Thẩm Minh chuyên phụ trách trông giữ Liễu Ngọc Như.
Hắn nóiốn dĩ không phải hắn, nhưng hắn cảm thấy con người Liễu Ngọc Như thú vị nên mới ở lại trông giữ Liễu Ngọc Như. Sau khi hắn mắng người bên ngoài bỏ đi thì quay đầu nói với Liễu Ngọc Như: “Ngươi phải cảm ơn ta.”
Hắn ngậm cọng cỏ trong miệng ngồi đối diện Liễu Ngọc Như, nghiêm túc nói: “Nếu không có ta, ngươi và tiểu nha đầu này có lẽ bị đạp hư rồi.”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, Ấn Hồng nhịn không được nói: “Ngươi không đạp hư bọn ta?!”
“Ấn Hồng!” Liễu Ngọc Như bắt lấy Ấn Hồng, cung kính nói, “Thẩm công tử, nha hoàn này không hiểu chuyện nên há mồm làm bậy, mong người thứ lỗi.”
“Thứ lỗi thứ lỗi,” Thẩm Minh cười tủm tỉm nhìn Liễu Ngọc Như, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa vậy: “Ta nghe nói ngươi tới từ phía Nam, có phải cô nương phía Nam các ngươi đều như ngươi không?”
“Dạng gì?” Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc, Thẩm Minh khoa tay múa chân nói, “Ưm, yếu ớt. Giọng nói khi nói chuyện vừa ôn nhu vừa dễ nghe, vừa lễ phép vừa xinh đẹp nhưng không cảm thấy mềm yếu, nhìn ánh mắt này của ngươi,” Thẩm Minh cảm khái, “Thật sự bình tĩnh!”
Liễu Ngọc Như bị Thẩm Minh khen như vậy thì không có biểu cảm gì.
Sau khi giao lưu như vậy, Liễu Ngọc Như xác nhận Ấn Hồng nói đúng, người này là tên ngốc.
Nhưng tên ngốc có phúc của tên ngốc, ít nhất ở thời điểm này, so với đám đại hán lộ liễu nhìn các nàng ở bên ngoài thì Thẩm Minh làm nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Thẩm Minh thấy nàng im lặng nhìn thoáng ra ngoài thì biết nàng lo cho người bên ngoài, hắn dựa vào cây cột ngậm cỏ nói: “Yên tâm đi, ta nói với bọn họ ta muốn cưới ngươi làm nương tử, bọn họ sẽ không động vào ngươi. Nhưng nếu bọn họ biết ngươi không làm nương tử ta, vậy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Ấn Hồng nghe xong có chút sợ hãi, nàng rụt vào bên người Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như giơ tay vỗ vỗ bàn tay nàng, hơi cong nửa người trên nói: “Vậy đa tạ công tử.”
“Vậy lấy thân báo đáp đi.” Thẩm Minh trực tiếp mở miệng, đôi mắt cũng không chớp mắt nhìn nàng nói, “Bây giờ ngươi không đồng ý thì ngày nào ta cũng hỏi ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng đồng ý, chi bằng hiện tại ngươi đồng ý, ngày mai chúng ta bái đường thành thân, bớt lằng nhằng.”
“Thẩm công tử,” Liễu Ngọc Như do dự nói, “Chuyện thành thân, người qua loa như vậy sao?”
“Ta đã rất trịnh trọng.”
Thẩm Minh lập tức nói: “Ngươi xem những người khác xem, là trực tiếp nhìn trúng thấy đẹp là khiêng về, ta khiêng ngươi về còn nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm với ngươi mà.”
Liễu Ngọc Như: “……”
“Nhưng nếu ngươi gả cho ta, ngươi nhất định là nương tử đẹp nhất cái trại này, ta rất hãnh diện.”
Thẩm Minh nói xong thì bắt đầu ảo tưởng dáng vẻ mọi người cực kỳ hâm mộ khi Liễu Ngọc Như làm vợ hắn, hắn nhịn không được cười thành tiếng. Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng dùng biểu cảm nhìn tên ngốc để nhìn đối phương, ba người cứ ngồi như vậy, Thẩm Minh đứng lên đi đóng cửa và cửa sổ, sau đó trở về nằm trên đất nói: “Được rồi, tới đây ngủ đi, ta canh giữ các ngươi, có giọng của ai thì ta sẽ phát hiện, đừng lo.”
Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng gật gật đầu nhưng không dám ngủ. Thẩm Minh nhìn các nàng, lại nhìn nhìn đống cỏ bên cạnh, nghĩ rồi nghĩ dường như hiểu rõ: “À, ta biết rồi, ngại cỏ đâm vào người đúng không?”
Dứt lời, Thẩm Minh đi đến bên cạnh nghiêm túc đè đống cỏ khô, lấy áo ngoài của hắn đặt lên đống cỏ khô, sau đó nói với Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng: “Được rồi, tới chỗ này ngủ đi, tạm chấp nhận được rồi.”
Liễu Ngọc Như cung kính nói cảm ơn rồi để Ấn Hồng đi ngủ. Thẩm Minh có chút nghi hoặc: “Ngươi không ngủ?”
Liễu Ngọc Như bình thản nói: “Bây giờ còn sớm, chưa buồn ngủ.”
“Ngày thường mấy giờ ngươi ngủ?”
Thẩm Minh bắt đầu trò chuyện với nàng. Liễu Ngọc Như muốn tìm hiểu thêm chút tin tức liền nhẹ nhàng nói ra thời gian, Thẩm Minh cảm khái: “Trễ như vậy à, bận gì vậy?”
“Sổ sách của cửa hàng nhiều,” Liễu Ngọc Như giải thích xong nghĩ rồi nghĩ, nàng muốn thể hiện bản thân đã thành hôn, sau đó nói: “Hơn nữa, công việc của phu quân bận rộn, ta cũng phải đợi hắn về.”
“Ngươi luôn chờ hắn về ngủ sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Ngươi sẽ chờ hắn về ăn cơm sao?”
“Đương nhiên.”
“Nếu hắn chết rồi, ngươi luôn nhớ hắn sao?”
Liễu Ngọc Như nhìn đôi mắt sáng ngời của Thẩm Minh, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Tất nhiên.”
“Vậy thì tốt quá.” Thẩm Minh vỗ tay nói, “Sau này ngươi gả cho ta, ta hẳn sẽ rất hạnh phúc.”
Liễu Ngọc Như: “……”
“Ngươi bớt không biết xấu hổ đi!” Ấn Hồng không thể nhịn được nữa, nàng nổi giận đùng đùng ngồi dậy nhìn Thẩm Minh, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi soi gương đi!”
“Ta soi gương làm gì?” Thẩm Minh nói thẳng, “Ta trưởng thành đã rất tuấn tú.”
Dứt lời, Thẩm Minh tiếp tục thảo luận với Liễu Ngọc Như vấn đề thành hôn của bọn họ, Liễu Ngọc Như áp chế tâm trạng bắt đầu tìm hiểu quá khứ hắn.
Nàng biết được trước kia hắn hẳn được xem là một du hiệp (*) không hoạt động ở Vọng Đô, sau đó quen biết Hùng ca thì bị Hùng ca mang đến Hắc Phong Trại, bởi vì võ nghệ cao cường nên ở Hắc Phong Trại làm một tên sơn tặc. Hắn có hai nguyên tắc, thứ nhất không giết người tốt, thứ hai không khinh phụ nữ và trẻ em. Ở trong Hắc Phong Trại này hắn được xem là một dòng nước trong. Nhưng hắn có nhiệt tình và thích thú cướp giàu giúp nghèo cũng giúp Hắc Phong Trại thu vào rất nhiều tiền, bởi vậy lăn lộn không tồi.
(*) Du hiệp chỉ kẻ chuộng sức mạnh, thích kết giao bạn bè để làm việc nghĩa.
Mà Hắc Phong Trại này, tuy hắn không nhiều lời, nhưng từ tin tức mà nói thì hẳn có liên quan mật thiết với quan viên nào đó trong thành Vọng Đô.
Trước kia bá tánh trong thành đã rất nhiều lần đề nghị tiêu diệt Hắc Phong Trại, nhưng quan phủ đều bỏ mặc, chỉ có một huyện lệnh duy nhất quyết định diệt cướp, kết quả trước khi diệt cướp đã chết bất đắc kỳ tử trong nhà.
Từ đó về sau, huyện lệnh hoàn toàn không dám quản Hắc Phong Trại này nữa.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe hết, trong lòng không khỏi có vài phần lo cho Cố Cửu Tư.
Thẩm Minh nhìn ra được điều đó, hắn vội nói: “Ngươi không cần lo, chờ hắn chết rồi, ngươi gả cho ta là được.”
Lần này không cần Ấn Hồng mở miệng, Liễu Ngọc Như đã mở miệng trước: “Câm miệng!”
