Họ sẽ ở Warren Hall trong khoảng hai giờ đồng hồ nữa, tử tước Lyngate đã nói vậy sau bữa ăn trưa tầm một tiếng rưỡi trước. Vậy là họ sắp đến nơi rồi.
Phong cảnh miền quê xanh tươi lướt qua trước mắt. Trông nó giống như một vùng đất nông nghiệp trù phú. Warren Hall là một nơi phồn vinh, ngài tử tước nói vậy từ buổi sáng đầu tiên, cũng như những cơ ngơi khác của Stephen. Có ba cái tất cả - ở Dorset và Cornwall và Kent - nhưng Warren Hall là sản nghiệp chính của cậu.
“Ồ, hẳn là nó đây rồi,” Katherine đột ngột reo lên, vươn người tới trước trong ghế và ấn mũi vào kính cửa sổ, vị trí tốt hơn để nhìn thấy những gì bị bỏ lại phía sau.
Cỗ xe đang rẽ ngoặt về bên trái để đi qua giữa hai trụ cổng cao bằng đá, và Stephen xuất hiện bên cạnh xe. Cậu đã thúc ngựa tới và đang cúi gương mặt háo hức, đỏ bừng vì lạnh để nhìn họ.
“Nó đây rồi,” cậu nói to, chỉ về phía trước.
Margaret mỉm cười và gật đầu. Vanessa giơ một tay lên để thông báo là họ đã hiểu. Katherine nghển cổ để nhìn cho được ngôi nhà, mặc dù nó vẫn nằm khuất sau một rừng cây dày đặc mà con đường uốn khúc lượn quanh.
Nhưng chỉ vài phút sau mọi người đều có thể nhìn thấy nó khi chiếc xe ra khỏi rừng cây và, như một ám hiệu, mặt trời chật vật thoát khỏi những đám mây che phủ nó suốt cả ngày.
Warren Hall.
Vanessa đã nghĩ nó là một đống đá thời trung cổ, có lẽ là vì nó được gọi là hall (lâu đài) chăng. Nó thực sự là một tòa lâu đài theo lối kiến trúc Palladian vuông vắn, gọn gàng và bền vững. Có một mái vòm và một mái cổng đỡ ở trước mặt với những bậc thang nom như bằng đá cẩm thạch dẫn lên các cánh cửa. Có một tàu ngựa nằm chắn ở bên hông lâu đài - lối đi xe dẫn thẳng đến đó. Trước nhà có một hàng hiên bằng phẳng rộng rãi bao quanh bởi một hàng lan can bằng đá, với những bậc tam cấp dẫn xuống những khu vườn hoa bên dưới, lúc này vẫn trơ trụi dưới bầu trời tháng hai.
“Ôi, lạy Chúa,” Vanessa nói, “Tất cả những thứ này là thật đấy chứ?”
Đó là một câu nói ngớ ngẩn, mặc dù chị và em gái cô hẳn đã hiểu ý cô là gì vì họ không vặn vẹo những lời của cô.
Tất cả bọn họ đang tròn mắt nhìn trong nỗi sửng sốt.
“Nó đẹp quá,” Katherine thốt lên.
“Vậy là chị vẫn có một khu vườn để chăm sóc,” Margaret nói.
Vào bất cứ lúc nào khác có thể họ đã cười phá lên với niềm vui rộn rã trước cách nói giảm nhẹ sờ sờ ấy. Ngay cả còn cách xa hàng hiên và khu vườn hoa, họ vẫn bị bao quanh bởi một vùng đất toàn cây cối xa ngút tầm mắt.
Không ai trong số họ cười.
Đột nhiên tất cả trở nên rất thật. Không một ai trong bọn họ có thể tưởng tượng ra một sự hùng vĩ đến thế và một sự thay đổi lớn lao đến thế trong cuộc sống của mình. Vậy mà họ đã ở đây.
Chiếc xe leo lên một đường dốc khi nó đến gần khu tàu ngựa và bất ngờ rẽ ngang để đưa họ đi qua khoảng sân hiên tới chân các bậc tam cấp của tòa nhà. Một đài phun nước xây bằng đá nằm giữa mảnh sân trải sỏi, mặc dù nó chưa có nước trong thời điểm đầu năm này. Cũng có rất nhiều chiếc bình bằng đá, có thể chúng sẽ ngập đầy hoa trong suốt mùa hè.
Cỗ xe dừng bánh, người đánh xe mở cửa và hạ các nấc thang xuống, và chính Stephen vươn người vào trong xe để đỡ Margaret xuống rồi nhấc Katherine ra mà chẳng cần sự trợ giúp của bậc thang. Trông cậu rất chi là hồ hởi. Một bàn tay khác xuất hiện ở cửa xe trước khi cậu kịp quay lại giúp Vanessa - bàn tay của tử tước Lyngate.
Vanessa đã thực sự tránh mặt anh kể từ hôm cô chỉ trích anh và nói với anh chính xác những điều cô nghĩ về anh ta. Xét cho cùng, một phần trong cô thấy hoảng hốt trước sự liều lĩnh của mình trong khi một phần khác lại tự hào vì cô đã tìm được dũng khí. Và mọi phần trong cô thấy ngượng đến chín người trước ý nghĩ phải đối mặt với anh lần nữa.
