Fires Of Winter

Chương 12



Trans & edit : Wallace0708

Một cơn ác mộng khủng khiếp đã đánh thức Brenna, nó làm cô giật mình và nhảy lên, sẵn sàng để chiến đấu. Vào lúc quan sát cô nhìn xung quanh với ánh sáng mờ mờ xuyên qua một nửa cánh cửa, cô thư giãn trên chiếc giường làm bằng lông thú và đắm mình trầm tư vào những bức tường tối. Đã sáng hay vẫn tối nhỉ? Làm thế nào những tên Viking có thể uống suốt đêm và vẫn còn ở đó?

Tiếng sôi ùng ục của dạ dày cô nhắc Brenna đứng dậy. Cô cho rằng sẽ chết đói trong khi chờ đợi chúng nhớ rằng có cô ở đây? Mặc xác chúng với ma quỷ ! Cô sẽ tự tìm thức ăn cho chính cô. Tức giận và quyết tâm bừng sáng trong ánh mắt cô, Cô rời khỏi nơi giam cầm mình. Cô sẽ không ngu ngốc bằng việc mạo hiểm đi xuống phía bên trong cầu thang, bởi chúng dẫn đến tầm nhìn phía trong của đại sảnh. Thay vào đó cô hướng về phía con đường mà cô đã từng đi trước đó, xuống những bậc đá dẫn ra bên ngoài, sau đó cô mở cánh cửa phía sau ngôi nhà, nơi mùi khói thơm phức đang tỏa ra..

Brenna lo lắng nhìn vào phía bên trong. Cô trông thấy 2 người phụ nữ, một lớn tuổi và người kia không quá trẻ, họ đang quay nguyên một con lợn trên một cái xiên lớn. Đằng sau họ, Janie dọn 2 ổ bánh mì dẹt từ một khay sắt có tay cầm và đặt chúng ở vài vị trí khác nhau trên một cái rổ lớn ở trên một cái bàn. Yarmille không có ở đây, bởi vậy Brenna bước đi cẩn thận vào trong căn phòng dài và hẹp.

Mắt Janie mở to mắt khi trông thấy cô. “Brenna! Ôi, chúa ơi, Tôi lại quên mất cô. Tôi đã quá bận,” Cô xin lỗi Brenna, “từ khi Yarmille đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.”

“Tất cả đều tốt, Janie. Dù sao tôi cũng chỉ vừa mới thức dậy. Bây giờ là lúc nào trong ngày?”

“Là buổi chiều, và những người khác cũng vừa mới thức dậy,” Janie mệt mỏi đáp, gạt mấy sợi tóc ra khỏi gương mặt cô.

“Không nghi ngờ gì là tôi rất đói,” Brenna nói, ngạc nhiên rằng cô đã ngủ quá lâu. “Họ vẫn như vậy từ tối?” Cô hỏi, ra hiệu về phía trước đại sảnh và những giọng khàn khàn vang đến từ hướng đó.

Janie thở dài. “Đúng vậy, nó không ngừng lại. Một số người thì uống thỏa sức, nhưng hầu như là đủ không ngoan để rời đi một lúc trước khi tiếp tục ăn mừng. Vẫn có vài người với đôi mắt lờ đờ và hát với chiếc ly của họ.”

”Khi nào thì nó sẽ kết thúc?”

Janie nhún vai. “Có lẽ là ngày mai, hi vọng là vậy. Nhưng tốt nhất cô lên nhanh quay lên trên tầng đi, Brenna. Bọn họ có thể vào đây bất cứ lúc nào. Sẽ không tốt cho cô nếu cô bị trông thấy. Họ đã thỏa mãn với tôi và Maudya, cô ấy vẫn ở phòng dành cho khách. Họ sẽ điên cuồng trên một cô gái mới, người mà họ chưa từng thử.”

“Tôi hiểu,” Brenna đáp, chắc chắn rằng Janie đã cường điệu sự việc. Sau tất cả, Garrick đã không nhìn vào cô như vậy.

“Tôi sẽ làm cho cô một đĩa đồ ăn và mang nó lên ngay đây.”

“Thật tuyệt.” Brenna quay đi.

Nhưng cô chần chừ một lúc lâu. Đằng sau cô vang đến một tiếng rống nghe giống như của một con vật hoang dã. Hoảng sợ, cô liếc nhanh qua vai và trông thấy một người to lớn lực lưỡng di chuyển về phía cô. Hai người khác dừng lại mở cửa vào đại sảnh, cười và cổ vũ anh ta.

