Sau buổi ăn trưa, trở lại phòng của mình. Bây giờ nó mới có thời gian để ngắm nhìn căn phòng của mình, vẫn như thế, không có gì thay đổi, căn phòng rộng thoáng, với tone trắng nổi bật, tất cả vật dụng trong phòng đều nguyên hiện trạng cũ nhưng đặc biệt những thứ đó trải qua nhiều năm như vậy nhưng lại không hiện chút bụi bẩn nào, vả lại căn phòng còn rất sạch sẽ, có lẽ do thường xuyên quét dọn. Nhớ lại những gì ba mình nói lúc ăn cơm, nó điều nhớ rất rõ, vốn không hứng thú với kinh doanh nhưng cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu trước lúc nó về đây làm nó phải suy ngẫm.
" Andrea....- nó đang giúp người làm chuẩn bị bữa sáng, liền nghe thấy giọng nói ôn tồn gọi tên mình.
- Dạ...ngoại..// Cháu cùng ta ra vườn dạo nhé...- Nó ngưng việc và đến cạnh người phụ nữ đã có tuổi, mái tóc đã bạc phơ nhưng trông bà rất minh mẫn và tinh tế. Nó là đứa cháu gái duy nhất của bà nên bà luôn yêu thương và đặc cách cho nó. Bà chỉ có 2 đứa con nhưng giờ chỉ còn có mỗi cậu nó và 2 đứa cháu trai, thỉnh thoảng vào những ngày cuối tuần họ mới đến thăm bà, từ lúc ba nó gửi nó sang đây, bà liền ngỡ ngàng khi nhìn vào khuôn mặt của nó, tuy nó ít cười nhưng cũng không phải là đứa nhóc lì lợm. Cũng đã 17 năm, bà có nó bầu bạn cũng bớt cô đơn hơn, ngược lại bà cảm thấy như cốt cách trong người nó đều giống với con gái mình, giống y đúc. Phải nói rằng bà là người ở giữa hiểu được nỗi lòng của con rễ và cháu gái mình, nên hôm nay bà phải nói ra thôi, bà không đành lòng thấy cảnh cha con mười mấy năm gặp lại mà lạnh nhạt hận thù.
- Andrea à...// Dạ...Ngoại...- cả hai cùng đi ra vườn hoa, đột nhiên bà dừng bước. Nó dừng lại và nhìn sang bà của mình, đúng thật cốt cách hoàng gia dòng dõi quý tộc, trên người bà khoác chiếc váy dài đơn giản màu tím, khoác bên ngoài chiếc áo len cùng màu, mọi thứ đều rất đơn giản nhưng trông bà quý phái bởi phong thái, lời nói của bà.
- Bà không muốn cháu trách lầm ba cháu nữa...Andrea, thật sự ba cháu rất quan tâm lo lắng cho cháu, từ lúc ba cháu gửi cháu sang đây, không ngày nào ba cháu không lén gọi điện cho bà để hỏi thăm cháu.
- Cháu...// Cháu trách ông ấy tại sao lại đưa cháu sang đây, chứ không để cháu lại bên cạnh mà chăm sóc cháu đúng không??? Haizzz....nỗi niềm của những người làm cha mẹ, từ lúc mới chào đời cháu đã thiếu đi vòng tay của mẹ, dĩ nhiên ba cháu phải thương yêu cháu nhiều hơn cả, thương luôn phần của mẹ cháu, diễn nhiên đó là một trọng trách rất lớn đối với ba cháu, nhưng ba cháu không ngại khó khăn trong việc chăm sóc trẻ con, nhưng ba cháu sợ cháu tổn thương, bị mọi người trêu chọc, bạn bè ăn hiếp...chẳng phải lúc còn nhỏ cháu đã nói sẽ không đến trường nữa....ba cháu đã phải nén đau thương mà gửi cháu sang đây và nhờ ta chăm sóc, bảo bọc.....Andrea, cháu nghĩ xem có người ba nào mà ngậm ngùi hi sinh mười mấy năm để con mình có cuộc sống an toàn và tốt hơn..
