Mặt trời trên cao phủ bóng xuống mặt đất tạo thành thứ màu sắc
huyền ảo tuyệt đẹp, nhưng u buồn và ám ảnh. Lưu Ly bước đi trên con đường mòn
nhỏ. Lâu lắm rồi cô mới ra khỏi nhà. Mọi thứ trong thị trấn dường như đã thay
đổi, bây giờ là tháng sáu. Trời quang và trong xanh, thi thoảng có một vài gợn
mây trắng lang thang theo con gió nhẹ. Nơi Lưu Ly đang đứng là một cánh đồng
hoang tàn, ngổn ngang dưới đất là những cây bắp vàng ạch mới bị nhổ bỏ, đất
cũng bị cày xới tung lên và bị hong khô dưới ánh mặt trời gay gắt. Bên dưới những
tảng đất to bấp bênh đó có vô vàn những tổ dế, mấy con dế nhỏ ban ngày đều ở
trong hang, tối đến mới kéo ra hội họp ngắm trăng và thi nhau kéo vĩ.
Lưu Ly bước đi, mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, bộ váy trắng mỏng
manh của cô khẽ bay theo cơn gió nhẹ. Thời tiết dạo này hơi khó chịu, mấy đám
cỏ ven đường đã héo úa vì cái nắng gay gắt mùa hè. Mọi thứ đều nhuộm một màu
vàng.
Nhưng sao...
Thật lạnh lẽo.
Cánh đồng hoang trải dài ra tít tắp. Lưu Ly có thể thấy đường
chân trời từ đây, nhưng nó không xanh mà mang một màu úa vàng buồn bã. Một vài
cánh chim nhỏ chao đảo trên bầu trời rồi theo đàn bay vụt về phương xa. Bên
cạnh cánh đồng hoang mà Lưu Ly đang đứng có một đường ray xe lửa cắt ngang qua
con đường mòn nhỏ, chia tách cánh đồng với hồ nước trong veo bên kia đường.
Cô ngồi xuống một gốc cây mục gần đó, bờ hồ dốc thoai thoải
xuống mặt nước và được trải xanh bởi đám cỏ và hoa dại đủ màu sắc, có lẽ đây là
nơi duy nhất Lưu Ly thấy có sự sống. Những bông hoa dại mỏng manh khẽ lay động
theo làn gió nhẹ, từ đám cỏ xanh trượt xuống có một bãi đá sỏi trắng tinh, mặt nước
xâm xấp những viên sỏi. Một vài chú cá tung tăng bơi dạo liều lĩnh lại gần bờ.
Lưu Ly ngồi lặng im thả ánh mắt ra xa xa mặt hồ. Cô thấy buồn và
cô độc. Nhiều lúc cô không biết mình sống trên đời này để làm gì? Cô đã mất rất
nhiều thứ, cô đã chịu rất nhiều nỗi đau, cô không thể gượng dậy nỗi. Cô khẽ gục
đầu trên cánh tay mình.
Cô thật sự cảm thấy bế tắc.
Cô khẽ nhấc tay mình lên, vết sẹo nhỏ trên cổ tay vẫn còn. Nó là
bằng chứng cho sự tồn tại của người đó, nó là thứ mà mỗi lần Lưu Ly nhìn vào cô
đều tự nhủ bản thân phải sống thật mạnh mẽ. Nếu không còn vết sẹo đó thì sao?
Lưu Ly khẽ nhíu mày. Nếu không còn vết sẹo này liệu cô có quên đi được người
đó? Nếu không còn vết sẹo liệu cô có quên đi được nỗi đau? Cô nhìn vết sẹo trên
cổ tay, tay kia chầm chậm rút ra một con dao nhỏ. Cô ngắm nhìn nó, lưỡi dao sắc
lẻm lóe sáng dưới ánh mặt trời, cái màu trắng sắc lạnh này thật đẹp, nó như mê
hoặc Lưu Ly, nó làm Lưu Ly nhớ đến ánh mắt của một ai đó.
