FOG [Điện Cạnh]

Chương 30



Một tháng sau sinh nhật năm đó, Dư Thuý vẫn luôn không muốn nhớ lại.
Đúng là không chống đỡ tốt như vậy.
Ngày ấy Dư Thuý ở trên giường bệnh suy nghĩ, quyết định không nói với ba mẹ.
Năm đó rời nhà đến câu lạc bộ Đao Phong đã thề son sắt, nói đây là lựa chọn của chính mình, sau này dù có thế nào, sẽ không để ba mẹ phải thay mình dưỡng già khắc phục hậu quả, bây giờ trở về nhà đòi tiền, mất mặt chỉ là thứ yếu, đi đến bước này còn quan tâm gì đến mặt mũi hay không mặt mũi, nhưng ba mẹ của mình có thiếu nợ ai đâu?
Ba mẹ đều là phần tử tri thức, có một đứa con trai tuổi nhỏ bỏ học đã đủ xui xẻo mất mặt, bây giờ tại sao còn phải vì chiến đội của mình trả nợ? Tại sao còn phải vì đồng đội của mình trả nợ?
Càng khỏi nói ba mẹ say mê học thuật, những năm nay hai vợ chồng cũng không tích góp được bao nhiêu tiền, tiền để dành trong nhà thật ra từ thế hệ ông ngoại truyền lại, đời ông để lại cho gia đình con gái của mình, bây giờ đi đòi tiền, không khác nào cướp đoạt tiền dưỡng lão của hai vợ chồng...Dựa vào ba mẹ cũng không thể dựa vào như vậy, quá thiếu đạo đức.
Tai hoạ không liên quan đến ba mẹ, thiếu nợ ân tình là mình, vẫn là tự mình trả.
Sau khi quyết định không nói với ba mẹ, Dư Thuý nhìn bốn người quanh phòng bệnh, gian nan hít thở sâu, mấy đồng đội không thể che giấu được.
Qua hai ngày, Dư Thuý thoáng khôi phục lại chút tinh thần có thể xuống giường, tìm cơ hội một phòng một chỗ với lão Kiều, nói với hắn.
Dư Thuý nói dự phòng với lão Kiều trước, bất đắc dĩ, "Bác sĩ nói, tôi hiện tại không thể quá vui quá buồn, tâm tình không thể kịch liệt dữ dội không thể hoạt động tay chân, phiền anh chiếu cố bệnh nhân một chút, chúng ta có việc thì nói, đừng rạn nứt tình cảm, tôi thật sự rất muốn nhanh chóng xuất viện, có được không?"
Lão Kiều một mặt mờ mịt, "Xảy ra chuyện gì? Cậu nói."
Dư Thuý gật đầu, đứng dậy đóng cửa phòng bệnh lại.
Lão Kiều xem như là người tốt tính nhất gặp chuyện tỉnh táo nhất trong đội, bi phẫn vẫn không dám lên tiếng, uất ức cắn nát tấm trải giường hộ tống, ồn ào thiếu chút nữa Dư Thuý lại phát bệnh.
Nhưng dù sao vẫn làm yên lòng được.
Người thứ hai là Puppy.
Người chơi Tay Bắn Tỉa theo lý thuyết tính cách đều rất ổn định, mà Puppy so với lão Kiều còn khó hơn, Dư Thuý chỉ có thể tiếp tục dùng một cách giống lúc trước___
"Nếu có cách gì tôi chưa nghĩ tới, có thể nói với tôi, nếu như không có...Tuyệt đối đừng làm ầm lên, tôi có bệnh, tôi đau dạ dày, có việc thì nói, đừng bắt nạt người bệnh."
Dư Thuý đã xử lý đầy đủ chu toàn, Puppy giống như lão Kiều, có lòng không đủ sức, không nghĩ ra còn có thể làm thế nào, tức giận thiếu chút nữa đào bệnh viện cũng không dám kích thích Dư Thuý tái phát bệnh.
Có điều Puppy tận lực quyên góp 12,5 triệu chuyển đến tài khoản Dư Thuý, Dư Thuý cũng không khách khí với hắn.
