FOG [Điện Cạnh]

Chương 117



FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 117
Beta: Sunny

Bởi vì vấn đề tài chính với ông chủ ban đầu, không ít tuyển thủ bị xem thành công cụ kiếm tiền, gặp phải ông chủ bụng dạ độc ác, tuyển thủ bị bán đến khu thi đấu xa xôi cũng rất nhiều.
Thế nhưng trong những tuyển thủ xa xứ ăn nhờ ở đậu tại nước ngoài, có thể dạy dỗ ra một Whisper như vậy, thật sự là có một không hai.
Thần Hoả nhớ tới một đoạn chuyện xưa, không nhịn được thổn thức, "Có một chuyện rất ngu, lúc bọn tôi vừa qua bên này, chưa tới một tuần thì phải? Tiếp theo phải chụp ảnh tuyên truyền mùa giải mới, vốn là chuyện rất bình thường, mà tên quản lý lúc đó của bọn tôi mẹ nó như bị ôn dịch, đã chụp gần xong chuẩn bị kết thúc, anh ta một hai phải đòi chụp cái gì đó vui một chút, bảo bọn tôi chụp giải trí cho fan xem, cậu biết bắt bọn tôi chụp cái gì không?"
Puppy thở dài, "...Tai mèo, còn là loại cực kì đáng yêu."
Thời Lạc: "..."
Lão Kiều với Chu Hoả cùng sặc một cái.
"Tôi mẹ nó hoài nghi anh ta là bị mèo tinh cào! Bắt bọn tôi đeo tai mèo, sau đó còn làm những tư thế này..." Thần Hoả khoa tay múa chân diễn tả, tự mình nôn một tiếng, "Phắc, nhớ tới lại mắc ói, bắt bọn tôi đứng một hàng, đeo tai mèo giơ nắm tay mèo tỏ vẻ dễ thương."
Puppy không đành lòng nhớ lại, một tay che mặt, "Má nó, nghìn trùng cách trở, làm công nước ngoài, đúng là tội gì cũng phải chịu."
Chu Hoả muốn cười lại cảm thấy đau lòng, vội hỏi, "Các cậu có chụp không? Có ảnh không? Là...Mấy tấm tai mèo đó..."
Thần Hoả bất đắc dĩ nói, "Không phải tôi kỳ thị tai mèo, anh muốn thì bây giờ lấy một cái đến cho tôi, tôi cho anh chụp, cậu bảo tôi học tiếng mèo kêu cũng được, tôi tự nguyện! Không phải là chọc cho fan vui sao? Chỉ cần tâm tình tôi tốt, mẹ nó bảo tôi múa cho anh xem cũng chẳng sao, thế nhưng tình hình lúc đó thế nào? Ba anh em bọn tôi, sắc mặt người này còn kém hơn người kia, giống y như vợ vừa chết, lúc đó Dư Thúy cũng sắp trầm cảm đến nơi...Anh muốn bọn tôi kinh doanh, cũng phải phân chia tiến hành đúng lúc đúng thời điểm chứ? Tôi lúc đó cả ngày phải lo lắng bình phun trong nước đào mộ tổ tiên nhà tôi lên, còn tâm tình đâu mà học tiếng mèo kêu cho anh?"
Thời Lạc không nhịn được hỏi tới cùng, "Rốt cuộc là có chụp hay không?"
"Từ từ nghe tôi nói đã." Thần Hoả đổi tư thế ngồi, chầm chậm kể, "Lúc đấy, tại studio, cũng gần gần như bây giờ, ba người bọn tôi ngồi như vầy...Mấy cái tai mèo đặt trên bàn, không ai để ý đến quản lý, giằng co, sau đó quản lý Thánh Kiếm đương nhiên đến gây phiền phức cho Dư Thúy trước, anh ta hỏi Dư Thúy..."
Thần Hoả nhìn Puppy, "Cậu học theo anh ta, quản lý đó."
Puppy ngồi bệnh cạnh tiếp lời, đè cổ họng, "Whisper, biết không phối hợp với hoạt động bình thường của câu lạc bộ, phải bị phạt bao nhiêu tiền không?"
Puppy thận trọng giơ lên 5 ngón tay, vẻ mặt kiêu căng, "5000 euro đấy nhé."
Puppy nhìn Dư Thúy, "Đến lượt cậu, lúc đó cậu nói thế nào, biểu diễn chút đi."
Dư Thúy nhìn Thời Lạc một cái, bất đắc dĩ, "Các cậu đây là thói xấu gì? Mấy chuyện rách này mẹ nó có dư vị gì hay ho đâu?"
