Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 90




Vì thế yến hội này có nhiệm vụ rồi.


 

Liễu Ngọc Như sai người chuẩn bị quà, hôm sau dẫn người đến yến hội.


 
Nàng tùy ý bảo người đánh xe ngựa qua, yến hội được tổ chức ở ngoại ô, nơi đó có một lâm viên mà năm đó hoàng đế ngự tứ cho Vân Thường công chúa, lúc ra khỏi thành, Liễu Ngọc Như đã chú ý đến những chiếc xe ngựa quý giá liên tiếp ra ngoài thành, ngày thường hiếm khi Đông Đô có nhiều xe ngựa ra ngoài như vậy, xe ngựa nạm vàng khảm ngọc, hoặc là thiết kế chạm nổi đặc thù, nhìn vừa lớn vừa vững vàng, lắp biển gỗ ghi tên của chủ nhân ở đầu xe, mỗi biển gỗ đều có thiết kế độc đáo, nét vẽ mượt mà, đây cũng là một loại so đấu lặng lẽ.


 
Đến cửa địa điểm tổ chức yến hội, những chiếc xe ngựa thế này đã xếp thành hàng, xe ngựa của Liễu Ngọc Như rất bình thường, nhìn qua chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt, cũng chỉ to hơn xe ngựa nhà bình dân một chút thôi, kẹp trong đống xe ngựa này có vẻ hơi keo kiệt.


 
Người khác đã nhìn thấy chiếc xe ngựa này từ lâu, rất nhiều phu nhân tiểu thư được đỡ từ trên xe ngựa xuống dưới cũng sẽ không tự chủ được mà nhìn qua, nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây là nhà nào?”


 
Sau đó thấy chữ “Cố” trên biển gỗ đầu xe, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cong môi cười, không nói nhiều.


 
Liễu Ngọc Như vừa đến đội ngũ xe ngựa đã nhận ra vấn đề, nàng nhíu mày, không nói gì thêm, cầm quạt tròn im lặng quạt gió, xốc màn xe nhìn bên ngoài.


 
Ấn Hồng hậu tri hậu giác phát hiện tình huống không đúng, lúc đến gần cửa, Ấn Hồng nhỏ giọng nói: “Phu nhân, có phải hôm nay chúng ta đến hơi keo kiệt không?”


 
Liễu Ngọc Như phe phẩy cây quạt, bình tĩnh nói: “Đừng hoảng hốt, giả bộ như không sao là được.”



 
Ấn Hồng vâng lời, thấy Liễu Ngọc Như trấn định, trong lòng yên ổn hơn.


 
Thật ra Liễu Ngọc Như cũng hơi bất an, nhưng mà sóng to gió lớn cũng trải qua rồi, những lúc như vậy, chỉ cần ít nói, ít làm, lẳng lặng ngồi một ngày là có thể trở về rồi.


 
Nhưng nàng cũng quan sát y phục và lớp trang điểm của nữ tử Đông Đô.


 
Những nữ quý tộc này, bọn họ nhiều thời gian, nhiều tiền, đúng là khách hàng chất lượng tốt nhất của Đông Đô, có điều lại không hay ra ngoài, ít cơ hội tiếp xúc, sao Liễu Ngọc Như có thể buông tha?


 
Nghĩ về bạc của những người này, cảm xúc bất an trước đó đột nhiên biến mất, ngược lại là loại cảm giác nóng lòng muốn thử khó có thể giải thích.


 
Xe ngựa đi đến cổng lớn, Liễu Ngọc Như xốc mành, từ trong xe ra. Rất nhiều người đều nhấc mành nhô đầu ra, muốn nhìn xem chủ nhân trong xe ngựa này là ai.


 
Liễu Ngọc Như mặc xuân sam màu lam nhạt, dáng vẻ thong dong, chẳng có gì để xoi mói, nhưng tất cả nữ tử liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, toàn thân người này từ trên xuống dưới chẳng có thứ gì đáng giá, vì thế dù dung mạo đẹp, dáng vẻ đoan chính, ở trong mắt mọi người cũng trở thành cô nương được gia đình bình dân hao tổn tâm cơ bồi dưỡng ra thôi.