Cùng ngày kia ngả bài với Puppy, lão Kiều bị Dư Thuý hạ lệnh cấm khẩu chịu khổ hoàn chỉnh ba ngày đột nhiên sốt cao đến 40 độ rưỡi, cũng bị đẩy tới bệnh viện.
Ngày đó Dư Thuý vừa vặn đang làm thủ tục xuất viện, vừa vặn nhường phòng bệnh của mình cho lão Kiều.
Dư Thuý nhìn gương mặt thiêu nóng đỏ bừng của lão Kiều suy nghĩ một hồi, quyết định mấy ngày sau lại thông báo cho Thần Hoả.
Về phần Thời Lạc.
Dư Thuý từ ngày tiến vào bệnh viện đã từ bỏ việc giấu Thời Lạc.
Có thể che giấu Thời Lạc coi như là một việc rất may mắn, nhiều ngày nhiều manh mối như vậy, cái gì nên đoán Thời Lạc cũng đã đoán ra, Dư Thuý tự biết không lừa được hắn, cũng lười khách khí với hắn.
Thời Lạc chỉ là có chút nghĩ không ra, hỏi Dư Thuý, "Anh bị anh ta bán, tại sao còn có thể bình thản thảo luận từng việc cụ thể với anh ta như vậy? Nếu giết người không phạm pháp, anh hẳn phải giết anh ta luôn chứ."
Dư Thuý hỏi ngược lại Thời Lạc, "Có ngày tôi bán đứng cậu, điều kiện ban đầu cũng là giết người không phạm pháp, cậu sẽ giết tôi sao?"
Thời Lạc không nói.
Cũng là ngày ấy, Thời Lạc thoáng hiểu Dư Thuý.
Hắn hiện tại hại mình là thật, hắn trước đây đối xử với mình tốt không giữ lại chút nào cũng là thật.
Rất nhiều chuyện một khi vướng vào tình cảm, sẽ không thể nói rõ được là đúng hay sai nữa.
Thời Lạc chấp nhận việc này, cảm thấy cũng rất tốt, sau chuyện này, Dư Thuý sẽ không nợ Quý Nham Hàn bất cứ cái gì nữa, chỉ là khi đó Thời Lạc không đoán được mình sẽ bị bỏ lại.
Cho dù Dư Thuý đã ám chỉ, "Tương lai dù tôi đi đến nơi nào, có lẽ cũng đã có Trị Liệu Sư dự bị khác."
"Vậy cũng quá tốt rồi." Thời Lạc vô cùng lạc quan, "Tôi mừng vì được nhàn rỗi, nếu không tôi làm trợ lý cho anh đi? Thế nào? Tôi có thể gấp quần áo thay anh, tôi chỉ biết gấp quần áo thôi."
Dư Thuý nhìn Thời Lạc, lúc đó tinh lực hắn không đủ, lo lắng Thời Lạc nhất thời kích động lại ký cái hợp đồng gì đó không thể khống chế với Quý Nham Hàn, cho nên chỉ xoa nhẹ đầu Thời Lạc một cái, không tiếp tục nhiều lời.
Thời Lạc mới trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp chưa tới một tháng, dưới sự che chở của FS, vẫn còn dám đi đánh nhau, dám trẻ con không lo sợ nói tôi mừng vì được nhàn rỗi.
Đơn thuần đáng yêu đến mức Dư Thuý cũng mềm lòng.
Dư Thuý lúc đó nghĩ, có thể kéo dài ngày nào hay ngày nấy.
Sau đó bọn họ cứ như vậy mang theo tâm sự riêng kéo dài tới chung kết, Dư Thuý với lão Kiều lần lượt tiến vào bệnh viện, trạng thái của cả đội rơi xuống đáy vực, FS không có gì bất ngờ chung kết thất bại, 2-3 đáng tiếc bại bởi chiến đội DDF, Dư Thuý nhận thất bại đầu tiên tại khu thi đấu trong nước sau ba năm qua.
Rất nhiều chuyện không thể che giấu nổi.
