FOG [Điện Cạnh]

Chương 92



FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 92
Beta: Sunny
_________________________________

Dư Thúy thấp giọng nói một tiếng với tài xế, bảo tài xế lái xe vững một chút, cả đường Thời Lạc ngủ được một giấc ngon, đến sân thi đấu rồi mới tỉnh dậy.
Thời Lạc cũng không nghĩ tới mình có thể ngủ cả đường, lúc xe dừng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy giây sau mới buồn bực nói, "Vừa ngủ dậy thấy ở trong xe, còn tưởng là hôm nay chúng ta thi đấu, doạ em hết hồn..."
Tài xế cười cười, "Tôi cũng là lần đầu đến sân thi đấu mà không phải chúng ta đi thi, chúng ta đến sớm, nếu không hai cậu cứ chờ một lát đã? Bây giờ khán giả đều đang xếp hàng qua kiểm tra an ninh, các cậu khẩu trang cũng không đeo, xuống xe chắc chắn sẽ bị fan vây quanh. Nếu không hai cậu ngồi trong xe chờ, tôi đi tìm nhân viên công tác lấy thẻ nhân viên, chúng ta trực tiếp lái xe vào trong, để hai cậu đi đường dành riêng cho nhân viên?"
"Đừng phiền phức người ta." Thời Lạc cau mày lắc đầu một cái, "Đều đang rất bận, chúng ta ngồi trên xe chờ một lát, chờ lượt cuối rồi vào."
Tài xế gật đầu, "Cũng được, vậy tôi xuống xe hút điếu thuốc tí."
Thời Lạc mới vừa tỉnh ngủ, trong mắt còn vương theo ủ rũ, cũng cầm điếu thuốc muốn theo xuống xe, Dư Thúy dựa ở bên cạnh chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên nói, "Muốn hút thì ở trong xe hút, fan bên ngoài chắc chắn đã chú ý thấy xe của chiến đội chúng ta, em xuống xe sẽ bị chụp lại ngay lập tức, có tin không?"
Phần lớn các fan chờ bên ngoài sân thi đấu đều là fan cứng của mấy chiến đội, chờ đón tuyển thủ hô hào cổ vũ, đương nhiên có thể nhận ra Thời Lạc.
“Chụp đi, dù sao tất cả đều biết em hút thuốc, ai thích chụp thì chụp." Không gian trong xe quá nhỏ, Thời Lạc không muốn Dư Thúy dính vào khói thuốc, kéo mở cửa xe xuống xe, "Hút xong sẽ lên."
Dư Thúy đoán không sai, Thời Lạc vừa xuống xe, cách đó không xa truyền đến tiếng hét ầm ĩ, chuyện hai người tới xem thi đấu không thông báo, các fan không ngờ ở chỗ này còn có thể nhìn thấy xe của câu lạc bộ Free, càng không thể ngờ có thể gặp được Thời Lạc.
Dư Thúy đang ngồi trên xe chơi điện thoại, nhìn số liệu dự đoán của Saint với NSN, tiện tay lướt qua mấy tài khoản truyền thông thể thao điện tử mình theo dõi, đúng như dự đoán, có một tấm ảnh mới nhất vừa được đăng lên, là hình ảnh Thời Lạc đứng cạnh xe bảo mẫu đưa lưng về phía ống kính cúi đầu hút thuốc.
Dư Thúy nở nụ cười, đã nói đừng xuống xe.
Có điều tài khoản này có lẽ cũng là fan Thời Lạc hoặc là fan chiến đội Free, không dẫn dắt nhịp điệu gì, giọng điệu vô cùng ôn hoà, chỉ nói ở ngoài sân thi đấu bất ngờ gặp được Evil, khen từ đầu đến cuối từ quần áo đến nét đẹp rồi mái tóc trắng ngắn, lại trêu Thời Lạc chắc là cảm thấy trận chung kết đã ổn định, lén lút đến hiện trường xem Saint với NSN thi đấu điều tra tình hình trước.
Dư Thúy mở bình luận ra nhìn, bình luận cũng rất hài hoà, người của chiến đội Free bình thường không thi đấu là không ra khỏi cửa, các fan của Thời Lạc rất ít khi được nhìn thấy Thời Lạc mặc đồ bình thường, đều tag nhau vào xem ảnh, hô bạn gọi bè, còn giục chủ blog mau chạy tới chụp ảnh chung, chụp nhiều thêm mấy tấm.
