FOG [Điện Cạnh]

Chương 122



FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 122
Beta: Sunny

Đóng phát sóng trực tiếp, Puppy bỗng thấy xót xa cho thân mình, "Tôi không có bạn trai, cho nên ngày đông chỉ đáng uống nước lạnh? Mẹ nó tôi cũng muốn có một bạn trai ngày đông ôm nước nóng vào ngực cho tôi mà!"
Dư Thúy ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Puppy thật sự đã đóng phát sóng trực tiếp rồi mới nói, "Hôm nay không biết em ấy mang nước nóng cho tôi, nếu biết chắc chắn không để cho lấy."
"Sau khi đến sân thi đấu, tôi phải đi làm thủ tục ký tên, lúc về em ấy ngồi ở trước cửa sổ, gọi tôi tới, bảo có đồ tốt cho tôi xem."
Lúc buổi trưa, Thời Lạc mặc áo khoác dày ngồi trước cửa sổ, mặt mang theo ý cười thần bí, khóe miệng cong lên, gọi Dư Thúy tới, bảo Dư Thúy mở áo khoác mình ra nhìn.
Dư Thúy lúc đó nở nụ cười, liếc nhìn hai phía, "Cục cưng, chuyện này...Trường hợp không đúng lắm thì phải?"
Thời Lạc cứng lại, không còn cách nào, chỉ có thể mở áo khoác mình ra, nhấc vạt áo lông lên, lấy ra một bình đầy nước nóng đưa cho Dư Thúy.
Dù đã quen biết Thời Lạc lâu như vậy, Dư Thúy nhìn ánh mắt sáng long lanh của Thời Lạc, trong phút chốc cũng không thể thốt nên lời.
Trong mắt bạn trai nhỏ chỉ có dáng vẻ của mình...Quá chết người.
Dư Thúy chỉ chỉ chỗ ngực bụng mình, "Một khoảng lớn ở đây...Đều bị nóng đỏ hết cả lên, ở sân thi đấu tôi hỏi em ấy có đau hay không, em ấy bảo không có cảm giác gì...Lúc vừa về khách sạn tôi đi vào phòng em ấy, thật không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn xem có nghiêm trọng hay không, có cần mua thuốc hay không, em ấy không cho tôi xem, bảo tôi đừng đùa giỡn lưu manh, tôi mới ấn em ấy lên cửa kiên quyết vén lên..."
Puppy nhe răng, "Ngừng! Đừng nói xiên qua chuyện bậy bạ muốn mà còn ngại của hai cậu, không tò mò, nói kết quả, có bị bỏng không?"
Dư Thúy cười nhạo, thuận theo khẽ nhíu mày nói, "Xem như là không bỏng, không nhìn kỹ thì không sao, nhìn kỹ lại thấy hơi đỏ."
"Vậy là không sao." Puppy chua chát nói, "Phải quý trọng đấy, tuổi còn nhỏ đã làm được chuyện thế này, bây giờ cho tôi nói chuyện yêu đương tôi cũng không thể không muốn sống như vậy, đưa người đẹp đến cho tôi cũng không liều mạng được đến thế...Cùng lắm thì buổi trưa không uống nước, đâu thể khát chết được."
"Khát không chết." Dư Thúy cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, "Nhưng có thể chua chết cậu...Thuận tiện giải thích một câu, cái áo khoác kia đúng thật là mua cho Thời Lạc, trước khi đi tôi đã nói bên này còn lạnh hơn Thượng Hải, tốt nhất nên mua một cái áo khoác dài, mà Thời Lạc cảm thấy cái này quá dày, mặc không đẹp, không muốn mua...Tôi phải tự mua, biết ngay là em ấy cần đến..."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa." Thần Hoả cũng nghe không nổi nữa, cả người đầy mùi chua, "Cho hai chó độc thân trong đội một con đường sống có được không? Tôi thật sự không tò mò hai cậu ở chung thế nào đâu, thật đó!"