Lúc trước Quý Nham Hàn trong tối treo biển hành nghề năm người trong chiến đội, vài câu lạc bộ trong nước đều biết nội tình, mặc dù là cao tầng, nhưng vẫn luôn có bát quái lắm mồm, tiếng gió Dư Thuý phải chuyển đội vẫn bị truyền ra.
Kết nối với chung kết bại trận, chiều gió dư luận bắt đầu vi diệu lên.
Fan Dư Thuý đương nhiên là người đầu tiên đứng ra, thời gian đó sức chiến đấu của fan Dư Thuý mạnh mẽ vô cùng, bá đạo lại cường thế, đầu tiên quăng giấy chứng nhận nhập viện của Dư Thuý ra, chứng minh hôm bán kết Dư Thuý vì xuất huyết dạ dày phải nhập viện, một bệnh nhân xuất huyết dạ dày, chung kết có thể lên sân là tốt lắm rồi, ác chiến năm trận đánh hoàn chỉnh cả năm trận BO5, thắng thua là chuyện thường của tướng lĩnh, thua thì có làm sao? Chiến đội nhà ai chưa từng thua? Dựa vào cái gì chỉ có FS nhà bọn tôi không được?
Bình phun đương nhiên càng có chuyện để nói hơn, người khác thua thì được thôi, mà fan FS cả ngày thổi phồng Whisper là số một liên minh, tại sao thua không thể bị phun.
Sau đó video Dư Thuý ở chung kết và bán kết bị mấy người theo dõi game phân tích từng chỗ từng chỗ, ngày Dư Thuý ở bán kết tuy rằng cũng đau dạ dày quá sức, nhưng hắn đánh nhanh chóng vẫn không có sai lầm, so ra, thao tác năm trận chung kết có vẻ thô ráp hơn rất nhiều, càng khỏi phải nói ngày đó lão Kiều sai lầm nhiều đến kỳ lạ, ngược lại ảnh hướng tới Dư Thuý, hai người phối hợp rất nhiều chỗ sơ xuất.
Bình phun âm mưu bàn bạc dùng hai trận thi đấu này so sánh với nhau làm bằng chứng, kết hợp với tin đồn việc chuyển đội đang sôi sùng sục, sáng tác thay Dư Thuý nguyên một vở kịch cung đấu lớn.
[ Ngày xuất huyết dạ dày thao tác hoàn hảo, xuất viện xong thao tác lại biến đổi, kiểu logic thần thông này mẹ nó chỉ có fan mới tin. ]
[ Có phải Whisper muốn chuyển vào DDF không? Cho nên chung kết mới cố ý đánh thua, nhảy vào báo danh trước để ông chủ mới nhận dạng? ]
[ Lão Kiều mặc dù không phải mạnh nhất trong tất cả Tay Đột Kích, nhưng chắc chắn vững vàng, chuyện gì có thể khiến cậu ta thi đấu sai lầm thành như vậy? Năm trận thi đấu là cậu ta sơ xuất nghiêm trọng nhất, trong những năm qua là lần đầu phải không, không ai nghĩ tới vì cái gì sao? ]
[ Lão Kiều nhiều năm như vậy vẫn luôn ở FS, chắc chắn không chuyển đội, là không chấp nhận Whisper từ bỏ chiến đội của mình, mỗi người một ngả, cho nên chịu ảnh hưởng đúng chứ? ]
[ Whisper không có lý do gì để chuyện đội mà? Hẳn là do bị bệnh thôi. ]
[ Giấy chứng nhận nhập viện không rõ ràng lắm, đừng tẩy trắng thay Dư Thuý, trước huấn luyện ai chưa từng chơi kiểu đưa giấy chứng nhận này kia ra, toàn lừa gạt fan. ]
[ Không phải bỏ đá xuống giếng, mà thật sự nhìn không ra Whisper có chỗ nào giống vừa sinh bệnh, hôm chung kết còn có người chụp được cậu ta ở hành lang sau đài hút thuốc lá, bệnh nhân xuất huyết dạ dày hút thuốc? ]