- Ngoại ơi....cháu đã trách lầm ba cháu rồi.....lẽ ra cháu nên biết sớm hơn...- khoé mắt đã đọng nước, nghe những gì bà vừa kể, nó nhớ lại lúc nó 4 tuổi, phải, lúc đó nó hoàn toàn cô lập và không muốn đặt chân đến trường...
- Cháu nhận ra là tốt rồi...Ta nghe Elena nói ba cháu tuổi đã cao, bệnh tim của ông ấy cũng thường xuyên tái phát...Dù trog lòng ta rất muốn cháu tiếp tục ở lại bầu bạn bên cạnh ta, nhưng ta không thể ích kỷ giữ cháu ở lại được, đã 17 năm rồi, cháu nên thu xếp và trở về bên cạnh phụ giúp và chăm sóc ba cháu..- nó ôm chầm lấy bà của mình, quả thật nó có được bà ngoại rất rất tâm lí, rất tình cảm.
.....
- Cháu sẽ nhớ bà nhiều lắm...ngoại...- nó luyến tiếc ôm lấy ngoại mình, trong khi hành lý đã được tài xế giúp nó để vào xe.
- Ngốc quá...bây giờ công nghệ hiện đại rồi, nếu nhớ thì chỉ cần gọi điện thoại là hết nhớ liền....cháu yêu của bà..- bà cốc đầu nó và cười. Bà cười rất tươi nhưng sau khoé mắt bà cay cay.
- Thôi...cháu lên xe nhanh đi, để trễ chuyến bay...cho ta gửi lời thăm đến ba cháu nhé...- khi chiếc xe đã rời khỏi cánh cổng to lớn, cánh tay vẫy chào tạm biệt cũng dừng lại, bà đưa tay quệt nước mắt, cháu gái yêu quý của bà..
- Bà chủ, bà chủ đã không nỡ rời xa tiểu thư như thế, thế sao bà chủ không giữ tiểu thư ở lại..- người hầu ở cạnh bà chủ của mình nói.
- Ta đã giữ và nuôi dạy Andrea đã 17 năm đồng nghĩa với việc cháu gái ta và ba của nó đã cách xa 17 năm, dù là không nỡ để Andrea rời khỏi nhưng ta không thể ích kỷ chia cắt họ, đã đến lúc ta phải trả con gái lại cho Thiên Long rồi, nếu không Rosabella trên thiên đường sẽ trách ta mất.....ha ha...thôi vào trong nào..-
Hồi tưởng lại những gì bà ngoại nói với nó và vốn kiến thức nó đã tìm hiểu, hy vọng nó sẽ giúp được ba mình và giúp chị gái mình một phần nào. Tuy nhiên nó vẫn không từ bỏ niềm đam mê của mình.
- Bắt đầu thôi nào..- tuy nó luôn trầm lặng ít nói nhưng có lẽ tinh thần của nó đã lạc quan hơn rất nhiều bằng việc tự hô câu nói vừa rồi, sau đó bắt tay sắp xếp lại mọi thứ trong phòng của mình. Thoáng chốc cũng đã gần đến đẩu buổi chiều, xem ra nó cũng nên chuẩn bị đến công ty để nhận việc.
Nói đến việc kinh doanh nó cũng biết được chút ít và đã tích luỹ được 1 ít kinh nghiệm từ 2 người anh họ của mình, dù được anh nó và bà khen ngợi là có khiếu về kinh doanh nhưng nó vẫn luôn tự dìm mình, giấu luôn chuyện này.
"Cốc.....cốc...Andrea, em đã chuẩn bị xong chưa.
Em ra ngay đây."
Nó mở cửa phòng thì đã thấy Elena đợi mình ở cửa. Đúng thật là PCT của HISMART nha, đúng chất quý cô công sở với chiếc áo sơ mi tay dài cổ V phối cùng chân váy bút chì pha ren cổ điển tôn lên nét quyến rũ gợi cảm, giày cao gót đen bóng, mái tóc đen nhánh thẳng dài ngang lưng được cô buông xoã tự nhiên.
- Chị à...// Hửm...- Elena đang ngắm nhìn em gái mình, dù nó đang diện trang phục đơn giản áo sơ mi thắt nơ caro hồng pastel kết hợp với quần âu đen, giày cao gót quai mãnh màu đen.