Thời khắc ấy đã đến.
Chẳng phải là cô đã lén nhìn anh ta rất nhiều lần hơn mức độ bắt buộc trong suốt chuyến đi. Anh ta có ngoại hình sáng sủa không chê vào đâu được - đấy đã là nói nhẹ đi cả tá lần - và rắn rỏi và...ờ, và đầy nam tính. Và cô khâm phục tài cưỡi ngựa ung dung của anh - cô đã nhìn anh liên tục trong lúc cố thuyết phục bản thân rằng Stephen mới là người cô nhìn. Điều đó quả thật không công bằng tí nào. Hedley mới xứng đáng với những gì tốt đẹp và tuyệt vời mà thế giới này ban tặng vậy mà anh ấy lại gầy yếu và ốm nặng trong suốt hai năm cuối cùng của cuộc đời.
Thực vậy, cô cảm thấy tội lỗi vì đã ngưỡng mộ một người tương phản hoàn toàn với anh - như thể cô vẫn nợ chồng mình lòng chung thủy trọn vẹn.
Hedley đã chết lâu rồi mà.
“Cám ơn ngài.” Cô ép mình phải nhìn vào mắt của tử tước khi cô đặt tay mình vào tay anh và bước xuống những bậc thang của cỗ xe để xuống sân. Nhưng rồi đôi mắt cô quay sang tòa nhà. “Ôi, trông nó còn rộng lớn hơn khi nhìn gần.”
Cô cảm thấy mình bé nhỏ hẳn đi. Nhưng những lời đó nghe thật là vụng về khi nói to lên.
“Đó là vì nhìn từ xa người ta thấy tòa nhà và sân hiên và những khu vườn hoa là một tổng thể duy nhất và bị ấn tượng hơn bởi khung cảnh đẹp hơn là kích thước của tòa nhà,” tử tước nói. “Người ta chỉ bị ấn tượng bởi ngôi nhà khi đã đến đây.”
“Những bậc tam cấp là bằng đá cẩm thạch,” cô nói.
“Đúng vậy,” anh đồng ý, “cả những cây cột nữa.”
“Và đây là nơi ông chúng tôi đã lớn lên,” cô nói.
“Không,” anh nói với cô. “Tòa nhà này chưa đến ba mươi năm tuổi. Lâu đài cũ từ thời trung cổ đã bị giật đổ và ngôi nhà này được xây dựng trên cái nền cũ. Nó đã tiều tụy và đổ nát, tôi được nghe kể vậy. Và ngôi nhà này chắc chắn rất đẹp. Tuy nhiên tôi vẫn ước gì có thể nhìn thấy hiện trạng ban đầu của nó. Rất nhiều nét đặc sắc và nhiều kỷ niệm hẳn đã bị phá hủy trong danh nghĩa của sự hiện đại.”
Vanessa nhìn anh với vẻ cảm kích vì những tình cảm của anh. Nhưng cùng lúc đó cô nhận ra bàn tay đi găng của mình vẫn nằm trong tay anh. Cô giật vội nó ra như thể bị bỏng, lôi ý nghĩ về thực tại, và anh nhướng mày lên.
Một người đàn ông trông vô cùng trịnh trọng, vận toàn đồ đen, đang cúi chào Stephen và chỉ về phía những bậc thang đá cẩm thạch. Vanessa nghĩ trong cảm giác bàng hoàng rằng ông ta hẳn là tổng quản. Đứng lưng chừng giữa các bậc tam cấp là một phụ nữ tròn trĩnh, cũng mặc đồ đen, có thể đó là bà quản gia. Và ở trên cùng các bậc thang, giờ cô mới để ý, là hai hàng gia nhân ăn mặc trang nhã, một hàng đứng về phía cánh cửa đôi khổng lồ đang mở rộng. Các gia nhân đang trình diện trước chủ nhân mới của mình.
Ôi, lạy chúa. Có thể nào chuyến đi của họ đến ngôi nhà mới đáng sợ hơn nữa được không? Stephen biết làm thể nào để xử trí với tất cả đây?
Nhưng Stephen đã chìa một tay cho Margaret và tay kia cho Katherine và bắt đầu bước lên các bậc thang theo chân ông tổng quản sau khi ngoái lại nhìn Vanessa để ra hiệu cho cô đi theo.
Tử tước Lyngate chìa tay ra, và cô khoác tay anh.
Những gia nhân không mặc áo ấm và hôm đó là một ngày rất lạnh mặc dù có nắng. Tuy nhiên, không một ai nhúc nhích lấy một thớ thịt ngoại trừ cúi đầu và nhún chân trước Stephen khi từng người một được giới thiệu với cậu. Cậu nói một câu với tất cả bọn họ - như thể cung cách đó đã nằm sẵn trong trong máu, Vanessa nghĩ với niềm tự hào.
Cô bắt mình mỉm cười và gật đầu với tất cả gia nhân khi cô đi qua, và họ cúi chào và nhún gối đáp lại. Rundle Park giống như một ngôi nhà tranh nông thôn nếu đem so với nơi này.
Mr. Bowen đi đằng sau họ.