"Puppy tò mò mà." Dư Thúy thu lại thần thông, "Cả ngày lấy chuyện của hai bọn tôi làm chủ đề phát sóng trực tiếp, tôi tưởng là cậu ta muốn nghe."
Puppy nghiến răng, muốn tìm cái đệm dựa lưng đập Dư Thúy, không khéo Thời Lạc đã tắm rửa thay đồ xong đến phòng huấn luyện, Puppy đúng lúc thu tay lại, cấp tốc trở về trước vị trí máy của mình, làm bộ không xảy ra chuyện gì
Thời Lạc vẫn chưa biết gì, cả ngày chỉ thích cắm mặt trong phòng huấn luyện, cho Puppy thêm quá chừng không gian lộng hành, cống hiến bao nhiêu là lưu lượng cho phòng trực tiếp của Puppy.
Chỉ là một buổi tối nọ Thời Lạc lướt weibo trước lúc đi ngủ, không hiểu sao thu được rất nhiều câu bình luận không đầu không đuôi của fan: [ Thời nhãi con, tui cũng sợ uống nước lạnh, cậu có thể ôm nước nóng vào ngực cho tui không. ]
Thời Lạc quay đầu hỏi một người khác trong phòng, "Sao fan lại biết chuyện em mang nước nóng cho anh?"
"Anh không biết." Dư Thúy đứng trước đèn bàn, nghiêm túc đọc kỹ hướng dẫn sử dụng thuốc mỡ bôi vết bỏng mới nhờ nhân viên ở khách sạn mua hộ, giấy hướng dẫn sử dụng có cả tiếng Anh lẫn tiếng Đức, Dư Thúy đọc hết hai bản mới yên tâm, cầm thuốc mỡ quay đầu đi đến chỗ Thời Lạc, đưa cho Thời Lạc, "Bôi vào đi."
Thời Lạc không cầm, bất đắc dĩ nói, "Cũng đã hết rồi...Căn bản không bị bỏng, em không bôi đâu."
Dư Thúy rũ mắt nhìn Thời Lạc, một lát sau gật đầu, tự mình vặn thuốc mỡ ra, "Anh đến bôi...Không cần em tự cởi áo tự chạm vào thuốc, bôi xong em cũng không cần tự mình mặc đồ lại, thậm chí không ảnh hưởng em chơi điện thoại, có bôi không?"
Thời Lạc: "..."
Ba giây sau, Thời Lạc nghiêng mặt sang một bên, giọng không tự nhiên, "Bôi."
Dư Thúy mỉm cười, kéo tay áo lên, ngồi xuống bên người Thời Lạc, vừa cởi nút áo ngủ cho Thời Lạc vừa dùng giọng rất thấp nói, "...Thích anh chạm vào em?"
Thời Lạc không nói gì.
Đương nhiên thích lắm.
Sau khi đến Đức lịch trình mỗi ngày đều vô cùng gấp gáp, mỗi ngày không huấn luyện thì là tận dụng mọi thời gian xem lại video thi đấu, ngày nào bận quá hai người còn chẳng nói riêng với nhau được câu nào.
Dư tra nam đẹp trai như vậy tốt như vậy đi tới đi lui bên người cả ngày, lại bị ép ở chung với thân phận đồng đội, đúng là mài giũa cuộc đời.
Đánh thi đấu thế giới rất vui, nhưng ở cùng Dư Thúy cũng thật tốt.
Thời Lạc kê hai cái gối dựa vào đầu giường, cụp mắt nhìn Dư Thúy từng chút một cởi áo ngủ mình ra.
Nhìn Dư Thúy bóp thuốc mỡ ra tay của mình, xoa xoa hai tay, để thuốc mỡ tan ra trong lòng bàn tay.
Tay Dư Thúy rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Bàn tay Dư Thúy nhẹ nhàng đặt xuống ngực bụng Thời Lạc, Thời Lạc không chịu nổi hơi cử động.
Sau đó nghe thấy tiếng cười nhẹ của Dư Thúy.