Thẩm Minh xoa mũi.
Ừm, có chút tủi thân.
Cố Cửu Tư nhận được tin của Hắc Phong Trại, hắn gọi Hoàng Long và Hổ Tử tới dặn dò: “Chu đại ca đi bao vây diệt trừ Lương gia, để bảo đảm Lương gia không thể qua lại thư từ với Hắc Phong Trại, nên chúng ta không động binh lực bảo vệ Vọng Đô bên hắn. Hiện giờ chúng ta có tổng cộng hai trăm binh lực dùng được, Hắc Phong Trại có năm trăm tội phạm nên có lợi về mặt địa hình, chúng ta không chiếm được tiện nghi.”
“Đúng là như vậy.” Hoàng Long do dự; “Nếu không chúng ta chờ một chút……”
“Không đợi được nữa.” Cố Cửu Tư cắt ngang hắn, quyết đoán nói, “Hoàng đại ca, huynh đừng sợ, ta đã nghiên cứu tình huống Hắc Phong Trại. Tuy bọn họ nhân số đông nhưng đều là người tới từ trời Nam biển Bắc, đều là một đám ô hợp làm theo ý mình. Tác phong hành sự bọn họ khác biệt rất lớn, chỉ cần chúng ta có một mở đầu tốt thì không cần chúng ta rất mạnh, bọn chúng tự ắt loạn.”
“Cho nên trọng điểm ở chỗ bắt đầu. Ta sẽ lên núi trà trộn vào bọn chúng trước, sau đó tạo thời cơ thích hợp để tấn công lên núi. Trên núi bọn chúng hẳn có rất nhiều cơ quan, bây giờ ngươi đến các hộ nhà nông mua mười con trâu, đến lúc đó cột pháo lên đuôi con trâu, chờ ta phát tín hiệu trên núi thì các ngươi châm pháo nổ, ở dưới chân núi dùng gươm ép mấy con trâu đi lên núi. Sau khi trâu lên núi thì kích động cơ quan của bọn họ trước, khi bọn họ không nắm rõ tình huống thì nhất định tiêu hao một đợt vũ khí, như vậy ngươi có thể nhìn ra bọn họ có bao nhiêu cơ quan.”
“Đã hiểu.” Hoàng Long gật đầu, Cố Cửu Tư lại kêu Hổ Tử tới, “Ngươi vào thành tìm lưu dân và khất cái rồi dẫn người vây quanh núi, dẫn nhiều người một chút, nói với bọn họ chỉ cần bọn họ dựa theo quy củ hô to dưới chân núi, thì người nào đi đều được thưởng một cái màn thầu, đến lúc đó nếu có sơn tặc chạy xuống thì bắt một tên thưởng một lượng. Đến khi đó Hoàng đại ca bắt đầu tiến công vào núi, ngươi ở dưới tạo thế trận và âm thanh.”
“Đã hiểu.”
Hổ Tử đáp lời.
“Nhưng trước khi ta phát tín hiệu thì các ngươi tránh xa một chút, đừng để ai phát hiện.”
Mọi người đồng loạt gật đầu. Cố Cửu Tư không nói nữa, hắn bảo mọi người đi xuống xong bắt đầu thay quần áo.
Hắn mặc hộ giáp trói một chủy thủ trên cánh tay, lại đặt rất nhiều lọ thuốc trong tay áo, cuối cùng mặc một bộ y phục có hoa văn mây tuyết, bên ngoài khoác áo mỏng màu bạc, đầu đội ngọc quan, nắm chặt quạt xếp trong tay, nhìn qua như người đọc sách tuấn tú ôn nhã.
Cố Cửu Tư chuẩn bị xong mới đi ra cửa, vừa đi ra đã thấy Tô Uyển và Giang Nhu đứng trước cửa.
Hốc mắt Tô Uyển đỏ bừng, Giang Nhu đi lên nắm tay Cố Cửu Tư, bà mím môi nói: “Bất luận như thế nào đi nữa, Ngọc Như đều là Ngọc Như.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, một lúc sau, hắn đột nhiên hiểu Giang Nhu có ý gì.
Liễu Ngọc Như đi sơn trại như vậy, việc nàng sẽ trải qua, tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng được. Sau khi hắn đi sẽ thấy cái gì, hắn cũng không dám nghĩ nhiều. Nhưng Giang Nhu nói với hắn những lời này, bất luận thấy cái gì, Liễu Ngọc Như vĩnh viễn là Liễu Ngọc Như, là con dâu của Cố gia hắn.
