Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 104




Lúc thái giám đến, Cố gia đang ăn cơm. Nghe được lời này, Giang Nhu đột nhiên đứng lên, gấp gáp nói: “Con ta xảy ra chuyện sao?”


 

Thái giám vẫy tay: “Ngài yên tâm, Cố đại nhân không sao. Chỉ là có vài việc cần Cố Thiếu phu nhân vào cung xử lý.”


 
Lời này làm Giang Nhu yên lòng, Liễu Ngọc Như cũng trấn định lại, nàng lau khóe miệng, đứng lên, nói với thái giám: “Công công chờ một lát, thiếp thân đi thay y phục.”


 
Nói xong Liễu Ngọc Như phân phó người đi tiếp đãi thái giám, sau đó vào phòng.


 
Nàng thay một bộ y phục đoan trang trong phòng rồi đi theo vị thái giám này vào cung, nhìn thái giám rất sốt ruột, như là người trong cung đều đang chờ bọn họ, Liễu Ngọc Như nói: “Công công, nếu không phải lang quân nhà ta xảy ra chuyện, vậy rốt cuộc là vì chuyện gì mà trong cung vội vã triệu kiến thiếp thân như vậy?”


 
“Ngài đừng hỏi nhiều,” vẻ mặt thái giám lộ ra vài phần thương xót, “Ngài đến là biết.”


 
Nghe được lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như chìm xuống.


 
Có thể xác định Cố Cửu Tư không sao, nhưng Cố Cửu Tư không sao lại không phải chuyện tốt, còn muốn nàng vào cung, lại là vì sao?


 
Nàng không đoán ra, chỉ có thể bình ổn tâm trạng, một mạch vào cung.



 
Thái giám dẫn nàng vào hậu cung, Liễu Ngọc Như càng đi trong lòng càng mờ mịt. Nàng không hiểu lắm, vì sao nơi tiếp nàng lại biến thành hậu cung. Nàng nhíu mày, hỏi: “Công công, có nhầm không?”


 
“Không nhầm,” thái giám lập tức nói, “Thái Hậu và bệ hạ cùng triệu kiến ngài, cho nên gặp ở Dạ Ương Cung.”


 
Thái Hậu và hoàng đế cùng triệu kiến.


 
Trong đầu Liễu Ngọc Như dần hiện lên tên một người. Nàng nhíu mày, nhưng không nói gì.


 
Đi được một lúc, cuối cùng nàng cũng đến cửa Dạ Ương Cung, nàng đi vào theo lễ nghi, ở gian ngoài, quỳ xuống cách một tấm mành, mở tay áo rồi dán hai tay xuống đất vẽ nửa vòng tròn chồng lên nhau, cung kính nói: “Dân nữ gặp bệ hạ, gặp Thái Hậu nương nương, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”


 
Trong mành không có tiếng động, một lúc sau, bên trong truyền đến một giọng nói già nua: “Vị này chính là Cố Thiếu phu nhân?”


 
“Đúng vậy.” Giọng Phạm Hiên cũng vang lên, trong giọng ông có ý cười: “Cố Thiếu phu nhân là nữ tử hiểu chuyện, ở chung với công chúa sẽ không có khúc mắc gì đâu.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như ngẩn người, trong lòng chợt dâng lên một loại dự cảm không tốt.


 
Lúc này, Phạm Hiên nói tiếp: “Vân Thường công chúa, ngươi và Cố Thiếu phu nhân nói chuyện đi.”


 
Nói xong, Liễu Ngọc Như liền nghe thấy tiếng rèm châu trước mặt bị nhấc lên, sau đó một nữ tử bước đến chỗ Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như quỳ trên mặt đất, không ngẩng đầu, tiếp theo nghe thấy Lý Vân Thường nói: “Ngọc Như tỷ tỷ, có lẽ ta sẽ vào cửa lớn Cố gia, cùng tỷ tỷ phụng dưỡng Cố đại nhân, mong tỷ tỷ dẫn dắt.”


 
Đầu Liễu Ngọc Như “Ong” một tiếng, nàng quỳ trên mặt đất, không nói gì, không ngẩng đầu. Nàng như đã cứng lại, ngây ra.