Và rồi họ đã ở trong sảnh lớn, nó thật sự rất lớn và khiến Vanessa nghẹn thở. Nó có hình tròn và được chống đỡ bằng những cây cột và vươn lên đến hết chiều cao tòa nhà dưới một mái vòm, nơi được mạ vàng và sơn vẽ bằng những cảnh tượng trong thần thoại. Ánh sáng từ những khung cửa sổ cao và hẹp tràn vào trong sảnh ở bên dưới, hắt những khuôn hình của ánh sáng và sắc tối đan xen lên những cây cột và sàn nhà kẻ ô vuông.
Tất cả đứng sững và há hốc miệng.
Tử tước Lyngate là người đầu tiên lên tiếng.
“Chết tiệt!” Anh lẩm bẩm trong lúc những người khác vẫn đang đứng nghển cổ nhìn lên, và viên tổng quản và bà quản gia đang chờ để hộ tống họ đến những nơi khác.
Vanessa ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi cô trông thấy một người đàn ông khác đang sải bước vào sảnh từ một trong những khung cửa hình vòm chạy quanh phòng, hai gót giày của anh ta gõ trên nền gạch.
Vanessa bị ấn tượng trước một vẻ đẹp cao lớn và thâm trầm, một gương mặt ngăm ngăm đen, trước lọn tóc đen rũ xuống ngang vầng trán anh ta, trước bộ quần áo cưỡi ngựa đen tuyền đã khá cũ nhưng rất hợp với phom người vạm vỡ của anh ta. Anh ta dừng lại và chắp hai tay sau lưng và mỉm cười.
Đó là một nụ cười quyến rũ vô cùng.
Anh ta trông rất giống tử tước Lyngate đến mức Vanessa sẽ không ngạc nhiên khi biết rằng họ là anh em.
“Ah,” anh ta nói, “bá tước mới, tôi đoán vậy? Và...tùy tùng của cậu ấy?”
Tử tước Lyngate thả tay Vanessa ra và bước lên, chiếc áo choàng của anh dập dờn quanh đôi ủng. Anh chỉ dừng lại khi đã đứng ngay trước mặt người đàn ông kia. Họ gần như có cùng chiều cao.
“Lúc này cậu phải đi rồi mới đúng,” anh nói cộc lốc với sự bực bội không che dấu.
“Tôi ư?” Quý ông kia nói, nụ cười vẫn còn nguyên nhưng giọng nói đã chuyển sang lè nhè nghe như là buồn chán. “Nhưng tôi lại không đi thì phải, Elliott? Anh hãy vui lòng giới thiệu tôi đi?”
Tử tước lưỡng lự nhưng rồi quay mặt lại với mọi người.
“Merton,” anh nói, “Miss Huxtable, Mrs. Dew, Miss Katherine, cho phép tôi giới thiệu Mr. Huxtable?”
Vậy không phải là một người anh trai sao?
“Constantine Huxtable,” người đàn ông nói, tặng bọn họ một động tác cúi chào thanh lịch. “Đối với bạn bè thì là Con.”
“Ồ,” Stephen thốt lên, bước tới trước để bắt tay anh ta một cách nồng nhiệt trong khi các quý cô nhún gối chào. “Anh có cùng họ với chúng tôi. Anh hẳn là một người họ hàng.”
“Quả đúng vậy,” Mr. Huxtable đồng ý trong lúc Vanessa và hai chị em gái tiếp tục nhìn anh với sự chăm chú. “Chính xác là anh con bác họ. Chúng ta có chung ông cố.”
“Thế ư?” Stephen nói. “Nessie đã nói cho chúng tôi nghe về cây gia phả của gia đình, điều mà thật đáng buồn là những người còn lại chúng tôi luôn hờ hững, tôi e là vậy. Có phải ông cố chỉ có hai người con trai?”
“Ông của cậu và ông của tôi,” Constantine Huxtable nói. “Và rồi đến cha cậu và cha tôi. Và rồi đến em trai - em trai tôi, người mới mất gần đây. Và cậu, bá tước Merton, xin chúc mừng.”
Anh lại phác một động tác cúi chào với Stephen.
Vậy Constantine Huxtable và tử tước Lyngate là anh họ con cô con dì - mẹ của hai người là hai chị em. Nhưng trong đầu Vanessa có một mối quan hệ khác đang hình thành. Các chị em của cô cũng vậy, căn cứ vào vẻ mặt họ. Stephen đang nhìn chằm chằm vào ông anh họ của cậu, lông mày nhíu hết cả lại.
“Ở đây có một điều tôi không hiểu,” cậu nói. “Anh là anh trai của bá tước mới mất? Như thế chẳng phải anh là -? Chẳng phải anh là -?”
