Fight! Lovely Life

Chương 16



Sự việc phát triển dường như vẫn nằm trong dự liệu, YooChun cùng JunSu trước đó cũng sớm chuẩn bị đến việc bị bắt rồi, bây giờ nhất định phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian để YunHo cùng JaeJoong đi được càng xa càng tốt.

“JaeJoong đâu?” Kim Jong Min vẻ mặt âm u hỏi.

“Không biết.” JunSu bất chấp khó khăn mà đáp lại.

“Vậy con giải thích cho ba một chút, tại sao ba và mọi người đuổi theo JaeJoong cùng tên kia, trong nháy mắt liền biến thành con?”

JunSu cắn răng không nói lời nào.

“Thật hồ đồ! Trước đây nghe nói các con kết giao với những thằng bạn lố lăng, ChangMin còn giúp các con, không thèm nói bất cứ điều gì, bây giờ lại chơi trò đào hôn1 sao?! Các con thích chơi ba mặc kệ, nhưng hôn sự của nhà Kim cùng nhà Bae nhất quyết không thể làm lỡ!”

Nhà Bae?

JunSu cùng YooChun đều nhíu mày.

“Chú Kim, chú đừng trách JunSu, là bản thân Seul Ki không tốt, không khiến cho JaeJoong thích, cũng là chuyện không có biện pháp.” Bên đại sảnh, một cô gái tóc dài ăn mặc thanh khiết bước tới.

“Bae Seul Ki! Tôi chỉ biết cô là một đứa con gái hèn hạ, cô giả bộ thanh cao, giả bộ thuần khiết, đứa con gái đê tiện như cô dựa vào cái gì để hyung tôi lấy cô, cô…” JunSu không khống chế được mà hét lớn, có trời mới biết nó có bao nhiêu chán ghét với ả đàn bà phóng đãng đến cực điểm rồi lại giả ra bộ dạng nhu thuận trước mắt này.

“JunSu!” Kim Jong Min quát lớn.

“JunSu, tôi biết cậu đối tôi có thành kiến…” Bị chửi như thế, trên mặt Bae Seul Ki ít nhiều cũng có chút không nhịn được.

“Mặc dù tôi không biết tại sao Jun Hye Bin muốn mật báo, cũng khinh thường việc mà cô ta làm, nhưng ít nhất tính cách ngay thẳng của cô ta so với giả dối làm bộ của cô còn khiến người khác thoải mái hơn nhiều.” YooChun bình tĩnh mở miệng.

“Anh là ai?! Ở đây không đến phiên anh nói chuyện!” Bae Seul Ki không quan tâm đến hình tượng mà đứng lên kêu gào.

“Park YooChun!” YooChun chỉ nói ba từ.

Bae Seul Ki kinh ngạc mở miệng không nói nên lời, Kim Jong Min nhíu mày, hỏi: “Cậu là con trai của Park Ki Soo?”

“Đúng.” Trả lời đầy ngắn gọn, YooChun biết lúc này bản thân nhất quyết không thể làm loạn địa thế, nếu không đừng nói là JaeJoong và YunHo, ngay cả mình và JunSu cũng khó tránh nổi.

Kim Jong Min trầm ngâm một hồi, vung vung tay: “Sắc trời không còn sớm nữa, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, JunSu, con hãy ngẫm lại đi, vì nhà Kim cũng vì hyung của con, mau mau đi khuyên nhủ JaeJoong.”

“Ba, ba không phải vì hyung, chỉ là vì chính ba mà thôi!”

Sắc trời dần tối lại, YunHo cùng JaeJoong tìm một khách sạn nhỏ, dự định ở lại một đêm, ngày mai lại tiếp tục nghĩ biện pháp.

Lúc YunHo đi tắm, JaeJoong an vị ở trên giường, cầm điện thoại di động suy nghĩ có nên gọi cho JunSu hỏi tình hình hiện tại của bọn nó hay không. Đang do dự, điện thoại liền vang lên, màn hình hiển thị tên của JunSu, JaeJoong mừng rỡ, lập tức bắt điện thoại.

“JunSu! Em cùng YooChun không có việc gì chứ? Ba ba không bắt được bọn em đúng không, hyung cùng YunHo hiện tại tạm thời vẫn an toàn, bọn em đang ở đâu vậy?… JunSu?”

“JaeJoong.” Thanh âm trầm thấp vang lên.

JaeJoong chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt liền cứng lại, “Ba… Ba ba.”

“Đã lâu không gặp rồi nhỉ, không nghĩ rằng chúng ta bây giờ lại đối thoại theo cách thức này.”

“Ba ba, JunSu và YooChun không có việc gì chứ.”

“Hai đứa nó đều tốt lắm, con dự định lúc nào quay về cùng Seul Ki kết hôn?”

“Xin lỗi ba ba, con không hề thích cô Bae, con đã có người mình thích rồi, cho nên con không thể cùng cô ấy kết hôn được. Xin ngài chuyển lời xin lỗi của con đến cô Bae.”

“JaeJoong a, hôm nay cái tên chở con đi, tên là Jung YunHo đúng không, con biết gia thế bối cảnh của nó không?”

“Ba ba, YunHo anh ấy…”

“Bỏ đi, bọn mày đều là đàn ông!”

