Forget Me Not

Chương 35: Kết thúc một bi kịch



Ở một cánh rừng gần đó. Thành Phong đã bị trúng đạn, thuộc hạ của ông cũng nằm la liệt, máu nhuộm đỏ khắp nơi.

Khi tới đây ông ta không lường trước được Dương Vỹ đã gài rất nhiều bẫy. Một khối thuốc nổ lớn bị châm ngòi nổ tung khi ông đứng gần, ông bị một vết thương lớn trên đùi, khắp người loang lỗ máu. Thuộc hạ của ông đã bị người của Dương Vỹ dồn sát tới mép vực hạ gần hết. Dương Vỹ rất khôn ngoan khi lựa chọn địa hình quyết đấu ở nơi hiểm trở này, một bên là con đường chạy dài ra khu rừng trước mặt. Một bên là mép vực dốc thoai thoải, nếu ngã xuống không chết cũng chỉ còn cách làm bia cho đối thủ bắn.

Thành Phong nép vào một gốc cây lớn, trước mặt là kẻ thù, sau lưng là vực dốc, cả hai đều là con đường chết. Ông thở dốc đưa tay nắm chặt lấy khẩu súng ngắn. Kết cục này ông đã đoán ra từ đầu rồi, ông không thấy sợ hãi hay hối tiếc. Cuộc đời ông đã gây ra quá nhiều tội ác, đây chính là cái giá mà ông phải trả. Duy nhất có một điều ông vẫn còn trăn trở là an nguy của hai đứa con gái. Không biết bây giờ Linh Lan và Lưu Ly thế nào? Đã an toàn rời khỏi đây hay bị Dương Vỹ và Hổ Phách giết rồi?

Tiếng súng vang lên chát chúa từ tất cả mọi hướng, thuộc hạ của Thành Phong đã bị hạ hết, giờ thì tất cả kẻ thù đều nhắm vào ông nã súng. Thành Phong nhíu mày, cố thủ sau gốc cây lớn. Kết thúc của một ông trùm trong thế giới ngầm như ông thế này thật thảm hại.

- Ra đây, Thành Phong!!!!!!

Hổ Phách gào lên, cậu chầm chậm đi lại, trên tay là cây súng ngắn nạp đầy đạn. Thành Phong vẫn cố nấp trong đó, ông ta hiểu nếu ra ngoài bây giờ chỉ có con đường chết. Ông chưa muốn chết trước khi biết tình hình của hai đứa con gái, ông hi vọng hai đứa con mình được an toàn, và hi vọng được gặp chúng lần cuối cùng. Nhưng làm sao để thoát khỏi nơi này?

Dương Vỹ và Hổ Phách nhìn tình cảnh của ông ta bây giờ rất hài lòng. Mối hận thù hơn mười năm qua bây giờ hai người đã có thể trả. Những tiếng súng chát chúa không ngừng vang lên, làn mưa đạn lao vụt đến xới tung mặt đất gần đó, máu từ vết thương của Thành Phong cũng nhòe ra mặt đất nhiều hơn. Có lẽ đến đây là kết thúc rồi.

Bất ngờ…

- Ba!!!

Linh Lan lao đến nã súng loạn xạ vào kẻ thù giải vây cho ông, trên người cô cũng có vài vết thương nhỏ khi giao đấu với đám thuộc hạ của Dương Vỹ trước khi lao vào đây.

- Linh Lan…

Thành Phong cố nén đau hé mắt ra quan sát. Linh Lan đang đấu súng với đám thuộc hạ của Dương Vỹ để cứu ông. Ông muốn nói cô bỏ chạy đi, nhưng có lẽ không được. Linh Lan sẽ không nghe lời ông, ông biết cô con gái hiếu thảo ngốc nghếch này sẽ không bao giờ bỏ mặc ông chết ở đây.

Dương Vỹ nhìn thấy Linh Lan xuất hiện chỉ nhếch môi thành một nụ cười nhàn nhạt. Đám thuộc hạ của anh lập tức nhắm vào cô bắn xối xả. Hổ Phách nhìn theo hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục bước lại gần nơi ẩn nấp của Thành Phong.

