Father (Phụ)

Chương 50: Fiftieth child



Giày cao gót màu đỏ gõ lên sàn nhà phát ra tiếng cốc cốc lanh lảnh, cô gái mang kính râm tựa như một nữ vương, được mười mấy bảo tiêu vây quanh tiến lên phía trước, người đợi sẵn ở cuối đường vội vàng lên đón, trên mặt dồn ra đầy những nét cười.

“Thưa ngài Lanna, hoan nghênh ngài đã tới Norton, xin để bề tôi dẫn đường cho ngài!”

Lanna hơi nhíu mày. Người dẫn đường cũng không tự giới thiệu với nàng, có nghĩa là thân phận người dẫn đường này rất thấp kém, thuộc về cái dạng thấp kém có cũng được mà không có cũng không sao. Bất mãn và tức giận tụ lại trong lòng Lanna, nàng không hy vọng xa vời rằng nữ hoàng Lily của sao Norton sẽ tự mình đến đây, nhưng với thân phận và bối cảnh của nàng, lại để loại tôi tớ thế này tới đón, đây đã không thể chỉ dùng từ quá đáng để hình dung.

Người dẫn đường giành được công việc này, đương nhiên sở trường nhìn mặt đoán ý, nụ cười trên mặt gã chưa bao giờ gián đoạn, hơn nữa vô cùng chân thành.

“Kẻ hạ đẳng này chỉ phụ trách đón tiếp đoạn đường này, viên chức ngoại giao chờ ở phòng khách đã lâu.”

Bất mãn trong lòng Lanna bị áp chế một chút, các bảo tiêu trầm lặng theo sát phía sau, mấy chục người bước đi trong trật tự, thậm chí đạp ra tiếng bước chân đồng nhất.

Phụ trách dẫn đường dẫn người đi qua mấy ngã rẽ, sau đó dẫn đầu biến mất trong một mặt phẳng hiện lên nhiều vòng gợn nước, Lanna không chút chần chừ, cũng bước vào mặt phẳng nhiều vòng gợn nước đó. Cảnh tượng đột nhiên biến đổi, đã rời khỏi tòa nhà ra tới bên ngoài.

Lanna ngây ngẩn cả người, không chỉ là nàng, đám bảo tiêu tinh anh hạng nhất phía sau cũng không khỏi lâm vào một trận ngẩn ngơ.

“Xin chào, tiểu thư Lanna, tôi là Asmodeus, là viên chức ngoại giao của sao Norton.”

Thanh niên tóc bạc nho nhã lễ độ vươn tay, Lanna cũng đưa tay ra như bị dẫn dụ, nàng có chút mơ màng nhìn thanh niên đẹp đến vô lý kia hôn mu bàn tay nàng, rõ ràng chỉ là môi tiếp xúc cùng da tay không thể đơn giản hơn, rõ ràng thanh niên hoàn toàn là vẻ mặt lịch sự đến xa lạ, nhưng Lanna chỉ có thể ngơ ngẩn thất thần chằm chằm nhìn lông mi cong dài của thanh niên, cho đến khi mi dày mảnh nhỏ kia nhấc lên, lộ ra hai con ngươi màu lam băng —— Đó là màu lam nhạt vô cùng thanh tú, ánh mắt lóng lánh, trong suốt như nước tinh khiết.

Lanna chỉ thấy một cảm giác tê dại dâng lên từ cột sống, nàng gấp rút thu hồi tay như bị điện giật, kính râm che khuất khóe mắt đỏ bừng của nàng. Lanna vừa kinh vừa sợ, nàng ban nãy suýt nữa nhũn eo rên rỉ ra tiếng, chỉ vì thanh niên đối diện vô tình lộ ra vẻ quyến rũ gợi cảm. Nàng không phải chưa từng thấy người đẹp, lũ trẻ được hoan nghênh của nàng cũng xinh xắn đẹp đẽ đến không thể hình dung, hoàn toàn có thể so sánh với thanh niên tóc bạc, nhưng thanh niên vẻ mặt lạnh lùng trước mắt lại lộ ra một sự mỹ lệ hấp dẫn, gương mặt quyến rũ diễm lệ kia và vẻ mặt giống như cấm dục của y quả thật hình thành sự tương phản mạnh mẽ.

