Fires Of Winter

Chương 48



Trans & edit: kogetsu

Dòng nước của vịnh hẹp vỗ bập bềnh, dòng chảy nhanh. Brenna bị dựng dậy bởi cú va đập của con thuyền nhỏ. Nỗi sợ hãi không hề rời khỏi cô phút giây nào và cô tỉnh dậy trong thảm hại, vẫn cố chiến đấu để được tự do. Nhưng cô không bị trói và Cedric đang quay lưng về phía cô khi hắn đẩy con thuyền ra xa khỏi vùng đất của Garrick.

Sự tuyệt vọng của Brenna bất chấp mọi lý lẽ. Cô chỉ nghĩ đến việc trở lại vùng đất, đi tìm Yarmille trước khi việc quá muộn. Không hề suy nghĩ đến việc mình không thể bơi, cô nhảy xuống nước trước khi Cedric nhận ra cô đã tỉnh dậy. Ngay lập tức cô lặn xuống dưới, nhưng cố gắng trồi lên mặt nước. Cô có thể nghe tiếng gào của Cedric trước khi cô chìm xuống lần nữa.

Dòng chảy mang cô trôi đi và cô đập vào những mảnh ván ở dưới. Cô kéo bản thân mình trồi lên, bám vào một tấm ván gỗ dài, sau đó cô thấy Cedric đang ngồi trên thuyền tiến về phía cô. Tại sao hắn không bỏ cuộc và đi đi, vì Chúa?

Brenna cố gắng vươn đến gờ đất nơi cô có thể dễ dàng leo lên con đường dẫn đến vách đá. Nhưng Cedric đã quá gần. hắn sẽ ở đó trước khi cô bò lên khỏi mặt nước. Cô dùng mưu kế của mình ở dưới nước, đẩy bản thân mình từ mảnh ván này đến mảnh ván khác, cho đến khi cô đến bờ bên kia. Cedric bị buộc phải quay vòng lại và cho cô thêm thời gian.

Chỉ còn một tảng đá lởm chởm cách đó mấy yard, ngăn cách cô với con đường đá. Cô mon men quanh tảng đá, ngón tay bị cắt đứt khi cô bám vào nó. Cuối cùng cô cũng đến được nơi cô có thể bò ra khỏi dòng nước. Chẳng có gì quan trọng khi cô đã kiệt sức, vì Cedric đang tiến đến rất nhanh, chèo con thuyền một cách thành thạo.

Brenna leo lên vách đá một cách nhanh nhất, bám vào những cành cây, những tảng đá sắc bén hay bất cứ thứ gì tay cô chạm được, để bám chặt vào. Cô lao mình về phía đất liền, chắc rằng Cedric không thể di chuyển nhanh hơn mình và sẽ không có cơ hội. Nhưng hắn đã rời thuyền và đang tăng tốc về phía cô, gào thét là hắn sẽ giết cô ngay bây giờ. Và khi đó, không còn gì cho cô bám vào, ngoại trừ một tảng đá trơn trợt. Cô không thể leo lên hay sang bên trái. Cedric đang ở ngay phía sau cô.

Khi cô thấy những ngón tay hắn chạm vào mắt cá chân, cô thét lên bằng nổ lực vô vọng của mình. Cô đá vào hắn để khiến hắn bỏ ra, nhưng hắn vẫn cố gắng chộp lấy cô. Cuối cùng cô đá chân vào đầu hắn và hắn té xuống một vài feet, nhưng nhanh chóng bám chặt tay vào một điểm tựa, bắt đầu leo lên lần nữa. Chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ đây? Cô đã quá gần với cạnh đất liền, mà không có gì để bám vào.

Cô lại thét lên khi bàn tay Cedric giằng lấy cô. Vào lúc đó cô nghe có ai gọi tên mình, dù nó nghe rất xa xôi, bị bóp nghẹt bởi dòng nước chảy xiết và hơi thở nặng nề của cô. Thoạt tiên cô nghĩ đầu óc mình đang chơi khăm mình, trao cho cô hi vọng trong khi không hề có. Rồi cô lại nghe tên mình, lớn hơn, và nhận ra nó.

“Garrick! Nhanh lên – nhanh lên!”

Cedric cũng nghe tiếng anh và không còn cố gắng đuổi bắt Brenna. Cô nhìn hắn trườn xuống vách đá và nhảy lên con thuyền trong hoảng loạn. Cú va đập mạnh của thân hình hắn khiến con thuyền lật úp, và Cedric bất thình lình té nhào xuống dòng nước. Dòng chảy xiết tóm lấy và cuốn trôi hắn đi. Brenna thấy hắn đang cố vùng vẫy chống lại dòng nước, cố gắng bơi. Đầu hắn chìm xuống dưới một lần, rồi thêm lần nữa, và cô không thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn.