- Cẩn thận đó…

Dương Vỹ nhìn cậu khẽ nhắc nhở, Hổ Phách không nói gì, bàn tay siết chặt lấy khẩu súng lạnh lùng bước đi. Linh Lan thấy vậy lại càng hốt hoảng hơn, cô đang nấp sau một gốc cây gần đó vội giương súng ra bắn theo.

Viên đạn xé gió bay vụt qua trước mặt Hổ Phách, cậu vẫn mặc kệ. Dương Vỹ nhìn vào nơi Linh Lan ẩn nấp, cười nhạt và nhắm vào chiếc xe hơi ở gần cô bắn liên tiếp. Linh Lan giật mình. Chiếc xe bị Dương Vỹ bắn vào thùng xăng lập tức bốc cháy. Rồi một tiếng nổ lớn vang lên, trước khi đó Linh Lan đã kịp lao ra chỗ khác.

Nhưng viên đạn từ khẩu súng của Dương Vỹ đã bay ra gim vào ngực phải của cô. Linh Lan loạng choạng gục xuống, máu trên khóe miệng nhòe ra.

- Linh Lan!!!

Thành Phong vội vàng lao ra khỏi chỗ nấp. Đúng lúc này viên đạn từ khẩu súng của Hổ Phách gim trúng vào vai ông ta, khẩu súng trên tay Thành Phong rơi xuống đất. Hổ Phách nhắm vào đầu ông ta tiếp tục bóp cò, viên đạn thứ hai bay ra trúng vào mắt trái của Thành Phong. Ông ta gục xuống đất, máu từ vết thương nhuộm đỏ đám cỏ úa vàng bên dưới. Nhưng ông ta vẫn đưa đôi mắt đau đớn nhìn về đứa con gái đang hấp hối của mình.

Linh Lan nằm dưới đất, vẫn cố nhìn ba mình, cô thở dốc, cả người lạnh toát, mồ hôi rịn ra trên trán, máu trên vết thương cũng nhòe ra nhuộm đỏ mặt đất bên dưới. Dương Vỹ nhìn cảnh tượng này thì mỉm cười hết sức hài lòng, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo đến tàn khốc. Đây là kết quả mà anh mong chờ đã lâu, sự cố gắng trong hơn mười năm của anh giờ đây đã được đền đáp. Hổ Phách đi đến nhắm súng vào đầu ông ta. Ngón tay siết chặt dần cò súng.

- Hổ Phách… xin cậu… xin cậu… hãy tha mạng cho Linh Lan…

Ông ta nhìn Hổ Phách, đôi môi mấp máy cố van xin. Cảnh tượng này thật giống với cảnh tượng mười hai năm trước, khi đó mẹ cậu cũng van xin ông ta tha cho hai anh em cậu, rốt cuộc ông ta vẫn giết hết. Hổ Phách không trả lời, ánh mắt đen thẳm như mặt nước hồ đông, bình thản và lạnh lẽo.

Dương Vỹ nhìn ông ta cười nhạt, rồi chậm chậm đi đến chĩa súng vào Linh Lan.

- Đừng lo, tôi sẽ đưa nó theo ông ngay bây giờ.

Nhưng chưa kịp siết cò thì khẩu súng của anh đã bị bắn văng đi mất. Dương Vỹ và Hổ Phách đều giật mình quay sang. Một loạt đạn chát chúa lao ra hạ gục một toán thuộc hạ của Dương Vỹ và mở ra con đường tới nơi hai người. Dương Vỹ nhíu mày. Lưu Ly lao đến chắn trước mặt anh, hay cánh tay giương hai khẩu súng nhắm về hai hướng.

- Dừng lại ngay, Hổ Phách, Dương Vỹ!

Cả Hổ Phách và Dương Vỹ đều bất ngờ. Lẽ ra Lưu Ly đã cùng Thiên Dã rời khỏi thị trấn mới đúng. Tại sao bây giờ cô lại ở đây? Đã thế còn bị thương nữa. Nhưng Lưu Ly không bị vết thương làm đau. Dương Vỹ cau mày, anh biết cô đã sử dụng cây anh túc.

- Lưu Ly… sao em lại ở đây?

Hổ Phách nhìn cô bối rối, đôi mắt đen thẳm hoang mang. Cậu không muốn Lưu Ly thấy cảnh này. Cậu không sợ sau đó Lưu Ly sẽ hận mình, cậu chỉ không muốn Lưu Ly đau lòng hơn khi chứng kiến cảnh người thân của mình bị giết.