“Rất cảm ơn vì Norton đã cung cấp địa điểm cho gia tộc Lanna, giúp cuộc bán đấu giá liên hành tinh lần này có thể được tiến hành.”

Để che giấu sự thất thố của mình, Lanna kéo ra một nụ cười, xốc lại giọng nói chức quyền.

“Không đâu, gia tộc Lanna có thể lựa chọn sao Norton, đó chính là vinh hạnh của chúng tôi!” Lust cũng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn phía chính phủ. “Tiếp đến do tôi đại diện Norton tiếp đãi gia tộc Lanna, hy vọng các vị có thể vui vẻ ở đây.”

“Đó là đương nhiên!” Lanna cười quyến rũ, gạt tóc ngắn bên má ra sau tai. “Trên thực tế, chỉ cần có thể nhìn thấy Asmodeus, tôi đã rất vui vẻ!”

“Đây là vinh hạnh của tôi!” Hai con ngươi màu lam băng không biến sắc nhìn qua. “Tiểu thư Lanna, hoa tai của cô rất đẹp, rất thích hợp với cô!”

Lanna ngẩn người, khóe miệng càng cười quyến rũ, hơn nữa còn phô trương, hoa tai tím viền bạc làm nền khiến nụ cười kia càng thêm lóng lánh.

“Cám ơn!” Nàng nói. “Đây chính là món quà mà lũ trẻ tặng cho tôi!”

[Father-by-Đồi]

[… G…Gu…]

Nei Bog dùng sức bắt lấy phần áo trước ngực, quả thật giống như sắp không thở được.

[… Anh… Phải nhớ… Là anh… Giết em…! Aisha là bị… Nei Bog giết chết ——!]

Giọng nữ sắc nhọn tựa như nguyền rủa, đâm thật sâu trong đầu Nei Bog, hắn cuộn mình lại, vô lực hé miệng, như con cá thiếu nước.

[Còn… Behemoth… Phải đối xử thật tốt…]

“Papa?”

Chăn che ở trên người bị mở ra, ánh sáng chói chang quả thật muốn xuyên thấu mí mắt mỏng manh, chiếu vào bên trong mục nát. Nei Bog vô lực mở mắt ra, trong ánh mắt dần điều chỉnh tiêu điểm in bóng một thiếu niên, là Behemoth? Là Envy?… Không quan trọng, dù sao đối với hắn mà nói, đứa trẻ kia chính là một loại tồn tại như vậy.

Đầu óc hỗn loạn không muốn nghĩ nhiều, Nei Bog chôn đầu vào gối hít vào thật khẽ, hắn không dám nhìn khuôn mặt cười rực rỡ của thiếu niên kia nữa, đó đối với hắn quá mức chói mắt, chói mắt đến độ làm hắn không chỗ có thể lẩn trốn.

“Papa!” Envy không để ý đến hành động gần như trốn tránh của người nam, thân thể ấm áp của thiếu niên dán sát lại, từ phía sau ôm lấy Nei Bog, tóc xám mịn như nhung cọ vào cổ Nei Bog, như một con cún làm nũng. “Lại mơ thấy mama sao?”

Thân thể yếu ớt của người nam run lên, má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt Envy nhuộm đẫm mùi vị đơn thuần.

“Papa, ta đã nói rồi mà, đây không phải lỗi của ngươi đâu!” Thiếu niên tóc xám nghiêng đầu cười, hoàn toàn ngây thơ trong sáng. “Mama không phải do ngươi giết đâu, đừng quá để tâm lời mama nói, là mama hiểu lầm. Nếu “bọn họ” không dụ dỗ mama, mama sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn đó, papa chỉ là bị văng miểng mà thôi.”

