FOG [Điện Cạnh]

Chương 82



Động tác Dư Thúy rất nhẹ, Thời Lạc 5 giờ sáng mới ngủ, lúc này ngủ rất say, một bên tai còn đang đeo tai nghe Bluetooth, cũng không bị tỉnh dậy.
Dư Thúy liếc mắt nhìn áo khoác đồng phục đội bị ném bên giường, gần như đã chắc chắn, buổi sáng đi mở máy điều hoà trung ương là Thời Lạc.
Nhiệm vụ huấn luyện ngày càng gấp, mọi người ngày thường hai ba giờ tắt máy trở về phòng mình đều buồn ngủ không mở nổi mắt, để ngủ sớm, cơ bản luôn có một con đường tối ưu hoá nhất, vào phòng bắt đầu cởi áo khoác, ném toàn bộ đồ dơ vào sọt, đi vào nhà tắm tắm xong thay đồ ngủ hoặc áo T-shirt quần vận động, lại đi lên phía trước hai bước nằm lên giường nhắm mắt là có thể ngủ.
Trong sọt quần áo bẩn của Thời Lạc đặt cẩn thận bộ quần áo tối hôm qua thay trước khi ngủ, lúc này trên giường còn một cái áo khoác đồng phục đội sạch sẽ, hiển nhiên là giữa đêm hôm qua đi ra ngoài.
Dư Thúy đi đến đầu giường Thời Lạc, nhìn một lát, không chạm vào giường của Thời Lạc, nhẹ nhàng kéo ghế tựa qua đặt ở đầu giường, ngồi xuống.
Thời Lạc lo lắng Dư Thúy sợ lạnh, điều chỉnh nhiệt độ máy điều hoà lên hơi cao, nhiệt độ trong phòng này đối với Dư Thúy là thoải mái nhất, với Thời Lạc thì lại hơi nóng.
Nhiệt độ quá ấm làm cho mặt Thời Lạc đỏ lên bừng bừng, tăng thêm mấy phần trẻ con, nhìn qua như nhỏ hơn vài tuổi.
Tuổi vốn không lớn, chăm sóc bạn trai của mình lại rất đáng tin.
Còn biết đi điều chỉnh máy điều hoà.
Dư Thúy cầm điện thoại của mình, ngồi bên ghế lẳng lặng nhìn Thời Lạc, trong lòng hơi kéo đau.
Không nghiêm trọng, nhưng mà kéo dài không ngừng.
Giữa người yêu có một số cảm xúc sẽ lây nhiễm, Dư Thúy nhìn Thời Lạc, nhìn bạn trai không thể càng tốt hơn của mình, không biết mình còn có thể đau lòng Thời Lạc làm sao.
Câu lạc bộ mùa giải này mới vừa thành lập, việc thi đấu rất nhiều, cạnh tranh kịch liệt, nội dung huấn luyện có rất nhiều, cố tình lại vào lúc này ở bên nhau.
Từ khi thổ lộ đến bây giờ, đừng nói là chuyện hẹn hò xem phim gì đó người yêu sẽ làm cùng nhau, đến thời gian ở cùng một chỗ còn vô cùng có hạn.
Dư Thúy đã cố gắng hết sức để mình và Thời Lạc có nhiều cơ hội cùng tiếp xúc, mà luôn cảm thấy còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Dư Thúy luôn chú ý đến cảm xúc của Thời Lạc, tận dụng mọi thứ nói với Thời Lạc những lời lặng lẽ, giành giật từng giây từng phút tạo ra thời gian ở cùng một chỗ, cố gắng làm tốt chuyện bạn trai nên làm, nhưng lúc này nghĩ kỹ lại...
Dư Thúy mặc dù trước Thời Lạc cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, mà vẫn cảm thấy được mình với Thời Lạc thật mẹ nó như đang yêu qua mạng.
Rõ ràng là ở cùng một căn cứ.
Ngày đó thổ lộ đã hỏi qua ý Thời Lạc, Thời Lạc không muốn công khai không muốn ảnh hưởng đến huấn luyện bình thường của hai người, Dư Thúy luôn luôn để Thời Lạc muốn thế nào thì làm thế nấy, thế nhưng lúc này Dư Thúy không muôn tiếp tục chiều quen Thời Lạc.