“Bá tước Merton?” Mr. Huxtable cười. “Tôi đã bỏ lỡ cơ hội vẻ vang của mình muộn mất hai ngày, chàng trai ạ. Đó là hậu quả của việc quá háo hức muốn chào đời. Cậu có thể lấy nó làm bài học cho mình. Mẹ tôi là người Hy Lạp, con gái ngài đại sứ ở London. Bà gặp cha tôi khi bà đến thăm chị gái, người đã kết hôn với tử tước Lyngate và sống với chồng ở Finchley Park gần đó. Nhưng cho đến lúc bà đã quay về Hy Lạp với cha mình, tức ông ngoại tôi, bà mới thú nhận là...ờ, bà đã có mang. Ông liền bắt con gái quay lại Châu âu trong sự phẫn nộ. Ông yêu cầu cha tôi phải làm điều đúng đắn - và ông ấy đã làm. Nhưng tôi không đợi được đến cái kết của câu chuyện thần tiên - hay là sự bắt đầu - cho câu chuyện của tôi. Tôi phải chịu thua khi một cơn giận dữ của biển cả tràn qua đánh gục mẹ tôi, và tôi khóc chào đời với thế giới này sớm hai ngày trước khi cha tôi có thể kiếm được một giấy phép đặc biệt để cưới bà. Do đó tôi đã, đang và mãi mãi sẽ là một đứa con hoang. Hai đấng sinh thành đáng kính của tôi đã phải đợi thêm mười năm nữa mới có người thừa kế thực sự và chính thức. Jonathan. Cậu ấy sẽ vui mừng lắm nếu được làm quen với nhiều anh chị em họ thế này, đúng không Elliott?”
Anh ta nhìn tử tước Lyngate, một bên mày nhếch lên theo một kiểu mà Vanessa ngờ rằng là chế nhạo.
Rõ ràng chẳng có tình cảm nào tồn tại giữa hai anh em nhà họ.
“Nhưng cách đây vài tháng cậu ấy đã mất,” Mr. Huxtable nói tiếp, “chậm trễ hơn nhiều năm so với lời bác sĩ tiên đoán. Và vì thế, cậu đã ở đây, bá tước Merton mới và hợp pháp cùng với các chị gái của mình. Tôi cho rằng các quý cô đây đều là chị gái cậu, bao gồm cả Mrs. Dew? Mrs. Forsythe à, chúng tôi sẽ dùng trà trong phòng khách.”
Anh ta nói với vẻ uy quyền tuyệt đối và một phong thái quý tộc ung dung, như thể rốt cuộc anh ta mới là bá tước Merton và là chủ nhân của Warren Hall.
“Đó là câu chuyện buồn nhất tôi từng nghe,” Katherine nói, nhìn anh với đôi mắt mở to. “Tôi phải viết một câu chuyện về nó mới được.”
Constantine Huxtable hướng nụ cười về cô.
“Trong đó tôi vào vai nam chính bi kịch ư?” anh nói, “nhưng có một sự đền bù cho việc ra đời sớm hai ngày, tôi đảm bảo với cô. Ví dụ như một sự tự do nhất định mà cả cậu Merton hay anh họ Elliott của tôi đều không thể có.” Anh nghiêng đầu với Margaret. “Miss Huxtable, hãy ban cho tôi vinh dự được hộ tống cô lên lầu.”
Margaret bước lên và đặt một bàn tay vào tay anh ta, và anh dẫn cô đi qua khung cửa tò vò nơi anh vừa từ đó bước vào mấy phút trước. Stephen và Katherine theo sát phía sau, nhìn say sưa háo hức vào người anh họ vừa mới có. Tử tước Lyngate trao đổi một ánh mắt với Mr. Bowen trước khi lại chìa tay cho Vanessa lần nữa.
“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Cậu ta đã được yêu cầu rời khỏi đây.”
“Nhưng tại sao chứ?” cô hỏi. “Anh ấy là anh họ của chúng tôi mà, không phải sao, và đã chào đón chúng tôi với sự nhã nhặn thành tâm khi mà anh ấy có thể căm ghét chúng tôi - hoặc Stephen. Câu chuyện của anh ấy là thật, đúng không? Anh ấy lớn lên ở đây như một người con cả của bá tước và nữ bá tước Merton?”
“Nó là thật. Nhưng luật pháp Anh quốc khá là cứng rắn trong những vấn đề như thế,” anh nói. “Không cách nào có thể biến cậu ta thành đứa con hợp pháp ngay cả khi không còn người nối dõi nào trong dòng họ để thừa kế.”
“Nhưng nếu không còn ai,” Vanessa nói khi họ đi qua khung cửa hình vòm và đến một cầu thang tráng lệ lát đá cẩm thạch uốn cong lên trên theo hình xoắn ốc, “thì anh ấy có thể thỉnh cầu nhà vua ban cho tước hiệu được mà, đúng không?”
Có phải cô đã đọc điều này ở đâu đó không nhỉ?
“Tôi cho là cậu ấy có thể,” tử tước Lyngate đáp. “Một luật sư sẽ biết những yếu tố hợp pháp của quyền lợi chính đáng ấy và lời thỉnh cầu của cậu ta có khả năng được chấp thuận. Nhưng đã có một người nối dõi rồi - là em trai cô.”
Làm sao người đó lại không phẫn nộ với Stephen nhỉ? Vanessa tự hỏi khi ngước nhìn lên cầu thang tới chỗ Constantine Huxtable đang mỉm cười với Margaret và nghiêng đầu để nghe chị ấy nói câu gì đó. Hẳn là anh ta đang cảm thấy đám người xa lạ này đang xâm chiếm ngôi nhà của mình.
Anh đã được yêu cầu rời khỏi ngôi nhà của mình - bởi người bảo trợ của em trai anh. Bởi người anh con cô của anh - mẹ anh và mẹ tử tước Lyngate là hai chị em.