 
Giọng Thái Hậu vang lên: “Bệ hạ từng nói sẽ ban một mối hôn sự cho con ta, năm đó con ta và Cố đại nhân đã có hôn ước, trong lòng nó có Cố đại nhân, bổn cung nghĩ, hay là giúp người hoàn thành ước vọng, để bọn chúng nên duyên. Công chúa kim chi ngọc diệp, tất nhiên không thể làm thiếp, bổn cung vốn định để ngươi làm thiếp, nhưng bệ hạ nói ngươi và Cố Cửu Tư là phu thê kết tóc, còn có công với triều đình, con ta lại cầu tình cho ngươi, bổn cung mới đáp ứng để ngươi và con ta cùng làm bình thê. Tuổi con ta nhỏ hơn ngươi mấy tháng, tuy trên danh nghĩa đều là thê tử, nhưng còn tôn ti, chắc chắn ngươi hiểu.”


 
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, Thái Hậu đợi một lát, nói tiếp: “Sao, còn không tạ ơn, có bất mãn gì?”


 
Liễu Ngọc Như nghe thấy câu hỏi này mới chậm rãi hồi thần lại. Nàng không thể nói là cảm xúc gì, nàng không dám nghĩ sâu nữa, chỉ phong bế tất cả cảm giác, giống lúc niên thiếu, nàng nói với bản thân, nàng không thể khổ sở, không thể bi thương, không thể tuyệt vọng. Nàng phải bình tĩnh, còn phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.


 
Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, lại nhìn Phạm Hiên, hỏi: “Bệ hạ, xin hỏi bây giờ lang quân nhà ta đang ở đâu?”


 
Lời này vừa ra, hình như tất cả mọi người đều xấu hổ, Phạm Hiên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Bây giờ Cố ái khanh đang nghỉ ngơi ở thiên điện. Đây là chuyện trong nội viện của hắn, ngươi đồng ý rồi đi nói cho hắn và phu phụ Cố lão gia là được rồi.”


 
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn Phạm Hiên, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, hôn nhân đại sự phải do đương sự làm chủ. Người cưới công chúa điện hạ là lang quân nhà ta, sao ta có thể quyết định thay chàng ấy được? Xin bệ hạ để thiếp thân hỏi ý phu quân rồi định đoạt sau.”


 
“Lớn mật!” Thái Hậu đột nhiên đập bàn, tức giận nói, “Thiên tử tứ hôn, công chúa gả thấp, còn để cho hắn chọn lựa? Liễu Ngọc Như, đừng cho thể diện ngươi lại không cần, cũng đừng có hỏi hắn đồng ý hay không, bổn cung để hắn hưu ngươi rồi cưới lại là được!”



 
“Thái Hậu,” Phạm Hiên nhíu mày, bất mãn nói, “Ngọc Như là giới nữ tắc, muốn hỏi phu quân của mình cũng là lẽ thường, người cũng đừng quá kích động, nên thông cảm mới phải.”


 
“Bổn cung thông cảm cho nó, nó liền nhếch mũi lên mặt, phụ nhân thô bỉ từ Dương Châu đến, xứng đôi với Cố gia sao? Chẳng biết đầu óc Cố Lãng Hoa kia bị nước gì vào mà lại để một con nô tỳ không biết quy củ vào cửa!”


 
“Nương nương!” Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như đột nhiên cất cao giọng, nàng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn chằm chằm nữ nhân phía sau bức rèm, “Thiếp thân xuất thân trong sạch, tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cũng tuyệt đối không phải ‘nô tỳ’ trong miệng Thái Hậu. Thiếp thân gả cho lang quân, lúc nguy nan chưa từng rời bỏ, bên nhau đến nay. Thiếp thân chưa từng phạm phải thất xuất(1), còn giúp đỡ khi Cố gia gặp nạn, ta chưa từng ghét bỏ Cố gia vì nghèo hèn, nếu bây giờ Cố gia phú quý rồi mà đuổi ta đi, đó là bất trung với tình nghĩa phu thê, là bất nghĩa với ân nghĩa. Thái Hậu muốn gả thấp công chúa cho một lang quân bất trung bất nghĩa như vậy sao?”


 
(1) Không sinh được con, Ghen tuông, Ác tật, Dâm đãng, Bất kính với cha mẹ, ông bà, Bất hòa trong gia đình, Trộm cắp.


 
Mọi người ngây ra, Liễu Ngọc Như lớn tiếng nói: “Nếu Thái Hậu gả nữ nhi cho người bất trung bất nghĩa như vậy, là nói với người trong thiên hạ, dù có bất trung bất nhân bất nghĩa cũng chẳng sao, đúng không?”