"Nhanh lên!" Thần Hoả đã diễn nửa ngày, đang chờ Dư Thúy đến kết chuyện, "Cậu tới kết thúc buổi diễn đi, chúng ta sắp huấn luyện rồi!"
Thời Lạc khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn chằm chằm Dư Thúy.
Dư Thúy không còn cách nào.
Dư Thúy nhấc tay trái trống trơn lên, làm động tác giống như đang chỉnh đồng hồ.
Dư Thúy nắm không khí, nhẹ giọng nói, "Biết cái đồng hồ này giá bao nhiêu không?"
Dư Thúy hơi buồn cười, cố nhịn lại, tiếp tục nói, "Năm trăm ngàn Euro..."
"Phụt!" Chu Hoả không nhịn được, nắm chặt ống tay áo lão Kiều, trầm giọng cười, "Sao cậu lại có một khoảng thời gian đáng khinh như thế."
Thời Lạc còn đang nhìn, Dư Thúy biết bạn trai nhỏ sợ nhất là mình chịu nhục chịu thiệt, chỉ có thể đè lại trận ngượng ngùng hiếm thấy xuống, diễn lại y như tình hình năm đó, "Trước khi ký hợp đồng, tốt nhất là tìm hiểu tình huống gia đình tôi thử xem, tôi..."
Dư Thúy bị bệnh trung nhị năm đó của mình làm tê cả da đầu, ngồi trở lại ghế chơi game, mắng một câu thô tục, "Mẹ nó ai bắt đầu thế? Có bệnh không, huấn luyện!"
Thời Lạc tưởng tượng hình ảnh đó, cố nén cười, cũng ngồi về vị trí của mình.
Một bước nhạc đệm nhỏ ở nước ngoài, trong nước bởi vì lệch múi giờ, trèo tường cùng đủ các loại nguyên nhân nên trong thời gian ngắn còn chưa biết những chuyện xảy ra ở Đức, mọi người trong nước còn đang chú ý đến NSN, thi đấu vòng bảng NSN thua một ván, tinh thần chiến đấu của toàn thể hơi giảm sút, mọi người đương nhiên bỏ qua bọn họ, trong hai ngày bảng A nghỉ ngơi độ thảo luận về NSN vẫn luôn ở mức cao không hề giảm xuống.
"NSN chống chọi có vẻ hơi khó khăn."
Chỉ cần không liên quan đến nội dung game, một mình Chu Hoả có thể đảm đương công việc bằng hẳn ba người.
Ngày hôm sau, trước thi đấu vòng bảng lượt 2 một ngày, Chu Hoả vừa liên lạc với các khu thi đấu trong liên minh tình nguyện đánh thi đấu luyện tập với Free sắp xếp thời gian biểu hợp lý, vừa tranh thủ dùng một cái điện thoại khác gọi điện đặt đồ ăn Trung Quốc cho mọi người, còn vừa có thể dùng cái máy tính bảng còn lại lướt diễn đàn thể thao điện tử nắm bắt chiều gió dư luận.
Ngày hôm đó mấy người Free đã đánh thi đấu luyện tập liên tục 8 tiếng, lại vừa ăn cơm vừa xem lại mấy sai lầm trong thi đấu luyện tập, thấy mọi người cuối cùng cũng nghỉ, Chu Hoả vừa thao tác ba kiểu, vừa không quên nhiều chuyện với các thành viên, "Mấy huấn luyện viên trong nước phân tích, có một trận lúc trước NSN thắng một phần là do may mắn, phía đối thủ phạm sai lầm rất lớn, vòng thứ hai nếu như bọn họ không thể phát huy trong thời gian dài và thêm vào vận may, rất có thể không qua được vòng bảng."
Chu Hoả lo lắng vô cùng, "Nếu bọn họ không thể vào vòng sau, chúng ta có thể sẽ thành hy vọng cuối cùng của thôn, lúc đó áp lực chắc chắn càng lớn hơn, ài...Lúc các cậu đánh thi đấu luyện tập với bọn Cố Càn cảm thấy thế nào? Bọn họ có ổn không?"
Thời Lạc lắc đầu một cái, "Không có ai có thể nói là vững vàng, thực lực là một mặt, phát huy được hay không là một mặt khác...Tình huống trên sân thi đấu kiểu nào cũng có, vẫn phải xem thực chiến thế nào."
Thần Hoả suy nghĩ một lát cũng nhíu mày, chậm rãi nói, "Trình độ phát huy trên sân thi đấu không giống nhau, khó nói, có kiểu người lên sân sẽ vô cùng hăng hái, chẳng hạn như..."
