Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 74




 
Vương Mai nghe Liễu Ngọc Như nói thì nắm chặt khăn tay, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nếu là A Hương thì quá tốt, ta tất nhiên vui vẻ. Chỉ là kinh nghiệm của A Hương …… Có phải hơi ít không?”
 

“Chắc không đâu,” Liễu Ngọc Như cười cười, “Ta cũng hỏi qua những người khác, bọn họ đều nói A Hương là sư phụ nhiều kinh nghiệm, dù sao hiện giờ cửa hàng cũng là người mới, mọi người đều biết người là sư phụ của tỷ ấy, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”
 
Nụ cười của Vương Mai cứng đờ, đúng là không nói nên lời, Liễu Ngọc Như ôn nhu nói: “Nhưng trong lòng ta người trước sau là sư phụ của Hương tỷ, cho nên ta cố ý tới hỏi người một chút, người xem chuyện này ta làm có hợp lý không?”
 
“Này tất nhiên…… Tất nhiên là hợp lý.”
 
Vương Mai cũng không có gì để nói, năng lực của Tống Hương mạnh hơn bà, điều đó bà ta biết. Nhưng tưởng tượng đến hiện giờ Tống Hương muốn áp chế trên đầu bà ta, tóm lại bà ta sẽ không thoải mái trong lòng. Liễu Ngọc Như nhìn ra bà ta không thoải mái, nhưng vẫn vờ như không thấp, hai người nói vài câu xong, Vương Mai đi ra ngoài. Vương Mai ra khỏi phòng của Liễu Ngọc Như thì bắt đầu suy nghĩ trong lòng.
 
Nếu Liễu Ngọc Như trực tiếp bán đồ của Hoa Dung qua đó, cộng thêm quan phủ cùng nhau bắt người bán hàng giả, vậy chuyện bán hàng giả không chỉ là lợi nhuận thấp, chỉ sợ còn có nguy hiểm không nhỏ, phạm phải tội bán hàng giả, đến lúc đó e là phải phế đi bàn tay, không bao giờ có khả năng làm nghề này nữa. Nguy hiểm lớn mà tiền lời thì ít, đến lúc đó Tống Hương thăng chức, không chỉ có tiền tiêu vặt mỗi tháng mà còn có một phần lợi nhuận của Hoa Dung, e là không bao giờ đồng ý làm nữa.
 
Một phần lợi nhuận đó, lấy quy mô của Hoa Dung, sau này mở rộng ra còn nhiều hàng giả bọn họ bán, huống chi không nguy hiểm cũng không có gánh nặng, chỉ cần thanh thản ổn định làm việc là được.
 
Vương Mai nhìn ra lần này Liễu Ngọc Như vì thu hút người khác quả thực là bỏ vốn gốc. Nhưng dựa vào cái gì mà là Tống Hương chứ? Đó là đồ đệ một tay bà dạy dỗ, nhưng đó cũng là đồ đệ của bà, sao có thể lướt qua sư phụ để giành bát cơm của bà?
 
Vương Mai càng nghĩ càng thấy bất bình, bà ở bên ngoài đi tới đi lui, một lúc sau, bà cắn chặt răng quyết định trở lại trong phòng, cung cung kính kính gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

 
 
Liễu Ngọc Như tỏ vẻ bất ngờ, ngẩn người nói: “Sao dì Mai trở lại rồi?”
 
“Chủ nhân,” Vương Mai bình tĩnh nói, “Có một số việc, ta nghĩ trước nghĩ sau vẫn cần nói rõ với chủ nhân. Chủ nhân nếu muốn cân nhắc A Hương, kỳ thật không ổn.”
 
“Sao thế?” Liễu Ngọc Như chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, “Hương tỷ nhân phẩm đoan chính, tay nghề xuất chúng, lại do mọi người đồng lòng đề cử, dì Mai cảm thấy có gì không ổn?”
 