Garrick tìm thấy cô khi cô đang ngây người nhìn chằm chằm vào dòng nước đen của vịnh hẹp. Anh vươn tay chạm vào cô, tay họ chỉ đủ gặp nhau, và kéo cô quanh tảng đá trơn trợt lên đến đất liền. Cô rơi và vòng tay của anh và không hề phản đối khi anh mang cô đến đỉnh vách đá và vào nhà anh.

Garrick đặt Brenna gần lò sưởi trên hành lang và nhanh chóng mang rượu đến. “Em phải cởi quần áo ướt ra, Brenna.”

“Không, để em nghỉ ngơi trước.”

Anh không tranh cãi, và ngồi xuống bên cạnh cô trên tấm thảm lông thú. Đôi mắt anh cụp xuống thất vọng, và vô cùng căng thẳng. Brenna biết tại sao.

“Em có tha thứ cho ta không?”

Cô chạm vào má anh. “ Thôi nào. Chuyện qua rồi.”

“Không. Ta đã gây cho em sự đau buồn vô tận. Ta gần như đánh đổi mạng sống em bằng việc mang Cedric đến đây để tìm ra sự thật trong khi ngay từ đầu, ta nên tin tưởng em.”

“Em không đổ lỗi cho anh, Garrick. Chỉ cần bây giờ anh tin tưởng em. Anh có tin em không?”

“Có, và ta sẽ luôn tin,” anh thì thầm và dịu dàng hôn cô. “ Bây giờ em sẽ cưới ta chứ?”

“Nếu anh vẫn muốn em.”

“Muốn em?” anh gào lên trong kinh ngạc. “ Này cô gái, sao em có thể nghi ngờ điều này?”

Cô bật cười và rúc vào vòng tay anh. “ Chúng ta có quá nhiều điều để tạ ơn, Garrick. Anh, em, Selig – tất cả chúng ta có thể bị chết.” Cô bật dậy. “ Selig đâu?”

“Con an toàn.”

Cô lại thả lỏng. “Em rùng mình khi nghĩ những điều có thể xảy ra khi anh không đến. Cedric đang khao khát được trả thù em bởi vì em suýt giết hắn. Khi hắn nghe tiếng anh gọi, hắn cố gắng trốn thoát, nhưng bị rơi xuống nước và chìm nghỉm.” Cô run rẩy khi nói.

“Thật may mắn là ngựa của em nhanh hơn của ta. Ta chạy đến đó chỉ trong thời gian ngắn.”

“Chắc hẳn là ngọn gió mang anh đến,” cô mỉm cười. “ Nhưng tạ ơn Chúa, anh đã tỉnh dậy đúng lúc.”

Garrick bật cười. “vậy thì em phải cám ơn con chúng ta luôn. Nó dựng ta dậy bằng cách đập vào ngực ta, không nghi ngờ là nó nghĩ đã tìm thấy một món đồ chơi mới.”

“Anh để con ở đâu vậy? Với Erin?”

“Không. Ngay khi ta rời khỏi nhà với con, Yarmille đến, để chào tạm biệt em. Ta yêu cầu bà ta mang con đến chỗ cha mẹ ta.”

Máu Brenna như đông lại. “ Garrick – không! Nói là anh đang đùa đi!”

“Có gì không đúng à?”

Brenna bật dậy. “ Mụ ta sẽ giết con! Mụ đến đó để giết hai người.”

Garrick không hề nghi ngờ lời cô nói. Cả hai chạy như bay đến chuồng ngựa, lấy hai con ngựa khỏe mạnh và phi với tốc độ chóng mặt đến nhà Brenna. Phía sau nhà cô, Garrick tìm thấy dấu chân con ngựa của Yarmille hướng đến khu rừng, không phải đến nhà cha mẹ anh.

Hai người không nói một lời khi họ bám theo dấu vết. Brenna không thể nhìn rõ qua làn nước mắt. Nhưng cô vẫn xoay xở tiếp tục, điên cuồng cầu nguyên trong hy vọng với mỗi bước đi. Khi Garrick mất dấu vết trong bụi rậm, Brenna nghĩ cô sẽ chết vì đau đớn. Có hy vọng nào cho đứa con bé bỏng của cô chống lại Yarmille? Quá nhiều thời gian đã trôi qua.