[ Đánh không tốt không thể ra hành lang hút một điếu thuốc để bình tĩnh? ]
[ Fan vừa nhận là xuất huyết dạ dày? Vậy bệnh nhân xuất huyết dạ dày vừa nãy có thể hút thuốc? ]
[ Đừng đi quá xa, thích xuất huyết hay không xuất huyết cũng được, tôi bây giờ chỉ muốn biết FS đến cùng là làm sao vậy, ai đi ai ở lại, thi đấu thế giới này còn đánh nữa hay thôi? FS gặp sự cố rồi quán quân giải đấu thế giới phải làm sao bây giờ? ]
[ Whisper vội tìm ông chủ mới, không có thời gian đánh thi đấu thế giới. ]
[ Lúc đoạt giải quán quân thì gọi Dư thần, vừa thua một trận chung kết trong nước đã bị giẫm thành như vậy, mấy người thì giỏi quá, vậy cầu xin mấy người luôn, lần sau Dư Thuý lại thay khu thi đấu đoạt giải quán quân, mấy người đừng có cọ vinh quang cùng khu thi đấu được không? ]
Mấy diễn đàn lớn ồn ào cấu véo sôi sùng sục, chính Dư Thuý lại không có cảm giác gì, lão Kiều với Thần Hoả thiếu chút nữa bị tức bùng nổ, đặc biệt là lão Kiều, cùng ngày post hơn mười cái Weibo luận văn ngắn làm sáng tỏ chuyện bán kết với chung kết, không biết sao lại chẳng có ai tin, trái lại còn bị đổ tội nói Dư Thuý ở đằng sau tài khoản giật dây đánh chữ.
Thời Lạc cũng tức giận quá chừng, đi khắp nơi tìm đồ vật này nọ, lại muốn đến đánh Quý Nham Hàn một trận bảo hắn đi ra làm sáng tỏ, mà bị Puppy ngăn cản.
Dư Thuý Puppy liếc mắt nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý.
Lúc đó, hợp đồng của lão Kiều và Thời Lạc còn đang nằm trong tay Quý Nham Hàn.
Dư Thuý mặc dù đã có thoả thuận quân tử với Quý Nham Hàn, nhưng Quý Nham Hàn là quân tử sao?
Bản hợp đồng kia của Thời Lạc có thể huỷ, Dư Thuý bồi thường nổi, nhưng lão Kiều không được.
Năm dài nội dung hà khắc ký kết cao hao tâm tốn sức, giây phút ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ không thể chịu được bất cứ nguy hiểm gì.
Puppy cũng coi như nhẫn nhịn để thành công, ngăn lại Thời Lạc, hỏi Thời Lạc có muốn đền bù cho Dư Thuý một cái sinh nhật hay không.
Lực chú ý của Thời Lạc trong nháy mắt bị dời đi.
Thời Lạc nhìn Dư Thuý, nói cứ làm vậy đi.
Puppy nói vậy để tôi làm.
Lần sau năm người tụ hội không biết đã là ngày nào tháng nào năm nào, Puppy thật sự rất để tâm, mặc dù ngày ấy Dư Thuý phải về nhà một chuyến nên tới muộn, nhưng vẫn rất tốt đẹp.
Dư Thuý cứ như vậy, kéo dài một ngày, lại thêm một ngày, kéo dài thêm một ngày nữa, mãi đến tận một đêm trước khi phải đến NSN thảo luận hợp đồng Thời Lạc chuyển đội.
Bệnh của Dư Thuý lúc đó đã tốt hơn nhiều, tự nhận chống đỡ được Thời Lạc náo loạn với mình.
Nhưng Dư Thuý vẫn đánh giá cao bản thân.
Ngày đó lão Kiều Puppy nghĩ cách gọi tất cả mọi người trong căn cứ ra ngoài, căn cứ rộng lớn, chỉ còn lại hai người Dư Thuý Thời Lạc.
Dư Thuý gọi Thời Lạc vào phòng của mình.
Trong căn cứ quá yên tĩnh, bầu không khí này không đúng, Thời Lạc tiến vào phòng Dư Thuý sắc mặt không tốt lắm.