- Chị đúng thật là quý cô công sở đó, người phụ nữ sắp có gia đình nhìn khác hẳn..- aiza...hiếm khi nó tự buông lời trêu chọc tự nhiên thế này. Nó nhìn Elena mãi, vì cô trang điểm nhẹ nhàng trông cô rất dịu dàng.
- Em đúng thật là....em cũng không khác gì chị, đi giày 5 phân thôi cũng cao hơn chị, chị phải 10 phân mà còn bị em dìm thế này, đã vậy nhìn em kìa, tươi quá trời tươi rồi..Thôi đừng đến gần chị. - Elena dậm chân giận dỗi, sau đó cả 2 cùng cười thật tươi, nó biết Elena hay đùa với nó như thế.
- Mà em cao bao nhiêu vậy. // Em có kiểm tra, hình như là 1m75....// Wow...chiều cao lí tưởng quá...ah...ghen tỵ với em quá đi mất...thôi đi kẻo trễ giờ, chúng ta còn phải sắp xếp việc cho Hải Nam - Elena véo mũi nó, sau đó cả hai cùng chỉ qua chỉ lại bước xuống nhà, và Elena nhận ra vừa rồi cô véo mũi nó trên tay không dính bất cứ thứ gì..."là mặt mộc sao?", ôi trời...nếu như nó không phải là đứa em gái mà cô yêu quý nhất thì chắc chắn sẽ là kẻ thù của cô làm cô phải ghen tỵ về tất cả, bởi mọi thứ ở con người của em gái cô quá hoàn hảo.
- Con cùng Andrea đến công ty nhé ba, ba ở nhà cùng bác Lâm Hà ăn cơm trước nhé.
- Tiểu An, cố gắng làm việc nha con gái...Ta tin con làm được. - nghe lời căn dặn từ ba, nó vâng và nhận được sự "đảm bảo" của Elena, vì ngày mai là đến ngày cưới của cô và Cyrus nên mọi việc hầu như cô muốn hoàn thiện xong hết và công việc của nó ở công ty cũng là chuyện đương nhiên.
Elena lái xe đưa cả hai đến công ty. Dòng chữ HISMART màu vàng xước gắn trên đá hoa cương, phía dưới là thông tin cùng địa chỉ,nó ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, nó đã lên mạng và tìm hiểu thử không ngờ bên ngoài lại rộng lớn đến thế. Nó cùng Elena bước vào sảnh chính, nhưng trước khi bước vào thì nó chợt nhận ra bóng dáng người con trai sao thấy quen quen, chẳng phải nói anh đi làm chiều nay sao? Sao nhìn anh ta có vẻ bối rối, trang phục công sở chỉnh tề, mái tóc vuốt gọn gàng, 1 tay còn xách chiếc cặp.
- Hải Nam...sao không vào trong mà lại ở đây. - Elena hỏi.
- Tôi có vào nhưng họ bảo không biết tôi vả lại đây là lần đầu nên....// Tôi hiểu rồi, anh đợi tôi 1 lát. - Thấy Hải Nam chần chừ, Elena đã hiểu vì sao, không lẽ cô sa thải họ chứ, thái độ không tốt chút nào. Chỉ 1 cuộc điện thoại, chưa đến 5p đã thấy 1 cô gái mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, mang kính cận, style thời trang khá tương đồng với Elena, chiếc váy bút chì đỏ kết hợp với áo sơ mi trắng cổ bẻ.
- Cậu gọi tớ có gì không?? // Cậu giúp mình đưa Hải Nam đến phòng nhân sự nhận việc nha, à, cậu ấy là 1 kiến trúc sư đấy. Tớ đưa Andrea lên phòng họp trước. -Elena nói. Sau 1 lúc giới thiệu Hải Nam cũng theo chân Anita và nhận việc, trước khi đi anh còn nhìn theo phía sau nó với ánh mắt biết ơn vô bờ bến.
Qua lời giới thiệu của chị mình và nhận được sự ủng hộ của nhiều cổ đông khác, nó tiếp nhận công việc 1 cách dễ dàng và được Elena điều Anita sang hỗ trợ với nó, nó biết được cô gái vừa rồi là Anita là thư kí của Elena, ngoài ra còn là 1 người bạn vô cùng thân thiết của chị mình.
