Forget Me Not

Chương 42: Chạm tay vào kí ức



- Anh Thảo!!!

Mới thấy bóng dáng người bạn thân, Lưu Ly vội lao đến kéo cô chạy phăng phăng ra ngoài. Kinh nghiệm lần trước cho biết nếu cứ nấn ná ở lại chắc chắn sẽ bị Hổ Phách bắt làm bài tập.

Thế là hai cô bé đi dạo khắp nơi trong nông trại. Nơi đầu tiên mà hai người dừng lại là ngọn đồi lộng gió và xanh rợp những cánh hoa mỏng manh. Cô bước những bước chậm chạp trên con đường mòn nhỏ rồi dừng lại trước cây ngô đồng già cỗi, những cơn gió vi vu thổi qua những cành khô khẳng khiu rồi ùa xuống mặt đất mát rượi, gió như khai thông toàn bộ huyết quản trong cơ thể cô, nó như mở ra một cánh cửa kì lạ trong tâm trí cô. Có gì đó xa xôi nhưng cũng rất quen thuộc ùa về khi cô chạm tay vào cơn ngọn gió.

- Lưu Ly, lại đây đi!

Anh Thảo ở phía xa vẫy tay gọi cô, Lưu Ly vội đi đến đó. Bạn cô đưa cho cô một bó hoa xanh ngắt và bảo cô đặt lên hai ngôi mộ ở đó. Lưu Ly nhìn nó, thấy hơi mơ hồ. Một ngôi mộ có lẽ đã khá lâu, ngôi mộ còn lại dường như vừa mới đắp, hai tấm bia mang hai màu khác nhau cho cô biết điều đó. Cô không hiểu đây là mộ của ai, nhưng trong tâm trí của cô thì chúng rất quen thuộc, có cái gì đó nhói lên trong tim cô.

- Anh Thảo, đây là mộ của ai vậy?

- Đây là mộ mẹ cậu. Anh Thảo chỉ tay vào ngôi mộ cũ rồi đưa mắt nhìn sang ngôi mộ bên cạnh.- Và đây là mộ của ba nuôi cậu.

- Ba nuôi? Lưu Ly nhìn bạn mình khó hiểu.- Người đã mất trong vụ tai nạn xe trên núi với tớ bốn năm trước sao?

Anh Thảo khẽ gật đầu. Lưu Ly đặt hai bó hoa xuống. Vụ xe bị lật trên núi bốn năm trước Dương Vỹ đã kể lại cho cô nghe, lúc đó cô bị thương rất nặng đến nỗi ngủ vùi suốt bốn năm, còn ba nuôi của cô kém may mắn hơn nên đã không qua khỏi. Nhưng Dương Vỹ và mọi người rất ít khi nhắc đến ba nuôi của cô. Cô thở dài, có lẽ Dương Vỹ vì không muốn cô đau lòng hay nghĩ ngợi nhiều nên anh đã không nhắc. Bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên tấm bia đá mát lạnh. Dù không thể nhớ ra người ba nuôi này là ai, nhưng nhìn hai ngôi mộ này cô cảm giác mình thấy rất buồn, có lẽ trước kia ông đã rất yêu thương cô.

Từ trên đồi nhìn xuống nông trại bắp. Lưu Ly chỉ thấy một màu xanh bạt ngàn trải dài đến tận chân trời, hoa bắp lay lay khiến những hạt phấn theo gió tản mác khắp nơi. Sau một ngày rong ruỗi thì Lưu Ly và Anh Thảo cũng đi đến bìa rừng. Anh Thảo tìm được mấy bụi hoa lan tuyệt đẹp, còn Lưu Ly vẫn mãi mê bắt bướm tìm ve.

Nhưng không để ý một chút Lưu Ly đã đi lạc vào rừng.