Tim cô lại đau…
Cô xoay nhẹ con dao trước mặt, nó thật đẹp. Nếu bây giờ đem cứa
lên cổ tay thì sẽ như thế nào? Đau ư? Có lẽ! Nhưng liệu nỗi đau đó có át đi được
nỗi đau trong tim cô không? Cô thấy tò mò, có gì đó thôi thúc khiến cô muốn
thử. Lưu Ly mỉm cười rồi đưa lên cổ tay...
- Lưu Ly, em đang làm gì đó?
Một giọng nói ấm áp vang lên. Rồi con dao nhỏ bị giành mất. Lưu
Ly chậm chậm quay lại nhìn người đang ở phía sau mình.
- Em mất trí rồi sao?
Hổ Phách ném vèo con dao xuống mặt hồ và nhìn cô nổi giận, đôi
mắt đen thẳm u tối. Cậu không ngờ đi lang thang trong nông trại một lúc lại bắt
gặp Lưu Ly ở đây, nhưng cô bé đang định làm một điều hết sức điên khùng. Nếu là
bình thường cậu đã mắng cho cô một trận té tát rồi, nhưng lúc này Hổ Phách biết
mình không thể, cậu đâu có quyền gì, cậu nhìn cô bé mà thấy tim mình đau nhói.
Lưu Ly thật ngốc.
Lưu Ly vẫn mở to đôi mắt trong veo nhìn Hổ Phách khó hiểu. Hổ
Phách đang giận? Tại sao anh giận? Hổ Phách nhìn cô, hàng chân mày khẽ nhíu
lại. Lưu Ly thấy ánh mắt đen thẳm của anh thật ấm áp. Không hề lạnh lẽo tàn độc
như hôm nào.
- Sao lại tức giận?
Lưu Ly khẽ hỏi. Hổ Phách hơi sững lại, rồi quay lại vẻ lạnh lẽo
thường ngày, đôi mắt đen thẳm nhìn ra xa xa về con đường mòn mờ ảo. Lưu Ly cười
buồn.
- Anh và Dương Vỹ vẫn luôn muốn em như thế này. Anh nên vui mới
phải.
Hổ Phách không trả lời, đôi mắt đen thẳm như vũ trụ vẫn thả về
một nơi xa xăm. Lưu Ly đưa tay lên ngực. Trái tim cô đang đập mạnh từng hồi,
nhưng nó không đau đớn nữa, dường như nó đang bối rối, không phải, hay nó đang hạnh
phúc? Cô đang vui sao? Cô không hiểu tại sao cô lại vui? Lẽ ra cô phải giận anh
mới đúng, lẽ ra phải oán hận khi nhìn thấy anh mới đúng. Nhưng sao giờ đây cô lại
hạnh phúc khi nhìn thấy anh? Có phải cô đã điên rồi hay không? Lưu Ly muốn nói
gì đó, nhưng cô không thể cất lời, trong đầu cô trống rỗng, đôi mắt trong veo
tràn đầy hình ảnh của người con trai tuyệt đẹp trước mặt.
Lưu Ly thấy khóe mắt mình hơi cay. Liệu đây có phải là giấc mơ
của cô? Nếu là một giấc mơ thì đây là một giấc mộng đẹp hay là ác mộng. Hổ
Phách làm cô tổn thương, anh đã tạo ra cho cô một chuỗi ngày như sống trong địa
ngục, cho đến lúc nãy thôi cô còn không muốn sống. Nhưng trong những ngày qua
cô chỉ biết cam chịu nỗi đau đang cào xé tim mình chứ không hề oán hận Hổ
Phách, bởi cô biết mình không bao giờ có thể oán hận được anh, vì cô quá yêu
anh, yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình.