“Brenna, chạy đi!” Janie hét lên.

Mặc dù việc này chống lại bản tính thông thường của Brenna là chạy trốn khỏi bất kì thứ gì, bản năng của cô mách bảo với cô rằng đây không phải lúc để đứng lại, bởi vì cô không có vũ khí và chắc chắn quân địch đông hơn .Cô chạy đến cái cửa, nhưng cô đã mất quá nhiều thời gian để tranh cãi với bản thân.

Tên Viking đã tóm được bím tóc dài của cô và kéo giật cô lại áp vào hắn.

“Thả ta ra, tên đần độn chết tiệt nhà ngươi!” Cô la lớn.

Nhưng hắn ta chỉ cười vào những lời chửi bới của cô và sự chống cự không đáng kể; hơn nữa, hắn không hiểu những lời cô nói. Cô cắn môi lại để giữ không chửi hắn bằng ngôn ngữ của hắn. Điều này sẽ không giúp gì được kế hoạch của cô, vì thế cô rít lên với hắn bằng ngôn ngữ của cô, mặc dù nó chả mấy hiệu quả, trong khi hắn mang cô quay trở lại vào trong. Hắn kẹp cô ở phía dưới một cánh tay như một thứ hành lí xách tay khi hắn đi qua khu vực nhà bếp chật chội để gia nhập cùng với 2 người bạn của hắn ở đại sảnh bên cạnh cầu thang. Cô chú ý thấy Janie không còn ở trong khu nhà bếp nữa, nhưng Janie không thể giúp cô bằng bất cứ cách nào.

“Tuyệt,Gorm, một phần thưởng tuyệt vời mà cậu bắt được.Tôi nguyền rủa cậu với sự may mắn của chúa ngày hôm nay.”

“Cô ta là nô lệ mới của Garrick.Tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại dấu cô ta cho đến giờ,” Một người khác nói.

Người đàn ông giữ Brenna cười ha hả. “Cậu có thể nhìn cô ta và hỏi điều đó?”

“Không, Garrick không quan tâm đến bất kì người phụ nữ nào, không từ khi Morna đùa giỡn anh ấy.”

“Đúng, nhưng người này thì khác.”

”Tôi đồng ý, Gorm. Hơn nữa, Garrick sẽ không sử dụng cô gái như tôi sẽ làm. Anh ấy cũng không giữ khư khư tài sản của mình. Vậy tại sao anh ấy lại dấu cô ta?”

”Tôi nghĩ là bởi chính cô ấy. Tôi sẽ kể cho mọi người cái cách cô ấy chiến đấu với tôi khi cô ấy không muốn bị bắt.”

“Anselm nói cô gái này chiến đấu như một người đàn ông.”

“Với một thứ vũ khí, đúng vậy, nhưng cô ấy không có vũ khí gì cả -ouch!” Gorn kêu lên và thả rơi Brenna xuống sàn nhà, tay hắn sờ vào bắp đùi của mình nơi cô đã cắn hắn ta.

“Cô ấy có thể chiến đấu như một người đàn ông với một thanh kiếm trên tay, nhưng cô ấy chiến đấu như một phụ nữ khi không có nó!” Một tên khác hét lên với tiếng cười.

Brenna bước đi ngay lập tức, nhưng cô bị chặn lại bởi 3 tên khác, chỉ có đại sảnh ở phía sau cô. Người đàn ông to lớn đã tóm cô lúc nãy quắc mắt với cô vì sự khó chịu của hắn ta và túm lấy cô lần nữa. Brenna thấy đau bởi sức mạnh của hắn và để hắn bắt cô lại hơn một lần. Giả vờ tỏ ra sợ hãi, cô tránh khỏi cánh tay dài của Gorm và va phải một trong số những tên khác. Trong khi mọi chuyện diễn ra, cô nâng một con dao từ thắt lưng của một tên sau đó rút nó ra.

“Thánh thần ơi! Bayard, cậu đã bị lừa bởi một mánh khóe của cô gái.”

Tên Viking có con dao mà cô đã giữ bắn về phía bạn của hắn ta một cái nhìn chết người. “Cô cần được dạy cho một bài học!”