 
Hơn nữa tên trên xe ngựa không thể thiếu câu “Đến từ U Châu, quả nhiên vô cùng bủn xỉn.”



 
Liễu Ngọc Như xuống khỏi xe ngựa, được thị nữ dẫn vào trong sân nơi tổ chức yến hội. Vị trí của yến hội được sắp xếp theo thân phận của những nữ tử đến hôm nay, Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thị Lang, vị trí không coi là thấp, vì thế vị trí của Liễu Ngọc Như cũng ở phía trước. Liễu Ngọc Như bảo Ấn Hồng cho thị nữ hai lượng bạc, lúc này thị nữ mới cười, hành lễ nói với Liễu Ngọc Như: “Phu nhân có việc gì có thể gọi nô, nô tỳ Tư Vũ, gác trong yến hội.”


 
Liễu Ngọc Như cười: “Hôm nay phải phiền ngươi rồi.”


 
Tâm trạng Tư Vũ cực tốt, cung kính nói vài câu với Liễu Ngọc Như rồi mới lui xuống.


 
Chờ Tư Vũ đi, Ấn Hồng rót rượu cho Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói; “Nô tài Đông Đô, toàn thấy tiền là sáng mắt.”


 
Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn gõ đầu Ấn Hồng: “Đừng vội nói bậy.”


 
Ấn Hồng bĩu môi, Liễu Ngọc Như nhìn lướt qua xung quanh, liền thấy Chu phu nhân. Bây giờ Chu Cao Lãng nhậm chức Xu Mật Sứ trong triều, chưởng toàn quyền, tất nhiên vị trí của Chu phu nhân là ở đầu tiên. Bên cạnh Chu phu nhân còn có một đám người nhà của quan lớn đến từ U Châu, Liễu Ngọc Như bước đến hỏi thăm Chu phu nhân.


 
Chu phu nhân thấy Liễu Ngọc Như, cười nói: “Ngọc Như cũng đến à? Hôm nay yến hội của công chúa đầy đủ người nhỉ.”


 
Liễu Ngọc Như cười đáp lời, được Chu phu nhân tiếp đón ngồi xuống.


 
Lúc ở U Châu, quan hệ của nàng và những phu nhân này rất tốt, những phu nhân này thấy nàng đến liền nói chuyện dầu thơm Hoa Dung mới cho ra. Liễu Ngọc Như giới thiệu sản phẩm mới của Hoa Dung cho mọi người rồi nói: “Hoa Dung sắp mở cửa hàng ở Đông Đô rồi, lần này ta mời vài vị sư phó, còn làm một ít vật phẩm trang sức, hôm nay ta có mang theo, lúc đi ta sẽ sai người tặng một ít cho các phu nhân.”


 
Những phu nhân này nghe vậy, phần lớn vui vẻ ra mặt, sau đó nói: “Ngọc Như làm ăn cũng không dễ dàng, đâu thể tặng không được.”


 
“Có thể được tặng cho phu nhân, được phu nhân dùng, ta còn hận không thể đi làm hộp dầu thơm, đây là phúc khí.”


 
Lời này làm mọi người cười rộ lên, tất nhiên là tâng bốc làm người ta thoải mái. Liễu Ngọc Như ngồi một lúc, thấy người đến nhiều rồi bèn đứng dậy, cáo lui với Chu phu nhân.


 
Ấn Hồng nghi hoặc: “Ngài không nói chuyện nữa sao?”


 
Liễu Ngọc Như cười: “Dù sao chúng ta cũng đang sống ở Đông Đô.”


 
“Dạ?”


 
Ấn Hồng không hiểu lắm.


 
Liễu Ngọc Như phe phẩy cây quạt: “Nếu một người đã cố định phạm vi, vậy tất nhiên người bên ngoài phạm vi sẽ chủ động rời đi, cảm thấy ngươi đang bài xích người ta. Ở lâu bên cạnh Chu phu nhân tất nhiên là tốt, nhưng cũng không dung được Đông Đô.”


 
Ấn Hồng hơi hiểu rồi.


 
Hai người nói chuyện, càng ngày càng nhiều người đến.


 
Không lâu sau, một nữ tử dáng người đầy đặn ngồi xuống vị trí bên cạnh Liễu Ngọc Như, vừa ngồi xuống vừa oán giận với thị nữ: “Sao lại sắp xếp cái vị trí này, ta muốn ngồi cùng Trương phu nhân.”