Blogger đăng bài trả lời cực nhanh: [ Không được không được, người ta ngày hôm nay cũng không phải đến thi đấu, không chắc sẽ đồng ý cho chụp ảnh chung, vừa nãy chụp là đã bất chấp nguy hiểm tính mạng, nhìn thấy tất cả mọi người đều chụp mới dám chụp, cái khác thì thôi! Thời gian này đối với Thời nhãi con mà nói hẳn là không dễ chịu, thấy Thời nhãi con rất buồn ngủ rất nhiều kiên nhẫn, run lẩy bẩy, không dám tới gần. ]
Blogger lại nói: [ Đoàn người mẫu nam Free đều quá cao, bình thường không thấy gì, nhìn Evil đứng một mình mới thấy thật sự là cao lắm luôn, quá đẹp trai. ]
Dư Thúy nghiêm túc nhìn tấm ảnh blogger này chụp, đúng thật chụp không tồi, hơi hạ thấp góc độ, có tấm lấy ánh sáng, biểu diễn dáng người một mét tám cực đẹp của Thời Lạc vô cùng tinh tế.
Dư Thúy lưu tấm ảnh lại, tiếp tục lướt đọc bình luận, nhìn mười mấy bình luận mới tăng lên mà hơi nhíu mày.
[ Nói xem Thời thần sao lại tự dưng muốn tới xem thi đấu? Cậu ấy gần đây không phải đều huấn luyện mệt sắp chết đến nơi hả? Mỗi ngày ngồi trong phòng trực tiếp của Puppy đều cảm thấy Thời thần huấn luyện hình chưa chưa từng ngừng lại. ]
[ Hơn nữa thật kỳ quái, những người khác trong chiến đội không có tới, chỉ một mình Thời nhãi con đến, thì thôi tài xế cũng miễn cưỡng coi như là một người đi. ]
[ Người khác tính ra bây giờ chắc còn chưa ngủ dậy, căn cứ Free cách sân thi đấu xa như vậy, lúc này đã đến không biết đã phải rời giường từ mấy giờ, một đám cú mèo Free ai lại nguyện ý dậy sớm như thế? ]
[ Ở căn cứ không phải đều có thể xem phát sóng trực tiếp hả, nhất định phải đến hiện trường, chắc chắn có nguyên nhân gì đó. ]
[ Đột nhiên ý thức được một vấn đề, Thời thần không phải đến hiện trường để cổ vũ cho Ngoã Ngoã chứ? ]
[ Rất có thể...Quan hệ giữa hai người này tốt như vậy. ]
[ Rất có thể +1, Thời thần vẫn đối xử với Ngoã Ngoã tốt như vậy, oa dễ thương quá đáng. ]
[ Có sao nói vậy, tui vẫn luôn ship cp vượt chiến đội Thời Ngoã vú em, hai người này bình thường xếp trận đôi đều rất ngọt, hôm nay cuối cùng cũng nổ cho một cú, cảm động trời đất. ]
Dư Thúy nhìn bình luận càng lúc càng không đi đúng hướng, khẽ thở dài.
Không thay đổi được, thật sự là không thay đổi được.
Rốt cuộc phải xếp trận đôi thêm bao nhiêu lần, ám chỉ thêm bao nhiêu lần nữa, fan cp của mình với Thời Lạc mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang đi dưới ánh mặt trời một lần đây?
Fan phát hiện Thời Lạc đến sân thi đấu càng lúc càng nhiều, thảo luận tới thảo luận lui, cơ bản đều chắc nịch là Thời Lạc vì Ngoã Ngoã mà đến.
Còn biên kịch ra ngoại truyện khiến Dư Thúy đọc cũng thấy cảm động.
Mà giờ khắc này Thời Lạc không rõ chân tướng nhận ra người khác ở phía xa nhìn mình chụp ảnh mình, cả mặt mang vẻ hờ hững không quan tâm ai thích chụp thì chụp, dựa vào thân xe hút điếu thuốc thứ hai.
Tối hôm qua cùng xếp trận đôi với Puppy 2 tiếng lại phải xếp trận đôi với Thần Hoả thêm 4 tiếng, đánh mãi tới gần 3 giờ sáng.