“Chính tôi sẽ dạy cho cô một bài học, tôi không mong muốn trở lại với vợ tôi với một vết thương mà tôi không thể dễ dàng giải thích.”

“Gorm?”

“Đúng, Tôi với cậu, Bayard. Cô ta sẽ làm rối tung mọi thứ tôi có bây giờ mất.”

“Vậy thì tôi sẽ giữ cánh tay với con dao, trong khi cậu túm lấy cô ta.”

Brenna phân chia sự tập trung của cô giữa hai tên. Thật ngu ngốc, cô khinh khỉnh nghĩ. Bọn chúng nói chuyện tự do trước mặt cô, đó mới chinh là thứ vũ khí tốt hơn con dao của cô. Cô đã sẵn sàng khi bọn chúng tiến đến cô.Cô giữ con dao phía trước cô, và khi Bayard nhảy tới cánh tay cô, cô hạ nhanh nó xuống và rạch vào thắt lưng hắn ta, làm rách toạc một đường nhỏ ở áo chẽn của hắn và ngay lúc đó thẫm đẫm màu đỏ.

“Cứ thử đi, đồ con lợn!” cô đâm vào Bayard ngay khi cô chĩa con dao vào Gorm để tránh hắn.

Sự hận thù trên gương mặt của chúng làm cô thận trọng ngay, và cô chầm chậm lùi ra xa khỏi chúng. Tuy nhiên, cô bất ngờ dừng lại khi cô đến gần và chạm phải một thâm hình cứng cáp của một tên Viking khác. Đã quá muộn khi cô nhận ra mình đã mắc sai lầm. Lúc này cô đã ở giữa đại sảnh, và một nhóm những tên đàn ông bao quanh cô.Cô quay lại trong chớp mắt trước khi một người ở phía sau có thể đặt tay hắn ta trên cô, và nhanh chóng bước vào cửa.

Đại sảnh bao phủ trong im lặng. Ánh mắt của Brenna bắn về phía những kẻ vây quanh cô và bắt gặp những gương mặt sửng sốt. Không ai di chuyển ngoại trừ Gorm và Bayard,kẻ với mục đích rõ ràng vẫn hiểm độc. Nếu bọn chúng tất cả cùng xông vào một lần, cô biết cô đã thua.Tuy nhiên, một vài tên sẽ chết trong lúc đó và ít nhất cô đã có một cách để trả thù.

Ít nhất thì Brenna đã làm chủ được hành động của mình. Cô không hoảng sợ như hầu hết mọi người trước đám đông những kẻ thô tục. Khi một tên say rượu đần độn loạng choạng đứng dậy tiến đến cô, vỗ mông cô suồng sã và thốt ra một lời nói đùa tục tĩu, cô xoay lại hắn nhưng vẫn giữ nguyên con dao. Thay vào đó cô nâng váy lên và tặng cho hắn một cú đá làm hắn ngã về phía sau. Một lần nữa cô đối mặt với 2 đối thủ, những kẻ nắm lợi thế của trò tiêu khiển khi chúng di chuyển trong chỗ chật chội.

Tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên và rộ lên những tràng cười vào tên say rượu bị cô làm cho bẽ mặt hoàn toàn. Sự căng thẳng qua đi trong khi đổi lại là những lời bình luận về Brenna. Nhiều người biết cô , và họ kinh ngạc khi trông thấy cô đã chiến đấu một lần nữa. Tất cả quan sát cô một cách hiếu kì và 2 tên đeo đuổi cô, và chú ý tới vết máu ở áo chẽn của Bayard.

“Ta có lời ngợi khen về trò tiêu khiển này, Bayard,” giọng nói trầm của Anselm vang lên từ phía bên kia căn phòng. “Nhưng ngươi có nghĩ đó là việc khôn ngoan khi chiến đấu với một nô lệ không?”

Đó rõ ràng là một lời chế giễu, gương mặt của Bayard chuyển màu đỏ rực. Hơn cả sự thách thức một người đàn ông quyền lực như Anselm là lời phê bình đầy chế nhạo của ông, ông đi lên phía trước với lời chế nhạo. “Không, nhưng ít nhất tôi có thể làm bữa tiệc náo nhiệt lên. Nhiều người có thói quen đi ngủ hơn là uống rượu.”

