F*ckBoi Tầng Trên

Chương 6: - Người Rừng mặc SAINT LAURENT



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Spotify Playlist của Người Rừng: open.spotify.com/playlist/0AzIFSz2usHVnTvaekpSYh

-------------------

Tôi lờ đờ mở mắt, có tiếng gì đó như tiếng ai hát văng vẳng quanh đây. Quái lạ. Còn là tiếng đàn ông ồm ồm nữa. Người tôi lập tức tỉnh thao láo, cái quái gì vậy? Có người đột nhập vào nhà mình? Hôm qua mình đã khóa cửa trước khi ngủ rồi cơ mà? Hay là ma?

"I can swallow a, bottle of, alcohol and I'LL FEEL LIKE, GODZILLA!" 

Nắm mép chăn, tôi thử quờ quạng xung quanh xem có thứ gì khả dĩ có thể dùng để tự vệ hay không. Ở nhà cũ chung với Daniel hồi trước, chúng tôi có một chiếc gậy bóng chày kim loại khá chắc chắn để đập những thứ (và người) cần đập được tái chế từ thời đại học vô cùng thể thao của anh ta. 

Tôi sờ được đúng thứ nặng nhất trên kệ tủ cạnh giường là một cái cốc sứ hay dùng đựng nước lọc, để chẳng may tỉnh dậy giữa đêm thì uống cho đỡ khô cổ. Tu vội nốt ít nước còn sót lại trong cốc rồi vén chăn lên, tôi nhẹ nhàng bước xuống mặt sàn lát gỗ. Hơi loạng choạng vì ngủ sâu, và sáng sớm tôi hay bị tụt huyết áp.

"Godzilla, fire spitter, monster. Blood on the dance floor, and Louis V carpet~~"

Tôi nhận ra đấy là tiếng bài hát thật đang bật của Eminem và một giọng nam ồm ồm hát đè lên lèo nhèo như sắp hết hơi.

Rón rén đi về phía cửa dẫn vào phòng khách, nơi có tiếng hát rap nghe như chết sặc và tiếng gì đó như là nồi niêu bát đũa đang va vào nhau leng keng. Đang khoắng đồ của bà tìm tiền hay gì?  Khổ thật, cuộc đời Ashley Diaz vừa mới thấy được ít ánh bình minh thì đã lại gặp trộm thế này.

Ê, nhưng mà tôi ngờ ngợ cái giọng hát đàn ông này rất quen. Không thể nào, gã khỉ đột kia làm sao có được chìa khóa vào trong nhà tôi cơ chứ? 

Mà nếu có, thì tôi cũng phải cho gã một trận. Nắm thật chặt cái cốc trong bàn tay, tôi giơ tay lên, bước nốt 2 bước còn lại ra giữa cánh cửa dẫn vào phòng bếp nơi đang phát ra tiếng động. 

"These chicks are spazzin' out, I only get more handsome and flyer~"

Đối diện với tôi là tấm lưng to đùng của con đực tối cổ tầng trên, mặc một chiếc áo may ô trắng và quần tây đen. Gã đang lúi húi làm gì đó ở bếp của tôi vì có tiếng xèo xèo vang lên. Vừa làm gã vừa uốn éo cái thân mình đồ sộ như con gấu một cách vô cùng khoái chí. 

"Anh làm cái chó gì ở nhà tôi thế, Harte?" tôi gằn từng tiếng một, cảm thấy cơn chóng mặt vì huyết áp thấp khi thức dậy buổi sáng của mình tan biến hết. Thế chỗ vào đó là một cơn tức giận toé lửa điên khùng. 

Jack Harte quay phắt lại, nhìn thấy tôi thì vội vàng đưa hai tay lên, thụp xuống thành một dáng squat khoe cơ đùi phô trương đến lố bịch.

"Đừng ném! Đây là bộ suit Saint Laurent mới của tôi!"

Tôi mất nửa giây mới nhận ra được là mình vẫn đang hằm hằm giơ cái cốc sứ lên định ném thẳng vào đầu gã.

Hạ cái cốc xuống bàn ăn trong ánh mắt chằm chằm cảnh giác của người rừng, tôi mới nói "Được rồi, làm sao anh lại vào được đây hả? Hôm qua tôi đã khóa cửa rồi cơ mà."

