Mập cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn nhìn cô gái trước mắt, một cảm giác không hài hòa đúng lúc sinh ra. Lúc trước, các cô gái mà Emerson đưa tới tuy dung mạo khác nhau mỗi người một vẻ, nhưng họ đều lờ đờ mơ mơ tỉnh tỉnh, mập kêu làm gì thì các nàng làm nấy, bộ dạng rõ ràng là bị thôi miên sâu. Mập cũng không quan tâm các nàng là chủ động hay bị ép buộc, dù sao hắn chỉ cần ôm các nàng là được. Mà cô gái trước mắt, thay vì nói là mặt đơ, không bằng nói là trống rỗng, con ngươi đục ngầu phản chiếu mọi thứ.
“Lần này sao lại đổi vị?” Mập giả vờ phàn nàn giễu cợt. “Đàn bà ba không (1) cũng không phải gu của bố đây, bố không thích làm với xác chết.”
Emerson lạnh lùng nhìn qua, sau đó kéo khóe miệng lên, vẽ ra một nét mặt không thể gọi là cười.
“Cậu cho rằng mình có tư cách mặc cả với ta? Hả?” Ánh mắt u ám của lão già làm mập bắt đầu run rẩy. “Ta kêu cậu làm, dù là heo cậu cũng phải ôm!”
Mập khúm núm thưa lại, hoảng loạn trốn khỏi lão già. Dù khó chịu thế nào, mập cũng chỉ có thể thầm chửi trong lòng.
Cô gái kia bị mập kéo vào phòng như một con rối gỗ. Dù biết nơi mình ở căn bản không có cái gọi là riêng tư đích thực, đi đến đâu cũng bị vây xem, nhưng không nhìn thấy ai, mập tốt xấu gì cũng có thể tự an ủi, phát huy tinh thần AQ một chút. (2)
Emerson nhìn mập biến mất phía sau cửa lực từ, nụ cười trên mặt trở nên hiền từ và cưng chiều, như đang nhìn tác phẩm yêu quý nhất của mình, chỉ có đôi mắt là nổi lên giá lạnh điên cuồng.
Lão đi ra ngoài, không quá một hồi liền đến phòng giám sát. Khắp nơi trong phòng giám sát đều là màn hình ánh sáng to to nhỏ nhỏ, một màn hình lớn trong đó đang trình diễn một đoạn phim cấp ba. Mập đè lên cô gái mặt mày trống rỗng kia, hắn rõ ràng rất không tình nguyện, cứ nhìn vẻ mặt khó chịu và bộ dạng gấp rút giải quyết của hắn đi thì biết.
Emerson còn lâu mới để ý đến cảm nhận của vật dẫn thực nghiệm, lão hỏi người điều hành hệ thống. “Tình hình thế nào?”
Nhân viên phóng đại sơ đồ điện tử, trên đó có đánh dấu t*ng trùng và trứng.
“Rất thuận lợi!” Nhân viên chỉ vào sơ đồ nói. “t*ng trùng và trứng bước đầu tiếp xúc bình thường, không biểu hiện ra phản ứng bài xích!”
“Cậu phải biết cái ta muốn hỏi không phải thứ đó!” Lão già nheo mắt lại. “Ta có linh cảm, lần kết hợp này chắc chắn sẽ thành công. Dốc sức tra cho ta, rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn tới những thất bại trước đó! Chúng ta cũng không có thêm một cái mẫu thể nữa để tiêu phí!”
“Dạ, dạ, thưa ngài!”
Lão già nhìn t*ng trùng ***g trong trứng, đó là một phôi thai đã được hình thành, hình thái ban đầu của một sinh mệnh. Rốt cuộc sẽ sinh ra kỳ tích gì đây? Emerson lẳng lặng cười.
[Alice’s Land]
“Sinh ra, sinh ra rồi!”
“Thành công! Chúng ta thành công rồi…!”
