Forget Me Not

Chương 6: Tình địch



Không biết bao lâu sau đó Lưu Ly dần dần tỉnh lại, cô có cảm giác như có mấy chiếc dùi sắt đang cào mạnh vào ngực mình, rồi còn một chiếc dùi khác đang gõ gõ vào trán khiến cô đau nhói. Lưu Ly nhăn mặt mở mắt ra. Và trước mặt cô, một con chim đại bàng đất có đôi mắt vàng trong veo đang chúi mỏ mổ cóc cóc lên trán cô.

- Cút ngay, Hades!!!

Lưu Ly vùng dậy, đưa tay hất con chim xuống đất, con chim dường như đã có sự chuẩn bị nên lao vút lên cao. Mọi người đang ở ngoài phòng khách nghe tiếng ồn vội chạy vào phòng cô bé. Và họ thấy Lưu Ly đang nghiến răng nghiến lợi đánh nhau với con chim đại bàng.

- Hades!!! Không đùa nữa! Dương Vỹ lên tiếng gọi con thú cưng.

Con chim nghe tiếng chủ vội dừng ngay lại, rồi bay đến đậu lên vai anh nghiêng đầu nhìn Lưu Ly trêu chọc. Cô bé kia giờ mới hoàn hồn, tóc tai rối bù, ngước mặt lên phụng phịu.

- Dương Vỹ! Sao anh dám cho con gà khốn kiếp này vào đây? Phòng em không phải chuồng của nó.

- Bớt giận đi Lưu Ly!!! Dương Vỹ đưa tay vuốt vuốt mỏ con chim mỉm cười.-Hades nhớ em nên mới quấn quýt em như vậy, sao lại dùng bạo lực với nó?

Lưu Ly nhìn con chim căm tức, cái con gà đó thì nhớ gì cô? Từ khi Dương Vỹ nhặt nó về nuôi là nó với cô đánh nhau suốt ngày. Cũng may lúc cô về Dương Vỹ đã gửi nó tới phòng khám thú y tiêm phòng, vậy mà chưa được một ngày yên bình nó đã vác xác về gây chuyện với cô rồi. Con chim dường như đọc được suy nghĩ của cô nhóc, nó há chiếc mỏ ra vẻ ngáp ngáp, đôi chân như những chiếc chông sắt bám trên vai Dương Vỹ không ngừng nhún nhảy, hài lòng vì đã chọc cho Lưu Ly nổi điên.

- Lưu Ly! Em thấy trong người thế nào rồi? Hổ Phách đi lại đặt tay lên trán cô bé kiểm tra nhiệt độ, không bị sốt.- Chiều qua bổng dưng em ngất xỉu khiến anh lo quá. Em cũng đã ngủ li bì từ lúc đó đến giờ rồi, bây giờ em thấy thế nào rồi? Có đau chổ nào không?

- Em không sao! Lưu Ly lắc đầu, cô bé cũng không biết tại sao khi chiều mình ngất xỉu, rõ ràng từ trước đến giờ sức khỏe của cô rất tốt.

- Lưu Ly, dạo này con có ăn uống đầy đủ không vậy? Sao bổng dưng ngất xỉu? Rõ ràng sức khỏe của con có vấn đề mà. Ông Hạ nhìn con gái lo lắng. Rồi gắp thêm thịt vào chén cho cô bé.

- Có lẽ do thay đổi khí hậu đột ngột, nơi này lại là vùng cao, thời tiết lạnh lẽo, không khí loãng hơn so với trên thành phố nên con hơi choáng thôi. Lưu Ly vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm, quả thật thức ăn ở nhà ngon gấp bao nhiêu lần so với tên thành phố.

- Để cho chắc chắn, ăn sáng xong anh sẽ đưa em lên bệnh viện ở thành phố kiểm tra. Dương Vỹ gắp một trái trứng luộc vào chén cho Lưu Ly. Cô bé kia thì ngước lên bất ngờ.

- Không được, hôm nay mọi người chọn chổ để mai đi săn phải không? Em không đến bệnh viện đâu. Hôm nay em muốn vào rừng chơi với Hổ Phách và Hoa Thiên.

- Không cãi bướng. Dương Vỹ đưa tay cốc lên trán cô bé ra lệnh.- Ăn xong thì lập tức lên phòng thay đồ, anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.

- Em không đi! Lưu Ly dằn mạnh tay xuống bàn bức xúc.

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Ly vào phòng khóa trái cửa lại, rồi mở cửa sổ tìm đường bỏ trốn đi chơi. Ở bên ngoài, Dương Vỹ không ngừng gõ cửa thúc giục. Cô nhìn xuống dưới sân, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt có trồng mấy nhánh hoa lưu ly xanh biếc. khoảng cách hơi cao nên cô chưa đủ can đảm nhảy xuống.