Thời Lạc trời sinh mẫn cảm, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó xảy ra dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
Dư Thuý nhìn Thời Lạc mang ánh mắt phòng bị, dạ dày dưỡng thương hơn một tháng đột nhiên lại đau.
Dư Thuý để Thời Lạc ngồi xuống, xả vài câu không ý nghĩa xong mới hỏi, "Cậu còn nhớ NSN không? Trước đây từng liên lạc với cậu, đội trưởng kia của bọn họ, lão Cố, trước đây cậu cũng đã gặp, là người rất tốt, cũng rất dễ thân cận..."
Toàn thân Thời Lạc phát lạnh, trong nháy mắt hiểu rõ toàn bộ, lạnh giọng đánh gãy Dư Thuý, "Đừng nói nữa."
Dư Thuý khẽ xoa dạ dày của mình, lần đầu tiên không quá vừa lòng đầu óc thông minh thấu tỏ này của Thời Lạc.
Thời Lạc không dám để cho Dư Thuý nói hết lời, theo bản năng lùi ra sau hai bước, âm thanh phát khàn nói, "Dư Thuý, lúc trước anh không phải nói như vậy."
Dư Thuý hít sâu, đúng, lúc trước không phải nói như vậy.
Mình từng nói, mình vĩnh viễn không bán Thời Lạc, ký em ấy cả đời.
Mới vừa qua bao lâu đâu.
Bầu không khí này độc ác kỳ lạ, Dư Thuý thật sự chịu không được, hắn nở nụ cười, đứng dậy đi đến trước mặt Thời Lạc.
Dư Thuý khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Ngày đó đánh Quý Nham Hàn thế nào? Đến, đánh anh như vậy..."
Dư Thuý cười nói, "Đánh đi, anh không đánh trả."
Đôi mắt Thời Lạc trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Môi Dư Thuý rung động nhè nhẹ, mắt suýt nữa cũng đỏ theo.
Nếu như còn có một biện pháp khác, mình sẽ không như vậy.
Dư Thuý tận lực để mình ung dung nói, "Lạc Lạc, anh sẽ không hại em, em yên tâm, nhiều nhất hai năm, anh nhất định sẽ đến tìm em, em..."
"Ngậm miệng."
Trong mắt Thời Lạc ngấn nước, đề phòng nhìn Dư Thuý, lạnh lùng nói, "Ngậm miệng, tôi một chữ cũng không muốn nghe."
Hai người đối diện, Thời Lạc cảnh giác căm hận, Dư Thuý bình tĩnh ẩn nhẫn.
Trầm mặc tới hơn 1 phút, Thời Lạc không kiên trì nổi trước.
"Năm 2009..." Thời Lạc dùng hết sức để cho giọng điệu của mình bình tĩnh, chậm rãi nói, "Cũng là mùa hè, cũng là khoảng thời gian gần giống lúc này, tôi chín tuổi..."
Thời Lạc nghẹn ngào, "Mẹ đưa tôi đến nhà ba tôi."
Trong lòng Dư Thuý nặng nề, Thời Lạc chỉ mới bắt đầu nói, nhưng hắn mơ hồ cảm giác, mình dường như đạp phải một vạch đỏ không thể đụng vào nào đó.
"Tôi cầu xin mẹ, nói tôi không muốn đi mẹ nói..." Thời Lạc nghẹn ngào nhìn Dư Thuý, thuận theo lặng im, trong chốc lát giọng điệu khôi phục bình thường, "Bà ấy nói, đừng nói lời trẻ con, mẹ không hại con, con yên tâm."
Ngực Dư Thuý trong nháy mắt đau buốt.
Mình vừa nãy vừa nói gì với Thời Lạc?
"Rất quen? Có giống lời anh vừa nói không?" Thời Lạc ngước mắt, chậm rãi nói, "Bà ấy đưa tôi đi nói với tôi, đừng ồn ào, đừng sợ, chỉ ở một cái nghỉ hè, chỉ cần tôi biểu hiện tốt, để ba thích tôi, nhiều nhất chỉ có một cái nghỉ hè...Nghỉ hè vừa kết thúc, bà ấy sẽ đưa tôi về nhà."
