Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh

Chương 35: Nụ cười nham hiểm của Lộ Ngôn Hề



"Chị chính là Lộ Ngôn Hề."

Bỗng có người đi về phía cô, ngữ khí nghe không có ý tốt cho mấy.

Phản ứng của Lộ Ngôn Hề vẫn bình tĩnh, chỉ quay lại nhìn người kia, rồi lại quay ra hỏi Cố Điều Điều: "Cố tỷ tỷ, kia là ai vậy ạ?"

Là một tiểu cô nương, nhìn tuổi tác chắc chỉ như đang học cấp ba.

"Con gái Vu Gia tên Vu Hoan, mới 18 tuổi, mới tốt nghiệp cấp ba xong, đang ở độ tuổi kích động đây mà."

"Em gái của Vu Hướng Tư?" Lộ Ngôn Hề lại liếc mắt nhìn Vu Hoan, phát hiện đúng là cô ta có chút giống Vu Hướng Tư.

"Suýt nữa thì quên, em là bạn học hồi cấp ba với Vu Hướng Tư. Nhưng đây không phải là em gái ruột của cậu ta mà là con gái của cô Vu Hướng Tư, sau khi ba mẹ ly hôn thì cùng mẹ về Vu Gia, nên đổi họ thành Vu."

Vu Gia cũng có chút địa vị, nhưng còn kém xa so với Cố Gia, vậy nên chẳng thể so bì được với Tống Gia.

Mặc dù nhà họ Tống sống trong khu biệt thự mà người có chút tiền là có thể ở, nhưng không giống như những gia đình giàu có khác có trang viên và biệt thự sang trọng, địa vị của nhà họ Tống ở Giang Thành không bất kỳ gia đình nào có thể so sánh với.

Tống Gia không chú trọng đến trang viên, bởi vì Trịnh Thu Địch thấy nếu như ở một nơi quá rộng lớn thì chẳng còn hơi ấm của gia đình mấy nữa, chứ không phải Tống Gia mua không nổi. Trên thực tế ngay cả Tống An Hân cũng có vài khu là đứng tên cô.

Lộ Ngôn Hề thì thầm: "Như vậy sao." Thảo nảo cô chẳng có ấn tưởng gì, có lẽ chưa gặp bao giờ.

Chưa nói đến hai câu, Vu Hoan đã đến trước mặt Lộ Ngôn Hề, rồi nhìn với ánh mắt phán xét khinh thường Lộ Ngôn Hề từ trên xuống dưới.

Thấy vậy, Lộ Ngôn Hề cũng không nói gì, mỉm cười xoay ly trên tay nhướng mày nhìn cô.

Đối mặt chưa được mười giây, khí thế của Vu Hoan đã yếu đi nhiều.

Không hiểu sao khí thế lại yếu đi như vậy, đợi phản ứng lại thì trong lòng Vu Hoan rất tức giận.

Ngay khi cô đang chuẩn bị lại lấy khí thế thì Lộ Ngôn Hề lại ra đòn phủ đầu trước: "Vị tiểu thư này, chúng ta có quen nhau sao? Thất lễ rồi, lâu không ở nước nên có rất nhiều người không còn ấn tượng gì."

Một câu nói mà làm dịu đi phần nhiều sự kiêu ngạo của Vu Hoan.

Người ta chẳng quen biết gì cô, cô vừa đến lại vừa gọi tên, điều đó thể hiện là người không lễ phép lại còn không có giáo dưỡng, lại ở nơi như thế này, nhìn chẳng ra làm sao.

Đã có không ít người nhìn về phía bọn họ rồi bắt đầu bàn tán.

Vậy mà lại trở thành sự chú ý, đã vậy còn không tốt, mặt Vu Hoan ửng đỏ hết lên vì tức giận.

"Chúng, chúng ta đúng là không quen, nhưng em biết chị. Em tên Vu Hoan, Vu Hướng Tư là anh trai của em, anh trai là bạn của Tống nhị thiếu, là bạn học cấp ba của chị."

Vốn rất tức giận nhưng lại phải kìm nén lại, Vu Hoan cảm thấy rất tủi thân.

"Hóa ra là Vu Gia muội muội." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"

Đó rõ ràng là một nụ cười thân thiện nhưng không hiểu sao Vu Hoan cảm thấy rất bức bối, khí thế của cô ngày càng giảm đi.

"Không có chuyện gì, chỉ là nghe tên của Lộ tỷ tỷ đã lâu, không ngờ hôm nay có thể gặp được chị ở đây, nên đã mạo muội qua đây chào hỏi."

Suy cho cùng thì cô còn nhỏ tuổi, có vẻ đã kìm nén được tính khí của mình, trên thực tế thì chẳng hề che giấu cảm xúc, ánh mắt nhìn Lộ Ngôn Hề vẫn đầy ác ý.

"Đại tiểu thư Lộ Gia, là nữ thần trong mắt mọi người, tài sắc vẹn toàn, sớm đã được nghe anh trai nhắc đến Lộ tiểu thư, đáng tiếc là ngày trước em không ở Giang Thành, lúc em đến ở Giang Thành thì Lộ tỷ tỷ lại ra nước ngoài rồ, nên mãi chưa có cơ hội gặp mặt."

Giọng điệu không hạ thấp, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, Vu Hoan bày ra vẻ mặt ngây thơ hiếu kì hỏi: "Lộ tỷ tỷ ưu tú như vậy, người theo đuổi chị chắc nhiều lắm nhỉ? Em nghe nói đến cả Tống nhị thiếu cũng say mê chị nhiều năm như vậy, không biết có phải thật không?"

Hiện trường bỗng nhiên im ắng hẳn.