Ít nhất mỗi lần hạ nhiệt độ, cùng phòng ngủ một đêm.
Có thể ảnh hưởng thế nào?
Thế nhưng Dư Thúy vẫn muốn hỏi ý bạn trai nhỏ, Dư Thúy chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, dựa vào ghế chơi di động, nghĩ một lát nữa chờ Thời Lạc tỉnh dậy, ôn nhu một chút, nhẹ nhàng từ tốn thương lượng với Thời Lạc.
Chưa kể Thời Lạc vùn vụt lên giá, chỉ là đấu giá không đứng đắn, mình cũng niêm yết giá 10 vạn một giờ, bạn trai nhỏ của mình đúng là lợi dụng khai phá mình không triệt để...
Cái giá này cho không, không hiếm lạ, còn tránh hiềm nghi.
Tuyển thủ nhà nghề, chơi game trên điện thoại căn bản như cắt rau gọt dưa, Dư Thúy không cần dùng não ngược hết bên đối diện, tất cả trong lòng đều là Thời Lạc.
Dư Thúy chơi game một lát, chợp mắt một lát rồi một lát, nhìn nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi.
Có lẽ là bởi vì mưa lớn, ngoài cửa sổ vẫn là sương mù tối đen, toàn bộ căn cứ đều không có động tĩnh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi, điện thoại Dư Thúy rung lên, trong nhóm Free có tin nhắn, Chu Hoả gửi đến một tin.
【 Quản lý · Chu 】: [ Mấy ngày nay cực khổ rồi, vất vả mãi mới có thời tiết thích hợp ngủ nướng, huấn luyện ngày hôm nay đẩy ra sau, mọi người ngủ tiếp đi. ]
【 Huấn luyện viên · lão Kiều 】: [ Tình hình đúng là mưa càng lúc càng lớn, dì không thể ra ngài mua thức ăn, đồ ăn đặt ngoài tạm thời còn chưa đưa tới, các cậu dậy cũng không có cơm ăn. ]
【 Quản lý · Chu 】: [ ...Cậu không cần phải nói ra, tôi là thật lòng cảm thấy mọi người vất vả có thể trong ngày mưa lớn ngủ thêm mấy tiếng, cậu không phải cũng nói có thể nghỉ ngơi sao? ]
【 Quản lý · Chu 】: [ Nói xem ngày hôm qua là thiên sứ nào mở máy điều hoà? Tôi nửa ngủ nửa tỉnh suýt nữa lạnh chết, bất chợt ấm áp như gió xuân đến, trong nháy mắt sống lại. ]
【 Huấn luyện viên · lão Kiều 】: [ Tôi vẫn đang ngủ, buổi tối hỏi lại, tôi cũng đi ngủ thêm một giấc. ]
【 Quản lý · Chu 】: [ Ngủ đi ngủ đi, @mọi người, ngày hôm nay không có đồ ăn sáng, tự mình tỉnh dậy rồi gọi thức ăn, chiến đội chi trả. ]
Đúng ý Dư Thúy.
Dư Thúy đợi thêm 1 phút, Thời Lạc vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Dư Thúy cầm lấy điện thoại di động Thời Lạc đặt ở đầu giường, giao diện màn hình khóa hiện lên trình phát nhạc, đã tạm dừng.
Nhớ tới đoạn audio tối hôm qua, khoé miệng Dư Thúy hơi cong lên.
Chuyển đổi bài hát, không cần phải mở khoá.
Thời Lạc ngủ không thành thật lắm, một cái tai nghe bị lăn tới bên gối, Dư Thúy cầm lên đeo vào lỗ tai mình, dùng điện thoại di động Thời Lạc không ngừng chuyển bài hát, chuyển đến hơn bốn mươi lần, rốt cục đã hiện lại đoạn audio kia.
Dư Thúy ấn phím phát nhạc, nhịn cười chờ Thời Lạc tỉnh lại.
Dư Thúy hơi bất ngờ nhìn màn hình khoá điện thoại Thời Lạc, đoạn audio này tới 26 phút.
Dư Thúy bật cười, thời gian của Thời Lạc còn rất dài.
Tạp âm của đoạn audio này hơi nặng, nửa phút đầu đều là tiếng sột soạt trầm thấp.