Thời gian huấn luyện cuối ngày đều là cả đội tự sắp xếp, cùng xếp đội đôi với Dư Thúy mới xem như được nghỉ ngơi, cùng xếp đội với Thần Hoả là huấn luyện nặng, cường độ xấp xỉ như bình thường hay huấn luyện thi đấu, đánh mười mấy tiếng như thế vừa dính giường là ngủ ngay lập tức, ngày hôm nay bởi vì đi xem thi đấu mà phải dậy sớm, đầu óc Thời Lạc ù ù buồn ngủ, chỉ muốn xốc tinh thần lên một chút.
Thế nhưng điếu thuốc thứ hai vừa mới đốt còn chưa kịp hút, chỉ nghe thấy fan phía xa thấp giọng kinh ngạc thốt lên, thuốc lá trong tay Thời Lạc đã bị Dư Thúy xuống xe lấy đi.
"Ổn rồi là được, lại hút nữa?"
Dư Thúy dụi tắt nửa điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác, thuận tiện kéo Thời Lạc vào trong xe.
Trở vào trong xe Thời Lạc ngơ ngác ngồi yên, thấy Dư Thúy chơi điện thoại di động không để ý tới mình, cho là Dư Thúy trách mình chuyện hút thuốc lá thật, không muốn để Dư Thúy lo lắng, Thời Lạc dùng đầu gối đụng vào Dư Thúy, chủ động nói, "Sau này không hút thuốc nhiều nữa, một ngày nhiều nhất năm điếu...Ba điếu, có được không?"
Dư Thúy không lên tiếng, một lát sau đưa điện thoại cho Thời Lạc, "Xem này."
Thời Lạc nhìn bài viết Dư Thúy đưa cho trước, cau mày, "Này lại dẫn dắt nhịp điệu gì đây? Em với Ngoã Ngoã có thể có cái gì?"
Dư Thúy nhắc nhở, "Xem cái mới nhất."
Thời Lạc thoát ra ngoài xem bình luận mới nhất___
[ Phá án, Whisper cũng ở đây, thu lại lời mới nói, Thời Lạc không phải tới một mình, mà đi cùng với đội trưởng tới. ]
[ Lặng lẽ nói một câu, Thời nhãi con đối xử với Dư thần thật dễ tính, vừa nãy xuống xe hút thuốc ngầu ngầu như vậy, Dư thần vừa xuống xe là cấp tốc hóa ngoan, bị lấy thuốc cũng cực kì nghe lời, bảo không hút thuốc lá là không hút thuốc lá, bảo lên xe là lên xe. ]
Dư Thúy vừa lộ diện, bình luận đã nổ tung, lúc này tất cả đều cùng một kiểu phấn khích ship Thời Lạc với Dư Thúy.
Thời Lạc trong nháy mắt quên mất Ngoã Ngoã, rất vui vẻ đọc bình luận.
"Đều đang đoán tại sao chỉ riêng hai chúng ta đi..." Thời Lạc đọc nhanh như gió, tự động lọc qua những thứ mình không thèm để ý, chỉ nhìn nội dung liên quan đến mình và Dư Thúy, "Nói trong đội quan hệ giữa hai chúng ta tốt nhất, từ lúc làm hoà xong còn thân thiết hơn hai năm trước, còn cả..."
Dư Thúy thấy Thời Lạc không nói gì, nhích lại gần bên người Thời Lạc, cánh tay khoát lên vai Thời Lạc nhìn màn hình điện thoại, "Còn cả cái gì?"
[ Thời thần trước khi Whisper xuống xe, trông ngông cuồng cứ như nắm giữ cả sân thi đấu. Thời thần sau khi Whisper xuống xe, cẩn thận giải thích chỉ hút điếu thuốc thứ hai. ]
[ Chậc, Thời thần biến thành Thời nhãi con chỉ cần một Whisper. ]
[ Dám giật thuốc của Thời nhãi con cũng chỉ có mình Dư thần phải không? Nói ra tui cũng rất thắc mắc, hai người này đến cùng đã trải qua cái gì, có thể trở lại một đội mà giữa nhau không hề có một khúc mắc nào, thậm chí quan hệ còn thân mật hơn trước đây, bí ẩn giới thể thao điện tử chưa có lời giải đáp. ]
[ Trải qua cái gì thì không rõ, đừng chỉ chú ý Evil, ánh mắt vừa nãy của Dư thần cũng không đúng lắm đâu nha? Dư tra nam ngoại trừ nhìn màn hình máy tính, còn nhìn ai bằng ánh mắt đó đâu? Siêu chăm chú luôn đó? ]
[ Đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật...]
