Bạn là hàng xóm của Kim Seokjin và hôm nay chính là ngày đầu tiên bạn chuyển đến nơi này.
Ngôi nhà bạn ở ngay cạnh bên nhà anh, nhưng tới giờ bạn vẫn chưa gặp chủ nhân của nó lần nào. Anh là nhân viên văn phòng, công việc của anh gần như bận rộn từ sáng tới tối và bạn chưa từng thấy ánh đèn nhà bên được bật sớm bao giờ.
Hôm bạn chuyển đến là một ngày mưa nặng hạt. Cầm dù bước xuống từ chiếc taxi, bạn xốc lại vai cặp rồi đi vào mở cổng. Đang lục tìm chìa khóa thì...
*Xộc xộc, cạch!*, chiếc cổng gỗ nhà bên cạnh bật mở, một cục bông màu trắng từ trong bỗng nhiên chạy vụt ra, bạn vì quán tính và sự tò mò nên liền quay lưng nhìn theo. Bạn không lầm chứ, đó là Snow.
-SNOW!-bạn chạy vùng theo chú chó ấy, chết tiệt, nó chạy nhanh quá. Nhưng đúng là Snow mà, chú chó đã mất tích một năm trước của bạn.
Bạn cứ mải miết chạy theo mà quên mất đã làm rơi chiếc ô vừa cầm trên tay ở đâu rồi.
Snow cắm đầu chạy như tên lửa về phía trước. Trời mưa nên mắt bạn bây giờ như bị hỏa mù dàn trận vậy, bạn cứ chạy theo Snow như bị thôi miên.
"Snow, em bỏ chị đi một lần rồi, giờ lại muốn trốn nữa sao?"
Mất mười phút sau, Snow cũng chịu khựng lại một chút. Nó đang đứng ở một góc của ngã tư, cạnh cột đèn giao thông. Bạn thở phù ôm gối, khẽ vuốt đi làn nước thấm ướt khuôn mặt và bạn chậm rãi đi tới. Chỉ còn cách vài ba mét nữa thôi, Snow, hãy đợi ở đấy nhé!
Nhưng mọi thứ dường như không hề theo sự sắp xếp của bạn, Snow lại chạy, có lẽ ban nãy chỉ là phút dừng chân ngắn hạn của nó để lấy lại sức thôi. Bạn thở hắt, Snow ăn gì mà khỏe thế, cứ chạy mãi. Bạn là người còn phải đuổi theo nó mệt nghỉ.
Snow vụt chạy qua dải phân cách dành cho người đi bộ, bạn nhìn lại cột đèn tín hiệu, là đèn đỏ, không được...
-SNOWWW!-thứ bạn thấy bây giờ là một chiếc ô tô lao như điên tới chỗ Snow, ánh sáng vàng từ hai quả đèn pha ấy rọi tới một cách hãi hùng như báo trước kết cục bi thảm của chú chó tội nghiệp. Trong phút giây ấy bạn không kịp suy nghĩ gì, bạn phóng vụt tới ôm choàng lấy Snow và bất lực nhìn ngược lại phía chiếc xe, nó chuẩn bị lao tới nơi rồi, một giây, hai giây...Ưm, bạn nhắm tịt mắt lại trong khi hai tay vẫn ôm chặt Snow trong lòng.
"Được chết cùng em chị sẽ không cô đơn rồi nhóc con!", bạn thầm nghĩ.
*Kéttttttt!*, một thứ ánh sáng sáng rực như ban ngày đập vào mắt bạn. Tới thiên đường rồi ư, sao bạn chẳng thấy đau đớn gì, có nhầm lẫn gì sao?
Bạn hé mắt nhìn ra, xung quanh chẳng có ai ngoài chiếc ô tô màu đen, mưa vẫn rơi tầm tã và Snow đang nằm trong lòng bạn rên ử ử. Rồi sau đó một người con trai mặc vest xám cầm ô bước xuống xe, đi tới chỗ bạn và anh ngồi khuỵu xuống.