Xế chiều, trời bắt đầu trút xuống những hạt mưa lạnh buốt. Lưu Ly lo lắng nhìn ra bờ suối, dòng nước trong veo đang nhảy loạn lên vì những hạt mưa dội xuống, rồi cô nhớ lại bờ hồ gần nông trại bắp, nếu con suối này ăn thông với cái hồ đó cô chỉ cần đi men theo nó là về đến nhà.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, đám cỏ xanh mướt dưới chân Lưu Ly ướt đẫm nước và lạnh ngắt. Lưu Ly hơi run run. Cảm giác cô độc và sợ hãi bao trùm lấy cô. Mọi thứ xung quanh cô im lặng như tờ, chỉ có những tiếng mưa tí tách và tiếng ếch nhái vọng lên từ trong những bụi cỏ rậm rạp. Chợt một tia chớp rạch ngang bầu trời vang lên inh ỏi. Lưu Ly giật mình ngã phịch xuống một bụi rậm. Nhưng thật không may bụi rậm mà cô ngã vào lại là cái ổ ấm áp của một con lợn rừng to lớn. Con vật từ từ đứng dậy nhìn Lưu Ly hằn học, ánh mắt nó sắc lẻm.

Lưu Ly hét toáng lên rồi lùi ra xa, con thú hoang lùi lũi tiến lại gần hơn, cái mũi phập phồng thở phì phò, hai chiếc răng nanh nhe ra sắc lẻm. Rồi con thú hoang cũng không để cô chờ lâu, nó lao đến nhằm vào lồng ngực bé nhỏ của cô mà cắm ngập vào hai cái răng sắc lẻm. Lưu Ly sợ hãi vội co rúm người lại, nhắm chặt mắt.

Máu túa ra, tanh nồng. Nhưng Lưu Ly không cảm thấy đau, cô từ từ mở mắt ra. Hổ Phách từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, cánh tay trái của cậu đã hứng gọn hai chiếc nanh của con lợn rừng thay Lưu Ly. Rồi cũng bằng cánh tay đó, cậu lập tức siết chặt lấy cổ nó, tay kia rút ra con dao găm đâm mạnh vào cổ nó, máu túa ra, con thú hoang nổi điên lên lồng lộn vật cậu ra một bên. Hổ Phách nhảy lên lưng nó siết chặt và đâm những mũi dao liên tiếp vào ngực nó, con vật giẩy dụa trong vũng máu rồi ngã vật xuống.

Hổ Phách loạng choạng đứng dậy thở dốc, cánh tay cậu ướt đẫm máu. Một bên lườn của cậu cũng bị răng nanh của con lợn rừng sợt qua, chiếc sơ mi trắng lem nhem bùn đất và nhuộm đỏ máu. Lưu Ly thấy vậy hoảng hốt lao đến bên cậu.

- Hổ Phách…

Hổ Phách quay lại nhìn cô bé, tức giận giơ tay tát cô. Lưu Ly loạng choạng ngã xuống đất.

- Em bị điên sao??? Trời mưa tầm tã mà lao vào rừng? Có biết khi nãy anh chỉ chậm một giây thôi là con lợn rừng đã xé nát cổ họng em ra rồi không? Cho đến khi nào em mới biết quý trọng tính mạng của mình? Em cứ như vậy thì dù anh có một trăm cái mạng cũng không đủ để bảo vệ cho em đâu.

Hổ Phách tức giận?

Lần đầu tiên cô thấy anh tức giận,

lần đầu tiên anh đánh cô.

Lưu Ly ngơ ngác nhìn đôi mắt đen thẳm nhói đau của anh, dường như có cái gì đó nhói lên trong tim cô.

Dường như trước đây cô đã nhìn thấy anh như vậy rồi…

Sự giận dữ lo lắng đó…

Lưu Ly cảm thấy rât quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra được gì cả.

Chợt nước mắt cô nhòe ra, rơi xuống má, nóng hổi. Hổ Phách nhìn thấy, cậu khựng lại, bây giờ cậu mới lấy lại được chút tỉnh táo. Cậu nhìn Lưu Ly rồi nhìn bàn tay mình, cảm thấy hối hận vì đã đánh cô.

