thích hợp đặt ở bên cạnh father cơ mà! Đáng ghét, thật ganh tỵ…
Gluttony mở to hai con ngươi dã thú, chằm chằm nhìn Lust, bắt đầu cười khằng khặc. “Khe khe Lust rất ghét Pride nah ”
“Ta và hắn không hợp tính chất!” Lust kéo khóe miệng, nhìn tờ giấy bị nhào thành một cục trong tay. “Không, phải nói là hoàn toàn tương phản!”
Pride được Lust chỉ dạy, giống hệt Lust ở phương diện lễ nghi. Nếu Lust là bề ngoài lãnh đạm, thật ra ai đến cũng không từ chối, thì Pride nhìn như cực kỳ cung kính với mọi người, nhưng thực tế lại coi thường mọi thứ.
“Tên đó…” Lust tổng kết. “Là siêu S! Để father bên cạnh hắn thật sự không có chuyện gì sao?”
“Năng lực của Pride rất hữu dụng nah ” Gluttony ôm thỏ lăn một vòng trên giường, nằm úp nói. “Có thể bảo vệ daddy rất tốt đó nha ”
“Thông qua tiếng nói điều khiển trung khu thần kinh cấp thấp.” Lust bỏ giấy trong tay xuống, lười biếng duỗi người. “Năng lực cũng coi như không tồi!”
““Mệnh lệnh tuyệt đối” nah Khe khe ” Cậu bé mắt vàng đặt con thỏ lên giường, chọc chọc mũi con thỏ. “Ngã nè ”
““Mệnh lệnh tuyệt đối” không thể trực tiếp khống chế não bộ, ta cũng chỉ có thể hơi ảnh hưởng một chút lên não!” Lust nhìn con thỏ tím ngã trên giường. “Cũng chỉ có Sloth mới có thể trực tiếp khống chế não bộ mà thôi!”
Người nam mặc áo choàng đen quỳ trên đất nôn khan, nước mắt toàn bộ đều rớt ra, nhỏ giọt xuống mặt đất bốc mùi máu tươi.
“Ngươi… Ngươi tại, tại sao… Làm họ… Ọe….”
“Phụ thân đại nhân, đây là mệnh lệnh của ngài mà!” Từ trong túi lấy ra một cặp kính mới, Pride cầm lau lau, mang lên mặt. “Ngài không phải đã bảo làm bọn họ rời khỏi, đừng xuất hiện trước mặt ngài nữa sao?”
Bóng của Pride trùm xuống, chỉ có ánh sáng u lạnh do mắt kính phản xạ ra.
“Cho nên, trở thành thịt vụn rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa!” Nguyên tội của hắn mỉm cười. “Ta chỉ là làm những kẻ thấp kém đó trở về với bụi đất ban đầu.”
“Xin đừng để ý tới những con kiến đó, thưa phụ thân đại nhân!”
Người nam kia càng run dữ dội hơn. Không biết lấy sức lực ở đâu ra, hắn lảo đảo bò dậy từ dưới đất, chạy ra phía ngoài, muốn thoát khỏi khung cảnh địa ngục này, thoát khỏi nguyên tội của hắn.
Trốn đi trốn đi trốn đi ———— Nhưng hắn có thể trốn tới đâu đây?
Khu số bảy không cần hắn nữa, nơi hắn sinh ra và lớn lên đang dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, bài xích hắn. Dù hắn tự xưng là “mập”, khu số bảy cũng sẽ không thừa nhận hắn là “mập” ——Người nam kia dùng sức nắm chặt tẩu thuốc vừa mới lấy lại, tựa như hắn có thể lấy được một chút hơi ấm và sức mạnh duy nhất từ trong tẩu thuốc. Tẩu thuốc này là kỷ vật duy nhất lão Nei để lại cho hắn, mà hiện tại, lão Nei sớm đã mất đi, hắn thì bị khu số bảy trục xuất.
Người nam dừng bước, hắn thở hổn hển, mờ mịt nhìn tẩu thuốc trong tay, lệ rơi đầy mặt. Xung quanh là tiếng ồn ào không quá quen thuộc, ở khu số bảy, chỉ có phố đèn đỏ mới có thể ồn ào như vậy, không biết từ lúc nào, hắn đã chạy tới mảnh muôn hồng nghìn tím này, mờ mịt mà do dự.