 
“Tất nhiên không phải,” bất kể là tiền triều hay là Đại Hạ, phẩm chất là khâu kiểm tra cuối cùng của một quan viên. Thái Hậu cũng không dám phản bác lại lời Liễu Ngọc Như vào lúc này, bà ta nghiêm mặt, lúng túng nói, “Cho nên bổn cung để ngươi làm bình thê, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, ngươi đừng có ghen tị ngăn cản.”


 
“Thiếp thân không ngăn cản,” vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, “Chỉ là chuyện này do phu quân của ta quyết định, thiếp thân không dám quyết định.”


 
“Thiếu phu nhân nói cũng đúng,” lúc này, Lý Vân Thường lên tiếng, quay đầu nói với Thái Hậu, “Để Thiếu phu nhân đi hỏi Cố đại nhân đi, nếu Cố đại nhân không muốn, vậy cũng đừng làm khó người khác.”


 
“Hắn dám?” Thái Hậu cười lạnh, quay đầu nhìn Phạm Hiên, “Đây là bệ hạ ban chỉ, hắn không thể kháng chỉ chứ?”


 
Phạm Hiên cứng đờ, ông ho nhẹ một tiếng, nói với Liễu Ngọc Như: “Ngươi đi khuyên hắn, sắp làm Hộ Bộ Thượng Thư rồi, nên hiểu chuyện chút.”


 
Liễu Ngọc Như nghe được bốn chữ “Hộ Bộ Thượng Thư”, mặt giật giật, nàng không nói gì, đứng dậy, để thái giám dẫn đường đến thiên điện.


 
Cố Cửu Tư đang đọc sách ở thiên điện, hắn ngồi xếp bằng trên giường, lười biếng dựa vào cửa sổ, đặt một đĩa đậu phộng trước mặt, hắn đập đậu phộng, nhìn rất nhàn nhã.


 
Liễu Ngọc Như đi vào, hắn quay đầu nhìn qua, không khỏi ngẩn người. Một lát sau, hắn vội vàng nhảy xuống từ trên giường, kinh ngạc nói: “Sao nàng lại đến đây?”


 
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn hắn, Cố Cửu Tư cảm thấy không ổn, chạy đến trước mặt nàng, giữ chặt tay nàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Bị thiệt thòi gì?”


 
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn.


 
Hắn thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí còn đang hỏi, có phải nàng vào cung đón hắn không.


 
Nàng nhìn dáng vẻ phấn khích hăng hái của hắn, đột nhiên hiểu ý Lý Vân Thường.


 
Phạm Hiên phải gả Lý Vân Thường đi, dùng Lý Vân Thường hòa thân để áp chế, buộc Thái Hậu đồng ý chuyển giao án của Cố Cửu Tư. Tất nhiên là Thái Hậu sẽ đồng ý, cho nên bọn họ đạt được hiệp nghị, để Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng Thư, còn Lý Vân Thường đưa ra điều kiện gả cho Cố Cửu Tư để chuyển giao án này. Chẳng tính là chuyện lớn gì, Phạm Hiên đồng ý luôn. Nhưng có lẽ Lý Vân Thường sẽ đoán được là Cố Cửu Tư sẽ không đồng ý, một khi Cố Cửu Tư từ chối, đó là cự hôn, hắn vừa mới được Phạm Hiên tín nhiệm, đạp lên thể diện của Phạm Hiên, Phạm Hiên sẽ cho rằng Cố Cửu Tư không thể khống chế, có lẽ đường làm quan của Cố Cửu Tư trong lòng quân vương sẽ dừng bước tại đây.


 
Liễu Ngọc Như cẩn thận nghĩ về lời Lý Vân Thường nói, nhìn Cố Cửu Tư trước mặt, nàng cảm thấy có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, nàng hơi hé miệng, không nói nên lời.


 
Cố Cửu Tư biết nàng có lời khó nói, hắn trầm mặc một lát, sau đó nâng tay lên, ôm Liễu Ngọc Như vào lòng.


 
“Ta biết nàng chịu thiệt,” Cố Cửu Tư thấp giọng nói, “Nhưng mặc kệ là thiệt thòi gì nàng cũng đừng nghĩ nhiều, nàng phải tin ta, ta có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nàng đừng lo lắng, cũng đừng sợ, nhé?”