Tôi nhìn tên khỉ đột thở phào ra một cái, đứng dậy quay về phía cái bếp đang đặt 2 chiếc chảo đang ì ì xèo xèo nấu một thứ gì đó. 

"À, cô không biết là trong tòa nhà này, chìa khóa các phòng có số cuối giống hệt nhau cùng là 1 cái à?"

Quỷ tha ma bắt cái thằng thiết kế nhà sống lỗi đấy đi! Làm sao có thể mắc một cái lỗi ngu xuẩn đến như thế này được?

(nơi nào đó ở Kỳ Lân, Declan Coel vừa hắt xì một cái)

"Làm sao mà anh lại biết?" tôi nheo mắt nhìn tấm lưng to đùng của Jack Harte, cái bí mật này không dưng sẽ được tiết lộ cho gã chứ hả?

"À, Vivienne, chủ nhà ý, tôi cùng bà ấy-"

"ANH NGỦ VỚI BÀ CHỦ NHÀ?" tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm, phát hiện ra người rừng tầng trên là một kẻ trẻ không tha già không thương không phải là cách tôi muốn bắt đầu một ngày.

Mẹ ơi, tôi cần một khoảnh khắc để tiêu hóa cái thông tin này.

"Không, tôi chỉ ngồi hút cần cùng bà ấy một lần rồi bà ấy lỡ mồm kể ra thôi. Phụ nữ lớn tuổi không phải gu của tôi nên cô có thể dừng việc nghĩ mọi giao tiếp của tôi với người khác giới đều chỉ để làm chuyện ấy không Ashley?" gã người rừng lắc đầu, nói như thể gã cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. 

"Làm sao mà tôi có thể không nghĩ được đây, khi mà tất cả những gì anh làm là hành hạ tôi bằng những tiếng hự hạ điên cuồng trong thời gian qua?" tôi cảm thấy trong lòng mình tự thở phào một cái không hiểu vì lí do gì.

"Tóm lại hôm nay anh xuống đây làm gì? Còn nghịch bếp của tôi nữa." tôi nhướn người nhìn ra sau người rừng, tôi có thể ngửi thấy mùi trứng rán và bánh mì nướng thì phải.

Khỉ đột không lông quay lại, tắt bếp đi rồi đổ thứ trong chảo ra hai cái đĩa đã có xúc xích chiên từ trước. Trong chảo là món trứng bác vàng ươm, trông rất ngon mắt. Gã quăng cái chảo vào bếp rồi bưng hai chiếc đĩa đầy tới bàn ăn. 

"Tôi đã nấu bữa sáng đây, em sinh đôi ác quỷ! Ngồi xuống đi."

Tôi kéo ghế ngồi xuống, cảm thấy bụng mình bắt đầu sôi lên. Người rừng tối cổ cũng biết nấu ăn, hoá ra gã cũng không tối cổ đến thế.

"Mới đi siêu thị mua nguyên liệu hả?" tôi nhìn gã quay lại lục tìm chai tương ớt ở mấy cái giá đựng gia vị trên tường bếp.

"Không, lấy trong tủ lạnh của cô chứ! Tôi làm gì có gì ở nhà." gã nhún vai, quay lại kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu ăn. 

Hừ, đến ăn chực thì cứ bảo là đến ăn chực, có cần phải đến lấy đồ nhà người ta ra nấu rồi làm bộ xa hoa như ban phước thế không cơ chứ? 

Thôi, chịu. Mới sáng bảnh ra tôi đã phải chịu hết cảm giác cực đại này đến cảm giác cực đại khác rồi, mà huyết áp của tôi thì cũng không chịu nổi thêm trận tranh luận nào nữa với tên khỉ đột hoàn toàn không có dây thần kinh xấu hổ hoạt động kia nữa. 

Tôi im lặng cúi xuống ăn phần của mình. Chúng tôi cùng nhau ăn trong im lặng, chỉ có tiếng dao dĩa chạm lanh canh vào đĩa sứ và tiếng ồn ào văng vẳng từ xa của đường phố ngày thứ 2 đang dần đông lên bên dưới chân tòa nhà. 