“Chủ nhân,” Vương Mai thở dài, “Thật ra ta cũng do dự chuyện này rất lâu rồi, Hương tỷ là một tay ta dạy dỗ, ta không dạy nàng tốt rất nhiều chuyện, cũng không đủ che chở nàng, đây là ta không phải, vốn dĩ ta nghĩ khuyên nhủ nàng nhiều hơn, nói không chừng nàng vẫn biết quay lại sau khi lạc đường, nhưng chủ nhân muốn cân nhắc nàng thì ta không thể không nói ra.”
 
“Tỷ ấy sao vậy?”
 
“Chủ nhân biết hàng giả tràn lan bên ngoài, trong đó có một ít hàng giả gần như giống với hàng thật của Hoa Dung chứ?”
 
Vương Mai quan sát biểu tình của Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như nhíu mày, rất sầu lo nói: “Ta nghe nói rồi, đang phiền lòng vì việc này đây.”
 
“Chủ nhân có từng nghĩ vì sao hàng bên ngoài có thể lẫn lộn với hàng của Hoa Dung không?”
 

Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lúc sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nói: “Dì nói là Hương tỷ?”
 
“Đúng vậy.” Vương Mai tỏ vẻ nặng nề, thở dài nói, “Trước đó có người tìm Hương tỷ hỏi nàng về phương thức điều chế của phấn và son môi của Hoa Dung, người cũng biết kỹ thuật nhà chúng ta đều là một người phụ trách một bộ phận, chỉ có Hương tỷ không giống nhau, nàng cầm lên nhìn một cái là có thể nhìn ra nguyên liệu và cách điều chế. Vì thế trong một khoảng thời gian như vậy, nàng ta luôn tự cung cấp cho hàng hóa bên ngoài. Không chỉ trộm phương thức điều chế, còn bán đồ dư trong tiệm cho người khác.”
 
Liễu Ngọc Như giận tái cả mặt, Vương Mai nhìn nàng thì mừng thầm, tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Ta từng khuyên nàng rồi, nhưng Hương tỷ gần đây gặp được một nam nhân tổt, người kia bệnh nặng nên thiếu tiền, nàng cũng vì tiền mới làm vậy. Người cũng đừng trách nàng, ta nói điều này là để người thận trọng suy xét, vì nàng là đồ đệ ta, nhưng người là chủ nhân ta, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, ta cũng là khó khăn xử lắm.”
 
“Dì Mai, ta hiểu mà,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nâng tầm mắt nói, “Nhưng mà người nói việc này ra cũng phải có chứng cứ rõ ràng, việc này dù sao cũng là việc lớn, ta không thể tùy ý tin tưởng được.”
 
Vương Mai cứng đờ mặt, một lúc sau, bà cắn răng nói: “Ta biết chủ nhân cẩn thận, ta có chứng cứ.”
 
“À?”
 
“Hôm qua ta nhìn thấy Hương tỷ viết một bức thư cho người bên ngoài, hẹn đối phương tới đình viện tửu lầu Đông Lai giao hàng. Nàng sẽ giao phương thức điều chế loại son môi mới nhất của Hoa Dung cho đối phương, chủ nhân qua đó tất nhiên có thể bắt cả người lẫn tang vật!”
 
“Dì nói thật chứ?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, Vương Mai gật đầu nói, “Tuyệt đối chính xác, nhưng chủ nhân ơi, con người Hương tỷ…… Đến lúc đó e là sẽ lung tung cắn ngược lại, ta mạo hiểm tới nói người biết, người phải tin ta mới phải.”
 
“Dì yên tâm.” Liễu Ngọc Như đáp lời, “Dì có thể nói việc này với ta, ta tất nhiên sẽ tin dì. Nhân phẩm của dì ta biết, yên tâm đi.”
 