Lưu Ly thở dốc. Trên tay cô là hai khẩu súng với hai viên đạn còn sót lại, một đang nhắm vào Dương Vỹ, một đang nhắm vào Hổ Phách, và nếu Lưu Ly muốn, cô có thể lấy mạng cả hai chỉ trong một giây.

Đám thuộc hạ của Dương Vỹ vội nhắm vào cô chuẩn bị bóp cò.

- Không được bắn! Dương Vỹ nhíu mày ra lệnh cho đám thuộc hạ. Rồi anh quay lại Lưu Ly dịu giọng.- Lưu Ly, ngoạn ngoãn bỏ súng xuống rồi đi khỏi đây đi!

- Không!

Cô nhìn anh cương quyết, hai khẩu súng vẫn nằm im trên tay nhắm về hai hướng. Máu ở vết thương của cô nhỏ tong tong xuống đất. Dương Vỹ hơi nhíu mày, cánh tay Lưu Ly khẽ chuyển động nhẹ, khẩu súng nhắm vào đầu anh ở góc độ chính xác hơn.

- Dương Vỹ, Hổ Phách, như vậy đủ rồi, dừng tay lại đi!

- Bọn anh chỉ dừng lại khi nào giết được hai người này. Dương Vỹ bình thản nhìn khẩu súng bạc trước mặt mình.

- Nếu anh giết họ… Lưu Ly cau mày, thanh âm trong trẻo vang lên thành những lời lạnh lẽo khiến người nghe đau lòng.- Em- sẽ- giết- anh.

Lưu Ly không có vẻ nói đùa, đôi mắt trong veo và bình thản đến rợn người. Xung quanh cô những ngọn lửa đang bốc lên hừng hực…

- Bỏ súng xuống, Lưu Ly!!!

Hổ Phách thấy Lưu Ly định bắn anh trai mình vội nhắm súng vào cô, cánh tay cậu run run. Điều mà cậu lo lắng nhất đã xảy ra, Lưu Ly vì bảo vệ cho ba và chị gái sẽ nhắm súng vào anh trai cậu, rồi một trong hai người sẽ bị bên kia giết chết.

Lưu Ly có hơi nhói lòng khi Hổ Phách nhắm súng vào mình, nhưng cô vẫn không có ý định nhượng bộ. Ở dưới đất, Thành Phong ngước lên cô, đôi môi mấp máy.

- Lưu Ly… chạy đi…

Cô nghe thấy, nhíu mày, đôi mắt trong veo vẫn không động. Vết thương của ông và Linh Lan quá nặng, nếu cứ dùng dằng thế này họ sẽ chết. Cô nắm chặt khẩu súng nhìn Dương Vỹ khẩn khoản.

- Hổ Phách, Dương Vỹ! Em không muốn phải kết thúc mọi chuyện như thế này, xin hai người hãy tha mạng cho ba em và Linh Lan đi!

- Em nghĩ em sẽ giết được anh sao, công chúa nhỏ? Dương Vỹ nhìn Lưu Ly khẽ cười. Lưu Ly cũng khẽ cười.

Viên đạn xé gió xợt qua mặt Dương Vỹ để lại một vết xước nhỏ.

Hổ Phách giật mình. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ lập tức nhắm súng vào cô, những đôi mắt hoang mang nhìn cô đầy vẻ kích động. Lưu Ly vẫn bình thản đối mặt với anh.

- Dựa vào đâu mà anh cho rằng em không thể giết anh?

- Bỏ súng xuống ngay, Lưu Ly!!!

Hổ Phách gào lên với cô. Lưu Ly vẫn đứng im với hai khẩu súng trên tay. Dương Vỹ nhìn vẻ hoảng hốt của Hổ Phách thì mỉm cười trấn an.

- Hổ Phách, bỏ súng xuống đi!

- Anh…

Hổ Phách cau mày nhìn hai người, bàn tay vẫn siết chặt khẩu súng nhắm vào Lưu Ly.

- Em không thắng được Lưu Ly đâu, nếu muốn, cô bé có thể lấy mạng cả hai ta chỉ trong một giây thôi.