Hắn tưởng tượng đến khả năng xảy ra chuyện thì nội tâm như có lưỡi dao sắc bén xẹt qua, vừa đau vừa hận, hắn lạnh giọng, quyết đoán nói: “Đây là điều tất nhiên.”
“Mẫu thân, nhạc mẫu, hai vị yên tâm, ta và Ngọc Như sẽ ổn thôi.”
Cố Cửu Tư nói câu này xong thì nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Ngựa đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa, Cố Cửu Tư ra cửa, xoay người lên ngựa, dặn dò Hoàng Long và Hổ Tử: “Các ngươi đừng theo quá gần.” Sau đó xoay người đánh ngựa đi mất.
Ngựa của hắn chạy rất nhanh, một đường chạy như điên ra ngoài thành Vọng Đô, trực tiếp đi đến Hắc Phong Trại.
Liễu Ngọc Như và Thẩm Minh đang nói chuyện, Liễu Ngọc Như hỏi thăm tin tức, Thẩm Minh đang bồi dưỡng tình cảm, hai người đang tán dốc thì nghe bên ngoài có người gõ cửa nói: “Thẩm ca, xong việc chưa? Lão đại nói Cố Cửu Tư tới!”
Đôi mắt của Liễu Ngọc Như tức khắc sáng lên, Ấn Hồng nghe thấy tên của Cố Cửu Tư thì đột nhiên cảnh giác, Thẩm Minh sửng sốt một lúc, sau đó nói: “Nhanh như vậy?”
“Thẩm ca,” người bên ngoài có chút sốt ruột, “Nhanh lên.”
“Được rồi được rồi.”
Thẩm Minh lớn tiếng nói: “Sắp rồi.”
Thẩm Minh nói xong thì đứng dậy bắt lấy Liễu Ngọc Như.
Hắn nhìn dáng vẻ của Liễu Ngọc Như, do dự một lúc thì đột nhiên duỗi tay xoa đầu nàng, sau đó kéo quần áo của Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như sợ hãi hét lên, Thẩm Minh hoảng loạn: “Ra vẻ thôi, ra vẻ thôi!”
Liễu Ngọc Như nắm chặt quần áo, trong mắt có chút hồng hồng, lăn lộn như vậy đúng là có vài phần giống bị hãm hiếp.
Thẩm Minh nhặt quần áo trên đất khoác lên người Liễu Ngọc Như, sau đó nhìn Ấn Hồng: “Còn chưa động thủ, muốn ta tới?”
Ấn Hồng oán hận xoa nhẹ đầu tóc bản thân, sau đó kéo quần áo, Thẩm Minh cười nhạo một tiếng đặt tay lên vai Liễu Ngọc Như, nói với nàng: “Ta vừa nói với những người đó nói ta muốn ngươi, lúc này mới mắng bọn họ bỏ đi, ngươi đường hoàng như vậy đi ra, ta không giải thích được.”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng nắm chặt quần áo, thấp giọng nói: “Chúng ta đi đâu?”
Thẩm Minh ôm nàng trong ngực, bảo Ấn Hồng đi ra theo. Mọi người dùng ánh mắt ái muội nhìn bọn họ, trong đó có một tên nói: “Thẩm ca lợi hại, không ra tay thì thôi mà vừa ra tay thì là hai người.”
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng run rẩy, Thẩm Minh trừng mắt với người nói chuyện: “Lại nói hươu nói vượn dọa tiểu nương tử của ta thì ta xé miệng ngươi.”
Mọi người cười ha ha.
Thẩm Minh dẫn Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng ra chính đường, một nam nhân bốn mươi tuổi đang ngồi trên da hổ, hắn mặc áo khoác màu đen, ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhìn qua có vài phần lạnh lẽo.
Thẩm Minh dẫn theo Liễu Ngọc Như cung kính bái kiến đối phương: “Ưng gia, đã mang người đến.”
“Làm rồi?” Ưng gia nở nụ cười, Thẩm Minh cúi đầu bình tĩnh nói, “Làm rồi.”
“Được,” Ưng gia nhẹ nhàng vỗ tay, “Ta cũng muốn nhìn xem Cố đại nhân nhìn thấy việc xấu hổ thì phải làm sao bây giờ.”
Ưng gia đứng dậy nhìn về phía trước: “Tới cửa rồi?”
“Tới rồi.”