Biểu cảm của mọi người rất khác nhau, nhưng tóm lại họ đều nhìn Vu Hoan như một kẻ ngốc.

Mối quan hệ của Lộ Ngôn Hề và Tống Tuy từ lâu đã là một bí mật, tại sao Lộ Ngôn Hề ra nước ngoài, và việc Tống Hoài cùng người thay thế kia mập mờ năm năm sớm đã được mọi người lan truyền từ lâu.

Nhưng chẳng ai sẽ chạy đến trước mặt Lộ Ngôn Hề và Tống Hoài hỏi vấn đề này, hôm nay tại tiệc rượu không nhìn thấy ai chủ động nhắc đến Tống Hoài trước mặt Lộ Ngôn Hề liền biết họ điều là những người thông minh. Hiếm khi có người ngu ngốc như Vu Hoan đến hỏi.

Ngược lại lại thỏa mãn được lòng hiếu kì của mọi người.

Đúng vậy, người thông minh sẽ không thể hiện ra họ hiếu kì đến chuyện này, nhưng thực tế lại có rất nhiều người bản chất đều muốn bàn tán.

Khiến cho người ngồi bên cạnh Cố Điều Điều cũng không phải ngoại lệ.

Cho dù Cố Điều Điều có hiếu kì nhưng đối vợi việc ngu xuẩn này của Vu Hoan, cô vẫn là không kiềm chế được mà mặt tối sầm lại.

Không cho Lộ Ngôn Hề mặt mũi thì thôi đi, vậy mà đến cô cũng không cho, chẳng nhẽ không nhìn thấy cô đang nói chuyện vui vẻ với Lộ Ngôn Hề ở đây sao? Vậy mà trực tiếp đến khịa Lộ Ngôn Hề, như vậy còn xem cô - Đại tiểu thư Cố Gia ra cái gì chứ?

"Vu Gia muội muội, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà hỏi chuyện riêng tư của người khác là hành động không có giáo dục đó."

Vu Hoan muốn khịa Lộ Ngôn Hề, nhưng lại không dám đắc tội Cố Điều Điều.

Đối với Vu Hoan, cô nghĩ gia thế của Lộ Ngôn Hề cũng khá tốt nhưng giờ đây chỉ có một thân một mình, tuy có nghe nói rằng gia đình ông bà ngoại cũng rất giàu có, nhưng họ lại ở Bắc Thành, và có chuyện gì thì họ cũng không thể nhúng tay vào giúp. Hơn nữa, nếu như ông bà ngoại thực sự quan tâm đ ến cô, sao lại để cô một mình ở Giang Thành mà không đến đón cô về Bắc Thành.

Nhưng Cố Điều Điều lại không giống vậy, cô là con gái lớn của Cố Gia, tất cả mọi người trong Cố Gia từ ông bà cho đến anh em đều rất yêu quý cô. Cố Điều Điều lại cũng rất có năng lực, sự nghiệp hiện tại của cô dưới trướng tập đoàn Cố Thị đã giành được không ít thành tựu.

"Cố, Cố tỷ tỷ.."

Mặt Cố Điều Điều nhìn cô không cảm xúc.

"Cố tỷ tỷ, em không.. không phải là cố ý đâu."

Vu Hoan che môi lại, rụt rè nhìn Lộ Ngôn Hề: "Lộ tỷ tỷ, em chỉ là nghe nhiều người nói như vậy, có chút hiếu kì nên đã không kìm được mà hỏi, chị, chị đừng tức giận nha.. chỉ, chỉ là Lộ tỷ tỷ, chẳng nhẽ những chuyện như này không được hỏi sao? Xin lỗi, em không biết."

Một mình cô đứng đó tự biên tự diễn rất hay.

Lộ Ngôn Hề cười: "Chẳng có gì là không thể hỏi cả."

Vu Hoan đang định đắc ý cười thầm, thì Lộ Ngôn Hề nói tiếp: "Chỉ là lần đầu tiên mới gặp mặt mà đã hỏi chuyện riêng tư của người khác như vậy thì không lễ phép gì cả."

Nụ cười Vu Hoan cứng lại, Lộ Ngôn Hề không thèm để ý đến, tiếp tục cưởi rồi nói: "Nhưng mà Vu Gia muội muội tuổi còn nhỏ, làm chuyện gì cũng chưa có suy nghĩ, với lại cũng không phải chuyện gì to tát, tôi lại cũng không nhỏ nhen như vậy, sẽ không tức giận với em làm gì."

"Chỉ là Vu Gia muội muội, lần sau nếu có nói hay làm gì thì đừng có không suy nghĩ trước như vậy, nếu như hôm nay đổi lại là người khác, sợ là đã gây loạn đến Vu Gia rồi, phải để trưởng bối Vu Gia đích thân dẫn cô đến cửa nói lời xin lỗi mới bỏ qua cho."

Mặt Vu Hoan thiên biến vạn hóa, vậy mà vẫn khó chịu đáp lại: "Cảm ơn Lộ tỷ tỷ nhắc nhở, em sau này sẽ chú ý!"

Giọng điệu nghe như còn mang theo sự đay nghiến.

Cố Điều Điều ở bên cạnh có vẻ rất vui vẻ, dường như càng hiểu thêm về con người Lộ Ngôn Hề.

Không hổ là người được Tống Tuy chú ý đến, chẳng đơn giản chút nào, đối đầu với kẻ địch chỉ cần nở nụ cười nham hiểm mà thắng dễ như trở bàn tay.

"Không cần khách khí." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, dáng vẻ hết sức dịu dàng và thân thiện, "Nhưng nếu như Vu Gia muội muội đã hỏi rồi, tôi cũng không có lý gì để giấu, không những người thiếu hiểu biết lại hiểu nhầm tôi là người vô liêm sỉ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.