Hổ Phách nhíu mày, cậu vẫn không buông cây súng xuống, nòng súng run run đang nhắm vào ngực Lưu Ly. Có một tiếng rên khẽ khẽ vang lên, Lưu Ly hơi nhíu mày, cô liếc qua chị gái mình. Linh Lan bị thương nặng quá.

- Lưu Ly, em không thể làm gì nữa đâu, anh biết em bắn súng rất giỏi. Nhưng em nghĩ mình có thể thắng được gần một trăm khẩu súng không nếu tất cả cùng bóp cò?

- Cùng lắm thì… tất cả cùng chết… Lưu Ly thấy tay mình đang run rẩy, cô siết chặt khẩu súng bạc hơn.

Dương Vỹ cười thành tiếng:- Em đủ can đảm xuống tay giết người sao? Đừng cố gắng nữa Lưu Ly, anh biết em đang sợ hãi!

Câu nói của Dương Vỹ đã đánh trúng vào tim đen của cô. Lưu Ly khẽ nhíu mày. Quả thật cô không có ý định sẽ giết ai ở đây, cô chỉ muốn cứu ba và chị gái mình. Nhưng… cô làm được sao. Trước bao nhiêu người như vậy cô chỉ đơn độc một mình. Ba và chị gái cô thì đang hấp hối, phải làm sao để đưa họ đi?

- Dương Vỹ, bây giờ anh có giết ba và chị gái em thì ba mẹ anh cũng đâu thể sống lại, chỉ một lần này thôi, xin hãy vì em mà cho họ một con đường sống được không?

Lưu Ly nhìn Dương Vỹ tha thiết cầu xin. Nhưng đáp lại mong muốn tội nghiệp của cô là ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm của Dương Vỹ.

- Anh sẽ không tha cho ai cả!

- Vậy- em- sẽ- giết- anh- trước!!! Lưu Ly nghiến răng, ánh mắt đen thẳm sắc lẻm nhìn kẻ trước mặt.

Dương Vỹ cười nhàn nhạt.- Vậy bắn đi!

- Anh hai…

Hổ Phách nhìn hai người hoang mang. Lưu Ly lặng im nhìn anh thất vọng. Tại sao? Tại sao Dương Vỹ phải cố chấp như vậy?

- Kết thúc chuyện này đi Lưu Ly! Dương Vỹ nhìn xoáy sâu vào đôi mắt trong veo bất an của cô.- Cứ việc giết anh để trả thù cho ba và chị gái em. Sau đó rời khỏi đây. Đừng mất công nghĩ đến việc cứu hai kẻ đó nữa. Vì họ sắp chết rồi, bây giờ có làm gì cũng trễ rồi.

Cô đưa mắt nhìn về phía Thành Phong, một bên mắt ba cô bị trúng đạn, máu nhòe ra khắp mặt đất, cơ thể ông cũng nhuốm máu vì những vết thương do trúng đạn. Ông đang hấp hối. Ở bên cạnh cô, Linh Lan cũng đang trút những hơi thở thoi thóp một cách nặng nhọc. Lưu Ly lặng người. Bây giờ cô có làm gì thì cũng trễ rồi?

Cánh tay cầm súng nhắm vào Hổ Phách buông thỏng xuống, khẩu súng đen cũng rơi xuống mặt đất, khô khốc.

Nhưng khẩu súng bạc vẫn giữ nguyên nhắm vào ngực Dương Vỹ…

Giết Dương Vỹ trả thù? Sau đó Hổ Phách sẽ giết cô trả thù cho anh trai mình, rồi anh sẽ mang mãi bên đời nỗi đau khổ dằn vặt khi đã ra tay giết cô sao? Lưu Ly cười, nếu cô làm vậy thì cô có khác gì hai anh em họ.

- Hãy kết thúc mọi chuyện theo ý em. Bắn đi!

Dương Vỹ lạnh lẽo nhìn họng súng bạc trước mặt mình. Lưu Ly sẽ bắn anh, cô bé sẽ kết thúc mọi chuyện.

Dương Vỹ muốn như vậy?

Được thôi.

Cô sẽ kết thúc.

Nhưng không phải giống cách mà anh đã làm.