Thần Hoả vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Thời Lạc cướp tận ba cái MVP, lạnh lùng nói, "Chẳng hạn như Thời thần, lúc thi đấu dễ vượt xa phát huy ngày thường, năm đó đánh chuyên nghiệp trận đầu tiên cũng lấy được MVP, bây giờ lần đầu tiên vào thi đấu thế giới, còn lấy tận ba cái."
"Chỉ cần cậu phạm ít sai lầm, thuận lợi không buông thả khó khăn không từ bỏ, MVP sẽ là của cậu." Lão Kiều chầm chậm nói, "Vòng bảng đánh với đội yếu Dư Thúy căn bản không thể phát huy, cho cậu cơ hội...Cậu còn không dùng được."
Thần Hoả tự biết mình thần kinh, nhún vai không nói gì.
"Nghỉ ngơi đi." Đã 9 giờ tối, Puppy chậm rãi xoay người, "Ngày mai thi đấu vòng bảng lượt 2, vững vàng vào vòng trong rồi nói, cố lên các anh em."
Ba người còn lại không ai thèm để ý, tự Puppy đứng dậy nhấc áo khoác về phòng mình trước.
Vì để cho tuyển thủ huấn luyện tốt hơn, Chu Hoả uyển chuyển từ chối khách sạn cách sân thi đấu 5 km do phía ban tổ chức cung cấp, chiến đội nhà mình tự bỏ tiền thuê một phòng hội nghị nhỏ tại khách sạn làm thành phòng huấn luyện, số tiền thuê mỗi ngày cực kì doạ người, nhưng tốt ở chỗ mọi người không phải đi lại nhiều, mỗi ngày huấn luyện xong là có thể về luôn phòng của mình, không khác với căn cứ trong nước.
Mỗi ngày lão Kiều bước vào cái phòng huấn luyện tạm thời này lại cảm thấy nhức nhối, Dư Thúy hoàn toàn không quan tâm, chính Dư Thúy là người bày mưu đặt kế cho Chu Hoả thuê phòng hội nghị ở khách sạn.
Tốn nhiều tiền cũng không sao, thuận tiện là được.
Hôm đó kết thúc huấn luyện, lão Kiều đau lòng nhìn máy tính thuê đặt khắp phòng, "Toàn là tiền..."
"Ái chà, đừng lầm bầm nữa, Dư tra nam có tiền." Đầy mặt Chu Hoả bày ra vẻ không sao cả, "Đám thiếu gia này sao có thể chịu được theo cậu đến quán Internet?"
Thần Hoả cũng đứng dậy trở về phòng, Chu Hoả nhìn Dư Thúy Thời Lạc, giục, "Còn chưa đi?"
Dư Thúy đứng dậy, Thời Lạc tinh lực dồi dào chưa chê mệt, vẫn ở chỗ cũ xem lại video thi đấu, không thèm ngẩng đầu lên nói, "Em xem thêm 2 tiếng nữa, hai người đi trước đi."
Chu Hoả cau mày, "Đã đánh liên tục mấy tiếng rồi? Còn thêm 2 tiếng? Cậu không muốn sống nữa hả?"
Thời Lạc mang tai nghe lên, xem như không nghe thấy, Chu Hoả thấy mình không gọi nổi Thời Lạc, không nhịn được oán trách Dư Thúy, "Đội trưởng! Đừng có đứng nhìn nữa, Tay Đột Kích của chúng ta sắp vất vả chết rồi! Bảo cậu ấy về đi!"
Dư tra nam mặt không cảm xúc nhìn Chu Hoả, hỏi ngược lại, "Mấy người không đi, tôi bảo em ấy kiểu gì?"
Dư Thúy đặt trọng âm ở ngay chữ "Bảo", Chu Hoả ngớ người một lát lòng cũng sáng ra, vỗ ót một cái, cười kéo lão Kiều đi.
Trong phòng hội nghị nhỏ chỉ còn lại hai người.
Thời Lạc nhìn chằm chằm màn hình, mở tốc độ gấp đôi xem video thi đấu, ngón cái không ngừng gõ phím cách trên bàn phím tạm dừng xem kỹ chi tiết.
Trong dư quang, Thời Lạc nhìn thấy Dư Thúy đi tới cửa phòng hội nghị, khóa trái.
Thời Lạc bất đắc dĩ nở nụ cười, không biết phải nói gì, hắn...Lần này thật sự không có tâm cơ, cố ý làm cho Dư Thúy ở lại cùng mình.