Nhiều tiếng cười to vang lên phía sau, và Brenna dõi theo một cách thận trọng vì 2 đối thủ của cô có thể lợi dụng đám đông và có thể tiếp tục tấn công cô. Cô quay về phía giọng nói mà cô nhận ra quá dễ dàng, đôi mắt cô xám lại, bốc cháy bởi ngọn lửa của sự căm thù. Ngay khi cô trông thấy Anselm, ngồi vào một góc của một trong 2 chiếc bàn dài. Ánh mắt họ gặp nhau, và nó khiến cho tất cả ý định của Brenna là nén tiếng hét trong cơn tức giận và tấn công ông ta như một động vật hoang dại làm với con mồi của nó.

“Đặt con dao xuống, Brenna.”

Cô căng ra khi nghe thấy giọng nói. “Không, tôi sẽ giữ nó!”

“Nó sẽ làm được cái gì cho cô?” Heloise hỏi.

“Nó sẽ giữ tôi khỏi bị thâm tím từ những con lừa ngu ngốc!” Cô cáu kỉnh, nhìn xung quanh cô một lần nữa trước khi nhét con dao vào dây lưng của cô.

“Đúng, ta đồng ý với nó. Nhưng Garrick sẽ không cho phép cô giữ nó đâu.”

Mắt Brenna hẹp lại một cách nguy hiểm, và tay cô ngưng lại trên cán của con dao.”Anh ta sẽ phải hối hận khi cố gắng mang nó đi,” cô gay gắt nói, sau đó ra hiệu về phía Anselm.” Hãy chuyển lời của tôi tới chồng của bà rằng tôi thách đấu với ông ta.Ông ta có thể chọn vũ khí, bởi vì tôi thông thạo tất cả.”

Heloise thở dài và lắc đầu.”Không , Brenna.Ta sẽ không nói với ông ấy điều đó.”

“Tại sao?” Brenna cau mày, “Đó sẽ là những lời của tôi, không phải của bà.”

”Một Viking sẽ không đánh nhau với một phụ nữ. Điều này không có danh dự,” Heloise đáp một cách dịu dàng.

“Nhưng tôi phải trông thấy ông ta chết!”. Brenna gào lên, với sự thất vọng trong giọng nói của cô. “Đó không phải là cách của tôi để lẩn trốn kẻ thù của mình, bởi vì tôi phải chiến đấu với ông ta một cách công bằng. Ông ta phảiđương đầu với tôi!”

“Ông ấy sẽ không đánh nhau với cô, cô gái. Hãy bình tĩnh lại đi, ông ấy biết cô cảm thấy như thế nào về ông ấy.”

“Những thứ đó là không đủ! Bà không thể hiểu được cảm giác vỡ tung ra thành từng phần của tôi và chồng của bà là người phải chịu trách nhiệm. Người của tôi đã chết vì những tên đàn ông - của ông ấy.. Những người đó tôi đã lớn lên cùng họ, những người đã từng chăm sóc cho tôi. Anh rể tôi đã – chết! Ngay cả một người của bà, người đã ở đó –“ Cô giữ bản thân mình trước khi cô tiết lộ quá nhiều. “Đó là một người bạn. Ông ấy cũng ngã xuống.Và người hầu của tôi, một người phụ nữ lớn tuổi, người mà tôi rất mực yêu quý.” Giọng Brenna cao lên, và cô trở lên điên cuồng với ký ức. “Bà ấy đã ngã xuống với một chiếc rìu trên lưng! Tại sao lại là bà ấy? Bà ấy không hại aicả. Nếu một tên Viking không đánh nhau với một phụ nữ, vậy thì vì sao bà ấy chết?”

“Những người đàn ông dần trở lên hoang dại một phần nào đó khi họ tấn công,” Heloise buồn bã trả lời. “Nhiều cái chết lẽ ra không nên có, và thật bất hạnh rằng điều đó đã diễn ra. Có nhiều sự hối hận về sau, chính Anselm cũng cảm thấy hối hận.”

Brenna nhìn bà với ánh mắt hoài nghi. Vậy thì sao khi ông ấy giữ cô tôi và đứa em kế của tôi như một người hầu?”

“Và cả chính cô?”

“Không, tôi sẽ không phục vụ.”

“Cô sẽ làm nó một lúc nào đó, Brenna.”

“Tôi sẽ chết trước!”