“Cậu ta là một mối phiền phức, Mrs. Dew ạ.” Tử tước Lyngate nói, hạ thấp giọng. “Việc cậu ta ở lại đây chắc chắn là ác ý. Cô đừng để mình bị lừa gạt bởi sự quyến rũ của cậu ta, thứ mà cậu ta lúc nào cũng dư thừa. Em trai cô phải kiên quyết với cậu ta. Cậu ta sẽ được gia hạn nhiều nhất là một tuần, chừng ấy là đủ thời gian để cậu ta tìm một ngôi nhà khác và đóng gói đồ đạc.”
“Nhưng đây là nhà anh ấy,” Vanessa nói, cau mày lại. “Đây là nơi anh ấy luôn thuộc về. Nó sẽ là của anh ấy nếu anh ấy ra đời muộn hơn hai ngày.”
“Nhưng cậu ta không làm được,” Tử tước Lyngate nói dứt khoát khi họ theo chân những người khác vào phòng khách. “Và cuộc đời được sắp đặt theo những quy luật nếu - thì. Không có chỗ cho phép chúng ta bị sao lãng bởi chúng. Những sự việc nếu - thì không phải là sự thật. Sự thật là, Mrs. Dew, Con Huxtable là con trai ngoài giá thú của bá tước đời trước, trong khi em trai cô mới là bá tước Merton. Sẽ là một sai lầm khi bị lay động bởi lòng thương cảm.”
Nhưng nếu người ta chưa bao giờ thấy thương cảm cho người khác, Vanessa nghĩ, thì chắc chắn bản thân người đó không phải là một con người đúng nghĩa, phải không? Điều đó làm cho tử tước Lyngate kém nhân tính đi một chút. Cô nhìn anh, vẫn cau mày. Chẳng lẽ anh ta chưa bao giờ có tình cảm đối với người khác ư, thậm chí là em họ mình?
Nhưng anh đã tách khỏi cô và sải bước tới bên cạnh Stephen.
Stephen đang chiêm ngưỡng Constantine Huxtable đầy khâm phục. Katherine cũng vậy. Còn Margaret đang nhìn anh một cách thiện cảm. Vanessa mỉm cười với anh, mặc dù anh không nhìn về phía cô.
Hẳn đây là một ngày đáng sợ với anh ấy. Sự thật là anh đang gặp gỡ bốn người em họ của mình, tất cả chắc chắn đều có thiện ý với anh, hẳn là một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Trong vài phút Vanessa đã quên mất nỗi kính sợ ban đầu trước tòa lâu đài lộng lẫy vượt xa tất cả những gì cô mơ tưởng. Nhưng đột nhiên nỗi sợ đã quay lại. Căn phòng khách rộng lớn và vuông vắn với trần nhà hình vòm cao vời vợi, được sơn vẽ những khung cảnh trong thần thoại và được tô điểm phung phí bằng vàng ròng. Đồ nội thất tao nhã cùng những tấm rèm buông rủ bằng nhung màu rượu vang. Những bức họa đóng khung vàng nặng nề phủ kín các bức tường. Một tấm thảm Ba Tư lớn trải dưới sàn nhà, viền quanh bằng gỗ được đánh bóng tốt đến mức chắc chắn người ta sẽ nhìn thấy gương mặt mình trong đó nếu cúi đầu xuống.
Vanessa cảm thấy dậy lên một niềm khao khát không mong đợi đối với Rundle Park - như thế cô đã bỏ lại Hedley ở đó.
Cô không được - cô sẽ không được quên anh.
Đôi mắt cô chiếu vào tử tước Lyngate, người đã bỏ áo choàng ra mà trông vẫn to lớn và oai vệ và rắn rỏi và nam tính. Và đẹp trai, đương nhiên. Và rất sống động.
Cô vô cùng bực bội với anh.
Thực ra Elliott và Con Huxtable đã từng là hai người bạn thân từ thuở nhỏ cho đến tận năm ngoái. Khoảng cách ba năm giữa họ - Elliott lớn tuổi hơn - chẳng có ảnh hưởng gì. Nhà hai người chỉ cách nhau năm dặm, hai người lại là anh em họ, xung quanh hàng xóm cũng chẳng có nhiều bạn chơi, và họ có cùng sở thích giống nhau - hầu hết là các môn thể thao ngoài trời và các trò chơi hoạt động mạnh tiêu hao năng lượng khác kéo theo việc trèo cây và lặn dưới hồ và lội qua những cái đầm sình lầy và bày ra rất nhiều hoạt động tích cực tương tự lấp đầy thời gian của họ với các bài thực hành và niềm vui và đẩy họ vào rất nhiều rắc rối với các bảo mẫu của mình.
Khi lớn lên, họ vẫn duy trì tình bạn thân thiết và tận hưởng cuộc sống cùng nhau, mặc dù như thế có nghĩa là khuấy lên tai họa và tình trạng lộn xộn và đặt họ vào nguy hiểm và đưa họ tới một danh tiếng đáng ngưỡng mộ giữa các bạn đồng trang lứa và tai tiếng không mấy thiện cảm trong xã hội nói chung. Cả hai người đã là thần tượng của rất nhiều thiếu nữ.