 
Liễu Ngọc Như quay đầu lại, thấy vẻ mặt nàng ta không kiên nhẫn, Liễu Ngọc Như cười, nói chuyện với nữ tử kia: “Phu nhân có bạn quen sao?”


 
“Ngươi là?”


 
Đối phương nghi hoặc, Liễu Ngọc Như cong môi nói: “Ta họ Liễu, phu quân là Hộ Bộ Thị Lang Cố Cửu Tư.”


 
Đối phương nghe vậy, sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười mang theo vài phần châm chọc, nàng ta nói: “Hoá ra là phu nhân của Cố đại nhân nổi tiếng, ngưỡng mộ đã lâu. Phu quân thiếp thân có lẽ ngài không biết, chàng họ Lưu…”


 
“Là Thương Bộ Tư Lang Lưu Xuân Lưu đại nhân?”


 
Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nói, Lưu phu nhân cười: “Ngài cũng biết cơ à.”


 
“Lưu đại nhân làm quan cần cù làm việc giỏi giang, hay được đồng liêu khen ngợi, ta cũng hay nghe nói đến.”


 
Nghe được lời khen này, vẻ mặt Lưu phu nhân tốt hơn rất nhiều, không nhắc đến chuyện đổi vị trí nữa, bắt đầu nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc Như.


 
Liễu Ngọc Như định nghe ngóng tin tức từ Lưu phu nhân, nàng bắt đầu nói về y phục trên người nàng ta: “Vải dệt trên người ngài chắc là tơ lụa tốt nhất rồi.”


 
“Tơ tằm tuyết,” Lưu phu nhân cắn hạt dưa, trong mắt mang theo vài phần khoe khoang, “Nghe qua bao giờ chưa?”


 
Nghe vậy, trong mắt Liễu Ngọc Như tràn đầy vẻ khiếp sợ, cao giọng nói: “Là tơ tằm tuyết một con trăm lượng?!”


 
Lưu phu nhân thích thú nhìn dáng vẻ nhà quê của Liễu Ngọc Như, bắt đầu khoe khoang với Liễu Ngọc Như: “Thật ra trên người ta đều là vải dệt tơ tằm tuyết. Da ta mỏng, sợ những vải thô đó quẹt làm da đau.”


 
“Ngài đúng là mệnh quý nhân trời sinh.” Liễu Ngọc Như nhanh chóng nói, “Nhất định phải mặc tơ lụa tốt như vậy.”


 
“Cũng bình thường thôi,” Lưu phu nhân vui vẻ, nàng ta nâng tay lên, “Thấy vòng tay này không?”



 
Liễu Ngọc Như ra vẻ không biết: “Đây là?”


 
Một vị phu nhân bên cạnh nghe hai người nói chuyện từ đầu đến cuối, thật sự không nhịn được nữa, dùng quạt tròn che mặt, thấp giọng cười ra tiếng.


 
Liễu Ngọc Như và Lưu phu nhân đồng thời nhìn qua, Liễu Ngọc Như mang vẻ mặt nghi ngờ, Lưu phu nhân lại bất mãn, tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”


 
Phu nhân kia xua tay, vội vàng giải thích: “Chỉ là nhớ đến vài chuyện thú vị thôi, tỷ tỷ đừng hiểu lầm.”


 
“Rõ ràng là ngươi đang chê cười ta!” Lưu phu nhân không vui, phu nhân kia thấy thế vội vàng nói, “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.”


 
Một phu nhân mặt nhỏ xem diễn ở bên cạnh xen mồm, cười nói: “Lưu phu nhân, không phải nàng ấy chê cười ngài đâu, là cười những người khác đấy, ngài đừng hiểu lầm.”


 
Lưu phu nhân nghe vậy liền hiểu, Liễu Ngọc Như cười không nói gì, làm bộ không hiểu ý những người này, tiếp lời Lưu phu nhân: “Là noãn ngọc à?”


 
“Ơ,” phu nhân mặt nhỏ bên cạnh kinh ngạc, “Còn biết cả noãn ngọc cơ?”


 
Liễu Ngọc Như nhìn qua, nghi ngờ nói: “Vị phu nhân này là?”