Chưa ăn xong thì Jack Harte khỉ đột đã lôi điện thoại ra xem rồi vội vàng đứng lên, đem đĩa của mình ra thả vào bồn rửa bát của tôi. Tôi nhìn theo gã hối hả đi ra phòng khách. Trên chiếc ghế sofa xanh của tôi vắt một chiếc áo sơ mi xanh nhạt rất thẳng thắn và một chiếc áo vest khoác ngoài đang mở ra. Chiếc tag bên trong màu trắng, tôi đoán là SAINT LAURENT, như gã mới nói lúc nãy. 

"Không phải anh mới ra ngoài về hả?" tôi tò mò hỏi, tiếp tục nhai trứng.

 Vừa cài cúc áo, người rừng vừa liếc tôi "Không, tôi phải đi công tác ở Lười bây giờ, 509."

Lười là một thành phố ven biển, ở cách Kỳ Lân khoảng 2 hoặc 3 giờ lái xe, tôi không nhớ rõ. Nếu bay thì chỉ mất 1 tiếng, cũng không quá lâu. Kinh tế nơi ấy cũng khá mạnh về công nghệ, nên nơi đó hẳn phải là vựa vàng cho tên khỉ đột này rồi.

"Công tác hả?" tôi nuốt miếng trứng tuột luôn xuống họng. Thế là trong mấy ngày nữa tôi sẽ không phải chịu đựng sự tồn tại của thằng cha này và có thể tập trung viết lách ư?

"Ừ, tôi sẽ trở về vào thứ 3 tuần sau."

Lúc này thì Jack Harte đã mặc xong bộ suit lên người và thắt một chiếc cà vạt màu đen đồng màu với bộ suit. Bây giờ tôi mới nhận ra gã đã vuốt keo hoặc sáp lên mái tóc bù xù của mình gọn gàng ra đằng sau và lật nhẹ vài lọn sang một bên, trông vô cùng lịch sự và nam tính. 

Hình ảnh này khác hẳn thằng cha đẹp trai nhưng xấu tính và ở bẩn không chịu được mọi khi rất nhiều. Tôi cảm thấy lạ lẫm quá đáng.

Jack Harte thoát xác nhìn tôi đang đực ra ngắm gã, khoé miệng mèo nhếch lên đầy lưu manh

"Dãi cô sắp rớt xuống kìa, hứng đi."

Tôi lừ mắt nhìn lại gã rồi quay lại với đĩa đồ ăn của mình.

"Chúc may mắn, tôi không tiễn."

"Đừng nhớ tôi quá, daddy sẽ mua quà cho cô." Người rừng mở cửa, ném lại cho tôi một câu cợt nhả khó chịu rồi biến mất.

.

Tối hôm nay Janice và tôi hẹn gặp nhau tại một quán bar ở trung tâm Kỳ Lân, và ả vẫn luôn đến muộn như mọi khi. Nhưng sự xinh đẹp của ả mỗi lần xuất hiện sẽ đều làm cho người khác quên mất là ả đã đi muộn. Hôm nay Janice mặc một chiếc váy liền mini, ngắn tới nửa đùi, màu đen và đính những hàng sequin màu bạc lấp lánh. Da ả màu nâu đồng, bóng láng với mái tóc dài xoăn xù rất to, tạo ra cái tưởng tượng như ả là một nàng sư tử cái kiêu ngạo.

Janice vẫn luôn rất xinh đẹp, tôi biết thế. Xinh đẹp và giỏi giang. Chúng tôi gặp nhau thời đại học, ả học khoa tài chính giống Daniel, còn tôi học ở khoa báo chí. Kể ra mà nói thì phải là Daniel và Janice yêu nhau mới đúng, vì tôi nghĩ thường thì những người cùng làm những việc giống nhau thì sẽ dễ kết nối hơn với nhau chứ.

"Hey." Tôi dợm đứng dậy, thấy chiếc chân váy mini bằng da lộn xanh của mình quá lu mờ so với vẻ kiêu sa của Janice tôi nay. 

