Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh

Chương 5-1





Khi Vương Cẩm Tài tỉnh lại vẫn thấy choáng đầu hoa mắt.

Nếu không phải giường chiếu dưới người rộng rãi hơn nhiều, chăn đệm màn giường cũng không giống thì y còn tưởng trước đó mình đang nằm mơ.
Ác mộng! Vừa nhớ tới lại cảm thấy tim bị siết chặt đau nhói, Vương Cẩm Tài thống khổ túm lấy vạt áo, tiền của y! Nhà của y!
"Tỉnh rồi à?"
Khuôn mặt Tô Thảo Nhi hiện ra ngay trước mắt, trong tay còn cầm khăn ướt.

"Tỉnh rồi thì lau mặt đi, ta để phần ngươi hai cái móng heo trong nồi, còn đang nóng đấy."
"Đây là đâu?" Vương Cẩm Tài giật nảy mình, thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã là giữa trưa ngày hôm sau thì không khỏi thắc mắc: "Ta ngủ một đêm rồi sao?"
"Ừ! Đây là nhà Vương bá, sau khi ngươi ngất ta đã khiêng ngươi tới đây."
Thì ra là thế, Vương Cẩm Tài nuốt nước bọt, cầm lấy khăn rồi vội hỏi: "Vậy nhà ta......!đều cháy rụi rồi sao?"
"Ừ," Tô Thảo Nhi gật đầu, "Lửa cũng dập rồi."
"Không còn gì sót lại sao?" Vương Cẩm Tài vẫn chưa từ bỏ ý định, "Các ngươi đã vào tìm thử chưa?"
"Tìm rồi," Tô Thảo Nhi xua tay, "Một chút cặn cũng không còn."
Vương Cẩm Tài chán nản ngồi cạnh giường bắt đầu lau mặt, vừa lau vừa rưng rưng nước mắt, trong lòng đau buồn không lời nào diễn tả được.


Mặc dù không thể nói là tâm huyết nhiều năm bị mồi lửa thiêu rụi nhưng cũng xem như tổn thất lớn nhất từ lúc y chào đời đến nay.

Vương Cẩm Tài có thể vá lại một bộ y phục mặc suốt mười năm, yêu quý vô cùng, huống chi là một tòa tòa nhà? Lúc đầu y định ở cho đến chết, nhưng bây giờ người chưa ngỏm mà nhà đã cháy trước......!
"Chậc chậc chậc," Tô Thảo Nhi thấm thía vỗ vai y, "Nam nhi không dễ rơi lệ, nước mắt chính là nước đái ngựa, xấu hổ chưa."
Trong lòng bất lực trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Vương Cẩm Tài nhìn Tô Thảo Nhi nhất thời không biết nói gì cho phải.

Nửa ngày sau mới thốt ra được một câu chửi mắng, "Biến mẹ ngươi đi!"
"Ờ, ta biến," Tô Thảo Nhi cười hề hề không thèm để ý chút nào, mở cửa ra vẫy tay với y, "Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"Ờ." Vương Cẩm Tài phóng ra cửa, đã tới nước này không ăn cơm thì chỉ có tức giận chết trước.

Chờ họ đến chính sảnh nhà Vương bá thì nha hoàn đã dọn xong đồ ăn.

Đối mặt với heo sữa quay thơm ngào ngạt, mọi người đều lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi, chỉ có Vương Cẩm Tài vẫn sầu mi khổ kiểm cực kỳ bi thương.

Tối qua đã ăn hết nửa con mà giờ còn ăn nữa cũng không tốt lắm nhỉ? Nha hoàn và Vương bá đều không hạ đũa trước mà chỉ lom lom nhìn Vương Cẩm Tài.

Vương Cẩm Tài còn mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên chẳng hề hay biết gì.


Keng, keng, keng, keng! Tô Thảo Nhi cầm đũa bắt đầu gõ bát, còn thì thào với Vương Cẩm Tài: "Keng keng keng keng!"
"Keng cái gì keng," Vương Cẩm Tài tức giận trừng hắn, "Muốn xin cơm à!"
"Thì ta vốn là xin cơm mà," Tô Thảo Nhi vô tội nhún vai, "Ngươi còn nghĩ đến vụ cháy à?"
"Thiếu gia đừng quá để bụng, tức giận hại thân." Lão quản gia Vương bá cũng mở miệng giảng hòa, "Nhà họ Vương đã có từ thời lão gia rồi, bốn năm chục năm nay chưa sửa chữa gì, giờ đốt rụi xây mới còn tiết kiệm tiền nữa đó thiếu gia."
"......!Ta biết." Vương Cẩm Tài khẽ sụt sịt, "Ăn cơm đi."
Vương bá nhìn nha hoàn, nha hoàn nhìn Tô Thảo Nhi, Tô Thảo Nhi nhìn bát trong tay.