 
“Vị này là Diệp phu nhân,” Lưu phu nhân giải thích, “Thê tử của Diệp đại nhân Ngự Sử Trung Thừa.”


 
Liễu Ngọc Như nghe thấy họ “Diệp”, không tự chủ mà nhìn nhiều vài cái, sau khi gật đầu hành lễ không nói gì nữa.


 
Sau đó càng nhiều phu nhân đến, từng người bắt đầu khoe khoang với Liễu Ngọc Như, như nàng thật sự là đồ nhà quê đến từ U Châu, đặc biệt là Lưu phu nhân, thường kẹp dao giấu kiếm nhằm vào nàng, còn Diệp phu nhân bên cạnh cũng nói theo vài câu.


 
“Ngươi đến từ U Châu, hẳn là biết hoa Dung chứ?”


 
Lưu phu nhân nói, kiêu ngạo mở miệng, Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó dịu dàng cười: “Biết.”


 
“Vậy ngươi có dùng không?”


 
“Dùng một ít.”


 
“Năm nay Hoa Dung mới ra dầu thơm mẫu đơn hoàng kim dùng rất tốt, ngươi có thể thử xem.”


 
Lưu phu nhân mới vừa nói xong, các phu nhân bên cạnh đều cười rộ lên.


 
“Ngài làm khó Cố phu nhân rồi,” Diệp phu nhân cười nói, “Đây là món hàng đắt nhất năm nay của Hoa Dung, Cố đại nhân mới nhậm chức Hộ Bộ Thị Lang, nghe nói trước đó nhà ở Dương Châu cũng là lánh nạn mà ra, e rằng không có đủ bạc để Cố phu nhân hưởng cái phúc này.”


 
Lời này nói ra, mọi người đều cười ầm lên, rồi chính lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, Lý Vân Thường đã đến, tất cả mọi người đứng lên, cung kính hành lễ với Lý Vân Thường. Lý Vân Thường vừa nói với mọi người “Đều là tỷ muội, xin đứng lên đi”, vừa bước nhanh đến chỗ đám người Chu phu nhân, sau đó hành lễ với đám người Chu phu nhân.


 
Công chúa đến rồi, cuối cùng yến hội cũng chính thức bắt đầu.


 
So sánh yến hội giữa giới quý tộc Đông Đô và Dương Châu, tráng lệ có thừa, thú vị không đủ, người quen nhau ngồi gần nói chuyện, Liễu Ngọc Như ngồi bên cạnh nghe. Tiệc rượu đã được một nửa, Lưu phu nhân uống chút rượu, nàng ta đang nói chuyện với phu nhân của Lục Vĩnh, đột nhiên cười nói: “Ngài nhìn y phục trên người Cố phu nhân xem, hạ nhân nhà ngài còn ăn mặc tốt hơn nàng ta.”


 
Nàng ta uống rượu, thanh âm không nhỏ, lời vừa nói ra, yến hội đột nhiên an tĩnh lại, Liễu Ngọc Như nâng mắt nhìn qua, Lưu phu nhân có chút xấu hổ, lúc này Lục phu nhân cười khẽ, vỗ vai nàng ta: “Ngươi say rồi.”


 
Nói rồi Lục phu nhân nhìn Liễu Ngọc Như: “Nàng ấy say rồi, nói chuyện lung tung, Cố phu nhân đừng để trong lòng.”


 
Người bên cạnh liên tục cười ra tiếng, đều không để trong lòng, Chu phu nhân nhíu mày, đang định nói gì đó, bỗng thấy Liễu Ngọc Như mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Lục phu nhân: “Không sao, Ngọc Như chỉ nghĩ, người hầu trong nhà Lục phu nhân đều sống tốt như vậy, Lục phu nhân nhất định là người cực kỳ hòa ái thiện lương.”


 
Nghe được lời nịnh bợ này, Lục phu nhân yên lòng, khẩu khí cũng tốt hơn nhiều, thầm khinh bỉ sự mềm yếu của Liễu Ngọc Như, đồng ý nói: “Cũng không tốt như ngươi nói, chỉ là cho bọn hắn ăn mặc tốt một chút, bọn hắn cũng sẽ tận tâm tận lực mà làm việc thôi.”