Những ngày qua cô nhớ anh da diết, cô mong gặp anh, mong được
thấy anh cười, dù cho anh đã làm cô đau. Cô đã từng nghĩ gặp lại anh cô sẽ căm
hận anh rất nhiều, nhưng không đúng. Hổ Phách đang ở đây, nhưng cô không thể
hận anh. Tất cả những gì anh đã làm với cô, cô đều quên hết. Bây giờ cô chỉ
thấy trong tim mình tràn ngập tình yêu thương với anh thôi. Cô nhìn anh, cô
muốn lao đến ôm chặt anh, nhưng như vậy có được hay không? Cô còn có thể làm
vậy hay không?
Trước đây vì yêu anh nên cô đã bị anh làm cho tổn thương, bây
giờ cô có nên phạm tiếp sai lầm đó hay không? Cô yêu anh, yêu đến phát điên,
yêu đến mất trí. Nhưng anh liệu có yêu cô? Có còn dành cho cô một chút tình cảm
nhỏ nhoi nào không, dù chỉ là sự thương hại?
Hổ Phách vẫn lặng im thả đôi mắt đen thẳm ra xa xa. Lưu Ly không
biết anh bây giờ đang nghĩ gì trong đầu. Cô chỉ cảm thấy dường như anh buồn. Và
dường như anh cô độc. Có phải Hổ Phách đang đau khổ vì những gì anh đã làm với
cô? Lưu Ly thấy nhói lòng, lẽ ra người đau là cô mới đúng. Sao Hổ Phách phải
đau?
Đầu óc Lưu Ly rối tung lên. Yêu thương và hờn tủi cứ len lõi
trong trái tim bé nhỏ mong manh của cô. Nó khiến cô không biết bản thân mình
phải làm gì lúc này. Cô ngước lên nhìn anh, khuôn mặt thanh tú đó, sự yêu
thương ấm áp đó, cô không thể nào quên đi được. Cô vừa muốn tránh xa anh ra
nhưng lại vừa muốn ôm chặt lấy anh. Rốt cuộc thì cô phải làm gì mới được?
- Về nhà đi!
Hổ Phách lạnh lùng nói, đứng im nhìn cô một chút rồi quay lưng
đi. Lưu Ly vẫn ngồi đó với bao nhiêu giằng xé trong trái tim. Cô không biết mình
phải quyết định như thế nào? Hổ Phách đã bước đi xa dần, anh đi qua đường ray
tàu đến cánh đồng hoang tàn trước mặt. Tim Lưu Ly đau nhói, một giọt nước mắt
trong veo vô thức lăn ra. Cô nhìn theo anh, run rẩy.
Để anh đi. Và cô cũng đi. Hai người sẽ không bao giờ gặp lại
nữa. Rồi sau đó cô sẽ cố chữa lành vết thương trong trái tim mình. Rồi sau đó cô
sẽ quên anh đi. Hay giữ anh lại, ở bên anh, dù cho anh sẽ tiếp tục tổn thương
cô?
Hổ Phách vẫn bước đi xa dần. Mờ ảo như sương khói…
Cứ như thế này sao? Cô sẽ để anh ấy đi như thế này sao? Mãi mãi
không thuộc về nhau nữa sao?
- Hổ Phách!
Lưu Ly chạy lại ôm chặt lấy anh từ phía sau. Hai bàn tay bé nhỏ
run rẩy cố siết chặt lấy anh. Hổ Phách là lí do duy nhất mà cô còn sống trên
đời. Nếu anh đi rồi, cuộc sống của cô sẽ trở nên vô nghĩa.
- Hổ Phách! Em yêu anh.
Hổ Phách lặng im, những giọt nước mắt nóng hổi trên khóe mắt Lưu
Ly nhòe ra ướt đẫm áo sơ mi của cậu, cô bé cứ ôm chặt lấy cậu, run rẩy.
- Hổ Phách! Em sẽ quên đi tất cả những gì anh đã làm với em, em
sẽ quên đi những nổi đau mà mình phải chịu. Hổ Phách, chúng ta rời khỏi đây đi.