Nói tóm lại, họ đã từng là hai thanh niên chơi bời trác táng sát cánh bên nhau. Thế mà vì một điều kì diệu nào đó họ lại chưa từng gây tổn hại cho bất cứ ai, bao gồm cả bản thân. Xét cho cùng họ là hai quý ông trẻ tuổi, và biết lúc nào nên dừng lại.
Thậm chí sau khi cha của Con mất họ vẫn giữ tình bạn bè, cho dù Con bắt đầu dành càng ngày càng nhiều thời gian hơn ở Warren Hall với Jonathan, người em mà anh cực kỳ chiều chuộng. Elliott nhớ bạn nhưng khâm phục sự tận tâm của anh ta với cậu bé tật nguyền. Thậm chí anh còn cho rằng Con đang trưởng thành và chín chắn nhanh hơn anh. Tất nhiên cha Elliott là người bảo trợ của cậu bé, nhưng ông thờ ơ với bổn phận của mình, giao cho Con chăm lo cho những nhu cầu của cậu bé và trông nom cậu, đồng thời quản lí luôn gia sản của cậu bé với sự giúp đỡ của một người quản lí giỏi giang.
Và rồi cha Elliott cũng mất.
Và mọi thứ liền thay đổi. Vì Elliott đã quyết định gánh vác những trách nhiệm mới của mình một cách nghiêm túc, và một trong những trách nhiệm đó là Jonathan. Nên anh đã dành một số thời gian ở Warren Hall, tự mình làm quen với thực tế của những bổn phận ở đó, mặc dù anh tràn đầy hi vọng có thể chuyển giao sự giám hộ không chính thức sang Con một lần nữa. Thậm chí anh còn thấy hơi xấu hổ vì chú mình đã không chọn Con làm người giám hộ chính thức. Xét cho cùng anh ta đã đủ tuổi và đủ khả năng. Và Jonathan thì ngưỡng mộ anh ta.
Nhưng chẳng mấy chốc Elliott đã choáng váng phát hiện ra chính Con đã lợi dụng lòng tin mà cha Elliott đặt vào anh ta, biển thủ tiền và ăn cắp những món trang sức giá trị của gia đình cho vào túi riêng, an tâm biết rằng Jonathan sẽ chẳng bao giờ nhận ra sự khác biệt. Và rồi là những sự trụy lạc mà Elliott càng lúc càng thấy ngờ ngợ - về những cô hầu có mang và bị sa thải, con gái của những người làm công bị xâm phạm danh tiết.
Con hoàn toàn không phải người như Elliott đã nghĩ. Rốt cuộc ở anh ta chẳng có tí ti danh dự. Anh ta áp bức những thân phận yếu đuối. Anh ta là sự tương phản rõ rệt với một quý ông. Chuyện anh ta bị vuột mất vị trí người thừa kế của cha mình không phải là lời bào chữa để cho qua hết những lỗi lầm của anh ta.
Sự đê hèn của anh ta là một phát hiện đau đớn.
Anh ta không chịu thừa nhận những hành vi trộm cắp hay đàng điếm của mình. Nhưng cũng không từ chối. Anh ta chỉ cười phá lên khi Elliott chất vấn anh ta với những phát hiện của mình.
“Quỷ bắt anh đi,” là tất cả những gì anh ta nói.
Họ đã trở thành hai kẻ thù cay đắng trong một năm qua. Ít nhất với Elliott là cay đắng. Anh không thể nói thế về phần Con.
Elliott, tất nhiên, đã nhận chăm sóc Jonathan và trực tiếp điều hành gia sản của cậu bé và dành thời gian ở Warren Hall nhiều như ở Finchley Park, hình như là vậy. Anh chỉ còn lại chút ít thời gian quý báu cho bản thân.
Con đã khiến năm đó trở nên không chịu đựng nổi với anh. Anh ta làm mọi việc trong khả năng của mình để dựng chướng ngại vật trên con đường của người bạn xưa kia và để tác động lên Jonathan để cậu không nghe theo lời Elliott. Chuyện đó không khó khăn gì để hoàn thành - vì cậu bé tội nghiệp thậm chí còn không nhận ra anh ta đang làm gì.
Có thể là lạc quan, nhưng Elliott hi vọng phần tồi tệ nhất của gánh nặng giờ đã lùi lại sau lưng, vì mặc dù bá tước mới còn vị thành niên và hoàn toàn không được chuẩn bị cho cuộc sống và những bổn phận trong tương lai của cậu, và mặc dù cậu ta có ba người chị cũng chẳng hề được chuẩn bị như thế, ít nhất Con sẽ không còn là cái gai bên sườn anh nữa.
Hoặc do anh đã nghĩ thế. Anh đã bảo Con phải ra đi.
Nhưng anh ta vẫn ở đây, và đã chọn cách chào mừng chủ nhân mới của Warren Hall và những cô chị gái với tất cả sức mạnh của sự hấp dẫn ma lực của mình.
Những phép tắc thông thường bắt buộc anh ta phải ra đi trước khi bá tước mới dọn đến, ngay cả khi anh ta là họ hàng xa. Nhưng đến lúc này người ta hẳn đã biết đừng có trông mong Con Huxtable làm theo phép tắc thông thường.
Elliott để Mrs. Dew lại và băng qua phòng khách bằng những bước chân dứt khoát.