Cơn giận của Brenna làm cho đại sảnh dần trở lên im lặng một lần nữa. Những lời nói của cô ấy không thể hiểu được, nhưng những người đàn ông xung quanh cô biết cơn thịnh nộ của cô khi họ trông thấy nó. Hugh Haardrad di chuyển kín đáo, lo sợ cho sự an toàn của mẹ mình.

“Cô ấy đe dạo mẹ à, thưa mẹ?” Hugh hỏi.

“Không, Cơn giận dữ của cô ấy là vì cha con.”

“Con không tin một nô lệ với một con dao, đặc biệt là cô gái này,” Hugh thô lỗ đáp “Giữ sự chú ý của cô ấy và con sẽ bắt cô ấy từ phía sau.”

“Không, Hugh, dời khỏi cô ấy ngay,” Heloise ra lệnh. “Cô ấy chuẩn bị chiến đấu ngay lúc này.Thực ra cô ấy muốn thế.”

Hugh cười. “Vậy sao? Cơ hội của cô ta là gì?”

Brenna bắn về phía anh với một cái liếc chết người. Tên này đã dám đụng vào cô một cách thân mật khi cô bị trói và không tự bảo vệ được chính cô.

“Đồ con lợn?”Cô rít lên và phỉ nhổ vào chân hắn.

Cái nhìn của Hugh dần trở lên độc ác, và hắn theo bản năng giơ tay lên để đánh cô.”Tại sao cô – “

” Hugh, dừng lại!” Heloise yêu cầu. Cùng lúc đó Brenna rút con dao từ dây lưng của cô ra và chĩa về phía anh với cánh tay căng ra. Cô cười, thách thức anh ta lại gần cô.

“Đồ chó cái!” Hugh gầm gừ.” Thật may mắn khi ta đã không chọn đồ phù thủy này, không thì ả sẽ chết ngay lập tức! Và có lẽ nó cũng cảm thấy giống vậy, dựa vào cái nhìn của nó,” hắn thêm vào và ra hiệu về phía cuối đại sảnh.

Brenna quay lại và nhìn thấy Garrick đang đứng ở cánh cửa mà cô đã băng qua trước đó. Gương mặt của anh hiện lên một cái quắc mắt u ám, và ánh mắt của anh nói lên cơn thịnh lộ lạnh lẽo của anh. Anh đã ở đó bao lâu rồi? Anh đã nghe được những gì?”

Janie đứng phía sau Garrick, nét mặt cô lo lắng. Rõ ràng là cô ta đã đưa anh đến. Ôi, Janie, Janie. Cô nghĩ rằng như vậy là giúp tôi, nhưng tôi sợ rằng cô chỉ mang cho tôi nhiều vấn đề hơn thôi, Brenna than vãn với chính bản thân cô.

Garrick từ từ đến gần họ, tất cả sự khó chịu của anh dường như hiện hết trên khuôn mặt. Khi anh đến chỗ họ, anh phớt lờ Brenna và nói chuyện với mẹ anh, dẫu cho không phải là tiếng NaUy.

“Cô ấy đang làm gì ở đây vậy?”

“Hãy hỏi tôi, tên Viking kia!” Brenna ngắt lời. Anh trao chô cô một cái nhìn nghiêm khắc.

“Bạn của con, Gorm và Bayard tóm được cô ấy ở đây, Garrick,” Heloise nhanh chóng giải thích.

“Và con dao?”

“Cô ấy lấy nó từ Bayard.”

"Tự tôi có thể giải thích việc này"Brenna giận dữ xen vào.

“Ta chắc chắn cô có thể, cô gái,” Garrick đáp với một giọng giận dữ như vậy. ”Vậy hãy nói cho ta hay. Bằng cách nào mà họ lại thấy cô? Ta không tin những người bạn của ta lại vào phòng may vá.”

“Tôi đi xuống.”

"Tôi đã bảo cô phải ở yên trong căn phòng đó!"anh cay nghiệt nhắc cô.

“Có phải anh định để cho tôi chết đói không vậy?” Cô phẫn nộ hỏi, cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng mình.” Không ai mang đồ ăn cho tôi bởi vậy tôi tự đi tìm nó.”

Nét mặt anh hơi mềm đi. “Tốt thôi.Vậy tính hay quên của những người khác là nguyên nhân cô bị tìm thấy. Nhưng việc đó không cho phép cô được mang vũ khí, cô gái!”