Đừng trả thù nữa, hãy bỏ lại sau lưng tất cả rồi đi khỏi đây cùng em.
Hổ Phách lặng im, tim cậu nhói lên như bị một mảnh thủy tinh cứa
nát. Cậu thấy dường như mình hơi run, cậu muốn quay lại đưa tay lau khô những
giọt lệ đang nhòe ra trên áo cậu. Cậu muốn ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ đang run
rẩy bên cạnh cậu. Nhưng có được hay không? Những gì cậu trải qua, những gì cậu
đã làm, không thể quay lại, không thể dừng lại nữa rồi. Hổ Phách nhắm chặt mắt
đau đớn, đôi tay run rẩy chậm chậm đưa lên phũ phàng gạt tay Lưu Ly ra. Rồi
tiếp tục bước đi.
Lưu Ly đứng một chổ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, cô không
quan tâm đến lòng tự trọng của mình có bị tổn thương, cố lao theo mong giữ lại người
con trai đó.
- Hổ Phách, khoan đã…
Nhưng rồi Lưu Ly khựng lại, vì một khẩu súng lạnh lẽo đang nhắm
thẳng vào mặt cô. Hổ Phách cầm nó, nhìn cô lạnh lẽo.
- Đừng…có…đi theo tôi.
Lưu Ly lặng người nhìn anh, đôi mắt trong veo trống rỗng.
Hổ Phách nhắm súng vào cô? Anh muốn bắn cô?
Tim cô đau nhói.
Trong đời Lưu Ly có ba người đàn ông quan trọng. Một người là
pappy. Người yêu thương cô nhất. Hai năm trước ông đã nhắm súng định bắn cô.
Người cô tin tưởng nhất, cũng nhắm súng bắn cô.
Và Hổ Phách, người cô yêu thương nhất, bây giờ cũng nhắm súng
vào cô.
Tại sao lại yêu thương cô? Tại sao lại tổn thương cô? Tại sao
lại cho cô tất cả rồi lại cướp đi của cô tất cả? Lưu Ly không biết có phải mình
ngu ngốc? Cô cố gắng để làm gì? Cố gắng để được gì? Để rồi nhận lại những nỗi
đau không bao giờ dứt như thế này sao?
Thôi…
Vậy là đủ rồi.
Hổ Phách lặng im nhìn thái độ kì lạ của cô bé. Lưu Ly không khóc
nữa, không dùng đôi mắt đau thương nhìn cậu nữa, mà đứng im, vô hồn như một con
búp bê không thể cử động. Cậu không biết lúc này cô bé đang nghĩ gì, cậu không
thấy cô bé có biểu hiện gì. Cô bé sợ sao? Hay là tức giận? Cậu cứ nghĩ rằng cô
sẽ đau. Nhưng nhìn cô bây giờ thì cậu không biết.
Thời gian trôi qua, mọi thứ dường như ngưng đọng, vạn vật dường
như ngưng đọng. Ánh nắng chiều đã trở nên đỏ rực mờ ảo phủ khắp mặt đất, xa xa
đâu đó có tiếng còi xe lửa vang lên. Lưu Ly vẫn lặng im đứng nhìn Hổ Phách, mọi
thứ xung quanh cô giờ đây trở nên thật vô nghĩa. Hổ Phách có hơi hối hận vì
mình đã làm hành động này. Cậu nhìn Lưu Ly, cô bé thật mờ ảo dưới ánh nắng
chiều, giống như một hạt bụi nhỏ vương trong hoàng hôn chỉ cần cậu nhắm mắt là
sẽ vụt tan biến.
Rồi cậu thu lại khẩu súng, quay lưng bỏ đi.
Lưu Ly đứng im, không cố đuổi theo nữa.