"Xin lỗi nhé, tạo gọi xe mãi không được." Janice mỉm đôi môi bóng đỏ cười trừ, nhìn tôi.

"Không sao, tao cũng vừa đến. Mày uống gì?" tôi xua tay, ngồi xuống.

Chúng tôi ngồi ngay sát quầy bar, có thể xem bartender pha đồ uống và tán dóc những câu chuyện linh tinh nhảm xít. Quầy rượu đằng sau anh ta vô cùng ấn tượng, với những ngăn đựng cao tới tận trần và một chiếc thang có thể trượt ngang cả quầy rượu để leo lên lấy khi cần. Rất nghệ thuật, nhưng tôi chỉ không hiểu việc leo lên leo xuống, rồi trượt qua trượt lại như vậy thì có khi nào mà họ ngã hay làm rớt chai rượu không. 

"Paloma đi." ả nói luôn không chớp mắt. Lựa chọn này thật ra tôi có thể đoán được, hầu như lần hẹn hò đi uống nào Janice cũng sẽ gọi ít nhất là một ly Paloma.

Paloma rất dễ pha, cũng rất dễ để uống nhiều trong thời gian ngắn, rồi say bí tỉ không biết một thứ gì hết sau đó. Muốn pha Paloma chỉ cần tequila, nước bưởi (grapefruit), syrup ngọt và nước soda. Nơi nào kỹ tính và thật sự đầu tư thì họ sẽ sử dụng nước bưởi tươi để làm Paloma, nhưng có thể sẽ cần thêm nhiều đường hơn để làm dịu vi chua gắt từ quả bưởi.

Tôi nhìn ly Manhattan uống được một phần tư của mình. Manhattan cổ điển hơn rất nhiều, cũng khó uống hơn vì có rượu chát bitters và rượu vang cường hóa (vermouth). Thứ duy nhất không khó nhằn về nó là quả cherry luxardo ngọt ngào màu nâu tím dùng để trang trí.

Khẩu vị của tôi và Janice cũng khác nhau, không hiểu tại sao chúng tôi lại chơi với nhau thân tới thế.

Nhưng lại là Janice giới thiệu Daniel cho tôi và chúng tôi chơi cùng nhau suốt 4 năm ấy, cùng vài người bạn nữa. Cuộc chia tay kì lạ của tôi và Daniel khiến cho cả đám bạn của tôi cảm thấy vô cùng lao đao, tôi có thể cảm thấy được. Bây giờ thì làm sao mà có thể đi chơi tất cả mọi người mà không cảm thấy ngại ngần đây? 

 "Mày dạo này sao?" tôi mở lời, vẫn nên hỏi trước đi. Tôi không thích vừa nhìn thấy nhau sau một thời gian đã phải trả lời là tao ổn lắm, không buồn tí nào đâu.

"Vẫn thế, bận kinh lên được." nó nhún vai, mỉm nhìn anh bartender đẩy ly Paloma trong một chiếc cốc cao với một miếng vỏ bưởi dài trang tri tới.

Mọi người hay nghĩ phụ nữ làm trong tài chính thì cổ hủ và không chịu chơi, còn tôi thì thấy sinh vật quyến rũ kia dù đã đính hôn rồi vẫn còn rất nhiều máu chơi bời lắm. 

"Thế à?" tôi buông một câu không mặn không nhạt. 

Lâu lâu không nói chuyện với người khác (trừ khỉ đột), tôi cảm thấy hơi lạ lùng. Đúng là không biết nên bắt đầu từ đâu mới phải, vì chúng tôi không gặp nhau đã 3 tháng rồi. 

"Còn mày thì sao? Có tin gì mới chưa?" Janice hút một ngụm đồ uống của nó, lớp son đỏ để lại vệt trên chiếc ống hút thủy tinh của nơi này. 

Tôi nghĩ là ả đang muốn tránh đề cập thẳng vào chuyện với Daniel nên mới nói kiểu lấp lửng như thế. 

"Thật ra thì tao mới có một tin khá vui đi."

Và tôi kể cho Janice nghe về diễn biến mới của Wattpad. 

---------------------

Follow instagram tôi để đọc trước preview của những chapter tiếp theo!

IG: @cafeindigo_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.