- Lưu Ly… anh xin lỗi… em có sao không?

Hổ Phách chậm chậm đi lại. Lưu Ly ngước lên nhìn cậu, nước mắt lại rơi ra, nóng hổi. Lưu Ly không hiểu được lí do vì sao ngực mình cứ nhói đau như vậy và tại sao nước mắt cô cứ mãi tuôn rơi trong vô thức.

- Hổ Phách… Lưu Ly… hai đứa không sao chứ?

Dương Vỹ và một toán vệ sĩ ở đâu chạy đến, Lưu Ly thấy anh vội nhào đến ôm chặt anh, òa khóc. Dương Vỹ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn Hổ Phách đang bị thương thì anh hiểu chút vấn đề.

Hổ Phách vẫn đứng đó, cảm thấy ân hận và hơi nhói trong lòng.

***

Hổ Phách ngồi trên ghế cho chị Noong băng bó vết thương. Lưu Ly vẫn ngồi gọn trong lòng Dương Vỹ khóc lóc ăn vạ từ khi ở rừng về nhà.

- Lưu Ly, em có muốn khóc thì cũng đừng lấy áo anh làm khăn lau nước mắt chứ!

Dương Vỹ vỗ vỗ lưng cô dỗ dành, hai tai anh lùng bùng cả lên vì tiếng khóc của cô nhóc, chiếc sơ mi đen của anh cũng ướt nhẹp nước mắt nước mũi của cô bé, thế mà Lưu Ly vẫn không chịu nín.

Thêm ba mươi phút khóc ỉ ôi.

Hổ Phách ngồi nhăn nhó…

Dương Vỹ thở dài...

Lưu Ly rút cuộc cũng chịu nín vì khóc mệt quá, cô nhóc hé mắt ra nhìn trộm Hổ Phách. Anh đang ngồi trên ghế, mặt bàn la liệt bông băng nhuộm đỏ máu, vết thương trên tay anh dường như rất nặng, Lưu Ly thấy anh hơi nhíu mày, có lẽ là rất đau, lúc này thì cô nhóc bắt đầu thấy hối hận, những vết thương đó là do anh đỡ thay cho cô. Cô nhóc muốn lại gần hỏi thăm anh, nhưng có lẽ vì tự ái quá cao nên cứ mãi ngồi nhìn mà không chịu lên tiếng.

- Lưu Ly, em lên phòng tắm đi rồi xuống ăn tối nào!

Dương Vỹ đặt cô xuống đất rồi đẩy cô lên lầu. Lưu Ly nhìn trộm người bên kia một chút rồi cũng ngoan ngoãn đi lên. Giờ anh mới đi lại gần Hổ Phách, chị Noong vì sợ máu nên vừa băng bó vừa run lập cập.

- Để em tự làm, chị vào bếp chuẩn bị bữa tối đi. Cậu cầm lấy cuộn băng trên tay chị Noong thở dài.

Chị Noong vội gật gật đầu quay đi, không quên đưa tay gạt mấy giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán. Hổ Phách ngậm chặt dãi băng trên cách tay, tay kia cố siết chặt để dãi băng che kín vết thương. Dương Vỹ đi lại gần lên tiếng.

- Không sao chứ?

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Hổ Phách vẫn chăm chú vào việc cố định dải băng không ngước lên nhìn anh. Dương Vỹ khẽ cười, rồi đưa tay nắm chặt lấy cánh tay cậu kéo lên.

- Anh hai… đau em… anh muốn giết em à?

Hổ Phách nhìn anh nhăn nhó. Dương Vỹ chỉ mỉm cười cầm cuộn băng khéo léo băng lại cho cậu.

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, la hét cái gì?

Em trai anh đúng là kẻ sĩ diện. Hổ Phách không nói gì nữa, để im cho Dương Vỹ băng bó. Sau đó chỉ lí nhí nói trong cổ họng.