Mọi người hoan hô, tất cả điên cuồng thể hiện sự vui sướng của mình. Nghiên cứu viên cũng thở phào một hơi rất dài, không chỉ là vì kế hoạch thành công, hơn thế nữa, bọn họ rốt cuộc có thể thoát khỏi sự sợ hãi và kìm nén vô hạn kia, không cần trắng đêm khó ngủ vì tiếng rít của sứ đồ, không cần nơm nớp lo sợ vì chăm sóc mẫu thể thụ thai quý giá kia. Những ngày ngay cả thở cũng phải gấp rút mà ngắn ngủi đó, rốt cuộc được giải phóng hôm nay. Thời khắc này, ngay cả khóe miệng Emerson cũng hiện lên nét cười phát ra từ đáy lòng.
Họ gần như kính ngưỡng nhìn sinh mệnh thể nho nhỏ trong bồn, đây là kết tinh từ tất cả những cố gắng trước giờ của họ, đây trở thành một cột mốc lịch sử nhân loại, vẽ một nét bút dày lên bức tranh lịch sử tiến hóa con người.
Đứa bé vừa lấy ra từ bụng mẫu thể được đặt trong bồn dinh dưỡng cao cấp, lơ lửng trong dịch dinh dưỡng, mẫu thể bị bỏ quên trong góc —— nàng đã chết ngay khi sinh ra đứa trẻ, sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người đứa bé, không ai chịu chia chút quan tâm đi xử lí thi hài cô gái.
“Nhịp tim bình thường… Huyết áp bình thường… Mạch động… Đã nối giới hạn lực từ yếu… Trong số liệu chấp nhận… Khu vực não mục tiêu… Tại sao lại như vậy?” Nghiên cứu viên phụ trách kiểm tra các số liệu đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi, tựa như bùa chú, đóng băng thời gian ngay lúc này, tất cả im lìm, viện nghiên cứu tĩnh lặng một mảnh. Mọi người tập trung ánh mắt lên màn hình ánh sáng, sau đó, phấn khởi quá mức bị thay thế bởi không thể tin được.
—— Độ khai phá của khu vực não: 1%.
Huyết sắc trên mặt mọi người tan biến trong nháy mắt, có người thất thố gào thét. “Không thể! Không thể! Đây, đây sao có thể được….”
Độ khai phá 1%, đừng nói cấp độ thiên tài, ngay cả tiêu chuẩn người thường cũng chưa đạt được, còn dưới mức thiểu năng trí tuệ, thậm chí gần sát trạng thái chết não. Thứ họ hao tổn tâm sức, thậm chí không màng lương tâm đ*o đức làm ra, chính là kết quả này?
Emerson cứng người đứng tại chỗ, hai con mắt như ma trơi chằm chằm nhìn số liệu kia, ánh sáng trong mắt tựa như đang thiêu đốt linh hồn.
Có người khóc nức nở, nói đây là thần phạt. Có người lại ngẩn ngơ, tựa như mất đi lẽ sống. Đừng nói tới chuyện lưu lại dấu chân rực rỡ trên lịch sử nhân loại —— azzz, họ có lẽ thật sự có thể được ghi tạc trên lịch sử, sách sử sẽ hình dung bọn họ thế này, có một đám người không biết tự lượng sức mình, họ suy nghĩ viễn vông muốn tạo ra thần, sau đó họ làm ra “thần”, không sai, thần kinh. Thế nào? Tức cười không?
Cứu lấy đám tinh anh đang suy sụp và kế hoạch phụ thể này chính là, một động tác rất nhỏ của đứa trẻ kia.
Nó lười biếng duỗi thân.
Sau đó, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chuỗi số liệu phán bọn họ tử hình kia bỗng dưng tăng lên, 2%, 5%, 6%, 9%, ……, 34%, ……, 60%,….