 
Giọng nói dịu dàng như vậy làm Liễu Ngọc Như không nhịn được mà nắm chặt tay áo Cố Cửu Tư.


 
“Chàng đừng tốt như vậy…”


 
Giọng Liễu Ngọc Như khàn khàn.


 
Ta sẽ không bỏ được.


 
Nàng nghĩ vậy.


 
Nam nhân tốt như vậy, phu quân tốt như vậy, nếu chưa từng gặp thì cũng thôi, gặp rồi, trao cả trái tim đi rồi lại phải vứt bỏ, đau đến não lòng, khổ không nói nổi.


 
Cố Cửu Tư nghe nàng nói vậy, hắn càng ôm chặt hơn: “Ta càng muốn đối với nàng tốt như vậy. Đối với nàng tốt như vậy, nàng sẽ luyến tiếc ta, sẽ không rời bỏ ta.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như nước mắt trào dâng, Cố Cửu Tư hoảng sợ, vội nói: “Sao vậy? Nàng đừng khóc mà.”


 
Liễu Ngọc Như cúi đầu, giơ tay áo lau mắt, nàng khụt khịt, nhỏ giọng nói: “Cố Cửu Tư, sao chàng lại xấu như vậy?”


 
Cố Cửu Tư cũng không biết vì sao Liễu Ngọc Như lại nói vậy, chỉ có thể vừa lau nước mắt cho nàng vừa dỗ nàng: “Sao, ai tức giận để nàng gánh chịu à?”


 
Liễu Ngọc Như cúi đầu lau nước mắt, nàng khàn tiếng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ định cho chàng làm Hộ Bộ Thượng Thư, bảo ta đến nói một tiếng với chàng.”


 
Cố Cửu Tư nghe vậy sửng sốt một lát. Trực tiếp cho hắn làm Hộ Bộ Thượng Thư, hắn hoàn toàn không ngờ tới, nhưng hắn cũng tiếp nhận rất nhanh, vội nói: “Đây là chuyện vui, sao nàng lại khóc?”


 
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như khàn giọng nói, “Nếu, nếu có người thích ta, muốn thành thân với ta, muốn chàng và ta hòa li, chàng sẽ làm gì?”


 
“Ta chém hắn!”


 
Cố Cửu Tư vừa nghe vậy là nóng nảy, sốt ruột nói: “Nhưng ai bắt nạt nàng?!”


 
“Nếu chàng không chém được thì sao?”


 
Cố Cửu Tư nghe vậy sửng sốt, hình như hắn đã cảm nhận được gì đó, nắm tay Liễu Ngọc Như, hắn suy nghĩ thật lâu, chậm rãi nói: “Ta không biết nàng hỏi cái này là có ý gì. Nhưng mà Ngọc Như, nếu nàng thích người nọ, vậy thì cũng thôi. Nhưng nếu nàng không thích người nọ, trừ khi ta chết,” hắn giương mắt, lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như, nghiêm túc nói, “Nếu không ta sẽ không để bất cứ kẻ nào, ép nàng như vậy.”


 
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, nàng nghe hắn nói, đôi mắt chan chứa nước mắt cong lên, nàng nhìn hắn chăm chú, sắc mặt hắn nghiêm túc như vậy, không hề giả dối.


 
“Vậy thì,” giọng nàng trịnh trọng, “Chàng có thích ta không?”


 
“Thích.” Hắn đáp không chút do dự.


 
“Chỉ thích ta sao?”


 
“Chỉ thích nàng.”


 
“Đời này kiếp này,” nàng kéo tay hắn, thấp giọng nói, “Nếu chỉ ở bên một mình ta, tiếc nuối không?”


 
“Không tiếc nuối,” Cố Cửu Tư cười, “Ta rất vui, rất hạnh phúc.”


 
Nước mắt Liễu Ngọc Như rơi lên bàn tay hắn, nóng bỏng làm hắn ngẩn người. Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên, cười với hắn, lau nước mắt nói: “Ta biết rồi, ta đi một lúc rồi sẽ đến đón chàng.”


 
Nói rồi Liễu Ngọc Như buông tay hắn ra, xoay người đi ra ngoài. Cố Cửu Tư đứng trong phòng, hắn nhíu mày, nghiêm túc nghĩ về lời Liễu Ngọc Như nói.