Đôi mắt trong veo không hề chớp, mọi thứ thật nhạt nhòa. Lưu Ly
không hiểu là vì ánh nắng hay vì nước mắt cô đang nhòe ra, cô chậm chậm lùi lại
phía sau. Ánh mắt trong veo vẫn không rời khỏi Hổ Phách. Cứ như vậy, Hổ Phách
bước đi, còn cô thì lùi lại, khoảng cách của hai người lúc càng xa. Tiếng còi
tàu hỏa đã vang lên rất gần. Lưu Ly bình thản bước lên đường ray mỉm cười.
Cô đã thấy điều này trong những giấc mơ hằng đêm. Trên cánh đồng
hoang tàn đầy ánh nắng, một chàng trai đã bước đi trước mặt cô, xa dần, xa dần
về con đường ngập chìm trong ánh sáng rực rỡ.
Và biến mất.
Tim cô đau nhói.
Giờ thì Lưu Ly đã biết…
Người đó chính là Hổ Phách…
Người yêu thương nhất của cô…
Bóng dáng anh ấy thật đẹp, thật mờ ảo trong nắng chiều. Lưu Ly
mỉm cười, cố khắc sâu hình ảnh này trong tâm trí mình.
“Lưu Ly…anh thích cái tên
này.
Forget me not…
Xin đừng quên anh…”
Lưu Ly khẽ nhắm mắt.
Xin lỗi Hổ Phách, em không thể làm như lời anh nói nữa…
Em đau quá…
Xin hãy để em quên anh.
Tiếng còi xe lửa vang lên bên tai Lưu Ly. Đoàn tàu chở hàng đang
lao vụt đi trên dường ray tạo ra những âm thanh ồn ả và không ngừng thét còi.
Hổ Phách sau khi đi được một đoạn cảm thấy không yên tâm, cậu
dừng lại một chút, do dự không biết có nên quay lại? Rồi cậu thấy tim mình nhói
đau, dường như cậu không thể làm chủ được nó nữa. Cậu nhíu mày, từ từ quay đầu…
Và cậu thấy Lưu Ly đang đứng lặng im trên đường ray, mờ ảo trong
ánh nắng chiều. Và đoàn xe lửa đang lao vào cô bé.
- Không!!!
Hổ Phách gào lên rồi lao lại. Nhưng tiếng hét của cậu đã bị nuốt
chửng bởi âm thanh ồn ả của đoàn tàu chở hàng. Lưu Ly vẫn đứng lặng, mờ ảo.
- Đừng mà!!! Lưu Ly!!!
Cậu gào lên, cô bé không nghe thấy. Khoảng cách giữa hai người
quá xa. Ngay từ đầu đã rất xa rồi. Hổ Phách đau đớn cố lao lại. Nhưng không thể
được, đoàn tàu đã đến rất gần Lưu Ly rồi, chỉ một giây nữa thôi.
Một bóng trắng lao ra ôm lấy Lưu Ly. Cả hai ngã nhào xuống hồ
nước trong veo gần đó.
Đoàn tàu xình xịch lao qua, Hổ Phách khựng lại, lồng ngực cậu
không ngừng đập vang lên những âm thanh sợ hãi và đau đớn. Cậu cố gắng chờ cho
đoàn tàu lao qua rồi mới chạy đến bên bờ hồ.
- Con bé không sao.
Dương Vỹ thở dốc lôi Lưu Ly bước lên từ hồ nước, mái tóc của anh
ướt rượt nước nhỏ tong tong xuống mặt. Lưu Ly được đặt nằm trên bãi cỏ xanh,
đôi mắt nhắm nghiền, cả người cũng ướt sũng nước. Thật may là trong lúc nguy
hiểm nhất Dương Vỹ đã lao ra cứu cô bé.
Hổ Phách ngồi xuống đỡ Lưu Ly dậy, cô bé đã ngất lịm, nhưng trên
khóe mắt cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm của những giọt lệ. Cậu ôm cô vào lòng,
siết chặt.
- Anh xin lỗi…Lưu Ly…anh xin lỗi…
- Hổ Phách…
Dương Vỹ nhìn cậu ngạc nhiên. Lần đầu tiên anh thấy em trai mình khóc.