Mọi người nín thở dán mắt vào màn hình, lúc này đã không ai còn tuyệt vọng, vì số liệu hiện ra bây giờ đã vượt qua mức độ cao nhất từng ghi nhận lại. Lúc này lại có người hốt hoảng. “Mau, mau nhìn đứa bé kia!”
Sau khi vất vả dời mắt sang bồn dinh dưỡng, họ nhìn thấy một bất ngờ lớn hơn nữa: đứa bé kia —— không không không, đó sớm đã không phải đứa bé, trong mắt họ, một thiếu niên lẳng lặng cuộn mình dưới đáy bồn dinh dưỡng —— vì dịch dinh dưỡng bao bọc xung quanh sớm đã bị hấp thu hết. Thiếu niên có một mái tóc đen thanh tú, toàn thân ướt sũng, hạt nước trong suốt như trân châu lăn trên làn da thiếu niên, có vẻ vô cùng thánh khiết, khiến người ta không thể khinh nhờn. Số liệu tăng lên cuối cùng dừng lại ở 79%, nhưng lúc này đã không còn ai chú ý nó, họ chỉ có thể nhìn thiếu niên kia thức tỉnh mà không thể nhúc nhích.
Thiếu niên chậm rãi mở hàng mi dày lên, trên lông mi còn treo vài giọt nước, lóng lánh trong suốt. Mắt thiếu niên không mở hết, chỉ mở ra phân nửa, chớp chớp rất lười biếng, sau đó chậm rãi nhìn quét xung quanh. Tất cả mọi người trông thấy hai con ngươi đỏ tươi, họ đều bị màu đỏ sáng lóng lánh kia hút lấy tinh thần. Thiếu niên đảo mắt một vòng, ngoại trừ dừng ở chỗ tối kia một chút —— đó là nơi đặt mẫu thể đã chết đi, dường như không tìm thấy người hay vật mình cần, thiếu niên hạ mi mắt, uể oải nhắm mắt lại, không mở ra nữa. Lúc này, độ hoạt động của Vùng cấm Thượng Đế từ 79% lại liên tục rớt xuống, mãi đến lúc hạ xuống 1% ban đầu.
Sau khi thiếu niên đã ngủ thật lâu, tất cả mọi người mới phản ứng được, họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó có người chần chừ hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
“Chúng ta xem như… Thành công sao?”
“Thưa ngài!” Lúc này, một nhân viên bên ngoài chạy vào, người nọ sững sờ vì không khí đông đặc trong phòng nghiên cứu, sau đó nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình. Nhân viên bên ngoài chạy về phía Emerson, trong tay cầm một xấp tài liệu.
Emerson nhận ra đó là người phụ trách phụ thể, vì nghiên cứu đang ở vào bước ngoặt quan trọng, cho nên mấy tuần nay Emerson hoàn toàn không đến nhìn mập. Người phụ trách xuất hiện ở đây, việc này nói rõ…
Lão già cau mày. “Xảy ra chuyện gì?”
“Báo cáo ngài, chuyện là thế này…”
Mập gần đây rất thỏa mãn, Emerson rốt cuộc cũng cho quý ngài ngựa đực một kỳ nghỉ dài hạn, nói cách khác, hắn rốt cuộc có thể thoát khỏi kết cục bị đàn bà làm chết.
Nhưng không quá mấy ngày, mập lại có chút nghi hoặc phát hiện một vấn đề lớn.
Hắn có vẻ như, ốm đi?
(1) Phụ nữ ba không theo quan niệm Trung Quốc tức là: không kích tình (không hăng máu), không tình thú (không chịu chơi), không phẩm vị (không có chất). Người ta cho rằng đàn ông không thích nhất chính là “phụ nữ ba không”.
(2) Tinh thần AQ: đại loại chính là tự lừa mình, tự huyễn hoặc mình rằng như thế vẫn rất tốt, dù hiện thực đã tàn tạ đến mức không lời nào nói nổi. Nói theo ý tốt chính là tinh thần lạc quan, nói theo ý xấu chính là trốn tránh hiện thực.