Lưu Ly từ từ quay khẩu súng bạc nhắm vào đầu mình. Dương Vỹ và Hổ Phách giật mình.

- Lưu Ly, dừng lại!!!!!!! Hổ Phách gào lên.

- Buông súng xuống, Lưu Ly! Dương Vỹ cũng nhìn cô cau mày.

Lưu Ly cười, nhìn hai người bằng đôi mắt đau đớn xen lẫn thất vọng. Tưởng rằng quay lại đây có thể dừng cuộc đấu súng lại hay chí ít cũng cứu được ba và chị gái mình, nhưng xem ra cô thất bại rồi. Cô là kẻ ngu ngốc suốt đời chỉ bỏ lỡ đi những cơ hội cuối cùng để ở bên người thân của mình. Cuối cùng thì cô vẫn không thể làm được gì cả, cô không thể cứu được ai cả, vậy thì cô phải làm được công việc cuối cùng. Kết thúc câu chuyện bi kịch này. Ngón tay cô run run giữ chặt cò súng.

- Lưu Ly!!! Dừng lại!!! Dương Vỹ nhìn cô tức giận. Hổ Phách cũng cố gắng trấn an cô.

- Lưu Ly, dừng lại đi… em bình tĩnh lại… bỏ súng xuống đi… Anh và anh hai sẽ không giết ba và chị gái em... Anh sẽ không hại họ nữa đâu, mau bỏ súng xuống trước đi!!!

Giờ anh có quyết định như vậy thì cũng muộn rồi, họ sắp chết rồi, những gì mà cô cố gắng làm khi quay trở lại đã trở nên vô ích.

Hổ Phách nhói đau, khẩu súng trên tay cậu đang nhắm vào Lưu Ly run run.

Lưu Ly cười, nước mắt mặn chát nhòe xuống mặt, cô không cố kìm chế nó lại nữa, vì có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể khóc vì hai người.

- Từ khi sinh ra em là công chúa nhỏ. Ai cũng ghen tị vì em được sống trong một thế giới đầy màu hồng hạnh phúc. Nhưng có ai biết cuộc sống của em thật sự như thế nào. Mẹ không hề yêu Pappy, bà cũng ghét em, bà không nói ra nhưng em biết vì mỗi lần nhìn thấy em bà đều tỏ ra buồn bã và chán ghét. Nếu không có em có lẽ bà ấy đã bỏ đi tìm người yêu cũ, bà ấy coi em là một gánh nặng và từng hối hận rất nhiều khi sinh em ra. Em biết, nhưng cố nhắm mắt làm như mình không biết.

Pappy thương em, nhưng khi biết em không phải là con gái ông, ông đã định giết em. Em không trách ông. Nhưng em đau lòng. Hai năm qua em rời xa gia đình không phải vì em muốn trở thành họa sĩ. Lí do em không dám ở nhà vì em không dám đối diện với Pappy, vì mỗi lần thấy ông ấy em đều nhớ lại cảnh tượng đêm nào khiến em đau đớn.

Dương Vỹ, anh là người em tin tưởng nhất, em đã nghĩ rằng dù cho cả thế giới này có phản bội lại em, anh cũng sẽ mãi ở bên em, nhưng em đã nhầm, em tin tưởng anh, cuối cùng anh lại phản bội em, lợi dụng em hại chết Pappy, khiến em cả đời sống trong dằn vặt. Anh có biết anh đã khiến em đau lòng và thất vọng đến mức nào không?

Hổ Phách, em yêu anh, anh cho em lí do để sống, nhưng sau đó lại quay lưng với em vì những tội lỗi em không hề làm, em cố đi tìm anh, vất bỏ lòng tự trọng vì anh, đền đáp lại sự cố gắng của em là anh ném em cho kẻ khác chơi đùa, anh có biết khi đó em đã đau đến thế nào không? Anh có biết những ngày sau đó em đã sống như thế nào không?

Ngày trước Pappy yêu thương em, nhưng em lại vô tâm hại chết ông, bây giờ ba ruột và chị hai yêu thương em, nhưng em chưa có cơ hội nói với họ một lần là em cũng thương họ, em ko trách họ nữa. Hai người đã cho em tất cả, nhưng rốt cuộc cũng cướp đi của em tất cả. Bây giờ thì em chẳng còn gì hết. Có chăng chỉ là nỗi đau đớn tiếc nuối ko bao giờ vơi đi được.