 
“Bệ hạ định cho chàng làm Hộ Bộ Thượng Thư…”


 
“Nếu có người thích ta, muốn thành thân với ta, muốn chàng và ta hòa li, chàng sẽ làm gì?”


 



 
Cố Cửu Tư suy nghĩ một lát, đột nhiên phản ứng lại, hỏi thái giám bên cạnh: “Thái Hậu và bệ hạ nói chuyện, Vân Thường công chúa có vào không?”


 
“Có.” Thái giám cung kính nói, “Công chúa đã đến được hai canh giờ rồi.”


 
“Chết tiệt!”



 
Nghe vậy Cố Cửu Tư đột nhiên vỗ đầu mình, sau đó nói với thái giám bên cạnh: “Ngươi mau thông báo với bệ hạ giúp ta, ta muốn gặp ông ấy!”


 
“Bệ hạ nói,” thái giám nghiêm túc trả lời, “Chưa được triệu kiến, Cố đại nhân cứ nghỉ ngơi đi.”


 
“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi!” Cố Cửu Tư tức khắc phát hỏa, “Bọn họ nhốt nương tử của ta vào bắt nạt, còn bảo ta nghỉ ngơi cái gì?! Ngươi đi thông báo với bệ hạ đi.”


 
“Bệ hạ nói, chỉ chờ triệu kiến, không cần thông báo.”


 
“Ngươi xác định không đi đúng không?”


 
Cố Cửu Tư nắm chặt tay, thái giám xụ mặt: “Bệ hạ nói…”


 
“Con mẹ ngươi, khốn khiếp!”


 
Cố Cửu Tư đánh ngã thái giám, tức giận nói: “Ngươi tránh ra cho lão tử!”


 
Nói rồi Cố Cửu Tư phóng đi chính điện Vị Ương Cung, thái giám bụm mặt, hét lớn: “Người đâu, ngăn hắn lại!”


 
Cố Cửu Tư đánh nhau loạn xạ trong sân, Liễu Ngọc Như lau nước mắt, hít sâu một hơi, về đến chính điện.


 
Thái Hậu và Phạm Hiên đang nói chuyện, thấy Liễu Ngọc Như vào, Phạm Hiên uống ngụm trà hỏi: “Hắn nói thế nào?”


 
“Có thể nói thế nào nữa?” Thái Hậu cười, “Cố đại nhân là người hiểu chuyện, tất nhiên là đồng ý rồi.”


 
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng cung kính dập đầu, sau đó nói: “Bệ hạ thứ tội.”


 
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây trầm mặc xuống, Phạm Hiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, vẻ mặt bình tĩnh: “Hắn không muốn?”


 
“Lang quân muốn.”


 
Phạm Hiên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy…”


 
“Nhưng thiếp thân không muốn!”


 
Liễu Ngọc Như cất cao giọng, lời này làm tất cả mọi người ngây ra, qua một lúc lâu Phạm Hiên mới phản ứng lại, ông nói bằng một giọng không thể tưởng tượng nổi: “Cố Liễu thị, ngươi nói cái gì?”


 
“Thiếp thân nói,” Liễu Ngọc Như đáp rất có lực, “Để Cố Cửu Tư cưới công chúa, hoặc là cưới bất cứ nữ nhân nào, bất kể là cưới thê hay là nạp thiếp, thiếp thân đều không muốn!”


 
“Hoang đường!” Phạm Hiên hoàn toàn phát hỏa, đứng lên, tức giận nói, “Sao lại có nữ tử ghen tỵ như ngươi chứ?! Cưới công chúa, đó là tốt với hắn, sao ngươi lại ngu xuẩn đến mức này chứ!”


 
“Thiếp thân biết là tốt cho chàng ấy.”


 
Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh: “Công chúa là kim chi ngọc diệp, được Thái Hậu quan tâm, có thể trở thành Phò mã là phúc khí của Cửu Tư, ngày sau Cửu Tư cũng sẽ rất thuận lợi suôn sẻ trên quan trường. Nhưng thiếp thân không muốn. Đây là trượng phu của thiếp thân, người thiếp thân yêu, trong tim thiếp thân có chàng, hy vọng trong tim chàng, bên cạnh chàng, vĩnh viễn chỉ có một mình thiếp thân.”


 
“Ngươi làm càn!” Phạm Hiên hoàn toàn nổi giận.