"Cái gì gọi là biểu hiện tốt?" Thời Lạc tự giễu nở nụ cười, "Tôi không biết cái gì gọi là biểu hiện tốt, nhưng tôi thật sự rất nỗ lực, ông nội vẫn không thích tôi, ba không thích tôi, bác trai bác gái anh họ cũng không thích tôi...Mỗi một ngày nghỉ hè đều là một ngày dày vò, tôi vẫn có thể chịu, ở đầu giường tự tay viết nhật ký đếm ngày, chờ mẹ tới đón tôi, sau đó nghỉ hè kết thúc...Mẹ không đến."
Thời Lạc nhìn về phía Dư Thuý.
"Học kỳ mới bắt đầu, mẹ không đến."
"Năm mới tới, mẹ không đến."
"Tám năm trôi qua..."
Thời Lạc cúi đầu, nước mắt chảy xuống, nơi cổ họng nghẹn ngào kịch liệt, cuối cùng không nói ra lời.
Cổ họng Dư Thuý có chút tanh ngọt, hắn nỗ lực nhịn xuống, đóng đinh chính mình tại chỗ,
Mình vừa nãy làm cái gì?
Mình vừa nãy nói em ấy chờ mình sao?
Dư Thuý tận lực khống chế mình, thấp giọng nói, "Câu lạc bộ Thánh Kiếm...Là câu lạc bộ ở khu thi đấu Châu Âu, trước đây không có chuyện tốt gì với anh, có thấy bình phun trên mạng mắng anh làm sao không, em muốn cùng bị mắng?"
"Tôi muốn, tôi bằng lòng."
"Tôi không muốn bị anh giao cho người khác!" Thời Lạc rống to, "Anh cũng biết đó là khu thi đấu Châu Âu anh không khống chế được! Chính anh không dám hứa chắc lúc nào có thể trở về! Dựa vào cái gì vẽ cho tôi cái bánh lớn như vậy, để tôi giống như kẻ ngốc* chờ anh? !"
(*Bắt nguồn từ câu chuyện "Ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng", nghĩa là chỉ vẽ ra những điều không có thật nhằm lừa bịp người khác. Vì tất cả chỉ là những điều trên giấy vẽ ra cho người khác xem mà thôi, ngụ ý nói đến một người nói suông về tương lai, thực tế thì không hề có, ảo tưởng.)
Thời Lạc lửa giận công tâm, nhất thời không biết đang nói chuyện với mẹ mình hay Dư Thuý, "Lần trước mẹ nói chỉ một cái nghỉ hè, để tôi chờ tới bây giờ, chính mẹ lấy chồng còn có con gái, tôi thì sao? ! Bây giờ anh bảo tôi chờ hai năm, hai năm sau là cái dạng gì? Thân thể này của anh còn có thể đánh hai năm sao? ! Anh giải nghệ rồi tôi phải đi tìm ai?"
Dư Thuý nói giọng khàn khàn, "Anh cai thuốc lá, kiêng rượu, anh..."
"Đừng hứa hẹn." Thời Lạc không thể nhịn được nữa đánh gãy Dư Thuý, "Không làm được, đừng con mẹ nó lừa tôi, các người không làm được thì đừng hứa hẹn, tôi một chữ cũng không tin!"
Thời Lạc ngấn nước mắt nhìn Dư Thuý, đột nhiên thả chậm giọng điệu, "Đội trưởng...Đừng như vậy, anh dẫn theo tôi, hai năm sau chúng ta cùng nhau trở về..."
Dư Thuý dùng sức ấn dạ dày của mình, đã không nhận rõ mình đau dạ dày hay đau trong lòng, Dư Thuý nghĩ thầm cút mẹ nó đi, thẳng thắn nói rõ ngay bây giờ, bất luận sống chết cũng dẫn Thời Lạc đi.
Nhưng chỉ có một giây như thế.
Dư Thuý trong nháy mắt tỉnh táo lại, lắc đầu, "Không thể."
Mặc dù trước đây Dư Thuý chưa từng ăn khổ gì, nhưng hắn lăn lộn trong giới nhiều năm, nhìn thấy rất nhiều, đủ tỉnh táo hơn Thời Lạc.