Garrick cố gắng yêu cầu Brenna giúp đỡ, nhưng cô không thể chịu đựng được việc rời khỏi khu rừng khi Selig có thể đang ở gần. Nên cô tiếp tục trong mù quáng, tìm kiếm dấu vết của Yarmille. Khi Brenna thấy mụ chậm rãi đi về phía họ, cô lao về phía trước Garrick và chạy đến chỗ Yarmille. Mụ già chỉ có một mình.

“Con tôi đâu?” Brenna thét lên.

Yarmille lắc đầu, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay lật ngửa. “Tao không thể tự làm điều đó được. Tao cũng là một người mẹ, tao không thể.”

Brenna leo xuống ngựa và lôi Yarmille xuống. Cô lắc mạnh mụ ta. “ Con tôi đâu?”

Yarmille chỉ vào phía xa trong khu rừng. “ Ta vừa bỏ nó ở đó.”

Garrick bước đến phía sau họ, giọng anh dịu dàng nhiễu loạn. “Ở đâu, Yarmille?”

“Không xa.” Mụ nhìn lên, đôi mắt mụ sáng lên khác thường. “ Đó, các người nghe nó khóc đi. Fairfax luôn khóc to nhất. Ta phải đến với nó.”

Garrick phóng đi, và Brenna leo lên lưng ngựa chạy theo anh. Cô không ghét Yarmille vì sự phản bội của mụ, mụ là một mụ điên. Nhưng cô cũng không thể thương hại mụ.

Hai ngưởi tìm thấy Selig bên dưới cây thong cao lớn, khóc thút thít vì cậu không thể bò đi mà không bị châm chích bởi gai thông. Khi Garrick trao bé cho Brenna, nước mắt cô cuối cùng cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng với sự căng thẳng của một người mẹ, cô biết sẽ là một thời gian rất lâu trước khi cô để đứa nhóc này lọt ra khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một phút giây. Hai người đi qua chỗ mà họ đã nói chuyện với Yarmille, mụ ta đi rồi.

“Bà ta lên kế hoạch những chuyện này, Garrick,” Brenna nói khi họ chậm rãi cưỡi ngựa về nha. “ Yarmille là người là trả tiền cho Cedric bắt em mang đi. Và em nhận ra con ngựa của mụ ta. Mụ ta là người đã cố giết em trong rừng.”

“Tại sao là em, Brenna? Đây là chuyện ta không thể hiểu được.”

“Mụ ta sợ con em không phải em. Selig là người thừa kế khác của Anselm mà mụ ta phải trừ khử trước khi con mụ ta thành người thừa kề duy nhất.”

“Mụ ta chắc hẳn là điên loạn trong bao nhiêu năm qua khi nghĩ mụ có thể hoàn thành mục đích này,”

“Em nên nhận ra mụ ta là người gây ra. Em biết mụ ta ghét gia đình anh, nhưng bởi vì em ghen, em nghĩ Morna là người liên quan.”

"Morna!"

“Cô ta muốn anh cho bản thân ả. Và – và anh đã quay sang cô ta khi chúng ta xa cách.”

“Vậy là em tin à,” Garrick cau có. “Bởi vì ta tức giận, ta muốn em nghĩ như thế. Nhưng không phải là sự thật, Brenna. Ả ta và ta có thể đã cưới nhau từ nhiều năm trước vì những lí do khác không phải tình yêu. Ta muốn ả vì ả rất đẹp, còn ả them khát ta vì ta là con trai của thủ lĩnh. Giờ thì ta biết rõ điều đó.”

“Cô ta không là gì với anh nữa sao?”

“Không. Ả ta chỉ nhắc ta nhớ ta đã là một thằng ngốc ra sao khi ta đau lòng vì sự từ bỏ của ả ta. Ta là một thằng ngốc trong nhiều chuyện mà. Em có thể tha thứ cho ta vì nổi đau ta gây ra cho em không?”

“Tất nhiên rồi,” cô mỉm cười. “ Từ ngày hôm nay, anh sẽ chỉ cho em hạnh phúc.”

Sau đó, sự phán xét đã đến với Yarmille, mụ ta bị trục xuất khỏi lãnh thổ, Con trai mụ Fairfax lựa chọn đi theo mụ ta, vì mụ không thể tự chăm sóc bản thân mình. Cậu ta không biết bất cứ điều gì về kế hoạch của mụ và cũng kinh hoàng như những người khác khi biết sự thật. Brenna nghĩ sự trừng phạt hơi ác nghiệt, nhưng gia đình cô phải được ưu tiên hàng đầu, và Yarmille ra đi, những nỗi sợ hãi của cô được an nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.