Thời Lạc nhắm mắt lại, "Anh tuỳ ý...tuỳ ý bôi là được."
Dư Thúy không để ý tới Thời Lạc, vô cùng nghiêm túc, theo hướng dẫn sử dụng cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc mỡ lên, sau đó mới ung dung thong thả mặc áo ngủ lại cho Thời Lạc, "Được rồi, sáng tối bôi một lần, ngày mai ngủ dậy anh bôi cho em."
"Không được." Thời Lạc cầm thuốc mỡ qua, đỏ mặt thành thật nói, "Ngày mai em tự bôi, sáng sớm...Em không chịu nổi anh làm cái này."
...
Đêm đó hai người ngủ cùng một phòng, ngày hôm sau là bảng B thi đấu vào vòng trong, mọi người chỉ quan tâm đến kết quả, không quan tâm quá trình, cũng không có thời gian đi xem thi đấu.
Free dành riêng ra một ngày, dùng tròn một ngày đánh thi đấu luyện tập với NSN.
Hôm sau nữa là bảng C thi đấu vào vòng trong, NSN cần gấp một chiến đội mạnh đến đối chiến nâng cao cảm giác, mấy người Dư Thúy không nhiều lời, đồng ý từ mấy ngày trước, dành riêng một ngày phối hợp huấn luyện cho NSN.
Giữa lúc huấn luyện thi đấu, hai bên kết nối mic, Ngõa Ngõa nghe Dư Thúy nói ra vấn đề của mình một lúc thì cảm ơn không ngừng, Thời Lạc xem lại video thi đấu, cũng nói vài câu với Ngõa Ngõa.
Ngõa Ngõa có hơi áp lực, ngượng ngùng không dám nói với Dư Thúy, chỉ nói chuyện với Thời Lạc hai câu đã để lộ nội tình, "Thời thần...Oa, em áp lực lắm luôn! Đều là lần đầu tiên vào thi đấu thế giới, sao anh có thể ổn định như vậy?! Em xem video phỏng vấn của anh, trời ơi...Người này so với người kia càng muốn chết hơn, em không xứng được sống."
Ngoã Ngoã thật sự hơi căng thẳng, "Nếu thi đấu vòng bảng thất bại, em thật sự...Coi như có giải nghệ tạ tội, nói không chừng fan cũng không tha cho em."
"Không đến nỗi ấy." Thời Lạc cau mày nói, "Bảng của các cậu hơi nhiều đội mạnh, đây cũng hết cách, có điều...Tôi cảm thấy các cậu vào vòng trong không thành vấn đề."
"Không trách chia bảng, là do em vô dụng." Ngõa Ngõa phát điên, "Ván trước mất 1 điểm là lỗi của em, so với Trị Liệu Sư bên kia em cũng chỉ bằng đàn em người ta...Xong ván đó em thật sự cực kì muốn tìm chỗ nào đó chui xuống không ra ngoài nữa, tâm lý các anh tại sao đều vững vàng như vậy a a a a a a các anh không phải là người..."
Thời Lạc trầm mặc chốc lát, quay đầu nhìn về phía Thần Hỏa, "Nếu không anh đến an ủi một tí đi? Anh cũng tương đối nhiều sai lầm..."
Thần Hoả tàn nhẫn trừng mắt lườm Thời Lạc một cái, mình bỏ đi uống nước, Thời Lạc không còn cách nào, vuốt vuốt tai nghe, nhẹ giọng nói, "Thả lỏng đi, cậu tin tôi, các cậu vào vòng trong không thành vấn đề."
"Không biết anh có phát hiện một chuyện hay không." Ngõa Ngõa ha ha cười khổ, "Thêm hai ngày nữa, thi đấu vòng bảng vừa kết thúc, cơ chế bảo vệ khu thi đấu cũng kết thúc, anh...Biết em muốn nói gì không?"
Thời Lạc ngẩn ra, hiểu rõ ý Ngõa Ngõa.