“Ba ba, con cùng YunHo là…”

“Được rồi, quyền lựa chọn nằm trong tay con. Nếu như con khăng khăng muốn cùng tên kia ở chung một chỗ, thì JunSu sẽ cùng Seul Ki kết hôn, nếu như con trở về cưới Seul Ki, ba sẽ đồng ý để JunSu cùng tên họ Park kia ở chung một chỗ. Nói chung, lần này hôn sự của Kim thị cùng Bae thị đã định rồi, con cưới hoặc JunSu cưới, do chính con quyết định.”

“Ba… chỉ là vì lợi ích của công ty…”

“Tối hôm nay mau ngẫm lại thật kĩ đi, nghĩ thông suốt rồi thì nói rõ cho tên kia, ngày mai cùng ba quay về Mĩ, nếu không ba sẽ mang JunSu đi.”

“Ba…”

JaeJoong nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại, nửa ngày thần trí cũng chưa quay về.

“Jae, nghĩ cái gì vậy?” Từ phía sau ôm lấy người vẻ mặt buồn rầu, YunHo đem đầu vùi vào cổ cậu.

“Không, không có gì, chỉ là lo lắng về bọn JunSu mà thôi,” JaeJong xoay người, quyết định không cho YunHo biết cuộc điện thoại vừa nãy, “Yun, bọn họ không có việc gì chứ.”

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu, em cũng mệt rồi, mau đi tắm rửa đi.” YunHo vỗ vỗ lưng JaeJoong, đem cậu đẩy vào phòng tắm.

JaeJoong lẳng lặng ngồi trong bồn tắm, một chút chuyện đã lâu thật lâu đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ.

Mấy năm trước, YunHo cùng YooChun đứng chờ trước cửa trường cao đẳng Shin Ki, khi đó YooChun lưu manh hù dọa mình cùng JunSu, mà ấn tượng đối với YunHo lại vô cùng tốt, sau này mới biết sự kiện ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ lúc đó là do hắn bày ra, còn hét to gọi nhỏ bảo hắn quỳ trên bàn phím, chà quần áo trên bàn xát, thiếu chút nữa ngay cả sầu riêng cũng đến chào hỏi.

Thời gian vui vẻ chợt quay về trong trí não, giờ đây lại có vị chua xót không nói nên lời. JaeJoong đem đầu vùi thật sâu vào hai đầu gối, sau đó tự nói với chính mình, toàn bộ những điều này, để mình gánh chịu hết là được rồi.

“Đang suy nghĩ điều gì vậy?” YunHo nắm chặt cánh tay.

“Lúc tắm thì nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” JaeJoong dựa vào lòng YunHo, trong mũi đều là mùi hương của hắn.

“Sao đột nhiên lại nhớ đến việc đó?” YunHo cười.

“Yun, anh có yêu em không?”

“Yêu, sao lại không yêu?”

“Vậy anh yêu em từ lúc nào?”

“Ha ha, em tin không Jae? Nhất kiến chung tình! Lúc đầu anh không tin, nhìn thấy em mới cảm thấy trước đây mình thật ngốc.”

“Cái gì a! Thì ra chỉ thích khuôn mặt của em thôi sao, vậy nếu như sau này em già đi, anh có đúng hay không sẽ không yêu em nữa?”

“Đồ ngốc! Không phải là khuôn mặt, mà là cảm giác!” YunHo nâng khuôn mặt của JaeJoong lên, “Là ánh mắt của em, đem anh hút vào trong, khiến anh không thể rút ra được.”

“Yun… Em cũng yêu anh.”

Dịu dàng hôn lên JaeJoong, YunHo nỉ non: “Chúng ta vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không thể rời xa nhau.”

Sáng sớm cuối tháng mười hai, hôm nay là ngày hai mươi sáu rồi, JaeJoong nhớ tới hôm qua là lễ Noel, mình còn cùng YunHo vô ưu vô lự cùng một chỗ mà ôm nhau, cũng nhớ rằng tháng sau chính là sinh nhật của mình.

Tay chân nhẹ nhàng mặc quần áo, đứng ở bên giường nhìn nam nhân còn đang say ngủ.

Khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc, lúc này đã thu lại toàn bộ khí phách, hắn chỉ im lặng, im lặng mà ngủ. Tay JaeJoong khẽ vuốt lên khuôn mặt mà mình đã quá quen thuộc, giọng nói ôn nhu gọi một cái tên chẳng bao giờ nói ra: “Yunnie.” Em không thể hi sinh hạnh phúc của JunSu để bản thân được sung sướng, lời nói này không ra khỏi miệng, JaeJoong tin tưởng có một ngày, YunHo sẽ hiểu.

Lặng yên không tiếng động, trên mặt người đang say ngủ rơi xuống vài giọt nước trong.

“Yunnie ――” Giọng nói nhẹ nhàng, hàm chứa biết bao nhiêu tình cảm, “Xin lỗi.”

Chỉ chốc lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng xe máy phóng đi xa, trong gian phòng tĩnh lặng, trên khuôn mặt của người vốn đang ngủ kia, hai hàng nước mắt thù hận hòa chung với giọt nước đọng trên gò má. Trong gian phòng nhẹ nhàng vang lên thanh âm yếu ớt: “Thì ra, chúng ta đều khóc.”

Yun, anh có yêu em không?

Yêu! Thế nào lại không yêu!

Yun… Em cũng yêu anh!

Chung ta vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không thể rời xa nhau!

_____________

(1) Đào hôn: Chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.

——–【 Hoàn 】—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.