 
“Vậy Lục đại nhân đúng là hào khí,” Liễu Ngọc Như cảm khái, “Bộ y phục này của ta là hai lượng bạc, hạ nhân Lục gia đều có y phục như vậy, nói vậy bổng lộc của Lục đại nhân nhất định là rất cao phải không?”


 
Nghe được lời này, sắc mặt Lục phu nhân tức khắc thay đổi. Liễu Ngọc Như cúi đầu uống trà, chậm rãi nói: “Nhưng mà cũng chẳng trách được, Lục đại nhân vẫn có chút sản nghiệp ở U Châu, chuyện này chúng ta đều biết. Có điều nhà Lưu đại nhân không tính là hào môn tộc lớn gì, hoàn toàn dựa vào bản thân để đi đến hôm nay, chắc chắn bổng lộc của Thương Bộ Tư Lang rất cao, một thân trang phục này,” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm nhìn Lưu phu nhân từ trên xuống dưới, như đang kiểm kê kho hàng, chậm rãi nói, “Trâm vàng, noãn ngọc, tơ tằm tuyết, dầu thơm mới nhất của Hoa Dung… bộ này, chắc là không ít hơn mấy trăm lượng bạc phải không?”


 
Mọi người không ai nói gì, ánh mắt đều dừng trên người Lưu phu nhân.


 
Nơi này có rất nhiều người, đều xuất thân từ hào môn tộc lớn, có tiền không gì hiếm lạ, nhưng Lưu Xuân lại thật sự leo lên chức quan từ dưới đáy, trước kia mọi người không nói, đều cho thể diện, dù sao đây cũng là tiệc gặp mặt của nữ nhân, không phải triều đình chính khách chém giết. Nhưng Liễu Ngọc Như lại chẳng hề cho chút thể diện nào, đôi mắt hàm chứa ý cười nhưng lại như mang theo đao, nhìn Lưu phu nhân, dịu dàng nói: “Tuy phu quân ta là Hộ Bộ Thị Lang nhưng không rộng rãi như Lưu đại nhân, không biết Lưu đại nhân có con đường phát tài gì, mong Lưu phu nhân chỉ giáo đôi chút, nếu không, một bộ y phục của ta còn không đắt bằng của một người hầu trong phủ Lục phu nhân, vậy cũng quá mất thể diện đúng không?”


 
Lưu phu nhân không dám trả lời.


 
Nàng ta tỉnh hẳn rượu, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, nhận lấy ánh mắt của mọi người —— đặc biệt là ánh mắt của Chu phu nhân, nàng ta lập tức biết mình chọc phải họa lớn rồi.


 
Lục phu nhân nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng ta toát mồ hôi lạnh, qua một lúc lâu sau, rốt cuộc nàng ta cũng nghĩ ra cách ứng đối, miễn cưỡng cười nói: “Cố phu nhân chê cười rồi, đâu có đắt như vậy?”


 
“Không?”


 

Liễu Ngọc Như cười rộ lên: “Dầu thơm hắc kim của Hoa Dung, một hộp hai mươi lượng bạc, một thân trang phục này của ngài,” Liễu Ngọc Như giơ tay chỉ toàn thân Lưu phu nhân, “Không đến mức là giả hết chứ?”


 
Lưu phu nhân không giữ nổi nụ cười nữa, nàng ta gian nan nói: “Để ngài nhìn ra mất rồi.”


 
Mặt nàng ta đỏ lên: “Thật ra nói tiếp cũng sợ mọi người chê cười, nhưng bây giờ Cố phu nhân hiểu lầm, ta cũng chỉ có thể giải thích, ta khoác lác đấy, không ngờ Cố phu nhân thông thấu như vậy… để mọi người chê cười rồi.”


 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như bừng tỉnh đại ngộ, vội nói: “Thực sự xin lỗi tỷ tỷ, ta không biết.”


 
Nói rồi Liễu Ngọc Như thở dài: “Ngài cũng thật là, tiền bạc đều là vật ngoài thân, chúng ta là nữ quyến của đại nhân, có, đó là phúc phận, tựa như chư vị phu nhân xuất thân tốt, mệnh tốt, quần áo trang sức đều là dệt hoa trên gấm. Nhưng người thường như chúng ta đâu cần tranh lấy thể diện chứ?”