Anita đã kề vai sát cánh với nó cùng 1 buổi, bởi qua lời chia sẻ của cô bạn mình, cô biết trước mặt cô là 1 người phải gọi là quá mới mẻ và không quen với việc kinh doanh như thế này. Nhưng sao cô lại có suy nghĩ khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã gần 17 giờ.
- Haizzzz......cuối cùng cũng xong. - Anita vươn vai cảm thán, thật ra là do cô cảm thấy chán nên mới vậy thôi. Tại vì cô hướng dẫn nó xong là hết việc, là do nó làm đúng với những gì Anita hướng dẫn nên nó hoàn toàn không gây khó khăn nào với Anita, thông tin mà Elena cung cấp,lát nữa cô phải hỏi lại bạn cô rồi.
.........Cốc.cốc..."Mời vào.." Anita mời vào.
- Sao rồi em gái, mệt không? Cảm thấy thế nào?? Mà Anita, sao trông cậu mệt mỏi vậy, có phải Andrea làm lỡ......- Elena mang túi xách bước vào nhìn 2 con người trước mặt. Nó thì tập trung nhìn vào màn hình laptop, Anita thì ngồi cạnh nó. Khi nghe những lời Elena nói, Anita lập tức chách lưỡi.
- Aiza....là do quá ở không nên mới mệt đó...Elena, tớ phải xác nhận lại với cậu xem thông tin của cậu có chính xác không...- Anita đứng lên đến cạnh Elena.
- Ý cậu là sao?? Rốt cục là em gái tôi có làm gì cậu phiền lòng không... - nghe những gì Anita nói, Elena cảm giác giống như bị bán vốn vậy, không ngừng lộ vẻ lo lắng cùng khó hiểu.
- Có thật là Andrea không biết chút gì về kinh doanh không? Tớ chỉ mới hướng dẫn qua 1 lượt, em ấy đã làm rất tốt, khiến mình phải thảnh thơi ngồi caffe 1 mình thế này..- Anita khen ngợi nó.
- Thật như lời Anita nói sao, Andrea, em thật giỏi nha. Ba sẽ rất tự hào về em đó..// Hai chị quá khen em rồi. - nó cười nhẹ, ôi trời nụ cười của nó ngay cả Anita cũng điêu đứng, người gì đâu làm gì cũng đẹp. Không bàn tán nữa, được sự hối thúc của Elena và Anita, nó gập laptop và chuẩn bị tan làm. Cả ba bước xuống sảnh lớn làm mọi người phải ngắm nhìn.
- Nè, cô gái đi phía trong là ai vậy, trông lạ quá. - nv1
- Ý cô nói cô gái cao nhất đó hả, dáng người đẹp nha, chiều cao lí tưởng nữa chứ...- nv2.
- Xàm...ý tôi nói là làm gì trong này đó, hôm nay đâu có thông báo đối tác đến hay khách đặc biệt đâu..mà nhìn như đầu buổi hôm nay, tôi có thấy cô gái này nữa.- nv3.
- Trông cô ấy đơn giản nhưng nhìn "tây" quá. // Đúng đó, chắc thuộc dòng dõi quý tộc nào đó, nhìn đôi mắt là biết....
Có biết bao nhiêu lời bàn tán về nó, Anita nhìn sang Elena, Elena nhìn sang nó, thấy nó vẫn im lặng mà bước đi, cô cũng quay sang Anita nhún nhẹ 2 vai tỏ ý không có gì quan trọng.
Chỉ ba người nhưng có đến 2 xe, là do hôm nay Anita tự lái xe đi làm, cả 3 cùng đến tiệm thử váy cưới và lễ phục, thật ra là Elena và Anita đã đặt trước, hôm nay chỉ đến lấy thôi. Sau khi thử xong Elena có điện thoại sau đó Anita tỏ ý muốn theo cùng.
- Andrea..em lái xe được chứ.