[ Hai người này không phải thật sự mẹ nó ở bên nhau chứ? ]
[ Ở bên nhau hay không thì khó nói, nói chung cái mùi này chắc chắn không phải tình anh em là được rồi...Nói là tình cảm của đôi sao Song Tử Trị Liệu Sư đầu tiên không giống với người khác cũng miễn cưỡng quá. ]
[ Trước đây từng xảy ra nhiều chuyện tệ như vậy, hai người này còn có thể ở cùng nhau...Quá tuyệt. ]
Thời Lạc đọc rất nghiêm túc, kéo tới chỗ người khác nói mình với Dư Thúy là một đôi trời đất tạo nên khóe miệng không nhịn được cong lên, lầm bầm, "Vốn đã xứng đôi nhất..."
Thời Lạc lúc này không còn buồn ngủ nữa, ánh mắt toả sáng đọc bình luận, càng đọc càng thoả mãn, mãi đến tận lúc kiểm tra an ninh gần kết thúc mới lưu luyến trả điện thoại cho Dư Thúy, vẫn còn thòm thèm, "Nhớ kỹ mấy cái ID này, tối nay về nhà trước khi đi ngủ chúng ta xem lại một chút."
Hai người đi qua kiểm tra an ninh, đưa vé sau cùng tiến vào sân, không ngoài dự đoán còn chưa kịp ngồi vững đã bị đạo diễn quay cận cảnh, các fan không nghĩ tới người ở chiến đội Free cũng tới đây, sôi nổi ồn ào, Thời Lạc hơi không thoải mái lắm, nghiêng mặt đi tránh camera, Dư Thúy lại chào hỏi với camera một cái, ra hiệu hướng lên trên đài, để đạo diễn hình ảnh đừng tiếp tục chú ý mình nữa, nên chú ý tuyển thủ sắp vào trận.
Đạo diễn lì hết sức cố ý quay cận cảnh Thời Lạc hai cái nữa mới xoay camera trở lại phía người chủ trì, người chủ trì cũng trêu chọc Dư Thúy Thời Lạc hai câu, hỏi thăm hai người một chút, sau đó bắt đầu bàn về vai chính của ngày hôm nay, hai chiến đội Saint và NSN.
Thành viên Saint với NSN lần lượt vào trận, Dư Thúy nhẹ giọng nói với Thời Lạc, "Đoán ai sẽ thắng?
Thời Lạc nhìn hai đội trên sân, yên lặng chốc lát mới nói, "Saint."
Dư Thúy không tiếp tục nói.
Lúc trước Saint bại lộ chiến thuật quá nhiều, thêm vào bọn họ có Amaze không biết có phải thật sự chấn thương tay muốn giải nghệ hay không, cũng chính là lão A lúc trước mọi người từng thảo luận. Nhân tố không thể xác định quá nhiều, Dư Thúy không cảm thấy phần thắng của Saint lớn hơn NSN.
"Khách quan mà nói, vấn đề của Saint thật sự rất nhiều." Thời Lạc nhìn Thiên Sứ Kiếm xa xa trên đài, thấp giọng nói, "Mà nếu em là Thiên Sứ Kiếm, lão A ở cùng với em nhiều năm như vậy muốn giải nghệ...Em dùng mạng mà đánh, đánh chết cũng phải nâng lão A đi đến thi đấu thế giới."
Ánh mắt Dư Thúy khẽ nhích, nở nụ cười.
Thời Lạc ngẩn ra, hơi lúng túng nói, "Làm, làm sao vậy? Cười em làm cái gì."
"Không phải cười em." Dư Thúy nhìn lên đài, chậm rãi nói, "Chỉ là cảm thấy em lợi hại...Một trận khó khăn, chỉ cần em kiên trì, anh luôn tin còn có cách, còn có thể liều mạng đi lên phía trước."
Hai năm trước, Thời Lạc bị giết 34 lần, vẫn 34 lần bò lên, khiến cho Dư Thúy ngơ ngơ ngác ngác hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy mình vẫn chưa thối rữa nơi đất khách quê người, còn có thể chịu đựng.
Dư Thúy nhìn bốn người Saint đứng xa xa trên đài, nhẹ giọng nói, "Bây giờ nhìn xem Thiên Sứ Kiếm với lão A có chống đỡ được không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.