Nếu rút thăm thi đấu vòng bảng gặp phải chiến đội cùng khu thi đấu, một chiến đội khác sẽ được dời sang tổ sau, căn cứ theo quy định sẽ không nội chiến.
Mà chỉ giới hạn ở giai đoạn thi đấu vòng bảng.
Vòng bảng vừa kết thúc, quy tắc thay đổi, rút thăm đổi thành cơ chế các chiến đội đứng đầu bảng không chạm mặt nhau.
Trước mắt bảng C có đội mạnh Bắc Mỹ chưa mất một điểm nào, NSN coi như có thể vào vòng trong, nhưng cũng chỉ có thể dùng hạng hai bảng mà vào.
Nói cách khác, tại tứ kết, khả năng Free và NSN chạm mặt sẽ rất lớn.
Thời Lạc khẽ hít vào một hơi.
Nếu như được lựa chọn, không ai muốn nội chiến.
Mặc kệ thắng thua, sẽ phải có chiến đội của khu thi đấu Trung Quốc chết tại tứ kết.
Ngõa Ngõa không chịu nổi, gào, "Nếu tứ kết em gặp phải các anh thì làm sao bây giờ a a a a a...Thời thần, an ủi em tí đi tâm lý em thật sự không ổn lắm đâuuuuu..."
Thời Lạc dở nhất là an ủi người khác, nghiêng đầu nhìn mấy người trong phòng huấn luyện, Thần Hỏa nhún nhún vai, nín nửa ngày mới nói, "Chuyện rút thăm tứ kết nghĩ thoáng chút đi, các cậu...Nói không chừng là không vào được, vậy thì không cần rút thăm nữa."
Thời Lạc: "...."
Ngõa Ngõa nghẹt thở.
Dư Thúy cầm miếng lót chuột đập lên đầu Thần Hỏa một cái, nghĩ một lúc mới nói, "Yên tâm, các cậu nhất định có thể vào vòng trong, nếu như vào ở hạng 2...Cũng không chắc chắn sẽ gặp phải bọn tôi, nghĩ thoáng một chút, khả năng cao hơn là các cậu gặp được Thánh Kiếm."
Ngõa Ngõa gào lên, "Thua bởi Thánh Kiếm còn không bằng thua các anh! ! ! Thua các anh còn có thể đưa các anh đến bán kết! Thua Thánh Kiếm....A a a a a bọn bình phun sẽ xé xác em ra mất..."
Giọng Cố Càn từ bên mic Ngõa Ngõa truyền tới: "Tìm đám kẻ ác không tim không phổi Free này an ủi, có phải cậu điên rồi không?"
Puppy đập bàn cười.
Thời Lạc bất đắc dĩ, từ bỏ tìm đồng đội trợ giúp, tự mình an ủi. "Trước sau đều chết, cậu sợ cái gì?"
Ngõa Ngõa xong đời, "Em không muốn chết! ! !"
"Vậy thì đừng thua." Giọng điệu Thời Lạc nghiêm túc lên mấy phần, "Ngày mai phấn chấn tinh thần lên, thắng, phải luôn thắng, không thắng sẽ chết, ngày hôm qua tôi đã mạnh miệng nói ra rồi, áp lực cũng không nhỏ, phải làm sao bây giờ? Chỉ có thắng thôi."
"Hai chúng ta đều là người mới, thua không thiệt thắng được lời, ít suy nghĩ những chuyện sau khi thua lại."
"Tôi thật không thấy cậu yếu hơn Trị Liệu Sư nào ở bảng C, thắng là xong việc, ngay mai duy trì hạng 2 tranh giành hạng 1, trở thành hạt giống số một vào vòng trong, vậy bán kết chúng ta lại gặp nhau sau, nếu số hai vào vòng trong..."
Thời Lạc dừng lại, nở nụ cười, "Vậy là cậu được lợi, các cậu có thể gặp được Thánh Kiếm trước, nhiều cơ hội tốt."
"Nhấn chết mấy người Thánh Kiếm tại tứ kết trước bọn tôi, không tốt sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.