Liễu Ngọc Như nói với Vương Mai xong thì bà ta lui ra ngoài, bà ta vui vẻ cầm khăn phẩy phẩy, vừa rồi bà ta đổ mồ hôi lạnh, bây giờ rốt cuộc cũng yên tâm.
Bà ta kỳ thật không sợ, tuy bà ta là người ở chính giữa giật dây nhưng hành động cẩn thận, Tống Hương là đứa ngốc, nhất định sẽ không để lại chứng cứ gì, đến lúc đó cùng lắm là nói với Liễu Ngọc Như bà ta cũng có tham dự, nhưng bà ta đã đánh đòn phủ đầu, tiểu cô nương như Liễu Ngọc Như dù thông minh có thừa nhưng không đủ mưu trí nên sẽ không tin nàng ta.
 
Vương Mai tính toán trong lòng xong thì vô cùng vui vẻ bỏ đi.
 
Chờ bà ta đi khỏi, Ấn Hồng và Vân Vân đi từ phòng ra, Vân Vân thở dài: “Vương Mai này thật sự quá ác độc.”
 
“Nhưng cũng tốt,” Ấn Hồng vui vẻ nói, “Bọn họ vừa ăn cướp vừa la làng, phu nhân có thể diệt tận gốc người sau lưng bọn họ, đến lúc đó xem bọn họ có thể gây sóng gió gì.”
 
Liễu Ngọc Như nghe bọn họ nói chuyện, một lúc sau, lại nói: “Tống Hương thật sự tìm nam nhân ở U Châu, thật sự mắc bệnh nặng?”
 
Vân Vân nghe xong, đáp lời: “Gần đây ta có điều tra, thật là như vậy. Tỷ ấy hẳn vì mới đồng ý Vương Mai.”
 
Dứt lời, Vân Vân do dự một lúc, rốt cuộc nói: “Hương tỷ vẫn là người tốt.”
 
Liễu Ngọc Như rũ mắt, một lúc sau, nàng uống ngụm trà, nâng tầm mắt nói: “Thẩm Minh đã trở lại chưa? Đi tìm hắn dẫn người trà trộn vào tửu lầu Đông Lai, đi bắt người với ta.”
 
Ấn Hồng đáp lời, sau đó chạy đi tìm Thẩm Minh.
 
Thẩm Minh đang đi mua đồ với Cố Cửu Tư, hai đại nam nhân lén lén lút lút ôm khăn hỉ đèn lồng dùng vải bố bọc lại một đống đồ.
 
Thẩm Minh đi bên cạnh Cố Cửu Tư, có chút không kiên nhẫn nói: “Huynh nói xem huynh đã lớn như vậy rồi, cũng chẳng phải con nít nữa, còn làm nghi lễ gì nữa chứ? Rượu giao bôi kia không uống thì không uống, huynh từ sáng đến tối làm mấy chuyện vớ va vớ vẩn, ngày nghỉ thì chạy về nhà treo đèn lồng, để người khác biết được huynh có thấy nhục mặt không?”
 
“Ngươi bớt nói chút được không?” Cố Cửu Tư nhíu mày nói, “Ta bảo ngươi tới hỗ trợ chứ không phải bảo ngươi tới quở trách ta.”
 
Thẩm Minh bĩu môi, nghĩ ngợi một lúc, hắn sáp lại vui vẻ nói: “Các ngươi thật sự chưa viên phòng à? Có phải ta vẫn còn cơ hội không?”
 
“Thẩm Minh,” Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn hắn, “Đầu óc nóng quá thì ngươi nói sớm một chút, ta tiễn ngươi tới cửa chợ mát mẻ chút.”
 
Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư bực bội thì nhanh chóng im lặng. Hai người mua đồ vật cần chuẩn bị, thấy lưu dân ngồi xổm đầu đường xin cơm, Cố Cửu Tư nhịn không được nhíu mày: “Ta nghe nói Phạm đại nhân đã phá ải Linh Giang, hiện tại đang bao vây cửa khẩu Đông Đô giằng co với Lương Vương.”
 
“A, nghe nói là vậy.”
 
Thẩm Minh vui vẻ nói: “Chờ Phạm đại nhân phá thành rồi, có phải huynh có thể thăng quan, ta cũng có thể thăng quan không?”
 
“Không phải ngươi muốn làm sơn đại vương sao?” Cố Cửu Tư mỉa mai, “Còn muốn thăng quan?”
 