- Không thành vấn đề. Hai chị có việc thì đi trước đi, em chọn lễ phục xong sẽ lái xe về. - Thật ra lúc Elena và Anita thử lễ phục thì ở ngoài nó nhận được điện thoại từ 1 người bạn, muốn tham khảo ý kiến của nó về việc nghiên cứu. Cô bạn của nó phải nói là rất lanh lợi vì thế xoay qua xoay lại cả hai nói chuyện hơn 15 phút, vừa tắt máy điện thoại thì nó đã thấy chị mình có vẻ lo lắng.
Elena đưa chìa khoá xe cho nó sau đó cô và Anita cầm theo lễ phục mà nhân viên vừa gói lại rời đi. Chỉ còn lại mình nó ở nơi này. Nhìn một lượt những chiếc váy lộng lẫy kia, cuối cùng nó cũng chọn cho mình chiếc váy ren 2 tầng đính nơ cổ cao tay loe màu xanh mint và vào phòng thử đồ.
Khoảng 5p sau, nó bước ra và nhìn vào gương, những cô nhân viên đứng phía sau cũng phải mỉm cười khen ngợi.
- Nghiêm tiểu thư, chiếc váy này rất hợp với cô. - nhân viên đã được nghe Elena giới thiệu về nó từ lúc mọi người vừa mới đến.
- Cảm ơn, gọi tôi là Andrea được rồi.
- Cô Andrea. // Ơh, chị ân nhân xinh đẹp... - nghe giọng nói có phần trẻ con, mọi người đều nhìn người con gái mặc áo trễ vai kết hợp với short ngắn màu trắng, chân đi giày Nike trắng, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú, mang túi xách quai chéo đeo ngang người đang hướng đến vị trí của nó mà đi tới.
Nó vẫn im lặng nhìn cô gái trước mặt mình, sau một lúc nhìn cô gái từ trên xuống nó mới nhận ra.
- Chị xinh đẹp, không ngờ em lại được gặp chị ở đây. - Mandy rất vui vẻ nói với nó, lúc sáng cô còn phụng phịu bắt lỗi anh mình vì không thể mời ân nhân ăn cơm, ai ngờ cô được gặp được ân nhân ở đây, cô không thể bỏ qua cơ hội làm quen tốt như thế này nha.
- À.....cô đừng gọi như thế, cô gọi tôi là Andrea được rồi. - nó từ tốn nói, nó khá ấn tượng với cô gái này, bởi trên người cô ấy đều là những thứ mà có mơ cũng đừng nghĩ đến giá tiền của nó. Nhưng ngược lại, cô gái này không hề có thái độ của 1 tiểu thư giàu có, thay vào đó lại rất năng động và có vẻ tinh nghịch.
- Được được...em là Mandy Claire King, 18 tuổi, chị có thể gọi em là Mandy cho thân mật hơn nhé..- nó cười gật đầu, về phía nhân viên cũng lén mỉm cười, quả thật cô Mandy này rất dễ thương.
Vì cô gái trước mặt này nhỏ tuổi hơn nó, vả lại còn rất dễ thương gần gũi và nó hiểu được ý của Mandy nên cũng cất lời nói.
- Chị là Andrea Lewis, 27 tuổi, em gọi chị là Andrea.
- Chị Andrea, em thấy chiếc váy này chị mặc rất đẹp đó, em cũng định chọn một bộ váy để dự lễ cưới của anh trai em, hay chị ở lại cùng em chọn nhé..- Mandy đưa ra đề nghị với nó, cô còn chưa xin được số điện thoại của nó, lại còn muốn mời nó ăn cơm. Nó khẽ nhìn vào đồng hồ trên tay, sau đó cũng gật đầu với Mandy.
- Nhưng phải đợi chị vào trong thay chiếc váy này ra đã. - ôi trời, giọng nói tuy có hơi lạnh nhạt nhưng lại rất nhẹ nhàng, trong trẻo khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
- Nè nè mấy chị có thấy chị ấy rất là xinh đẹp không, vừa rồi tôi cứ tưởng như thiên thần giáng trần đấy....- Mandy nói làm mấy cô nhân viên phải che miệng cười, vừa rồi nghe Mandy giới thiệu cô đã 18 tuổi, vậy mà biểu hiện của cô ấy sao quá trẻ con đáng yêu thế này, nhất là lúc này, đôi mắt thì nhìn vào phòng thử đồ hay tay lại để lên ngực trái, nghiêng qua nghiêng lại, biểu hiện giống hệt như gặp đúng idol của mình vậy.