Thế giới của em đó. Tuyệt vời không? Hạnh phúc không? Có đáng để cho người ta ghen tị không? Bây giờ thì hai anh hài lòng rồi chứ? Hai người đã trả thù được rồi, có vui không? Có thấy thõa mãn không?

- Lưu Ly…

Dương Vỹ nhìn cô đau đớn. Hổ Phách lặng im, khẩu súng trên tay cậu run run.

Lưu Ly cười, nụ cười khô khốc, đôi mắt trong veo bình thản nhìn về phía trước, ngón tay nhỏ siết chặt cò súng…

- Đừng mà, Lưu Ly!!! Dương Vỹ giật mình vội lao đến.

Viên đạn xé gió lao ra, nhưng không phải từ khẩu súng bạc của Lưu Ly mà từ khẩu súng trên tay Hổ Phách. Viên đạn trúng vào vai cô, khẩu súng bạc rơi xuống đất, chiếc váy trắng của cô nhuộm đỏ máu. Lưu Ly loạng choạng rồi từ từ ngã về sau. Trong cơn đau nhức nhối cô nhìn về Hổ Phách bằng đôi mắt bàng hoàng.

Hổ Phách bắn cô? Vậy là cuối cùng anh cũng bắn cô? Hổ Phách muốn chính tay giết cô sao? Lưu Ly nhìn anh, đôi mắt trong veo mờ dần, cô thấy Hổ Phách đang lao về phía cô, dường như anh đang gọi tên cô. Một giọt nước trong veo nhòe ra trên khóe mắt Lưu Ly, cô muốn đưa bàn tay nhỏ bé về phía trước, hi vọng sẽ chạm được vào anh lần cuối cùng. Nhưng không được, cơ thể cô không thể cử động được nữa, đôi mắt cô cũng nặng trĩu. Buồn ngủ quá. Cô dần khép chặt mi.

Mệt mỏi quá… Cứ như vậy mà ngủ một giấc thật dài đi.

- Lưu Ly!!!!!!!!

Hổ Phách lao đến ôm chặt lấy cô, cả hai mất đà ngã lăn xuống vực dốc sau lưng.

***

Bệnh viện.

Hổ Phách ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Khuôn mặt cậu thẫn thờ, hai tay run run, đến bây giờ cậu vẫn còn chưa quên cái thời khắc giương súng bắn Lưu Ly, cả người cậu lem nhem bụi đất vì lao theo Lưu Ly xuống vực dốc, trên mặt cũng có vài vết trầy xước.

Bên trong phòng cấp cứu, Lưu Ly đang nguy kịch, vết thương trên bụng cộng với vết thương trên vai khiến cô mất quá nhiều máu, nhưng quan trọng nhất là khi lao xuống vực đầu cô đã đập phải đá bị chấn thương khá nặng. Các bác sĩ đã cố gắng chữa trị nhưng tình hình dường như không được khả quan.

Hành lang bệnh viện chìm vào yên ắng, tưởng chừng một giây trôi qua kéo dài hàng thế kỉ. Hổ Phách ngồi lặng trên ghế thẫn thờ, dường như cậu vẫn run rẩy. Thiên Dã ngồi bên cậu, lặng im nắm chặt khẩu súng bạc vương máu. Nếu lúc đó anh chịu dừng lại đi tìm Lưu Ly có lẽ cô bé sẽ không thế này, anh không biết những gì mình làm là sai hay đúng, anh chỉ biết rằng anh đang đau đớn.

Dương Vỹ đứng nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu, không một chút tin tức. Đôi mắt đen thẳm tuyệt vọng. Đây là tất cả những gì mà anh mong muốn sao? Anh đã làm tất cả để trả thù, nhưng khi mạng sống của kẻ thù đã ở trong tay anh rồi anh lại buông ra một cách quá dễ dàng. Dương Vỹ không suy nghĩ là mình có điên hay không, anh chỉ biết giây phút Lưu Ly nhuốm máu và ngã xuống trước mặt anh, mọi thứ đối với anh thật vô nghĩa. Thế giới dường như sụp đổ dưới chân anh, không cần trả thù nữa, không cần làm ai tổn thương nữa, anh chỉ muốn Lưu Ly ở lại thế giới này, chỉ cần cô bé chịu ở lại, anh sẽ bỏ hết mọi thứ.