Thẩm Minh ho nhẹ một tiếng: “Vì bá tánh làm việc mà, làm gì cũng được. Ta có thể chịu thiệt thòi này.”
 
Cố Cửu Tư cong khóe miệng, nhưng hắn đột nhiên có chút sầu lo: “Nhưng không phải Lương Vương còn mười lăm vạn quân đội sao? Nếu có mười lăm vạn người, sao Phạm đại nhân có thể nhanh như vậy công phá ải Linh Giang?”
 
“Ai biết được?” Thẩm Minh nhún vai, sau đó khuyên nhủ, “Huynh đừng lo lắng nữa, nhanh chóng chuẩn bị hôn phòng đi, đêm nay liền……”
 
Thẩm Minh lộ ra ánh mắt thâm thúy, Cố Cửu Tư có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện, sau lưng đã truyền đến tiếng gọi của Ấn Hồng: “Thẩm Minh!”
 
Hai nam nhân vừa nghe thanh âm này, Cố Cửu Tư nhanh chóng nói: “Mau đưa đồ cho ta!”
 
Thẩm Minh hoang mang ném đồ cho Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư ôm đồ vật còn cao hơn hắn, nhanh chóng chạy sang bên cạnh.
 
Ấn Hồng chạy đến trước mặt Thẩm Minh, có chút kỳ lạ nói: “Ta vừa thấy cô gia ở chỗ này, người đâu rồi?”
 
“Không mà,” Thẩm Minh nhìn đông nhìn tây nói, “Vừa rồi chỉ có người hỏi đường, Cửu ca còn ở nha phủ mà.”
 
“Ta nhìn thấy thật mà.” Ấn Hồng có chút kỳ lạ, Thẩm Minh lập tức nói, “Có việc thì nói, đừng ở chỗ này hỏi đông hỏi tây, ngươi là thám tử hả?”
 
“Thái độ gì thế hả!” Ấn Hồng có chút không vui vẻ, sau đó nàng cũng không dây dưa mà nhanh chóng nói: “À, phu nhân nói ngươi buổi tối dẫn người đến tửu lầu Đông Lai bắt người giúp nàng ấy.”
 

Thẩm Minh nhướng mày bảo Ấn Hồng nói rõ ngọn nguồn, hắn nghe xong thì gật đầu: “Được, việc nhỏ mà, ta đi gọi người.”
 
Ấn Hồng nói xong thì yên tâm đi mất. Chờ nàng đi rồi, Cố Cửu Tư ôm đồ vật nhô đầu ra nói: “Nàng tới tìm ngươi làm gì?”
 
Thẩm Minh nói lại lời vừa nói, Cố Cửu Tư lập tức nói: “Ta đi với ngươi.”
 
Vì thế hai người gọi theo Hổ Tử và một đám huynh đệ, lại dẫn theo gia đinh Cố gia đi tới tửu lầu Đông Lai, mọi người hóa trang trà trộn vào trong tửu lầu, làm bộ không có chuyện gì uống rượu.
 
Cố Cửu Tư và Thẩm Minh ngồi trên lầu, câu được câu không trò chuyện, chờ đến khi trời tối thì nghe thấy tiếng cười lảnh lót của một đám nữ tử, hai người quay đầu lại thì thấy Liễu Ngọc Như tới.
 
Phần lớn tiểu nhị của Hoa Dung đều là nữ nhân, ai nấy đều là nữ nhân thích đẹp, cả cửa hàng bọn họ tới ăn cơm, xe ngựa cũng tới bốn năm chiếc, sau đó các cô nương già trẻ lớn bé vừa nói chuyện với nhau vừa đi xuống xe ngựa, mùi son phấn bay qua, mọi người đều nhìn qua đó.
 
Liễu Ngọc Như khoác áo lông chồn dẫn đầu, bên trong mặc váy xanh, bên tai đeo khuyên tai giọt nước có màu trắng nhẹ nhàng lung lay dưới ánh đèn, cả người nàng vừa nhu mỹ vừa mang theo vài phần linh động.
 