Nửa phút sau, trong đoạn audio cành cạch một tiếng, như là vừa kết nối với mic.
Dư Thúy luôn không có hứng thú với ngôn từ dâm đãng mình bị tổng hợp, vừa muốn kéo tai nghe xuống chờ xem phản ứng của Thời Lạc, đột nhiên ngẩn ra.
"A lô? Nghe được không?"
"...Giọng em không giống trẻ con? Em...Em vỡ giọng sớm."
"'Em...Em...À đúng, em trốn ba mẹ lén lút chơi."
"Em thấy anh phát sóng trực tiếp, anh tên là Thời Lạc đúng không?"
"Anh Thời dẫn theo em đi."
"Em không biết chơi Trị Liệu Sư lắm, thật sự, thật sự, thật sự...A, tại sao lại không tin."
Ý cười trên mặt Dư Thúy dần dần nhạt đi.
Trong tai nghe đúng là giọng của mình, mà không phải tổng hợp tiếng thở dốc gì.
Đây không thể là fan cắt nối biên tập.
Có mấy lời là lúc trước mình gửi ngữ âm cho Thời Lạc, fan căn bản không lấy được.
Audio rất dài, vẫn còn tiếp tục, bên trong đều là giọng mình lải nhải.
"Suỵt..."
"Giọng của em nhỏ? Em, ba mẹ em mới vừa ở bên cạnh, không thể bật mic được."
"Anh Thời, buổi tối có đánh không? Em trốn học."
"Chuyên trốn tiết vì anh, trừ của em không ít tiền, nếu anh không đến em thiệt thòi chết mất, nhìn thấy tin nhắn trả lời em đi."
"Trường học không trừ tiền sao? Eo, trường học của em biến thái, đúng, tất cả đều mẹ nó khốn nạn, đếm muộn 10 phút trừ 20 ngàn."
"Không nói dối..."
"Em lừa gạt ai cũng không muốn lừa gạt anh, thật đó."
"Em...Thật sự hơi hối hận rồi."
Thời Lạc ngủ quá muộn, còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, Dư Thúy lúc này không muốn Thời Lạc dậy nữa, hít sâu một hơi, nhanh chóng chỉnh thấp âm thanh xuống, tiếp tục nghe.
"Anh Lạc, chúng ta thương lượng một chuyện đi...Em ngày hôm nay cố gắng phát huy, dẫn anh thắng, đổi lại anh đồng ý với em, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng giận em được không?"
"Không có gì, anh đồng ý trước."
"Nhớ kỹ đó, chính anh đã đồng ý."
"Đến đến, giờ bắt đầu."
Dư Thúy nhớ đến đây là năm đó trước khi mình ngả bài với Thời Lạc đã nói.
"Xin lỗi, tôi nói dối."
"Tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp."
"Câu lạc bộ FS, cậu nghe qua chưa?"
"Xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao lại thành như vậy."
"Lạc Lạc, xin lỗi."
"Xin lỗi."
Đoạn audio chỉ phát không tới 3 phút, còn chưa kết thúc, mà dần dần không còn tiếng người, chỉ vang lên sàn sạt, Dư Thúy gian nan thở ra một hơi.
Nhớ lại tôi hôm qua nhìn thấy lịch sử nghe, số lần phát đoạn audio này là 999+.
Vừa nãy lướt tới đoạn audio này rất lâu, nói rõ gần đây Thời Lạc chưa từng nghe tới, còn nhiều hơn 999 lần rốt cục là nghe lúc nào, có thể tưởng tượng được.
Hai năm Dư Thúy ở Thánh Kiếm luôn chú ý đến tình hình của Thời Lạc, Thời Lạc thi đấu Dư Thúy không nói là xem qua toàn bộ, mà cũng gần như là vậy.
Trước khi bắt đầu thi đấu và sau khi thi đấu kết thúc, đôi khi cảm xúc Thời Lạc không tốt lăm, ống kính đảo qua, Thời Lạc đều luôn mang tai nghe.
Đến cùng có phải nghe cái này hay không thì không thể xác định, nhưng 999+ lần đây không phải là vô cớ xuât hiện ra.
Thời gian Dư Thúy mới về nước, lần đầu gặp lại Thời Lạc, là tại hành lang khu chờ ở sân thi đấu.