Nhưng giờ này… có trễ quá rồi không?

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, rồi một y tá bước ra nhìn khắp lượt mọi người trên hành lang và mệt mỏi lắc đầu thay cho một lời thông báo khó cất lời. Trái tim mọi người sững lại, Lưu Ly vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch.

Hổ Phách nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu, hai bàn tay cậu siết chặt vào nhau cố trấn tĩnh. Còn Dương Vỹ đã bỏ đi rồi, anh không muốn ở lại một giây nào nữa, anh không đủ can đảm để ở lại đó nữa.

Chiều tà…

Ánh hoàng hôn phủ lên khắp mọi nơi một màu đỏ rực mờ ảo, màu đỏ như cào xé nỗi đau khiến người ta càng thêm nhức nhối. Dương Vỹ chầm chậm bước đi lên ngọn đồi vắng, cây ngô đồng đứng sừng sững trước mặt anh, giơ những cành khô xơ xác khẽ đong đưa trong cơn gió chiều. Anh chầm chậm bước qua nó, ánh mắt đen thẳm lơ đãng nhìn xung quanh, những vạt hoa Lưu Ly ở đây đã úa tàn, tất cả khoác lên một màu trắng xám tang tóc thay thế cho màu xanh ngắt đầy hi vọng trước kia.

Nơi xa xa có hai ngôi mộ liền kề, anh đi lại, đôi môi khẽ run rẩy.

- Ba… nuôi…

Ngôi mộ trước mặt anh lặng ngắt, xung quanh giờ đây vắng tanh, thi thoảng chỉ có vài tiếng quạ kêu ẩn hiện trên những cành ngô đồng xơ xác. Anh nhìn tấm bia đá mới đắp đau đớn.

- Có phải bây giờ ông đang rất vui không? Có phải ông đã gặp Lưu Ly rồi? Ông đã đưa con bé đi rồi… phải không?

Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có những tiếng gió rít qua những cành cây khô và tiếng quạ kêu chiều nghe thật thê lương. Dương Vỹ đưa đôi mắt đen thẳm nhìn ngôi mộ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ trong đôi mắt anh. Người đã giết hại gia đình anh, cũng là người đã từng cưu mang anh, ông ta giết gia đình anh là không cố ý, nhưng trong thời gian chung sống ông thực sự yêu thương và coi anh như con trai mình. Dương Vỹ giết ông, nhưng trong sâu thẳm lòng mình anh không quá oán hận ông.

Dương Vỹ cũng không hiểu được tại sao mối hận trong lòng anh lại lớn đến vậy. Cứ tưởng rằng sau khi trả thù anh sẽ sống thanh thản trong quãng đời còn lại. Nhưng anh đã nhầm rồi. Khi anh làm tổn thương Lưu Ly thì anh cũng đã tự làm tổn thương chính bản thân mình, anh luôn lừa dối bản thân phải cố tỏ ra lạnh lùng tàn khốc, nhưng anh cũng hiểu rõ nhất anh yêu Lưu Ly đến thế nào, có lẽ là yêu cô bé đến phát điên, nhưng lại ngu ngốc đẩy cô vào chỗ chết, đến bây giờ hối hận có lẽ đã muộn rồi.

- Con sai rồi… ba nuôi… con sai rồi…

Dương Vỹ lẩm bẩm và đặt một khẩu súng lên thái dương, ngón tay anh chầm chậm siết chặt cò súng…

Thời gian trôi qua rồi sẽ không thể quay lại được nữa, dù bây giờ hối hận anh cũng không thể thay đổi được gì nữa, nhưng nếu bây giờ anh biến mất, anh hi vọng mình sẽ được trở lại những ngày hạnh phúc xa xôi, khi mà anh chưa trả thù, khi mà nàng công chúa nhỏ còn ở bên cạnh anh phá phách và mỉm cười với anh thật hồn nhiên. Dù chỉ là một khoảnh khắc thôi cũng được, sau đó có bị ném xuống địa ngục anh cũng cam lòng.