Nàng ở Bắc Địa không tính là cao, trong tay cầm lò sưởi, cũng không hề hô hào rùm beng, nhưng kỳ lạ là trong khung cảnh ầm ĩ, nàng trước sau vẫn là tiêu điểm, trên người nàng lặng lẽ tỏa ra cảm giác trầm tĩnh, hợp lại thành ngũ quan tinh xảo thanh tú, bày ra một kiểu xinh đẹp khó lòng giải thích.
 
Vốn dĩ nhiều nữ tử đi ra ngoài như vậy đã làm người khác chú ý, huống chi trong đám người còn có Liễu Ngọc Như là mỹ nhân Giang Nam, mọi người an tĩnh lại nhìn Liễu Ngọc Như đi vào tửu lầu, sau khi căn dặn câu thì người đi theo tiểu nhị, cùng nhau đi lên phòng.
 
Lúc nàng xách váy bước từng bước lên trên, không ai dám nói chuyện, cho dù là Cố Cửu Tư, trong không gian như vậy, hắn đột nhiên cảm nhận không biết từ khi nào nàng có thể xuất hiện với vẻ đẹp kinh người như vậy.
 
Liễu Ngọc Như tựa như cảm giác được ánh mắt của Cố Cửu Tư, nàng đột nhiên dừng bước ngẩng đầu lên nhìn Cố Cửu Tư. Khi bốn mắt nhìn nhau, Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư nâng ly ngơ ngác nhìn nàng, nàng đột nhiên mỉm cười.
 
Nụ cười ôn nhu kia dưới ánh đèn dường như làm cho hoa sen nở ra, làm sóng to gió lớn sinh ra trong lòng người khác, Cố Cửu Tư còn chưa hoàn hồn, Liễu Ngọc Như cảm thấy buồn cười, không ngờ đã thành hôn hơn nửa năm mà nàng còn nhìn thấy biểu tình ngu dại như vậy trên mặt người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nàng mấp máy môi rồi xoay đầu đi rồi lặng lẽ nhìn hắn một cái, trong khoảnh khắc kia, khóe mắt và đuôi lông mày đều là phong tình, sau đó dẫn sau người phía hướng đi vào phòng bên cạnh.
 
Chờ người của Hoa Dung vào phòng hết rồi, đại sảnh mới khôi phục lại âm thanh, họ đang bàn tán nữ bà chủ của Hoa Dung, không chỉ có thể kiếm tiền có bản lĩnh mà còn xinh đẹp như vậy.
 
Mà Cố Cửu Tư lại nâng ly, hồi lâu cũng chưa nói chuyện, tựa hồ còn đang đắm chìm trong cảm giác kích động vì ánh mắt vừa xấu hổ vừa nũng nịu kia.
Thẩm Minh nhịn không được vươn năm đầu ngón tay quơ quơ trước mặt hắn: “Cửu ca?”
 
Cố Cửu Tư mở to mắt, hắn uống một ngụm rượu trong sự buồn bã, cuối cùng hoàn hồn nói: “Ta chết rồi.”
 
“Ừm?” Thẩm Minh có chút mờ mịt, đang yên đang lành nói cái này làm gì.
 
Cố Cửu Tư thở dài mỉm cười, tựa như có chút bất đắc dĩ, nhưng lại làm cho Thẩm Minh cảm thấy hắn vui vẻ: “Chết trong tay nữ nhân này.”
 
“Có ý gì?”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn chỉ uống rượu mỉm cười. Trong lòng hắn biết rõ, ngay khi Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, ngay trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, hắn đột nhiên hiểu rõ cái gì là nước của biển cả, mây của Vu Sơn.
Hắn nghĩ cả đời này cũng không tìm được một nữ nhân có thể làm hắn động tâm như vậy.
 
Càng đáng sợ hơn là hắn còn phát hiện nét đẹp của Liễu Ngọc Như giống như cái cây còn đang trưởng thành với tốc độ chóng mặt, trong mắt hắn, trên đời này khó có thể có cái cây nào sinh trưởng với tốc độ như vậy.
 