- Lưu Ly!!! Em định trốn trong đó đến khi nào? Mở cửa ra mau. Nếu không anh sẽ phá cửa xông vào bắt em đó.

Lưu Ly giật mình, gã khó ưa lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của cô. Cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi vẩn vơ, cô nhóc lao đến bên cửa sổ, nhăn nhó mãi vẫn không dám nhảy xuống.

Cánh cửa phòng bị một lực mạnh kinh hoàng đạp vào, Dương Vỹ đã bắt đầu hành động, anh ấy không đùa. Lưu Ly bắt đầu hoảng loạn.

- Lưu Ly!

Một giọng nói ấm áp vang lên bên dưới cửa sổ, cô bé ló đầu ra. Hổ Phách đang đứng dưới đó đưa tay vẫy vẫy. Như chết đuối vớ được phao, cô nhóc vội nhoài người ra.

- Hổ Phách! Cứu em, em không muốn đi khám bệnh với Dương Vỹ, em muốn vào rừng chơi với anh.

- Anh biết rồi, em nhảy xuống đây đi. Hổ Phách ngước lên và đưa tay ra hứng.

- Cao quá, em không dám nhảy! Lưu Ly nói vọng xuống có vẻ lo lắng.

- Không sao đâu, nhảy xuống đi, nếu có gì xảy ra anh sẽ cùng Dương Vỹ đưa em đi bệnh viện. Hổ Phách mỉm cười vui vẻ.

Lưu Ly cười chua chát. Nhảy xuống cũng chết mà ra ngoài cũng chết. Chưa bao giờ cô bị rơi vào tình huống cùng đường mạt lộ thế này.

Cánh cửa bị đá bật tung vào trong, Dương Vỹ bước vào với nụ cười nửa miệng trên môi từ từ tiến lại gần Lưu Ly. Cô bé kia giật mình, không một giây suy nghĩ, cô lao khỏi cửa sổ xuống dưới sân.

Dương Vỹ thấy Lưu Ly nhảy xuống thì giật mình chạy lại. Sau một giây rời khỏi cửa, Lưu Ly đã rớt gọn vào lòng Hổ Phách, phải nói cậu nhóc kia chọn góc độ rơi rất chuẩn. Khi đã chắc chắn mình an toàn rồi, Lưu Ly ngước lên nhìn Dương Vỹ bên cửa sổ mỉm cười vẫy tay chào.

- Ở nhà vui vẻ nhé Dương Vỹ! Em vào rừng chơi đây.

- Ngây thơ!

Dương Vỹ mỉm cười rồi lao lên cửa sổ nhảy xuống. Lúc này Lưu Ly mới tá hỏa. Cô quên mất Dương Vỹ ai, mấy vụ đấm đá của anh và kẻ thù diễn ra như cơm bữa, khoảng cách thấp tè từ lầu một xuống đối với anh ấy thì nhằm nhò gì, cô bé vội kéo Hổ Phách, xách váy bỏ chạy bạt mạng.

Hổ Phách mỉm cười chạy theo Lưu Ly, vẫn không quên quay lại tặng Dương Vỹ một cái nháy mắt thân ái. Còn Dương Vỹ, khi từ trên lầu nhảy xuống đã đứng yên bất động nhìn theo hai người đang xa dần. Rồi anh từ từ nhìn xuống chân mình, khuôn mặt lạnh tanh như muốn giết người. Giữ chặt cứng lấy hai chân anh lúc này là chiếc hố đổ đầy keo bẫy chim.

Thấy con mồi đã sập bẫy, Hổ Phách nở nụ cười nửa miệng ranh mãnh. Keo bẩy chim ở đây tốt thật, không biết người ta làm bằng chất liệu gì mà bám chắc còn hơn keo dán sắt.

- Hổ Phách!!!

Dương Vỹ nghiến răng gọi tên cậu nhóc, con chim Hades mới đậu trên vai anh cảm nhận được luồng sát khí kinh người vội cất cánh bay vụt lên cao. Lần đầu tiên có kẻ dám qua mặt Dương Vỹ.

Hổ Phách và Lưu Ly chạy một mạch vào sâu trong rừng. Hoa Thiên không đi cùng hai người, anh chàng còn đang bận tìm kiếm cô nàng xinh đẹp hôm trước.

Khu rừng sáng sớm mát lạnh sương đêm, những cây cổ thụ cao vút đứng sừng sững theo thời gian, khu rừng này thuộc quyền sở hữu của nhà Lưu Ly, chỉ tính riêng giá trị của những cây gỗ thôi đã là cả một gia tài khổng lồ rồi. Khu rừng này cũng là tấm lá chắn cho những cơn mưa đầu mùa không tràn xuống tàn phá hoa màu của người dân và là nơi tổ chức cuộc thi săn bắn mổi năm một lần.

