Đang ở nhà thì bạn gọi, Jimin ngạc nhiên nhìn dòng tên hiện trên màn hình như một thứ gì đó rất lạ lẫm. Từ hôm đó bạn liền không quan tâm gì tới anh nữa, thậm chí tránh mặt anh, vậy mà giờ lại chủ động liên lạc.
-Jimin aa!
Gọi to tên anh qua điện thoại, giọng bạn lè nhè hệt như người say, không, là bạn đang uống rượu thật đấy chứ.
-Lee Ami???-Jimin hỏi như muốn đính chính lại-Cậu say à?
-Không, mình đâu có say!-bạn bắt đầu lải nhải-Đồ ngốc nhà cậu đang ở đâu, mau tới đây hầu rượu bổn cô nương đi chứ!
Bạn cứ khua tay múa chân loạn cả lên như thế sớm muộn cũng làm kinh động cả quán rượu mất thôi.
-..., được, giờ mình tới đó liền!
Jimin xỏ vội cái áo khoác phao vào rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
Thời tiết Seoul đã bắt đầu trở lạnh, khắp các con phố mặc dù tuyết chưa phủ trắng xóa nhưng dòng người đi ngược xuôi ấy vẫn mang một dáng vẻ thật vội vàng, có lẽ họ rất muốn mau chóng về nhà, trùm chăn sưởi ấm cho qua đêm đông rét mướt này.
Thế mà cô gái ấy vẫn thản nhiên ngồi đó một mình uống rượu, hết ca múa rồi lại nói năng nhảm nhí, khách tới quán kẻ cười người chê, nhưng điểm chung vẫn là để cô gái đơn độc một mình. Cô gái kia không ai khác chính là bạn.
Jimin chỉ còn cách quán rượu tầm vài ba mét, qua ổ cửa kính trong suốt, anh có thể nhìn thấy bạn dễ dàng. Thở dài cúi đầu, Jimin thầm nghĩ chắc bạn lại gặp chuyện gì rồi.
Chậm rãi đi tới và ngồi xuống phía đối diện, anh im lặng nhìn bạn thay cho một câu chào. Thấy Jimin, bạn từ vui vẻ cười đùa nay liền trầm mặt, cúi nhìn đôi chân đang run lên vì lạnh, bạn lắc đầu chán nản: "Jimin à, cậu thấy mình có ngốc lắm không?"
-...
Không thấy anh nói gì bạn lại tiếp tục.
-Rõ ràng biết anh ta chưa bao giờ để ý tới nhưng mình vẫn cố bám riết lấy, hệt như một đứa rẻ tiền vậy...
-Đừng nói thế! Thằng đó không đáng!-Jimin khẽ nhíu mày rồi im lặng rót thêm cho bạn một li. Anh biết bạn đang rất buồn nên cũng chẳng có ý định ngăn cản bạn giải sầu làm gì nữa.
-Mình thích người con trai đó nhiều lắm cậu có biết không? Dù cho anh ấy có đào hoa tới mức nào, phóng túng tới mức nào thì mình vẫn cứ thích!-bạn cười khổ-Mình ngốc quá nhỉ?
Bạn lại ngửa mặt nhấp thêm một li. Bạn say thật rồi, nên mới cảm giác rượu không còn đắng nữa, nước mắt cũng chẳng còn vị, chỉ có cổ họng là đau nhức và khô khan. Bạn mệt nhoài nhưng vẫn cố luyên thuyên như bị ai điều khiển thế đấy.
Jimin lặng im nhìn bạn, lòng anh chợt như thể có một dòng mất mát chạy thẳng qua tim, chua xót, mặn đắng, đủ vị anh đã trải qua rồi, kể từ khi thích bạn. Nhẹ nhàng cầm li rượu Soju ướm lên môi, trước khi uống anh không quên buông một câu: "Chẳng phải mình đã nói cậu từ bỏ đi rồi sao, nhưng cậu đâu có nghe?"
...
Cõng con heo ngốc là bạn trên vai, Jimin lắc đầu cười khổ vì suốt quãng đường về bạn cứ lải nhải bên tai anh mãi thôi. Bạn nói đủ thứ trên trời dưới đất, từ con đường hôm nay sao đẹp thế đến chuyện hồi sáng vì vấp cục đá mà bạn xém nữa té u đầu. Chuyện nào bạn kể cũng nhạt như nước ốc nhưng chả hiểu sao anh lại có hứng nghe đến vậy.
-Jimin aa, sau này cậu phải cố tìm được một cô bạn gái thật tốt, thật quan tâm cậu. Đừng như mình...
-Hối hận rồi à, lời tỏ tình của mình?
-Không, mình có hối hận đâu!-bạn nói-Mình nhất định sẽ không bao giờ thích cậu, vì mình sợ mất cậu lắm, Park Jimin!
-Đồ ngốc! Có cần từ chối thẳng thừng vậy không?-anh khẽ quay đầu nhìn bạn-Dù cậu có chấp nhận hay không thì mình vẫn ở đây, bên cạnh cậu mà!
Câu nói của anh dường như không lọt được vào tai bạn, vì bạn đã ngủ thiếp đi trên vai anh mất rồi.
Người con trai đó khẽ nở nụ cười thật buồn, anh lặng lẽ cõng cô gái đang ngủ say trên vai mà rảo bước đi trên đoạn đường vắng người qua lại vì đợt gió lạnh đầu đông. Chẳng ai biết anh nghĩ gì nhưng thấp thoáng đâu đó chính là dáng vẻ cô đơn.