Hắn không biết nàng có thể đẹp tới trình độ nào, chỉ biết mỗi một lần hắn nghiêm túc đánh giá nàng đều sẽ bất ngờ phát hiện, sau đó hắn lại thích nàng thêm một chút.
 
Cố Cửu Tư uống rượu xong thì lấy tiền trong túi đưa cho Hổ Tử bên cạnh, cười nói: “Đi, giúp ta tìm người mua vài nhánh cây Mai đưa đến chỗ phu nhân đi.”
Khi hoa của Cố Cửu Tư đưa đến bàn Liễu Ngọc Như, đầu tiên nàng ngẩn người, sau đó nhận hoa trong khung cảnh ồn ào.
 
Tất cả mọi người đều trêu đùa nàng, chỉ có Tống Hương và Vương Mai rõ ràng có chút không yên, Vương Mai luôn đánh giá Tống Hương và Liễu Ngọc Như, mà Tống Hương luôn đứng ngồi không yên, tựa như đang lo lắng gì đó.
 
Liễu Ngọc Như dẫn mọi người đi ăn lẩu, bầu không khí trong phòng vừa nóng vừa ầm ĩ, Liễu Ngọc Như cầm ly rượu chủ động đi tới trước mặt Vương Mai, kính rượu với trước Vương Mai, sau đó Liễu Ngọc Như cầm ly đi tới trước mặt Tống Hương, nghiêm túc nói: “Hương tỷ, ta tới kính tỷ một ly.”
 
Tống Hương nghe xong lời này thì vội vàng đứng lên, có chút hoảng loạn nói: “Chủ nhân……”
 
“Tới U Châu đã nửa năm, mọi người luôn binh hoang mã loạn, ta chưa kịp chăm sóc mọi người nhiều hơn, là ta không phải. Tỷ là công thần của Hoa Dung đã đồng hành với Hoa Dung, ta coi tỷ như tỷ muội, có chuyện gì tỷ nhất định phải nói với ta.”
 
Dứt lời, Liễu Ngọc Như thở dài: “Ta uống cạn ly rượu này, Hương tỷ thì sao?”
 
Tống Hương không nói chuyện, tim nàng đập đến có chút nhanh, nhìn cặp mắt trong suốt kia của Liễu Ngọc Như, nàng lờ mờ cảm thấy Liễu Ngọc Như đã biết cái gì đó.
 
Nhưng nếu biết rồi, sao có thể để nàng đứng ở chỗ này?
 
Trong lòng nàng vừa hoảng sợ vừa khó chịu, sự áy náy làm nàng cúi đầu vội uống cạn sạch ly rượu, sau đó nói: “Chủ nhân, rất xin lỗi.”
 
Liễu Ngọc Như giơ tay vỗ bả vai Tống Hương, không nhiều lời nữa.
 
Vương Mai lẳng lặng quan sát mà trong lòng càng thêm lo lắng, nếu Liễu Ngọc Như thiên vị Tống Hương muốn đề cử nàng ta, vậy sau này bà phải làm sao đây?
 
Nhưng Vương Mai rất nhanh đã bình tĩnh lại, hôm nay chỉ cần bà làm động tĩnh lớn một chút, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy, cho dù Liễu Ngọc Như không muốn xử lý Tống Hương thì cũng phải xử lý nàng ta.
 
Vương Mai đã có cách nên không nói chuyện nữa. Mọi người uống rượu ăn lẩu, khi trời tối dần, mọi người ai cũng thả lỏng trò chuyện rôm rả, Tống Hương nghe thấy tiếng chim cu thì tìm cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.
 
Vương Mai thấy Tống Hương đi ra ngoài thì nhanh chóng đến Liễu bên cạnh Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, Hương tỷ ra ngoài rồi.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn qua đó, gật đầu đáp: “Biết rồi.”
 