Đổi hợp đồng Thời Lạc thành hai năm không khó, dẫn Thời Lạc cùng đến Thánh Kiếm không khó, nhưng chuyện về sau, lại không thể nằm trong sự khống chế của mình nữa.
Mang ra ngoài dễ, dẫn về khó.
Mình Thần Hoả và Puppy đơn giản hơn một chút, lão Kiều và Thời Lạc thì không được.
Chiến đội thương mại hoá thuần khiết, tuyển thủ không có giá trị lợi dụng sẽ bị treo biển hành nghề tranh giá nhiều lần, sau khi tranh giá thành công, bị bán đi không biết nơi nào.
Nếu như ở khu thi đấu trong nước cũng được, bất kể là chiến đội nào Dư Thuý đều có thể bán một cái nhân tình nghĩ ra cách, nhưng vượt khỏi khu thi đấu thì không thể nữa.
Dư Thuý có thể tiếp thu mình bị Quý Nham Hàn biến thành hàng hoá bán, nhưng không có cách nào tiếp thu năm người bọn họ cùng gia nhập câu lạc bộ Thánh Kiếm xong, lại trơ mắt nhìn lão Kiều và Thời Lạc bị Thánh Kiếm treo biển hành nghề, bị các câu lạc bộ Châu Âu mình chưa từng nghe tên tranh giá, sau đó lại chẳng biết bị bán đến nơi nào.
Châu Âu rất lớn, căn cứ các câu lạc bộ phân bố khắp nơi, không biết sẽ đến chỗ nào.
Thậm chí còn có khả năng bị treo biển hành nghề vượt khu thi đấu, chuyển đến Bắc Mỹ, đến Hàn Quốc...
Trơ mắt nhìn Thời Lạc trắc trở khắp nơi, Dư Thuý sẽ điên mất.
Dư Thuý tận lực dùng từ ngữ đơn giản nói đại khái, lần nữa đảm bảo, "Anh không chắc chắn hoàn toàn, nhưng chỉ cần anh không giải nghệ, anh sẽ không có khả năng tiếp tục ký hợp đồng với bọn họ, chỉ cần hai năm..."
"Xin anh...Đừng nói câu này." Thời Lạc bị chuyện lúc trước câu lên hận cũ, hoàn toàn không ổn, "Tôi đã đợi quá lâu, ngày hôm nay anh không dẫn tôi đi, vậy sau này đừng tới tìm tôi nữa!"
Thời Lạc vỡ nước mắt, cắn răng nghiến lợi nói, "Tôi nghe không hiểu cũng không muốn nghe! Chỉ nói một câu cho anh, nếu ngày hôm nay anh dám đưa tôi đến NSN, không cần biết hai năm sau anh có trở về hay không, tôi sẽ không bao giờ đến tìm anh, anh trở lại ngàn vạn cũng đừng liên hệ tôi, cả đời này tôi không thể cùng anh làm đồng đội nữa!"
Thời Lạc vốn tưởng rằng Dư Thuý sẽ mềm lòng.
Mình sáng sớm ồn ào nói muốn rời giường ăn sáng, Dư Thúy sẽ đồng ý, mình nghe Dư Thuý gọi điện thoại, Dư Thuý sẽ đồng ý, mình lật điện thoại di động của Dư Thuý xem việc riêng tư, Dư Thuý cũng đồng ý, một người mềm lòng như thế, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mình ở lại?
Nhưng có lẽ sự ôn nhu của Whisper có hạn, hắn lần này vẫn bỏ lại Thời Lạc.





Cuối cùng cũng đã kết thúc vài chuyện quá khứ, có một số việc không thể chỉ nhìn từ một khía cạnh...Thôi, dù sao đây cũng chỉ là chuyện đã qua, tương lai còn dài, còn tới hơn 100 chap, qua chap này sẽ bắt đầu ăn đường dài dài, chúng ta kết thúc chuỗi này chấm nước mắt chờ gặm kẹo zồi nhaaaa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.