 
Ông có thể chịu đựng sự ngớ ngẩn của Cố Cửu Tư, đó là Cố Cửu Tư có tình có nghĩa, nhưng ông không thể chịu đựng được sự ngớ ngẩn của Liễu Ngọc Như, đó là phụ nhân vô tri.


 
“Liễu Ngọc Như à Liễu Ngọc Như,” Phạm Hiên đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, tức giận nói, “Ban đầu ta còn nghĩ ngươi là người thông minh, nghĩ ngày sau ngươi sẽ là trợ lực lớn cho Cố Cửu Tư, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức này? Quả thực là ngu xuẩn đến cực điểm! Ngươi thân là chính thất của Cố Cửu Tư, vốn dĩ phải suy nghĩ cho hắn, khai chi tán diệp cho hắn, ngươi ghen tị đến mức này, không làm Cố gia thất vọng sao?”


 
“Bệ hạ, trong lòng ta có chàng, nếu bên cạnh chàng có người khác, e rằng thiếp thân ngày đêm không yên.”


 
“Vậy cũng nhường được!” Phạm Hiên quát lớn, “Có nữ nhân nào mà không phải như vậy chứ?”


 
Liễu Ngọc Như cười khổ, những lời này cực kỳ giống những lời mẫu thân nàng từng nói.


 
“Bệ hạ,” Liễu Ngọc Như dập đầu khom lưng, “Tình cảm của Ngọc Như, không chấp nhận được chuyện nhường nhịn. Nếu bệ hạ khăng khăng muốn cho công chúa gả thấp, vậy xin ban chết cho Ngọc Như.”


 
Lời này làm tất cả mọi người kinh ngạc, Phạm Hiên nói lắp: “Ngươi… Ngươi muốn trẫm ban chết làm gì?”


 
“Bệ hạ,” giọng Liễu Ngọc Như bình tĩnh, “Ngọc Như tự thấy mình không phải một thê tử tốt, không chấp nhận được chuyện bên cạnh Cửu Tư có người thứ hai, nhưng cũng không muốn bệ hạ làm Cửu Tư khó xử. Nếu bệ hạ nhất định phải tứ hôn, vậy ban chết cho thiếp thân trước, thiếp thân chỉ có thể lấy bài vị nghênh đón người khác vào cửa.”


 
“Hồ đồ ngu xuẩn!”


 
“Bệ hạ!”


 
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gấp gáp của thái giám, hắn sốt ruột chạy đến cửa, vội nói: “Bệ hạ, Cố đại nhân, Cố đại nhân đánh đến đây!”


 
“Đánh đến đây?”


 
Phạm Hiên khiếp sợ: “Cái gì gọi là đánh đến đây?”


 
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng cãi nhau ồn ào lẫn với tiếng hét của Cố Cửu Tư: “Bệ hạ! Bệ hạ, ta không cưới! Ai cũng không cưới!”


 
“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư đẩy thị vệ đang ngăn hắn, hét lớn, “Ta không làm quan nữa, ta từ quan về! Ngài biếm ta đi, ta muốn đưa nương tử của ta về!”


 
“Ngọc Như! Ngọc Như!”


 
Giọng Cố Cửu Tư truyền đến, hắn gào thét: “Nàng ra đây! Ta đưa nàng đi!”


 
“Láo xược!”


 
Thái Hậu vỗ bàn đứng lên, tức giận nói: “Gọi Ngự lâm quân đến, gào thét trước cửa cung còn ra thể thống gì?! Kéo xuống đánh cho ta!”


 
Thị vệ bên cạnh nhận mệnh, chạy nhanh ra ngoài.


 
Còn Cố Cửu Tư ở bên ngoài bị thị vệ bao vây kéo đi. Hắn đánh nhau với thị vệ ở cửa, hắn quyền cước công phu cao, nhưng thị vệ nhiều không ngừng vọt tới, hai bên giằng co ở cửa Dạ Ương Cung.


 
Thái Hậu tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Liễu Ngọc Như lại cúi đầu, cong môi, không nhịn được nở nụ cười.


 
Phạm Hiên nghe tiếng Cố Cửu Tư gào thét bên ngoài, nhìn dáng vẻ kiên định của Liễu Ngọc Như trước mặt. Một lúc sau, ông nói: “Cố Liễu thị, ngươi thật sự thà chết cũng không cùng công chúa phụng dưỡng Cố ái khanh?”