Thật sự chỉ là muốn xem lại video thi đấu mà thôi.
Dư Thúy đi đến bên người Thời Lạc, ngồi thẳng lên bên trái bàn Thời Lạc, sau đó chân dài hơi cử động, dùng đầu gối đụng vào cánh tay Thời Lạc.
Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy.
Đang là trời đông giá rét, nhưng trong khách sạn nhiệt độ lại rất cao, trên người Dư Thúy chỉ mặc một cái áo tay ngắn, ở dưới mặc quần thể thao, vừa nãy phải ra khỏi phòng hội nghị, trên người mặc một cái áo phao dài rộng thùng thình, phong cách đúng chuẩn thiếu niên nghiện mạng___tí nữa đi về hành lang không lạnh, về phòng cởi một cái là có thể lên giường ngủ ngay lập tức.
Ăn mặc không ra ngô ra khoai, thế mà phối hợp với gương mặt ngày cùng vóc người này, ngồi xuống bàn của mình, Thời Lạc vẫn không có tâm tư mà xem lại video thi đấu.
Thời Lạc kéo tai trên đầu xuống cổ.
Dư tra nam lại dùng đầu gối đụng Thời Lạc một cái, "Về phòng đi...Cùng ngủ."
Đôi tai trắng nõn của Thời Lạc hơi đỏ lên.
Thời Lạc đẩy bàn để ghế chơi game của mình cách Dư Thúy xa một chút, lắc đầu một cái, "Em về cũng không ngủ được..."
Dư Thúy tăng giá, "Ôm em ngủ."
Khóe miệng Thời Lạc không khống chế được cong lên.
Dư Thúy tiếp tục tăng giá, "Ôm em ngủ, kể chuyện cũ cho em nghe dỗ em ngủ."
Thời Lạc cúi đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Ngày mai thi đấu em chắc chắn sẽ không có vấn đề, em..."
"Nếu kể chuyện cũ cho em nghe mà em vẫn không ngủ được, thì hát một bài cho em." Trong mắt Dư Thúy chứa ý cười, "Từng nghe anh hát chưa? Cũng được, không khó nghe."
Cái cám dỗ này quá hấp dẫn người khác...Nói tới đây, Thời Lạc không có cách nào tiếp tục xem video thi đấu nữa, mà vẫn không nhịn được đấu tranh một câu, "Em thật sự không phải cố ý làm nũng với anh, em chỉ là..."
"Chỉ là muốn có thể phát huy tốt hơn một chút, càng tốt hơn một chút, tốt hơn..." Dư Thúy ngắt lời Thời Lạc, thấp giọng hỏi, "Chuyện Thánh Kiếm, vẫn khiến em chịu ảnh hưởng, có phải không?"
Thời Lạc dừng lại, biết không gạt được Dư Thúy, thản nhiên, "Ừm, bọn họ rất thông minh, biết trong lòng em đau ở chỗ nào...Cố ý đâm vào đó, mà anh yên tâm, em sẽ không biểu hiện ra, không để bọn họ nhằm vào em."
Dư Thúy yên lặng nhìn Thời Lạc.
Trở về nơi cũ, trong lòng Dư Thúy Thần Hoả và Puppy ít nhiều đều có hơi thổn thức.
Có điều mọi người đều là tuyển thủ lâu năm, sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, ngày ấy Thời Lạc xem Thánh Kiếm phỏng vấn, ba người bọn họ nói đùa, cũng là đang điều hoà cảm xúc cho nhau.
Đều đã qua rồi.
Ngày hôm đó Dư Thúy có thể phối hợp như vậy, kiên trì khoe khoang hành động ngu ngốc năm 19 tuổi của mình, cũng là muốn dỗ Thời Lạc, muốn Thời Lạc có thể quên đi, để Thời Lạc cảm thấy mình năm đó cũng không khổ sở đến thế.
Nhưng bây giờ xem ra...
Dư Thúy yên lặng chốc lát, cúi đầu nhìn Thời Lạc, đột nhiên nở nụ cười, "Đau lòng anh của em?"
Vẻ mặt Thời Lạc không được thoải mái, kéo tai nghe xuống.
Thời Lạc trầm mặc nửa phút, đôi mắt đột ngột đỏ lên.
Thời Lạc buồn bực nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhịn được chửi mình, "Phắc...Mày khóc cái rắm."
Thời Lạc muốn đứng dậy đi rửa mặt, mà chưa kịp cử động, Dư Thúy đã một tay nắm lấy tay ghế chơi game của Thời Lạc, kéo Thời Lạc qua.