Sau khi giúp Mandy chọn một bộ váy phù hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô rồi cả 2 cùng đi ăn tối và cuối cùng là nó đưa Mandy về nhà. Xem ra nó và Mandy nói chuyện rất hợp nhau và có cùng chung niềm say mê đối với y học.
Từ phía ban công tầng hai, nơi hắn cùng trợ lý của mình đang bàn bạc chuyện gì đó, hai tay hắn cho vào túi quần, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía ngoài, ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn vào chiếc MXM đang đỗ ngay trước cỗng, đó không phải là xe của Elena sao? Chợt hắn thấy em gái mình bước xuống, trên tay đang xách túi đồ, miệng còn cười tủm tỉm không có dấu hiệu ngừng lại, tay phải vẫy chào tạm biệt. Hắn phải suy nghĩ, hắn không hề cho Elena biết hắn có em gái,.....nhưng tại sao Elena lại đưa em gái hắn về???
- Cậu đi làm theo những gì tôi vừa nói đi. - hắn buông lời lạnh lùng, tên thuộc hạ cung kính chào hắn rồi rời đi, vừa gặp Mandy hí hửng đi lên lầu. "Cô Mandy."
- Anh hai. // Em đi đâu cả buổi chiều vậy?? Lại còn kêu tài xế lái xe về?? - Hắn cất giọng trầm ấm nhưng vẫn có nét lạnh lùng trong đó. Mandy đối với biểu hiện của anh mình thế này đã quen rồi.
- Em đến xem trường và chuẩn bị nhập học, sau đó đến cửa hàng thời trang, sau đó cùng chị Andrea đi ăn tối, và bây giờ em đang ở đây. - Mandy cuối đầu kể lại toàn bộ công việc buổi chiều, bởi cô biết nếu cô không thành thật thì anh cô cũng điều tra ra thôi.
- Andrea?? // Là cái chị đã giúp em khi sáng ấy....- nhắc đến nó, hắn có thể cảm thấy hai mắt em gái mình sáng rỡ lên.
- Trông em có vẻ rất quý ân nhân của mình nhỉ. - hắn chỉ nói thế thôi, nào ngờ nhận được 1 tràng dài từ miệng Mandy nói ra, nào là nó rất thân thiện, nào là nó giúp cô chọn trang phục, 2 người đi ăn, cô còn có số điện thoại liên lạc với nó và được nó đưa về nữa. Nghe lời Mandy nói như kiểu đang khoe ra mặt với hắn vậy, hắn liền xoay người ra ngoài nhoẻn miệng cười nhẹ.
- Em rất quý cô Andrea đó sao?? - hắn bất giác nói.
- Đúng là em rất quý nha...tiếc là anh đã có chị Elena, nếu không thì em rất mong chị Andrea trở thành chị dâu của em hơn. - Mandy vẫn đang say mê nói ra suy nghĩ của mình, cô không hề nói dối, quả thật cô rất quý nó không phải vì nó là người đã giúp cô, mà là sức hút ở con người nó, sức hút từ đôi mắt và cả 1 nét đẹp thuần khiết ở con người nó. Phải nói sao đây.....Mandy mãi nói mà quên mất nhìn sắc mặt của anh mình.
- Đi cả buổi chiều chắc em mệt rồi, mau về phòng nghĩ đi. - giọng hắn trầm xuống lạnh tanh, Mandy chợt rùng mình và cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng về phòng.
Chỉ còn lại hắn, vẫn đứng yên không có biểu hiện gì khác. Hắn rất hài lòng những gì Mandy nói cho đến khi Mandy nhắc đến Elena và lễ cưới ngày mai. Sắc mặt hắn liền thay đổi, một khối khí lạnh toát ra từ người hắn. "Ngày mai, Nghiêm gia sẽ vui lắm đây..." - hắn nhếch môi nói, sau đó cũng cất ước trở về phòng.