Dứt lời, nàng vẫy tay bảo Ấn Hồng lại đây đỡ nàng đứng dậy, sau đó mỉm cười nói với mọi người: “Mọi người chơi đi, ta ra ngoài đi vệ sinh.”

 
Liễu Ngọc Như nói xong liền dẫn Ấn Hồng đi ra ngoài. Vương Mai ngồi một lúc cũng có chút ngồi không được, bà đứng dậy gọi một cô nương ngày thường có quan hệ tốt với bà, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài “đi vệ sinh”.
 
Ba nhóm người trước sau đi đến đình viện, mà lúc này Cố Cửu Tư và Thẩm Minh mai phục trên xà nhà tại hậu viện, hai người ngồi cắn hạt dưa, Thẩm Minh nghe tiếng chim cu thì nhịn không được cười thành tiếng: “Mùa đông học kêu tiếng chim cu, đây là tên ngốc à?”
 
Nghe lời này, Cố Cửu Tư cắn hạt dưa “chậc chậc” rồi nói: “Sắp đặt vụng về như vậy cũng quá khinh thường chủ nhân bọn họ rồi. Đợi chút xem Ngọc Như nhà ta nhất định đánh mặt bọn họ kêu bốp bốp.”
 
Thẩm Minh trợn mắt, không nói nhiều. Hai đại nam nhân cứ cắn hạt dưa nhìn một nam nhân lén lút đi tới hành lang, không lâu sau, Tống Hương xuất hiện, nam nhân kia thấy Tống Hương thì hấp tấp nói: “Phương thức điều chế thì sao?”
 
Tống Hương do dự một lúc, rốt cuộc nói: “Ta nghĩ ta không thể cho phương thức điều chế này, tiền của các ngươi ta không cần nữa, tiền đặt cọc này……”
 
Tống Hương móc tiền từ trong tay áo, nam nhân kia tức khắc thay đổi sắc mặt, hắn mở ra số bạc trong tay Tống Hương rồi tức giận nói: “Đã nói là đưa phương thức điều chế, mọi người hiện tại đã chuẩn bị xong xuôi công nhân, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị xong, con đường vận chuyển khắp nơi cũng chuẩn bị xong xuôi, ngươi lâm thời thông báo không làm? Ngươi cho rằng nhiều tổn thất như vậy chỉ có mấy lượng bạc?!”
 
Tống Hương nghe xong lời này thì sắc mặt trắng bệch, đối phương thấy nét mặt của nàng thì thoáng bình tĩnh, đè thấp giọng nói: “Sư phụ Tống, không phải ta cố ý làm khó dễ ngươi, mọi người đều làm việc cho người khác, ngươi muốn đường sống ta cũng muốn đường sống. Nhà ngươi còn có tên bệnh tật cần nuôi, mọi người chỉ phân công hợp tác cũng chẳng tổn thất cái gì của ngươi. Ít nhất ngươi làm luôn đơn này để giữ lời hứa, nếu ngươi không đồng ý thì nói sớm, hiện tại chúng ta chuẩn bị xong xuôi rồi ngươi nói không đồng ý có phải không nói đạo lý không?”
 
“Ta……” Tống Hương có chút khó xử, nàng nghẹn nửa ngày mới nói, “Ta xin lỗi……”
 
“Ngươi giữ phương thức điều chế trên người đúng không?”
 
Đối phương rốt cuộc không nhẫn nại nữa, hắn thấy tờ giấy trong cổ tay áo của Tống Hương thì giơ tay giành lấy, tức giận nói: “Lão tử không nhiều lời với ngươi nữa, hôm nay ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!”
 
“Ngươi buông ra……” Tống Hương và đối phương giằng co với nhau, hai người lôi kéo kéo, Cố Cửu Tư cắn hạt dưa, suy nghĩ trong lòng khi nào ra tay, mà ngay lúc này đột nhiên truyền đến tiếng hô cực kỳ có khí thế: “Các ngươi đang làm gì!”
 