Thời Lạc hít sâu mấy lần, vẫn tựa đầu vào trong lồng ngực Dư Thúy.
Áo T-shirt vải dệt mềm mại ấm áp của Dư Thúy dịu dàng thu hết nước mắt của Thời Lạc vào, Thời Lạc chôn mặt thật sâu vào người Dư Thúy, vai hơi run run.
"Em thật sự..." Thời Lạc liều mạng đè cơn nghẹn ngào trong cổ họng xuống, "Anh à, em thật sự là, hận chết..."
Dư Thúy cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Thời Lạc, giọng nói mềm nhẹ, "Anh biết."
Dư Thúy thấp giọng nói, "Trong lòng em vẫn luôn tức giận, không phát tiết ra...Anh biết, bỏ qua không được muốn khóc thì cứ khóc, ở đây cũng không có ai..."
"Em..." Thời Lạc nắm chặt tay áo Dư Thúy, giọng phát khàn, "Em biết anh là người sẽ không chịu thiệt, em cũng biết hai năm kia anh ở trong tay bọn họ chắc chắn không chịu nhiều oan ức, nhưng em..."
Thời Lạc nhịn hai ngày, vẫn nhịn không nổi nữa, nước mắt rơi xuống, "Em hận chết, em phắc chết bọn họ...Dựa vào đâu cơ chứ? !"
"Tuổi còn nhỏ." Dư Thúy nhẹ nhàng búng trán Thời Lạc một cái, "Sao lại mắng người bẩn như thế."
Tay Thời Lạc ôm eo Dư Thúy, ôm thật chặt.
Thời Lạc đau lòng.
Đau lòng anh của mình, đau lòng đội trưởng của mình, đau lòng bạn trai của mình.
Đau lòng Whisper tốt như vậy, thế mà lại gặp phải loại chuyện rách này, miễn cưỡng phí thời gian ở cái chỗ chết tiệt này hai năm.
Đầu mùa giải vừa vào Free, Dư Thúy từng nói với Thời Lạc, lúc mới vừa đến Đức, Dư Thúy không thích nói chuyện không thích ra ngoài, cho nên tóc không tự giác để quá dài, giọng điệu rất hời hợt.
Lúc này nghĩ lại tình trạng năm đó của Dư Thúy, Thời Lạc đau lòng đến mức lồng ngực muốn nổ tung.
Dư Thúy của năm đó, cũng là một tiểu thiếu gia ngàn người nâng vạn người đau.
Dư Thúy vuốt vuốt tóc Thời Lạc, để Thời Lạc mặc sức nghẹn ngào trong lồng ngực mình.
Dù sao vẫn phải phát tiết ra ngoài.
Mà Dư Thúy vẫn không nhịn được muốn trêu Thời Lạc, Dư Thúy chờ Thời Lạc khóc thêm một lát, chơi xấu kéo cái áo khoác rộng thùng thình của mình ra, bọc kín Thời Lạc lại, sau đó khẽ cười hỏi, "Có ngộp không?"
Mới ban đầu còn không sao, thêm một lúc đương nhiên là ngộp, Thời Lạc khóc thút thít, ngồi đành hoàng lại, có hơi ngại mất mặt, không muốn ngẩng đầu nhìn Dư Thúy.
Dư Thúy vẫn còn muốn hỏi tới cùng, "Khóc đủ chưa? Phát tiết hết một lần, để sau này Thánh Kiếm có đâm chọc cái gì, cũng không nổi giận nữa."
Thời Lạc dùng cổ tay lau nước mắt, "Đủ rồi."
Dư Thúy lại hỏi, "Sẽ không để ý đến bọn họ nữa chứ?"
Thời Lạc lau mặt.
Không thèm để ý? Sao có thể.
Mối thù đã kết, Thời Lạc chưa bao giờ là người dễ bỏ qua.
Việc này cần một dấu chấm hết.
Nhưng Thời Lạc chắc chắn mình sẽ không mất mặt như vậy nữa, sẽ không bị Thánh Kiếm chọc tức đến mức phát khóc, cho nên gật đầu, "Ừm."
Sợ Dư Thúy thi đấu còn phải lo lắng cho mình, Thời Lạc hắng giọng một cái, không quên nhắc nhở, "Anh vừa mới nói...Muốn vừa ôm em, vừa kể chuyện xưa, hát cho em nghe...Dỗ em ngủ."
Thời Lạc rút mấy tờ khăn giấy qua xoa xoa mũi, buồn bực nói, "Còn tính không?"
Dư Thúy mỉm cười, "Tính, đi thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.