 
“Cố phu nhân nói đúng.”


 
Lưu phu nhân cắn răng nói: “Ta sai rồi, làm mọi người hiểu lầm.”


 
“Ta cũng sai rồi, “Liễu Ngọc Như vội nói, “Ta phải hỏi tỷ tỷ cho rõ trước.”


 
Tiếng tỷ tỷ này làm Lưu phu nhân vô cùng ghê tởm, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng cười.


 
“Thôi thôi,” cuối cùng Lý Vân Thường ngồi trên cũng lên tiếng, “Đều là đến chơi, đâu cần nghiêm túc như vậy chứ? Cố phu nhân cũng đừng truy cứu quá mức.”


 
Lý Vân Thường mở miệng nói lời này, Liễu Ngọc Như quay đầu lại, nữ tử ngồi trên cực kỳ mỹ lệ, như là khắc băng chạm ngọc, bởi vì địa vị cao nến thiếu vài phần tục khí lăn lê bò lết từ phố phường ra như nàng.


 
Lúc nàng nhìn qua, đúng lúc Lý Vân Thường cũng nhìn đến, hai người đối mặt một lúc, lẳng lặng nhìn đối phương một lát, Lý Vân Thường gật đầu đầu tiên rồi xoay đầu đi.


 
Liễu Ngọc Như có một loại cảm giác khó tả, trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác khó có thể miêu tả, bản thân tựa như hạt bụi vậy.


 
Loại cảm giác này làm nàng hụt hẫng, nhưng nàng không nói ra.


 
Nàng chỉ ngồi xuống, không lên tiếng nữa.


 
Yến hội kết thúc, Liễu Ngọc Như cũng đã quen được vài người, sau đó rời đi.


 
Đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, Liễu Ngọc Như đánh xe trở về, nàng ngồi trong xe ngựa, có chút mệt mỏi. Xe ngựa đi được một nửa đột nhiên ngừng lại, nàng mù mịt không biết sao lại dừng, đang định mở miệng, bỗng thấy một bạch y công tử đột nhiên cuốn mành lên.


 
Khí lạnh làm nàng thanh tỉnh vài phần, nàng kinh ngạc bật thốt: “Lang quân?”


 
Cố Cửu Tư ngồi vào cạnh nàng, nói với người lái xe bên ngoài: “Về nhà đi.”


 
Xe ngựa lại lộc cộc mà đi, Cố Cửu Tư quay đầu nói với Liễu Ngọc Như: “Hôm nay ta ít việc nên về nhà sớm, nàng lại không có nhà, tim ta như treo lên vậy, trái lo phải nghĩ, ta nghĩ phải đón nàng về. Trực tiếp đến phủ công chúa, ta lại lo mọi người chê cười nàng nên chờ ở nửa đường, ta chờ rồi chờ, đợi xe ngựa hết chiếc này đến chiếc khác, cuối cùng cũng đợi được nàng rồi.”


 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này, nàng cũng không biết vì sao, ban ngày tủi thân cũng được, phẫn nộ cũng được, cảm khái cũng được, đột nhiên tiêu tán đi hết, nàng cong môi nhìn người trước mặt, cười nói: “Vậy chàng đã chờ bao lâu rồi?”


 
“Nói lâu không lâu, nói không lâu cũng rất lâu.”


 
“Là sao?”


 
Liễu Ngọc Như chớp mắt, Cố Cửu Tư cười rộ lên, một tay hắn chống lên cửa sổ xe ngựa, nắm lại thành quyền, đầu nhẹ nhàng dựa vào nắm tay đó, tay khác phe phẩy quạt giấy, như công tử phong lưu nhà ai, nụ cười chứa đầy ý xuân: “Chờ không lâu, nhưng không có nàng, một khắc cũng cảm thấy tựa như thiên trường địa cửu.”


 

 
Tác giả có lời muốn nói: 【 xin hỏi ngươi nhiều cái gì? 】


 
Liễu Ngọc Như: Ta nhiều tiền


 
Lạc Tử Thương: Ta nhiều tâm nhãn


 
Cố Cửu Tư: Ta cợt nhả nhiều
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.