Giọng nói kia luôn nhu hòa vững vàng, bất chợt mang theo tức giận dọa Cố Cửu Tư sợ đến mức tay run cả lên, hạt dưa trong lòng bàn tay lộp bộp rơi xuống.
Vì thế Liễu Ngọc Như rống xong thì mọi người nhìn qua đó, trông thấy Liễu Ngọc Như nhíu mày, bên ngoài khoác áo choàng cực có khí thế, dáng vẻ cực kỳ tức giận. Sau đó dưới tình hình như vậy, hạt dưa lộp bộp rơi xuống đầu nàng.
 
Liễu Ngọc Như: “……”
 
Cố Cửu Tư nâng tay đau khổ che mặt.
 
Thẩm Minh ngồi đối diện, âm thầm vỗ tay với hắn.
 
Không ai dám nói chuyện, Liễu Ngọc Như ngẩng đầu lên, nét mặt bình tĩnh nhìn Cố Cửu Tư ngồi trên xà nhà
 
Cố Cửu Tư lộ ra biểu tình lấy lòng.
 
Liễu Ngọc Như: “……”
 
Cái này không quan trọng.
 
Liễu Ngọc Như nhịn lại tất cả cảm xúc trong lòng rồi nhanh chóng quét con mắt hình viên đạn về phía đối diện, sau đó cười đi qua đó vươn tay tới hai người đang tranh chấp, ôn nhu nói: “Hai vị đang giành cái gì thế, không ngại lấy ra cho ta xem thử?”
 
Tống Hương hơi run lên, nam nhân kia cũng im lặng không nói lời nào, tựa hồ sớm biết Liễu Ngọc Như là ai.
 
Hai bên giằng co, sau khi Vương Mai tới thì một bước xông lên tiến bắt lấy tờ giấy trong tay áo của Tống Hương, tùy ý nhìn thoáng qua rồi kích động hét lớn: “Được lắm, Hương tỷ, chủ nhân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại ăn cây táo, rào cây sung?!”
 
Tống Hương sắc mặt trắng bệch, nam nhân kia thấy tình thế không đúng thì quay đầu bỏ chạy, nhưng hắn vừa qua hành lang thì hét to một tiếng, tựa như bị người khác đánh vậy, một lúc sau, hắn đã bị Thẩm Minh xách về.
 
Vương Mai nắm chặt phương thức điều chế nhìn Tống Hương với ánh mắt vô cùng đau đớn: “Hương tỷ à Hương tỷ, chủ nhân đối với ngươi tốt như vậy, cho dù là vì nam nhân nhà ngươi thì ngươi cũng không thể ăn cây táo, rào cây sung như vậy. Ta biết ngày thường ngươi bất mãn khi chủ nhân trọng dụng một nha đầu, nhưng ngươi cũng không thể hồ đồ như vậy, ngươi nhìn xem ngươi đã gì!”
 
“Ta không……” Tống Hương run giọng nói, nàng tựa như muốn giải thích cái gì đó, rồi lại nói không nên lời, nàng chỉ có thể nhìn Vương Mai sốt ruột nói, “Dì Mai, sự việc không phải như vậy, dì biết mà.”
 
“Ta biết cái gì?” Vương Mai lớn tiếng nói, “Đến lúc này mà ngươi còn chấp mê bất ngộ, muốn nghĩ kéo người khác xuống nước sao?!”
 
“Ta……”
 
“Dì Mai,” lúc này, Liễu Ngọc Như nhàn nhạt lên tiếng, mọi người nhìn qua thì phát hiện nàng đang cầm “phương thức điều chế” dì Mai giành được, Liễu Ngọc Như chuyển tờ giấy kia qua rồi nhìn dì Mai nói, “Hương tỷ viết cho người này mấy câu đồng dao thì có sao?”
 
Lời này vừa ra, tất cả mọi người sửng sốt, cho dù  là Tống Hương cũng ngây ngốc.
Liễu Ngọc Như cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, trong mắt mang theo tán thưởng, ôn hòa nói: “Không ngờ Hương tỷ không chỉ có cách chế tác phấn cao siêu, mà ngay cả chữ cũng đẹp như vậy.”
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.