Thời Lạc lúc đó cũng mang tai nghe.
Mấy lần tình cờ gặp sau đó, lúc cảm xúc Thời Lạc tương đối kích động, cũng sẽ mang tai nghe lên như vậy.
Khi đó Dư Thúy cũng chú ý một hai lần, mà đến sau không phát hiện ra cái gì nữa, đây lại chẳng phải tật xấu gì, Dư Thúy cũng bỏ quên mất cái này.
Audio vẫn còn tiếp tục, sau một trận toàn tạp âm, âm thanh Dư Thúy lại vang lên, đoạn audio 26 phút, 20 phút sau đều chỉ lặp lại một câu của Dư Thúy:
"Anh đồng ý với em, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng giận em được không?"
"Anh đồng ý với em, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng giận em được không?"
"Anh đồng ý với em, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng giận em được không?"
....
Dư Thúy keo tai nghe xuống, yết hầu hoàn toàn nghẹn lại.
Hậu tri hậu giác*, cuối cùng phá án, đã rõ tại sao Thời Lạc luôn phải mang tai nghe.
(*Mình không tìm được từ nào thay thế rõ nghĩa, giải thích đại khái là thế này: Chẳng hạn ngay từ đầu chúng ta đã nhận ra một việc làm, một hành động hoặc một thái độ nào đó của A bất thường, sau đó nhờ người khác nói, chúng ta mới thấy đúng thật là A gặp chuyện, đây gọi là "Hậu tri hậu giác". Ngược lại, nếu từ ban đầu chúng ta không hề nhận ra A có gì kì lạ, nhưng đến khi có người nói với chúng ta là A gặp chuyện xấu, chúng ta mới nhìn lại, ồ, đúng là vẻ mặt của A không tốt chút nào, đây gọi là "Tiên tri hậu giác".)
Thời thiếu gia cũng không phải thật sự không biết giận.
Nghe mình xin lỗi ngàn vạn lần, mới nhẫn nhịn qua được 2 năm
Trên giường, Thời Lạc nhíu mày, chuẩn bị tỉnh lại.
Đôi mắt mở ra một khe nhỏ, ngoài cửa sổ tối đen, không biêt đã mấy giờ rồi, Thời Lạc xoa nhẹ đôi mắt, còn chưa kịp lấy điện thoại nhìn thời gian, cả người đã bị ôm trọn vào lòng.
Thời Lạc nhanh chóng tỉnh ngủ, mờ mịt nói, "Anh, anh làm sao..."
Thời Lạc cảm giác Dư Thúy ôm mình rất chặt, nghe Dư Thúy ở bên tai nói, "...Anh lạnh, đến chỗ em bên này ấm hơn."
Thời Lạc vừa định nói nhiệt độ này còn lạnh, lại nhận ra giọng Dư Thúy không tự nhiên lắm, cau mày thấp giọng hỏi, "Lạnh thật? Uống thuốc chưa?"
Thời Lạc không mảy may cảm giác ra thân thể Dư Thúy có chỗ nào lạnh, bị hắn ôm như thế còn hơi không tự nhiên lắm, không chờ Thời Lạc hỏi lại, Dư Thúy càng nói càng khiến người ta ngượng ngùng hơn:
"Cục cưng, vốn muốn thương lượng với em...Mà bây giờ anh không muốn thương lượng nữa, chỉ nói với em một tiếng, về sau không thi đấu, anh đến phòng em ngủ."
Thời Lạc hơi sửng sốt, chưa kịp nói chuyện, Dư Thúy tiếp tục thấp giọng nói, "Anh vừa mới phát hiện..."
"Em có lẽ thích có người bên cạnh."
Nếu không phải thích có người bên cạnh, làm sao có thể nghe âm thanh của người khác nhiều lần như vậy.
Thời Lạc theo bản năng bảo vệ chiến đội bảo vệ Dư Thúy, "Nêu người khác nhìn thấy..."
"Anh giải quyết." Dư Thúy đánh gãy Thời Lạc, "Cho nên đồng ý chứ?"
Thời Lạc sững sờ chốc lát, lỗ tai ửng đỏ thấp giọng nói, "....Đương nhiên đồng ý."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.