“Quả thật nơi này khá lộng lẫy,” Con đang nói, dường như để trả lời câu hỏi của một trong những cô em họ. “Người cha đáng kính của tôi đã sớm nhìn thấy sự cần thiết phải phá bỏ tu viện với pháo đài và lâu đài đã cổ lỗ sau khi ông thừa kế tước hiệu và xây dựng lại cơ ngơi này tương xứng với sự giàu sang và khiếu thẩm mỹ của ông. Về sau ông đã trang hoàng nó với những báu vật có từ các chuyến phiêu lưu lúc ông còn là một thanh niên trẻ.”’
“Ôi, nhưng ước gì,” Katherine Huxtable nói, “tôi có thể nhìn thấy tu viện đó.”
“Đương nhiên không phải là một trọng tội,” Con đồng ý, “khi phá bỏ nó, dù có thể người ta không thực sự thích những hành lang gió lùa và những căn buồng tối tăm với những ô cửa bé xíu và hệ thống cấp thoát nước lỗi thời hơn những tiện nghi sang trọng của tòa nhà này.”
“Nếu tôi là người thực hiện công việc đó,” Merton nói, “Tôi sẽ giữ nguyên tòa lâu đài cổ và xây tòa nhà này ở bên cạnh. Lịch sử rất có giá trị, và những ngôi nhà có tầm vóc lịch sử thực sự phải gìn giữ, như Nessie luôn nói, nhưng tôi phải thú nhận là tôi thích những tiện nghi của cuộc sống hiện đại hơn.”
“Ah,” Con nói khi Elliott sắp kéo anh ta ra gần cửa sổ, nơi anh định nói chuyện riêng với anh ta, “khay trà đây rồi. Hãy đặt nó ở chỗ cũ ấy, Mrs. Forsythe. Có lẽ Miss Huxtable rất thạo việc rót trà.”
Nhưng rồi anh ta mỉm cười một cách tội nghiệp và cúi đầu với cô.
“Thứ lỗi cho tôi,” anh ta nói. “Là chị cả của bá tước Merton, thì cô chính là chủ nhân ở đây, em họ, và không cần sự cho phép của tôi mới được rót trà. Xin cứ bắt đầu đi.”
Cô hơi nghiêng đầu với anh ta rồi ngồi xuống sau khay trà. Mrs. Dew đến đó với cô để sắp những chiếc tách và đĩa nhỏ lót chén cùng những cái đĩa cầu kì. George, ngấm ngầm thấu hiểu với Elliott, kéo Merton và người chị còn lại của cậu tới chỗ lò sưởi ốp đá cẩm thạch, nơi họ hơ những bàn tay chào đón sự ấm áp của ngọn lửa.
Elliott tản bộ về phía cửa sổ, gần như ép Con đi cùng anh. Anh sẽ không nói toạc ra ý mình cho đến khi họ ở ngoài tầm nghe của những người khác.
“Thật là khiếm nhã,” anh nói, giữ giọng hạ thấp.
“Gạt sang bên chí hướng của mình để ở lại đây chào đón những người em họ của mình và giúp họ cảm thấy như ở nhà ư?” Con nói, giả vờ ngạc nhiên. “Tôi sẽ gọi đó là lòng tốt tuyệt vời. Tôi tự hào về tính không ích kỉ và sự chu đáo của mình.”
“Cậu đã chào mừng và tiếp đón họ rồi,” Elliott nói cụt lủn. “Giờ cậu có thể đi.”
“Bây giờ?” Lông mày Con nhướng lên. “Ngay lúc này ư? Không phải có hơi đột ngột, hơi thô lỗ sao? Tôi lấy làm lạ vì anh lại nói một điều như thế, Elliott, gần đây anh biến thành con người thật khắt khe. Anh rất có nguy cơ trở thành một ông già khô khan cứng nhắc đấy, có biết không. Nó khiến người khác thấy hơi rùng mình.”
“Tôi sẽ không đấu khẩu với cậu,” Elliott nói. “Tôi muốn cậu đi cho.”
“Xin thứ lỗi,” Con nhìn anh với vẻ cau mày bối rối - và ánh mắt giễu cợt. “Nhưng ý muốn của anh là mệnh lệnh ở Warren Hall à? Đúng hơn chúng là quyền của Merton, em con chú họ của tôi chứ?”
“Nó là một thằng bé,” Elliott nói giữa hàm răng nghiến chặt. “Và dễ bị tác động. Và tôi là người bảo hộ chính thức của cậu ta. Cậu đã hăm dọa một đứa trẻ và tôi chẳng làm được gì nhiều về chuyện đó - thằng bé là em cậu và nằm trong sự điều khiển của cậu. Chuyện đó sẽ không xảy ra với cậu bé này.”
“Hăm dọa.” Trong một thoáng nét chế nhạo biến mất và vẻ gì đó gần như đáng sợ lóe lên trong mắt Con. “Tôi hăm dọa Jon.” Và rồi anh phục hồi lại. “Mà tất nhiên tôi đã làm thế, và thật dễ dàng. Thằng bé không có tất cả trí thông minh bên người đúng không? Hoặc nếu có, thì ít nhiều trong số chúng lại ẩn náu sau cái nơi mà thằng bé có thể che chở cho bản thân khỏi sự tác động nguy hại của tôi. À, Mrs. Dew - một cái tên đẹp. Cô mang trà tới đúng lúc tôi khát khô.”