“Tôi chỉ lấy nó để tự bảo vệ mình!”

“Từ cái gì?”anh cộc cằn hỏi.”Không ai muốn làm hại cô ở đây cả.”

“Có thể không ai làm hại tôi, nhưng họ có ý định xấu!” Brenna đáp trả.

“Ý định của họ được chấp nhận trong nhà của ta, cô gái,” Garrick nói, lông mày anh hẹp lại.

“Anh cho phép họ bắt tôi ư?”

“Đúng vậy.Trước đây ta không phản đối khoái lạc của họ, và bây giờ cũng như vậy.”

Mắt Brenna mở to, rõ ràng bối rối. “Vậy thì tại sao anh lại giữ tôi tránh xa khỏi họ?”

”Ta muốn cho cô thời gian điều chỉnh cuộc sống mới của cô,” anh đáp dễ dàng, như thể suy nghĩ của anh sẽ bị đánh giá bởi cô. “Ta vẫn cho cô thời gian.”

Cô nhìn trừng trừng vào anh một cách khinh khỉnh, ánh mắt cô u ám. “Một lần nữa anh lại tỏ rõ bản thân anh là một tên ngốc, Viking, bởi vì tôi sẽ không bao giờ điều chỉnh cuộc sống của tôi! Tôi sẽ không là một con điếm cho bạn bè của anh!”

Ánh mắt anh lóe lên với sự kiềm chế cơn giận một cách rõ ràng . “Ta nghĩ đã đến lúc để chứng tỏ ai là chủ ở đây, cô gái.”

Heloise cuối cùng cũng can thiệp vào. “Garrick, không. Không phải ở đây trước tất cả mọi người.” Bà nói bằng tiếng của họ và cho rằng Brenna không thể hiểu.

“Cô ta cần được dạy cho một bài học!”

“Đúng, nhưng không phải ở đây, con trai. Cô ấy phải được đối xử khác với những nô lệ khác, bởi vì cô ấy rất kiêu hãnh.”

”Kiêu hãnh có thể bị bẻ gãy, thưa phu nhân.”

“Con sẽ làm vậy với một tạo vật xinh đẹp ư?”

Anh hướng đầu mình về bà, “Tại sao mẹ lại đứng về phía cô ta? Mẹ mong muốn con tha thứ cho cơn thịnh nộ của cô ta ư?”

”Không, nhưng ta cảm thấy một mối liên hệ với cô ấy,” Heloise thừa nhận. “Có lúc ta cảm thấy giống như cách cô ấy cảm thấy bây giờ.Nhưng ta chiến thắng với tình yêu của ta dành cho cha con”

“Vậy mẹ muốn con làm gì?”

“Con có thể cố gắng tử tế với cô ấy, con trai,” Bà trả lời một cách dịu dàng.

“Không, đó không phải cách của con.”

“Lúc trước con không khó khăn như vậy, Garrick.Có phải Morna đã hủy hoại con thành ra như vậy phải không?”

Nhìn đôi mắt anh hẹp lại, bà nhanh chóng thêm vào, “Tha thứ cho ta. Ta không có ý nhắc con nhớ về cô ta. Nhưng cô gái này không phải Morna. Con có thể thử tha thứ một chút vì lợi ích của cô ấy không?”

”Cô ta là của con phải không?”

”Đúng vậy,” bà miễn cưỡng đáp.

“Vậy hãy để con đối xử với cô ta như con vẫn làm.”

Brenna nổi giận. Bởi vì họ cho rằng cô không thể hiểu họ nói gì cái mà cô muốn, nhưng nó trở lên cực kỳ khó khăn để không trả đũa lại khi cuộc nói chuyện là về chính cô. Garrick đã chứng tở rằng anh là một đối thủ nhẫn tâm, lạnh lùng, không tốt hơn cô mong chờ. Và giờ thì ít nhất cô đã biết chắc chắn là nhu vậy.

Cô phát hiện ra anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.”Đưa ta con dao, cô gái.”

Giọng nói anh không cho phép sự khước từ, tuy vậy cô lắc đầu kịch liệt.”Không, anh sẽ lấy nó đi.”

“Garrick, vì chúa, hãy để cô ấy giữ nó bây giờ!” Heloise nghiêm túc nói.” Con muốn khả năng có một thương tích ở đây ư?”