Một cánh tay giáng mạnh vào bụng anh. Dương Vỹ khuỵu người xuống, khẩu súng của anh bị tước mất. Thiên Dã nắm cổ áo anh kéo lên gằn giọng.

- Muốn chết à?

Dương Vỹ nhìn anh, không đáp trả, đôi mắt đen thẳm nhói đau, cơ thể anh dường như đã bị rút cạn sức lực không thể trống trả được nữa.

- Mày đã dày vò con bé khiến nó phải đau đớn trong một khoảng thời gian dài như vậy, còn không để nó chết, bây giờ chỉ mới nếm có một chút tổn thương đã vội tìm đường chạy trốn rồi sao? Thật không công bằng!!!

Thiên Dã nhìn anh rít qua kẽ răng, đôi mắt lạnh lẽo như muốn nuốt chửng lấy Dương Vỹ.

- Dương Vỹ, tao cũng muốn giết mày lắm, nhưng nghĩ lại như vậy thì dễ dàng cho mày quá. Mày đã hại chết Lưu Ly, hãy sống với nỗi đau đớn và cắn rứt trong suốt quãng đời còn lại đi, tao sẽ không để mày ra đi dễ dàng như vậy đâu. Mày mà dám tự sát… tao sẽ chính tay giết chết Hổ Phách.

Cánh tay Thiên Dã siết chặt cổ áo Dương Vỹ rồi lạnh lùng hất xuống. Dương Vỹ thẫn thờ như một xác chết, ngồi bệt trên vạt cỏ úa, đôi mắt đen thẳm mờ mịt. Thiên Dã nhìn anh, cố nén cơn tức giận rồi quay đi sau khi nói một câu cuối cùng.

- Mày không xứng đáng sống tiếp trên đời này. Nhưng tao không thể để mày chết. Vì một khi Lưu Ly tỉnh lại, nếu không thấy mày nữa… con bé sẽ lại đau.

Hai người quay về bệnh viện, những người khác đã qua cơn nguy hiểm, chỉ duy nhất có Lưu Ly là vẫn đang vật lộn với lưỡi hái của tử thần. Hổ Phách vẫn ngồi lặng im trên hành lang vắng, đôi mắt đen thẳm u tối. Không biết đã bao lâu rồi, thời gian như ngưng đọng lại khiến nỗi lo lắng bồn chồn của cậu như nhân lên gấp đôi. Tiếng kim đồn hồ tích tắc vẫn vang lên đều đều trên tường, nhích những khoảng thời gian trôi đi chậm chạp…

Cuối cùng thì cánh cửa phòng bệnh cũng mở ra sau ca cấp cứu kéo dài hơn chín tiếng.

- Tạm thời đã ổn! Ông bác sĩ già tháo chiếc mũ trên đầu ra thở dài mệt mỏi.- Chúng tôi đã giữ được tính mạng của cô bé lại. Nhưng tạm thời cô ấy vẫn chưa tỉnh được.

- Khi nào thì cô bé tỉnh lại?

Hổ Phách nhìn ông ta hồi hộp. Vị bác sĩ già nhíu mày nói một cách khó khăn.

- Cái này còn tùy vào may mắn của cô bé. Đầu cô bé bị chấn thương khá nặng, máu bầm tích tụ trong não không thể xử lí được, tôi không đảm bảo cô bé có thể tỉnh dậy khi nào. Có thể… cô bé sẽ phải sống cuộc sống thực vật suốt đời.

Mọi người nhìn ông thẫn thờ.

Một tuần trôi qua, Lưu Ly không tỉnh dậy, nằm im say sưa trong mộng mị. Mọi người đã dần chấp nhận sự thật rằng cô sẽ phải sống cuộc sống thực vật đến cuối đời.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Hổ Phách chầm chậm đi đến bên giường bệnh của Lưu Ly. Lưu Ly đang say ngủ, trên tay là sợi dây truyền dịch đang nhỏ từng giọt nước chậm chạp, khuôn mặt cô đã hồng hào trở lại, hai hàng mi khép chặt, đôi môi nhỏ hồng hồng. Cậu khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô mỉm cười dịu dàng.

- Lưu Ly, anh thề sẽ chờ đến ngày em tỉnh lại.

Nhất định…

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.