Nụ cười quyến rũ của anh ta trở lại vị trí cũ.
Cô mang tới hai tách trà. Elliott nhận tách còn lại và hơi nghiêng đầu cảm ơn.
“Mrs. Dew,” Con nói. “Nhưng Mr. Dew không đi cùng cô sao?”
“Tôi là góa phụ,” cô nói với anh ta. “Chồng tôi đã mất được một năm rưỡi.”
“À,” Con nói. “Vậy mà cô còn quá trẻ. Tôi rất tiếc. Thật khó khăn khi mất một người yêu thương - nhất là khi người đó thân thiết như con tim của mình.”
“Rất khó khăn,” cô đồng ý. “Rất khó khăn. Tôi đến đây để sống với Stephen và các chị em gái của mình. Anh sẽ ở đâu, Mr. Huxtable? Ở đây ư?”
“Tôi sẽ tìm một nơi nào đó để ngả mái đầu mệt mỏi của mình sau khi rời khỏi đây, ma’am,” Con nói. “Cô không phải lo lắng cho tôi.”
“Tôi chắc anh sẽ làm thế,” cô nói. “Không phải tôi lo lắng về điều đó. Nhưng đâu cần phải vội vã, thật đấy. Ngôi nhà này đủ lớn cho tất cả chúng ta, và nó là nhà của anh. Và chúng tôi phải làm quen với nó một cách đúng đắn. Mối hận thù xa xưa trong gia đình đã làm chúng ta xa cách quá lâu. Để tôi đem cho anh một món gì nhé? Cả ngài nữa, đức ngài Lyngate?”
Có cái gì đó trong giọng nói và trong mắt cô ta mách bảo Elliott rằng cô ta đã nghe lỏm được ít nhất một phần cuộc trò chuyện giữa anh với Con. Và, như thường lệ cô ta nhảy ngay tới kết luận, cô ta đang bực mình với anh.
Merton bước tới tham gia cùng bọn họ khi cô ta đi khỏi, hiển nhiên quá bồn chồn để ở mãi bên lò sưởi.
“Tôi thấy,” cậu nói, ngó ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sáng bừng, xúc động, “Từ trên đây có một tầm nhìn tuyệt diệu phải không?”
“Tôi tin đây hẳn là một nơi quan sát rất tốt,” Con nói. “Chính nó đã thúc đẩy cha tôi xây ngôi nhà mới trên đúng diện tích tòa nhà cũ.”
Cửa sổ quay về phía nam. Từ đây người ta có thể nhìn thấy hết khoảng sân và những khu vườn cân đối bên dưới và vượt qua vùng đất xanh ngút ngàn trong sự xen kẽ - những bãi cỏ và rừng cây và hồ nước - tới những cánh đồng như một miếng vải vá nhiều màu của các nông trại.
“Có thể,” Merton nói, “anh sẽ cưỡi ngựa cùng tôi ngày mai được không, anh họ, và chỉ cho tôi mọi thứ.”
“Và cả ngôi nhà nữa,” Katherine thêm vào. Cô tới nhập bọn với em trai. “Anh sẽ chỉ nó cho chúng tôi và miêu tả tất cả những báu vật của nó nhé? Hẳn anh biết chúng rất rõ.”
“Đó là vinh dự của tôi,” Con nói. “Bất kì điều gì làm em họ tôi vui lòng. Những cuộc cãi lộn trong gia đình mới kinh khủng làm sao, như chị gái cậu vừa mới nhận xét.” Đôi mắt anh chĩa vào Elliott, và một bên lông mày nhướng lên chế nhạo. “Chúng thường chẳng có ý nghĩa gì đáng kể và có thể kéo lê sang nhiều thế hệ, tước đi sự hiểu biết giữa anh em họ và anh em con chú con bác họ với nhau.”
Trộm cắp và đàng điếm mà là không đáng kể? Ánh mắt Elliott không lay động cho đến khi Con phải nhìn sang nơi nào đó trong vườn mà Katherine đang chỉ.
Mrs. Dew đang đứng cạnh khay trà, cầm trên tay một đĩa bánh, trò chuyện với chị gái và George. Cô mỉm cười trước câu gì đó George nói và quay ra hướng cửa sổ với chiếc đĩa. Đôi mắt vẫn đang cười của cô gặp mắt Elliott, và anh nhìn trả lại cô, đôi môi mím chặt.
Tại sao anh thấy mình nhìn cô ta thường xuyên hơn nhìn chị và em gái cô ta? Rốt cuộc hai người đó ưa nhìn hơn cô ta cơ mà. Mặc dù chẳng có sự thân thiện nào trong cách nhìn của anh cả. Lúc nào anh cũng bị cô ta làm cho tức giận.
Anh mong ước, như anh đã ước đến một tá lần từ lúc rời khỏi Throckbridge, rằng cô ta sẽ ở lại phía sau. Anh có một cảm giác không thoải mái, lúc anh ở đó, rằng cô ta đích thực sẽ là một cái gai dai dẳng bên người anh.
Cô ta sẽ tranh thủ tình bạn của Con, anh ngờ như thế, chỉ để chọc tức anh.