Những lời nói tàn nhẫn của Heloise và tình hình trầm trọng của Brenna không hề tác động đến Brenna cho đến khi cô hoàn toàn bình phục. Cô được tự do, dù vẫn ở đây dưới sự bảo hộ của Anselm Haardrad, ăn thức ăn và ngủ dưới mái nhà của ông ta. Sự lệ thuộc này giày vò bên trong cô. Cô không muốn mình mắc nợ người đàn ông thêm nữa.
Đã bước qua năm mới gần hai tháng và mùa xuân đang đến gần khi Brenna tiếp cận Heloise. Cô thấy bà trong sảnh chính, giám sát nhựng người hầu trong khi bà khéo léo làm việc với chiếc khung cửi dệt vải, trên tấm trải giường rất đẹp gần hoàn thành.
Brenna thấy thật cay đắng khi cô phải đòi hỏi việc để làm nhẹ bớt gánh nặng, nhưng cô không có nơi nào khác để đi trong vùng đất xa lạ này, và hơn nữa bị buộc phải ở đây. Nhưng cô không thể tiếp tục sống mà ăn nhờ ở đậu thế này được.
“Thưa Bà,” Brenna ngập ngừng, “ tôi không thể tiếp tục nhận lòng hiếu khách của bà mà không đền đáp gì cả.”
“Không cần thiết đâu Brenna.”
“Không, tôi thấy vô cùng cần thiết. Tôi là gánh nặng trong nhà bà.”
“Con là một phụ nữ tự do, và là một người khách, Brenna. Làm gì có chuyện nhận đền đáp từ khách chứ.”
“ Vậy thì tôi phải rời khỏi đây,” Brenna cương quyết, mặc dù sự kiêu hành ngốc nghếch đang dẫn cô đến con đường mới.
Heloise cau mày, lắc đầu. “ Chồng ta từng nói việc này sẽ đến.”
Brenna sửng sốt trong giây lát. “ Làm sao ông ta biết ?”
“Ông ấy tự hào về việc có thể đoán trước hành động của con. Ông ấy nghĩ về con như là một cô gái Viking, luôn đặt lòng dũng cảm và kiêu hãnh lên trên hết.”
Brenna bực bội vì bị đoán đúng, và hơn nữa là Anselm lại gắn kết đặc điểm của nàng với người của ông ta.
“ Vậy là ông ta biết tôi không thể ở đây lâu?”
“ Đó là những gì ông ấy nói với ta, dù ta không thể tin được là con lại quá nóng vội khi rời khỏi đây mà không có nơi nào để đi.”
Câu nói của bà xúc phạm đến Brenna. “ Đó là bản chất của tôi rồi, thưa Bà. Cả cuộc đời tôi được điều khiển bới lòng kiêu hãnh.”
“Ta biết, Brenna, và ta xin lỗi vì đã chỉ trích con. Ta từng kiêu hãnh giống con, nhưng ta đã học được cách kềm chế nó, và ta hy vọng một ngày nào đó con cũng sẽ như thế.”
“ Tôi sẽ rời đi vào ngày mai, và tôi xin cảm ơn bà vì đã chứa chấp tôi.”
Heloise lắc đầu và cười nhẹ. “ Nếu con đã quyết tâm làm vậy, thì có một ngôi nhà trên vùng đất của chúng ta, con có thể sống ở đó cho đến mùa xuân.”
Brenna thấy nhẹ nhõm và nặng nề cùng một lúc. “ Chỉ đến mùa xuân?”
“Không, bao lâu tùy con, Brenna. Nhưng chồng ta đã tuyên bố là khi mùa xuân đến, ông ấy sẽ trả con về với vùng đất của con nếu con muốn.”
Brenna đón nhận tin này với những cảm giác hỗn độn. Rời đi vùng đất lạnh lẽo này một thời gian dài từng là ước mong duy nhất của cô, rồi sau đó cô đã đánh mất trái tim mình cho Garrick. Và bây giờ? Có ý nghĩa gì đâu nếu cô đặt khoảng cách xa xôi của hai vùng đất giữa họ? Đã có một đai dương vô cùng sâu thẳm giữa họ lúc này, lấp đầy bởi lòng căm hận và nghi ngờ.
“Brenna, đó là điều con muốn?”
“Vâng.” Câu trả lời của nàng như một lời thì thầm.
“ Nhưng ở đó đâu còn ai cho con trở lại – có không?” Heloise hỏi buồn bã.