 
“Vâng.” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như kiên định. Phạm Hiên trầm mặc trong chốc lát, nghe tiếng hét bên ngoài, cuối cùng ông nói: “Phượng Tường, đi rót một chén rượu độc đến.”


 
Mặt Liễu Ngọc Như giật giật, nhưng nàng vẫn không nói gì. Trương Phượng Tường cúi đầu vâng lời rồi đi ra ngoài, một lát sau, bưng một chén rượu độc quay lại.


 
Cố Cửu Tư thấy Trương Phượng Tường nâng chén rượu, hắn như bị điên, nhào qua chính điện Dạ Ương Cung, giận dữ hét: “Các ngươi làm gì vậy!”


 
Không có ai trả lời hắn, Cố Cửu Tư hốt hoảng.


 
Hắn biết rõ một chén rượu trong cung có ý nghĩa gì, hắn cũng đã đoán ra bên trong xảy ra chuyện gì, biết rồi, tim hắn nguội lạnh.


 
Hắn bị người ta đá lăn xuống đất, hắn phản ứng lại, muốn xoay người đứng dậy nhưng bị rất nhiều người đè lên, hắn liều mạng muốn xông về phía trước, tức giận nói: “Liễu Ngọc Như, nàng đừng làm chuyện ngu ngốc!”


 
“Nàng ra đây!”



 
“Bệ hạ,” Cố Cửu Tư lớn tiếng nói, “Thái Hậu muốn ly gián quân thần chúng ta! Ngài đừng hồ đồ! Ngài thả Ngọc Như ra!”


 
Cố Cửu Tư ở bên ngoài điên cuồng gào thét, Liễu Ngọc Như nhìn Trương Phượng Tường bưng rượu độc đến. Phạm Hiên nhìn Liễu Ngọc Như, nghiêm túc nói: “Ngọc Như, rượu ở đây, nếu ngươi thật sự thà chết không muốn, vậy trẫm cũng không làm khó ngươi. Ngươi đi rồi, trẫm cũng không ép hắn, hắn túc trực bên linh cữu ba năm vì ngươi, sau này cưới hay không cưới đều để hắn quyết định.”


 
“Ba năm sau, có lẽ hắn đã quên ngươi. Có lẽ vị trí Thiếu phu nhân Cố gia sẽ có những người khác làm. Hắn sắp làm Hộ Bộ Thượng Thư rồi, Ngọc Như,” Phạm Hiên khàn giọng, “Không đáng.”


 
Liễu Ngọc Như cười, nàng quay đầu nhìn ra ngoài điện, hỏi: “Bệ hạ, thời gian rượu độc độc phát đến lúc chết mất bao lâu?”


 
“Một nén nhang.”


 
“Có đau lắm không?”


 
“Không đau.”


 
“Sau khi chết có xấu không?”


 
“Không xấu.”


 
“Vậy thiếp thân yên tâm rồi.”


 
Liễu Ngọc Như nói, vươn tay ra, cầm lấy chén.


 
Tay nàng run nhè nhẹ, thật ra nàng rất sợ, cực kỳ sợ, nhưng nhớ đến Cố Cửu Tư, nhớ đến đôi mắt trong veo của Cố Cửu Tư, nhớ hắn nói trừ khi hắn chết mới để nàng tái giá, nàng đột nhiên sinh ra dũng khí vô tận.


 
Dù sao con người cũng phải bảo vệ thứ gì đó, vì thế không tiếc gì cả. Nàng phải đánh cuộc lúc này.


 
Nàng nhìn Phạm Hiên, xác nhận lần cuối: “Bệ hạ, thiếp thân uống chén rượu độc này rồi, cả đời này ngài cũng sẽ không làm khó hôn sự của Cửu Tư nữa, đúng không?”


 
Phạm Hiên nghe vậy bật cười: “Ngươi đúng là người làm ăn, trẫm chỉ nói là không làm khó lúc này, ngươi lại nói cả đời không làm khó.”


 
Nói rồi ông nhìn vẻ mặt cố chấp của Liễu Ngọc Như, thở dài, cuối cùng nói: “Thôi, sau này cũng không có gì để làm khó. Ngươi nói cả đời, vậy đó là cả đời đi.”


 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, cầm chén lên, uống một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó đặt mạnh chén rượu xuống đất.