“Vì Chúa”anh quát lên. “Những lời nói của cô ta quả thật là dũng cảm, nhưng mẹ đã đánh giá quá cao cô ta, mẹ à, bởi vì cô ta là chính mình. Cô ấy không hợp cho một người đàn ông.”

“Làm ơn đi, Garrick!”

Anh nhanh chóng chiến đấu với nhưng xúc cảm của mình, nhưng cuối cùng một lần nữa sự nài xin của mẹ anh đã thắng bản năng tự nhiên của anh. Anh quay về phía Brenna, người bướng bỉnh đối đầu với anh.

“Cô sẽ đi im lặng đi với tôi chứ?”

“Vâng,”cô sẵn lòng trả lời, biết rằng chiến thắng là của cô. “Tôi sẽ rời khỏi đải sảnh này.”

Anh ra hiệu cho cô đi trước anh, và cô rất tự đắc, nhìn thẳng về phía trước. Cô để con dao vào lại thắt lưng rồi bước đi, tin chắc rằng giờ sẽ không một ai đến gần cô.

Ở bậc cuối cùng của cầu thang, Garrick dừng Brenna lại khi cô quay sang trái, và thay vào đó đẩy mạnh cô về phía phòng anh. Cô không chống đối. Ít nhất phòng anh có một chiếc giường êm ái. Nhưng ngay khi cô bước qua cánh cửa, anh bất ngờ giữ cô lại, nhấc cô lên khỏi mặt đất với một cánh tay, trong khi chộp lấy con dao của cô ngay lập tức. Anh lúc đó lắc lư cô một cách dữ dội ngang qua căn phòng, và cô cố gắng tỳ vào sàn nhà lạnh lẽo.

“Ta nên làm xong điều này ở bên dưới,” Garrick cằn nhằn dữ tợn, “Để cô ở nơi chính xác là của cô.”

“Đồ lừa đảo!” cô rít lên trong khi đạp mạnh chân của cô. “Anh sợ đối mặt với tôi khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với anh. Anh tấn công tôi từ đằng sau như một con lợn hèn nhát.”

“Cẩn thận đấy, cô gái,” Anh cảnh báo cô với vẻ đe dọa. “Hoặc là cô sẽ phải nhận sự trừng phạt mà cô xứng đáng nhận được.”

”Bởi vì anh hạ gục một người phụ nữ không phòng bị ư?” Đó không phải là những cách hẹn hạ nhất sao?”

“Không phải là phụ nữ, cô gái – mà là những nô lệ!” anh điên tiết nói.

“Ohhh!”Cô hét lên và bắt đầu đẩy anh.

“Dừng lại, cô gái, nếu cô coi trọng cuộc sống của mình!”Cô không chú ý đến nhưng lời nói của anh, mục đích duy nhất lúc này là làm tổn hại anh. Nhưng cô dừng lại khi cô nghe thấy tiếng gầm ghê rợn đến từ phòng ngủ. Cô hướng ánh mắt sợ hãi về hướng đó và trông thấy mộtcon vật to lớn nhợt nhạt núp trên giường, hàm răng sắc nhọn của nó chặn cô lại. “Đánh tôi một lần nữa xem, cô gái, nó sẽ cắn vào cổ họng cô ngay lập tức.”

“Bảo nó ra chỗ khác,” Brenna thầm thì sợ hãi, mặt cô tái nhợt như người chết.

“Không, Ta không nghĩ vậy.Con chó là điều cô cần để giữ cô khỏi sự tổn hại,”Garrick đáp, đối môi anh nhếch lên một bên trong một nụ cười chế nhạo.

Cô quay ánh mắt điên cuồng vào anh.”Anh không thể để tôi ở đây với nó!”

“Nó sẽ không làm hại cô, miễn là cô ở đây.”

Garrick dừng lại ở cửa, một nụ cười vui thích trên gương mặt anh.”Bây giờ chúng ta không làm lộn xộn, Brenna Carmarham. Nhưng khi thời gian đến, ta nghĩ ta sẽ hưởng thụ nó.”

Cô quên con chó một lúc và ngắt lên,”Tôi sẽ vậy, tên Viking!”

Garrick cười vui vẻ và nhìn vào con vật ở trên giường. “Canh giữ cô ấy tốt nhé,”anh cười toe tóe, sau đó đóng cánh cửa lại, bỏ cô lại một mình với con vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.