Nei Bog vẫn không nhúc nhích, lời nói dịu dàng của thiếu niên như tan ra rồi thấm vào màng tai.

“Hung thủ cầm dao giết người, dao có lỗi hay sao? “Bọn họ” thật quá đáng, nếu không phải “bọn họ” xúi giục mama, nếu không phải “bọn họ” quá mức độc tài, mama làm sao sẽ chết, papa làm sao sẽ bị mama hiểu lầm?”

“Papa quá đáng thương, rõ ràng cũng không có lỗi gì, lại phải chịu thương tổn.” Envy dán vào tai Nei Bog nỉ non, giọng nói ngọt ngào mang theo cám dỗ. “Đem tất cả trách nhiệm, sai lầm và tội ác đều trả cho “bọn họ” đi, papa, đây vốn phải do “bọn họ” gánh vác”!”

Envy dịu dàng ôm lấy Nei Bog run rẩy, lúm đồng tiền nho nhỏ ở khóe miệng như ẩn như hiện. “Đừng sợ mà, papa! Ta đứng bên phía ngươi, chỉ có hai chúng ta thôi, là đủ!”

—— Làm như vậy có thể được cứu chuộc hay sao? Giống như trước kia, đẩy hết mọi lỗi lầm qua cho kẻ khác, gạt bỏ tất cả ra khỏi lâu đài của hắn, sau đó vô tâm mà sống tiếp, có phải rất dễ chịu hay không?

Nei Bog cuộn người lại, lặng lẽ khóc. Hắn sẽ không phí hoài bản thân, Nei Bog không biết tại sao hắn không muốn chết, dù sống thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, dù trong miệng vô số lần nói có thể chết đi, nhưng hắn rất rõ ràng, thật sự, sâu trong ý thức hắn căn bản không muốn chết, cho nên lúc bị bắt đi làm thí nghiệm không chết, cho nên cố gắng qua khảo nghiệm sống không bằng chết kia không chết, cho nên lúc bị con mình xâm phạm cũng không chết. Nei Bog thậm chí có chút căm giận nghị lực cầu sinh này của mình, lũ trẻ mang danh nguyên tội kia là một nửa của hắn, thậm chí còn muốn hiểu rõ hắn hơn cả chính hắn, họ biết hắn không muốn chết, cho nên mới không chỗ nào kiêng kỵ như thế phải không?

“Papa, mọi chuyện đều là lỗi của “bọn họ”. Sloth, Gluttony, Lust, Pride đều là trẻ hư, phải không?”

Envy càng áp sát hơn, nụ cười trên mặt càng lúc càng ngây thơ.

“Papa ghét trẻ hư, phải không?”

“……”

“Chỉ có ta là đứng bên phía ngươi thôi, papa, ngươi chỉ cần tin ta là được. Không cần nhìn người khác nữa, không cần vì người khác mà đau lòng nữa.” Envy cười gian xảo. “Để chúng ta ở cùng nhau đi!”

“Lấy danh nghĩa của mama!”

[… Gu…]

Trong ngẩn ngơ, giọng nói của cô bạn chơi chung thuở nhỏ lại xuất hiện bên vành tai, lại có vẻ yếu ớt mơ hồ.

[… Lần này, là em đoạt lấy anh từ chỗ của thần…]

Giọng nói vô lực kia dần dần trôi xa, không còn hiện lên nữa. Nei Bog chằm chằm nhìn một điểm trong hư vô, nở nụ cười ảm đạm.

Vô ích thôi, Aisha, đều là vô dụng, dù em đoạt lấy anh từ chỗ thần bên đó, thì anh vẫn chỉ là một con người phàm trần, người phàm trần ngu xuẩn thân là căn nguyên tội lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.