-Cô bé, em có sao không?
-Cô bé...cô bé!
Sau đó bạn chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp nữa. Vì bạn đã ngất mất tiêu rồi.
...
Khịt khịt, bạn ngửi thấy mùi trứng chiên, còn mùi rau hầm nữa, thơm quá đi!
-Ưm!-bạn khẽ trở mình và bất giác mở mắt ra nhìn trần nhà. Bạn đang nằm trên chiếc sofa đặt tại phòng khách của một căn nhà lạ. Đây không phải nhà của bạn, kiểu trang trí giản dị đơn sắc này càng không phải phong cách của bạn luôn.
Bạn ngồi dậy và nhìn xung quanh, mùi thơm của thức ăn đang được nấu vẫn vương vấn đâu đây.
Snow đang vẫy đuôi chồm lên sofa mà nhìn bạn, đáng yêu quá, bạn nhấc bổng Snow lên và xoa xoa đầu nó.
"Ọtttt!", bụng bạn lại đánh trống lô tô rồi. Giờ mới nhận ra, vì lo dọn nhà má tới giờ bạn vẫn chưa ăn gì.
-Em tỉnh rồi à?-Seokjin từ trong bếp đi tới chỗ bạn, trên tay anh còn cầm một mâm nhỏ đựng thức ăn.
Bạn ngẩng lên nhìn anh, a đúng rồi, là chàng trai đó, người lái chiếc ô tô xịn màu đen xém chút nữa đã chẹt trúng bạn và Snow đây mà. Bạn có thể loáng thoáng nhận ra, nhưng hình như chỉ khác thay vì mặc vest xám thì bây giờ anh đang vận hoodie và quần thể thao thôi.
-Anh là Kim Seokjin?
Bạn hỏi.
-Em biết anh?
Seokjin đặt mọi thứ lên bàn và ngạc nhiên nhìn bạn.
-Biết chứ, em thấy ảnh của anh trên trang web khu phố. Hình như là...cái gì nhỉ? A, chương trình bảo vệ thú nuôi!
-À cái đó là anh đề xuất!-anh cười tươi-Cám ơn em đã cứu Jianggu nhà anh nha!
-Jianggu? Thì ra Snow tên là Jianggu ạ?
Bạn hỏi, trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên.
-Snow?
Trông anh cũng khá ngạc nhiên đấy.
-Chuyện là trước đây em cũng từng nuôi một chú cún giống hệt Jianggu, em đặt tên cho nó là Snow. Nhưng năm trước em đã để lạc mất em ấy rồi!
-Tới giờ em vẫn chưa tìm được Snow à?-anh tỏ ý đồng cảm, khẽ xoa đầu bạn, anh bảo-Không sao, anh thấy Jianggu rất thích em! Sau này nếu muốn em cứ tới thăm nó *trìu mến nhìn Jianggu*. Mà em tên gì ấy nhỉ?
-Em quên mất!-bạn gãi đầu, liền đó đứng dậy cúi chào anh-Lần đầu gặp thất lễ rồi, em tên Lee Ami!-nói rồi bạn nở một nụ cười thật đẹp.
"Như ánh nắng mặt trời, sự dịu dàng của cô ấy đã thắp sáng khoảng thời gian vô vị của tôi.
Có lẽ Jianggu sẽ tìm được một người mẹ tốt!:) "
-----
Mình rất sốc khi nghe tin Jianggu, chú chó mà Jin thương yêu nhất đã mất. Thật sự chia buồn cùng anh, em biết cảm giác đó, nó đau lắm! Trước đây em từng nuôi rất nhiều chó mèo, nhưng dần dà chúng đều bỏ em đi vì bệnh, vì lạc mất...Em tới bây giờ vẫn sợ cái cảm giác bản thân đã trao quá nhiều tình cảm cho một loài vật nuôi để rồi cuối cùng chúng vẫn bỏ mình mà đi. Em hiểu cảm giác đó...