Bắt đầu ăn!
Trong bữa cơm này, người lẽ ra phải ăn như lang sói hổ báo là Vương Cẩm Tài thì lại ăn ít nhất, nếu không có Tô Thảo Nhi thỉnh thoảng gắp cho y mấy miếng thịt thì chắc hẳn y đã nuốt toàn cơm trắng.

Liên tiếp vài ngày sau đều là như thế, Vương Cẩm Tài ngủ không yên giấc, ăn cơm nhạt như nước ốc, ba hồn bảy phách đều bay đi một nửa, sắc mặt càng ngày càng kém.

"Ê," Tô Thảo Nhi ngồi trên bức tường vỡ ăn chuối tiêu, "Đừng đào nữa, ngày nào cũng đào bới, mặt ngươi vàng ệch hết rồi kìa."
Vương Cẩm Tài để cái xẻng xuống quát to, "Có rảnh thì đừng nói nhảm nữa mà xuống đào giúp ta đi!"

"Đào cái gì? Đã tìm nhiều lần lắm rồi mà chỗ này có gì đâu."
"Không có ta cũng phải tìm thử xem!"
Có một chuyện đè nén trong lòng Vương Cẩm Tài mấy ngày khiến y ăn ngủ không yên.

Thực sự nhịn không nổi nữa, y dứt khoát nhắm mắt hạ quyết tâm nói với Tô Thảo Nhi: "Bát của ngươi trong tay ta mất rồi, ngươi có cần ta đền không?"
"Khụ khụ, khụ khụ khụ......" Tô Thảo Nhi ho sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

Ăn chuối tiêu cũng sặc nữa sao? Vương Cẩm Tài đi tới đập lưng cho hắn, lời vừa nói ra liền thấy dễ dàng hơn nhiều.

"Nói trước là nếu đòi bồi thường ta cũng không có tiền đâu, nhưng......!ta có thể nuôi ngươi."
"Khụ khụ ha ha ha ha ha Khụ khụ khụ, khụ ha ha ha!"
Tô Thảo Nhi vừa ho vừa cười, khoa tay múa chân chỉ thiếu điều ngã lăn xuống đất.

Vương Cẩm Tài thấy thế thì cau mày nói: "Ngươi đừng hòng làm giá với ta! Hay là......"
"Khụ, hay là thế nào?" Tô Thảo Nhi cuối cùng ho xong, mặt giãn ra cười nói, "Thì ra mấy ngày nay ngươi lo lắng chuyện này sao? Nói sớm thì ta cũng đâu bắt ngươi đền chứ."
"Ngươi nói thật không?!" Vương Cẩm Tài mừng rỡ nhướn mày.

"Thật chứ sao không," Tô Thảo Nhi gật đầu, "Nhưng có một điều kiện."
"Hả?" Vương Cẩm Tài như lọt vào sương mù, "Điều kiện gì?"

"Nào, ngươi xích lỗ tai lại gần đây."
"A."
......!
Một lát sau, từ trên đống đổ nát vang lên tiếng gào thét chói tai của Vương tài chủ nhà bọn họ: "Thì ra đều là do ngươi hại!"
Bởi vì cái gọi là chân trời nào không có cỏ thơm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, núi cùng nước tận ngỡ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng! Vương Cẩm Tài hết sức cảm khái, mặc dù câu thơ hình như không đúng lắm nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc y biểu đạt cảm xúc trong lòng mình.

Vội vàng chạy về nhà, chuyện đầu tiên Vương Cẩm Tài làm chính là lấy bàn tính và giấy bút ra làm sổ sách.

Nha hoàn đứng bên cạnh mài mực không hiểu hỏi: "Chẳng phải đầu tháng lão gia mới làm sổ sách rồi sao?"
"Đây là nợ mới, phải tính riêng với nợ cũ chứ." Vương Cẩm Tài tay trái gẩy bàn tính tay phải múa bút thành văn, vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt.

"Sổ sách này để làm gì?"
"Đòi nợ."
"Đòi ai cơ?"
"......" Vương Cẩm Tài dừng một chút rồi đáp, "Bang chủ Cái Bang!"
Thế là sổ sách này Vương Cẩm Tài viết cực kỳ chi tiết, từ mái nhà tường phòng cho đến dao phay màn cửa, chỉ có dư chứ tuyệt đối không thiếu, giấy trắng mực đen, già trẻ không gạt.

Chờ y viết xong thì sắc trời cũng vừa tối..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.