“Không,” Brenna đáp và cụp mắt xuống. “ Cũng như nơi này không có ai để tôi ở lại.”
“ Cô của con ở đây- và chị gái con nữa. Bản thân ta đã trở nên yêu thương và lo lắng cho con, bởi vì con trai ta-”
“Đừng có nhắc đến hắn ta trước mặt tôi!” Brenna cắt ngang, ngắt lời bà. “ Hắn ta là tên đáng ghét, quá quắt, đáng ghê tởm nhất mà tôi được biết!” Brenna dừng lại, cắn cắn môi dưới. “ Thứ lỗi cho tôi. Hắn ta là con trai bà và tôi cho là hắn ta không làm gì sai trái trong mắt bà.”
“Không, con trai ta đã làm rất nhiều việc mà ta không hề thấy tự hào.” Heloise thừa nhận.
Brenna cố gắng xưa Garrick ra khỏi suy nghĩ của mình. “ Cô tôi? Bà sẽ thả cô cùng về nhà với tôi chứ?”
“Ta không biết, cô gái à.” Heloise cau mày. “ Cô con và ta đã trở thành bạn tốt, dù ta cho là con sẽ cần bà ấy hơn ta. Ta sẽ suy nghĩ và quyết định trước khi con lên thuyền.”
“Còn chị gái tôi, và những phụ nữ khác từ vùng đất của tôi?” Brenna cố chấp.
“ Những người khác đã có mái nhà mới, Brenna. Theo như ta biết, họ hạnh phúc ở đây.”
“ Như một nô lệ?” Nàng không thể giấu được vẻ chế nhạo trong giọng nói.
“Con và ta có thể tranh cãi vấn đề này mãi thôi, Brenna,” Heloise mỉm cười. “Ta biết cảm giác của con ra sao, và con biết cách nhìn của ta. Những phụ nữ đó không tệ hơn những gì họ đã từng đâu.” Brenna định cãi lại, nhưng Heloise giơ một tay lên để bả có thể tiếp tục. “ Và giờ thì chị gái con không thể nào được thả lúc này, cô ta đang mang con của con trai đầu của ta. Dù sao thì ta không nghĩ cô ấy sẽ muốn trở về vùng đất đổ nát đó đâu.”
Brenna co rúm lại. Cô đã không nghĩ về điều đó. Cô sẽ phải xây một ngôi nhà mới thay thế cho cái cũ. Thậm chí nếu ngôi nhà cũ kỹ vẫn con, cô cũng không thể chịu đựng được việc sống trong đó một mình.
“Bà nói có một ngôi nhà để tôi có thể sống đến mùa xuân?”
“Đúng, và cách đây không xa, gần một cái hồ nhỏ. Và đủ gấn với căn nhà.”
“Dĩ nhiên là tôi sẽ đền đáp việc sử dụng ngôi nhà.”
“Được mà.” Heloise đồng ý, hơn là tranh cãi với người có niềm kiêu hãnh bướng bỉnh. Gia đình từng sống trong ngôi nhà lần trước chia sẻ phần hoa quả mùa hè của họ. Nhưng vì con không thể, ta nghĩ hai bộ da lông thú một tuần là đủ chi phí rồi. Ta biết con đã chơi trò săn bắn khi còn là một đứa trẻ, nên việc này sẽ không quá khó đối với con.”
“Không, thế thì quá ít. Tôi sẽ mang đến ba bộ da lông thú một tuần,” Brenna cứng rắn.
“Brenna!” Heloise khiển trách.
“Tôi nhất định.”
Người phụ nữ lớn tuổi lắc đầu, nhưng vẫ mỉm cười. “ Vậy thì ta cương quyết cung cấp muối cho con, vì con sẽ có nhiều thịt hơn con có thể ăn và phải ướp muối lại. Cả yến mạch và lúa mạch đen, và một vài loại hoa quả khô, vì con không thể chỉ tồn tại hoàn toàn dựa vào thịt.”
Brenna gật đầu, hài lòng. “Tôi đồng ý. Và cũng sẽ có đủ da lông thú khi xuân đến để đền trả cho việc được về nhà.”
“Vậy thì chuyện đó không cần thiết, Brenna. Anselm sẽ không nghe đâu.”
“Sao cũng được, sẽ là như thế.” Rồi cô xoay lại và rời khỏi sảnh.
Heloise giơ hai tay lên. “Kiêu hãnh ngốc nghếch,” bà thì thầm trước khi lại tiếp tục làm việc với khung cửi.