- Cám ơn anh, anh hai!

Anh mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu, mái tóc đen mát lạnh trượt qua những ngón tay thon dài của anh.

Dương Vỹ đi vào bếp rồi Hổ Phách vẫn ngồi đó nhìn theo, không hiểu sao lúc nào cậu cũng có cảm giác Dương Vỹ đang buồn, và nếu chịu quan sát thì rất dễ dàng nhận ra anh rất cô độc, đây chính là lí do mà cậu không thể làm gì khiến anh buồn hơn nữa, có lẽ vì cậu quá yêu thương anh trai mình và cũng vì cậu nợ anh ấy quá nhiều.

Lưu Ly vừa đi xuống bếp đã thấy hai người kia ngồi bên bàn ăn, bữa tối nay có món mì xào hải sản mà cô thích ăn nhất, trên bàn cũng la liệt những món thịt nướng thơm phức. Cô đi lại thật nhẹ ngồi xuống bên cạnh Hổ Phách, ánh mắt trong veo khẽ liếc trộm qua cánh tay anh, nó được băng bó cẩn thận rồi. Hổ Phách biết Lưu Ly đang thấy áy náy, nhưng cậu vẫn không nói gì. Mọi người lặng lẽ ăn tối.

Đôi đũa trên tay Hổ Phách rơi xuống đất, cậu cúi xuống nhặt lên, máu trên tay cậu rỉ ra, có lẽ vết thương bị rách ra khi cậu cử động cánh tay. Lưu Ly ở bên cạnh hơi tái mặt nhưng vẫn cố giữ im lặng. Hổ Phách thở dài rồi đứng dậy đi lên phòng.

- Chị Noong, lát nữa đem cho em một ly sữa lên phòng!

Hổ Phách đi rồi Lưu Ly cũng không muốn ăn nữa, cô nhìn theo anh, cảm thấy lo lắng và ân hận. Dương Vỹ không nhìn cô, nhưng anh biết cô nghĩ gì. Chờ đến khi Lưu Ly ăn xong bữa tối anh mới sai chị Noong đưa cho cô khay thức ăn có dĩa mì xào và ly sữa.

- Em mang lên cho Hổ Phách đi, chắc bây giờ nó đói lắm rồi. Nếu tay nó đau quá không ăn được thì em đút cho nó nhé!

Lưu Ly nhìn anh, đắn đo suy nghĩ một chút. Dương Vỹ vẫn mỉm cười khích lệ cô. Cuối cũng cô nhóc cũng bê khay thức ăn vào phòng cho Hổ Phách. Hổ Phách đang ngồi trước laptop đọc một vài tài liệu y học bạn cậu mới gửi từ Anh qua. Lưu Ly đi lại gần khẽ cất tiếng.

- Hổ Phách!

Hổ Phách nghe tiếng cô bé gọi, cậu ngước lên mỉm cười. Lưu Ly thấy hơi ngạc nhiên, dường như Hổ Phách không giận cô, cô lúng túng đặt khay thức ăn xuống bàn lí nhí nói.

- Dương Vỹ nói em mang lên cho anh.

- Cám ơn em!

Hổ Phách cầm đôi đũa lên, nhưng cánh tay cậu run run, đôi đũa rơi xuống khay, máu lại rỉ ra qua những dãi băng trắng. Cuối cùng cậu đành thở dài ngồi nhìn nó với vẻ bất lực. Lưu Ly đứng khép nép phía sau lúc này mới vội ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm đôi đũa lên gắp một ít thức ăn đút cho cậu. Cô bé không dám nói gì, chỉ ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu với vẻ tội lỗi. Hổ Phách cũng không nói gì nữa, lặng im để cô bé đút cho mình ăn, vẻ mặt rất bình thản nhưng thực chất trong lòng đang mừng thầm.

Coi như trong cái rủi cũng có cái may!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.