Hổ Phách đi bên cạnh Lưu Ly thắc mắc, khu rừng này có giá trị như vậy tại sao nó không bị bọn lâm tặc chặt phá. Hổ Phách đâu biết rằng để vào được khu vực này đâu có dễ. Nông trại nhà họ Lưu như một vương quốc nhỏ có phần tách biệt với thế giới bên ngoài. Cảnh sát ở đây đều chịu sự điều khiển của nhà họ, kẻ nào muốn vào đây chặt trộm cây thì phải xác định trước là sẽ không có đường về. Mà người thực thi bản án trong mười năm nay chính là Dương Vỹ.

Chợt tiếng la thất thanh của Lưu Ly vang lên, Hổ Phách giật mình vội chạy lại. Trước mặt Lưu Ly là con lợn rừng to gấp đôi cô bé, đang nhe hai chiếc nanh nhọn hoắt tiến gần đến kẻ thù.

- Lưu Ly, đừng bỏ chạy, đừng khiến nó kích động. Hổ Phách cau mày nhìn con lợn rừng đang từ từ tiến đến gần Lưu Ly.

Lưu Ly mặt tái mét nhìn cậu cầu cứu. Trong lúc đuổi theo con bướm trắng, cô bé không chú ý mà dẫm lên đầu nó lúc nó đang mãi mê uống nước. Hổ Phách cũng chưa gặp tình huống như thế này bao giờ nên hơi lúng túng, con lợn rừng lùi lũi đi lại gần Lưu Ly rồi bất chợt nhe hai chiếc nanh nhọn hoắt lao vào cô bé.

Hổ Phách giật mình. Không nghĩ ngợi nhiều, cậu lao vào ôm cô bé ngã về trước, rồi hai người cùng rơi xuống bờ vực phía trước. Cũng may bờ vực không cao lắm, bên dưới con suối nên cả hai thoát chết. Con lợn rừng sau khi thấy kẻ thù đã rơi tỏm xuống suối cũng nguôi giận phần nào, đứng thở phì phò vài giây rồi quay đi.

Ở dưới nước, Hổ Phách và Lưu Ly ngoi lên ho sặc sụa. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có con suối dưới này chắc cả hai tan xương nát thịt rồi.

- Đi với em đúng là xui xẻo thật .

Hổ Phách thở dài mở tung hàng cúc sơ mi, cởi áo ra vắt nước. Lưu Ly len lén liếc qua nhìn trộm. Thân hình cao 1m80 của Hổ Phách kết hợp với cơ thể săn chắc trông thật gợi cảm. Còn đẹp hơn nhiều so với tượng david mà cô bé từng vẽ mẫu, một sợi dây chuyền trên cổ cậu lọt vào mắt Lưu Ly, mặt dây chuyền là mảnh đá hổ phách, bên trong có một con bọ khá lạ mắt, con bọ ẩn hiện mờ ảo qua ánh sáng vàng lấp lánh. Sợi dây buông dài dưới bộ ngực gợi cảm của Hổ Phách lại càng đẹp hơn bao nhiêu lần. Cô nhóc cứ dán mắt vào Hổ Phách ngẩn ngơ ngắm nhìn.

-Lưu Ly, về nhà thôi, coi chừng bị cảm lạnh đó.

Hổ Phách sau một hồi ngắm mây trời quay lại thấy Lưu Ly ngồi ngẩn ngơ có vẻ đăm chiêu, cậu tưởng rằng cô bé lạnh nên đứng dậy nhắc cô về nhà. Lưu Ly đứng dậy, mắt vẫn dán chặt vào đôi môi gợi cảm của Hổ Phách, cô không biết làn môi xinh đẹp đó khi hôn sẽ lạnh lẽo thô cứng hay mềm mại ấp áp như người ta vẫn nói trong tiểu thuyết. Mà muốn biết chỉ cần hôn anh ấy thôi. Sự hiếu kì cứ thôi thúc cô.

Rồi cô bé làm một hành động khiến Hổ Phách phải hóa đá, kiễng chân lên hôn cậu, đôi môi nhỏ hơi run rẫy lướt nhẹ qua làn môi mềm mại của Hổ Phách. Nụ hôn thoáng qua, chỉ hơn một giây. Và Lưu Ly có thể vui mừng khẳng định là đôi môi của Hổ Phách vừa mềm mại vừa ấm áp lại có cái gì đó rất khó tả khi môi cô chạm vào.

- Lưu Ly… Hổ Phách cứng đơ người, đôi mắt mở to không chớp nhìn Lưu Ly vẫn chưa hết bàng hoàng.