 
“Bệ hạ, nhớ rõ chuyện ngài đã đồng ý,” Liễu Ngọc Như thở hổn hển, cả người nàng đang run rẩy, nàng dồn dập nói, “Ta muốn nói thêm vài lời với chàng ấy.”


 
Nói xong, nàng không hề muốn nhiều lời thêm nữa, vội vàng lao ra ngoài điện, đẩy cửa đại điện, sau đó thấy Cố Cửu Tư đang bị đè trong đám người.


 
Mặt hắn bị thương, y phục trên người đã rách tung toé từ lâu, rất nhiều người đè lên hắn, hắn như một con rồng đơn độc bị sâu cắn xé, vừa phẫn nộ lại bất lực.


 
Trong nháy mắt lúc cửa lớn mở ra, tất cả mọi người ngây ngẩn, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, cười nhìn hắn.


 
Cố Cửu Tư thấy nàng, hắn phản ứng lại đầu tiên, lúc mọi người vẫn chưa phản ứng lại, hắn đột nhiên lách ra, lao thẳng đến chỗ nàng.


 
Hắn thở hổn hển dừng lại trước mặt nàng, vết thương trên người hắn chồng chất.


 
Hoàng hôn ở phía sau hắn, chiếu rọi ráng màu đầy trời, Liễu Ngọc Như vươn tay, ôm chặt lấy hắn.


 
Nàng cảm thấy chân mềm nhũn, nàng cũng không biết có phải hiệu quả của độc dược hay không, nàng dựa vào ngực Cố Cửu Tư, nghe tiếng tim hắn đập, thấp giọng nói: “Cửu Tư, con người của ta, vô cùng ngang ngược.”


 
Cố Cửu Tư nghẹn ngào không nói gì, Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, nhắm hai mắt nói: “Ai muốn gả cho chàng cũng phải bước qua mạng của ta đã.”


 
Nghe vậy, cơ thể Cố Cửu Tư run nhè nhẹ.


 
“Cô nương ngốc…” Nước mắt hắn rơi xuống, đột nhiên ôm chặt nàng, “Cô nương ngốc.”


 
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười rộ lên trong ngực hắn.


 
Nàng nhớ lại lúc mình còn nhỏ, muốn một đoá hoa trên cây, rất nhiều đứa trẻ đều muốn, một tiểu cô nương là nàng đã đánh nhau với người ta đến vỡ đầu chảy máu, cắn răng cướp được đóa hoa kia.


 
Nhiều năm như vậy, tính nàng vẫn không thay đổi. Thứ nàng muốn, liều mạng, nàng cũng phải có được.


 
“Cửu Tư,” nàng cảm thấy hơi mệt, bỗng thấy buồn ngủ, nàng lẩm bẩm: “Cõng ta về nhà.”


 
“Được.” Cố Cửu Tư khàn giọng lên tiếng. Hắn xoay người cõng nàng lên lưng, nâng mắt nhìn cung thành vô tận.


 
Ráng màu nơi chân trời đẹp không sao tả xiết, hắn mặc bạch y, tóc đen xoã xung, vết thương trên người chồng chất, đi đường khập khiễng.


 
Còn Liễu Ngọc Như ở trên lưng hắn, nàng nhắm mắt lại, hình như là ngủ rồi. Cố Cửu Tư cõng nàng, cắn răng chịu đựng đau nhức trên chân, từng bước một đi ra ngoài.


 
Mọi người nhìn bọn họ chăm chú, không dám ngăn cản, thần trí Liễu Ngọc Như mơ hồ, nàng thấy buồn ngủ, nàng sợ sẽ ngủ, nàng biết lần này ngủ rồi, có lẽ sẽ không còn được gặp lại Cố Cửu Tư nữa.


 
Nàng ghé vào lưng Cố Cửu Tư, ôm Cố Cửu Tư, thần chí không rõ hỏi: “Cửu Tư, có phải ta rất thích chàng hay không?”


 
“Đúng vậy,” hốc mắt Cố Cửu Tư cay cay, “Thích đến nỗi bỏ cả mạng.”


 
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư hít mũi, “Nàng bớt thích ta một chút, được không?”


 
Liễu Ngọc Như nghe vậy bật cười.


 
“Chẳng có cách nào,” nàng lẩm bẩm, “Kiếp sau đi.”


 
“Kiếp sau, ta sẽ bớt thích chàng một chút.”


 

 
Tác giả có lời muốn nói: Không chết, yên tâm.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.