“Đi.” Ưng gia phất tay, lại nói, “Dẫn theo tiểu nương tử này, chúng ta đi đón Cố đại nhân.”
Nghe được lời này, sắc mặt Liễu Ngọc Như có chút tái nhợt, bước chân nàng hơi hơi dừng lại.
Nàng phải đi gặp Cố Cửu Tư, cứ như vậy gặp Cố Cửu Tư?!
Cố Cửu Tư thấy dáng vẻ nàng sẽ nghĩ như thế nào? Cho dù…… Cho dù hắn luôn bao dung, nhưng có nam nhân nào lại bao dung một cái gai như vậy?
Liễu Ngọc Như muốn quay đầu bỏ chạy, Thẩm Minh biết ý đồ của nàng, hắn ôm lấy nàng thấp giọng nói: “Đừng xằng bậy.”
Liễu Ngọc Như run nhè nhẹ, nàng bắt bản thân bình tĩnh rồi miễn cưỡng đi theo đám người tới thành lâu, nàng thấy Cố Cửu Tư cưỡi ngựa trên đường núi, từ xa hướng tới cửa lớn Hắc Phong Trại.
Hắn chỉ có một người, trong tay cầm một cây quạt, một người một ngựa, nhìn qua thong dong tiêu sái, tựa như đạp trăng ngắm hoa, nếu hát vang một khúc càng hợp với tình hình.
“Ngươi nói hắn biết đánh?” Thẩm Minh hồ nghi nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, mỉa mai nói, “Chỉ dựa vào thân thể kia? Ngươi nói hắn biết đọc sách thì ta tin, hắn có thể đánh? Thôi bỏ đi.”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, tim nàng đập rất nhanh.
Nàng không nói rõ giờ phút này có cảm giác gì, nàng cảm thấy người trước mặt quá ngốc, sao có thể tự mình đến trong loại tình huống này; nàng lại cảm thấy sợ hãi, lại còn bị sắp xếp phải dùng dáng vẻ này gặp hắn; nhưng nàng vẫn còn vài phần âm thầm chờ đợi, mục đích người này tới, tất nhiên chính là tới cứu nàng.
Nàng dường như có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Cố Cửu Tư, lúc nào cũng cảm thấy bất luận như thế nào đi nữa, người này đã tới thì tất cả sẽ ổn thôi.
Thẩm Minh quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn Cố Cửu Tư một cái.
Cố Cửu Tư từ xa đã nhìn thấy Liễu Ngọc Như đứng ở thành lâu, có một nam nhân đứng bên cạnh nàng, trên người khoác áo ngoài của đối phương.
Cố Cửu Tư siết chặt dây cương, hắn cảm giác hô hấp gần như dừng lại.
Có một loại bạo nộ muốn bùng phát trong thân thể, nhưng càng như vậy thì hắn càng phải bình tĩnh bản thân.
Thế cục hiện giờ, chỉ cần hắn đi nhầm một bước có lẽ sẽ đặt Liễu Ngọc Như và hắn vào hiểm cảnh.
Vì thế trên mặt hắn mang theo nụ cười mà cưỡi ngựa, dưới toàn bộ ánh mắt của người trong Hắc Phong Trại, hắn thong dong đi đến trước cửa sơn trại, ghìm ngựa dừng lại.
Người bên cạnh Ưng gia tiến lên một bước quát to: “Người tới là ai, hãy tự xưng tên!”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn mọi người, khóe môi mỉm cười với vẻ phong lưu.
“Huyện lệnh Vọng Đô Cố Cửu Tư,” hắn cao giọng mở miệng, giọng nói như dòng nước xanh biếc đánh vào đá, như châu rơi vào mâm ngọc, ánh trăng dừng trên khuôn mặt trắng nõn của hắn, ánh mắt hắn dừng trên mặt Liễu Ngọc Như. Hắn không hề lộ vẻ ghét bỏ, không hề lộ vẻ chán ghét, tựa như trước kia, mang theo ý cười bình thản và ôn nhu, cách đám người lẳng lặng nhìn nàng, nói ra câu kia: “Đến vì Ưng gia gửi thư, vì cầu thê tử bình an, đặc biệt tới bái kiến.”
Liễu Ngọc Như đột nhiên bình tĩnh.
Tất cả thấp thỏm lo âu, dưới ánh mắt kia, đều chậm rãi tan đi. Nàng lẳng lặng đứng trên thành lâu nhìn hắn.
Nàng một chút cũng không sợ.