Con nhóc này có biết mình đang làm gì không? Hổ Phách dở khóc dở cười. Con nhóc này, ngây ngô như thế, trong sáng như thế, sao có lúc dám làm một hành động táo bạo như thế?

Lưu Ly thì vẫn chưa nhận ra sự ngốc nghếch của mình, vẫn đứng ngơ ngác nhìn Hổ Phách bằng bộ mặt trong trắng trợn.

Nhưng cả Hổ Phách và Lưu Ly không biết rằng khi cả hai đều đang bận suy nghĩ đã có một bóng người đi đến. Nghe tiếng cành khô bị giẫm gãy rắc rắc cả hai mới quay lại.

- Dương Vỹ?

Lưu Ly nhìn anh giật mình. Cô bé đâu biết Dương Vỹ đã vào rừng từ sớm tìm cô, khi nghe tiếng hét thất thanh của Lưu Ly anh lập tức chạy dọc theo bờ suối tìm tới đây. Vừa đến nơi thì bắt gặp một cảnh tượng khiến anh phải nổi điên. Lưu Ly và Hổ Phách vẫn nhìn Dương Vỹ, không nhận ra rằng ánh mắt của anh ngày càng phức tạp. Rồi anh lao đến và thẳng tay đấm vào mặt Hổ Phách. Cậu nhóc ngã nhào xuống con suối phía sau, một bên khóe miệng của cậu bị rách nhòe máu. Không để Hổ Phách kịp định thần, Dương Vỹ cũng lao luôn xuống suối đấm tới tấp vào mặt cậu.

- Dương Vỹ, anh làm gì vậy? Dừng lại mau!!!

Lưu Ly giật mình vội chạy lại can thiệp, nhưng Dương Vỹ không còn nghe tiếng cô bé nữa. Sau khi nhận một trận đòn không rõ lý do, Hổ Phách lập tức gượng dậy giữ thăng bằng, chụp một cánh tay của Dương Vỹ vật anh ra sau. Dương Vỹ ngã nhào xuống, nhưng không hề hấn gì, vì con suối này rất rộng, nước cao đến nửa đùi hai người nên đã trở thành tấm đệm rất êm đỡ Dương Vỹ khi anh ngã xuống. Hổ Phách lùi ra sau thủ thế. Dương Vỹ không đến hai giây sau đã bật dậy rồi lao vào. Hai đối thủ ngang tài ngang sức không ngừng tung ra những cú đấm, đá hệt trong phim hành động.

- Dương Vỹ, Hổ Phách, mau dừng lại!

Lưu Ly trên bờ sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, cô chưa bao giờ thấy Dương Vỹ giận dữ như vậy. Hổ Phách cũng chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Nếu cứ để họ đánh nhau thế này sẽ xảy ra án mạng mất. Không suy nghĩ nhiều, cô bé nhảy tỏm xuống nước lại gần hai người.

Sau một hồi không phân thắng bại, Hổ Phách và Dương Vỹ đều quyết định kết thúc trận đấu bằng một cú đấm hết lực vào mặt đối thủ. Cả hai đều ngã nhào ra sau. Đúng lúc này Lưu Ly đang mon men lại gần, cô bé bị Hổ Phách va trúng ngã ra sau. Hổ Phách lúc này mới giật mình vội kéo cô bé lên đưa vào bờ. Lưu Ly đã bất tỉnh, nhưng đôi mày vẫn nhíu lại vì đau.

- Lưu Ly! Em có sao không?

Hổ Phách vỗ nhẹ vào má cô bé, Lưu Ly vẫn không động đậy, đôi mi khép chặt, nước trên tóc chảy tong tong xuống mặt. Dương Vỹ đi lại khẽ nhíu mày.

- Đưa con bé đây!

- Đừng hòng! Đáp lại là thái độ bất cần đời của Hổ Phách.

Dương Vỹ lại như nổi điên hơn. Đang định lao vào tiếp tục trận đấu khi nãy thì một giọng nói xúc động vang lên.

- Trời ơi…Lưu Ly!!! Con gái cưng của ba, sao lại ra nông nỗi này?

Ông Hạ và một vài người khác xuất hiện. Vừa nhìn thấy con gái, ông vội chạy lại ôm chầm lấy cô bé khóc lóc:

- Hai thằng nhãi ranh kia, tụi mày đã làm trò ngu ngốc gì hả? Sao dám làm con gái ta bị thương hả? Ta báo trước cho hai thằng nhãi tụi bây, con gái ta mà có mệnh hệ gì là ta lột da chúng mày ra làm gỏi. Lưu Ly ơi Lưu Ly, tỉnh lại đi con, đừng làm ba sợ mà!

Hổ Phách và Dương Vỹ nhìn nhau, sống lưng hơi lạnh. Hình như lão đại không đùa với họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.