Gả cho anh trai nam chính giàu ngầm

Chương 13



Edit: Sherry

Mao Lượng đỗ xe xong vào bên trong: "..." Tiểu thư, cô không nghĩ tới vẫn được mời nữa thì làm sao à? Đời này cô cùng ông chủ chuẩn bị tranh nhau mời cơm sao?

Tuy rằng nghĩ nhiều như vậy nhưng Mao Lượng vẫn không quản cô ngốc này.

Anh tiến lên nói với Nghiêm Úy: "Ông chủ, xe đã đỗ xong."

Nghiêm Úy nhìn anh gật đầu nói: "Ngồi đi." Mao Lượng sang bên cạnh kéo ghế ngồi.

Lương Giai Mẫn thấy người vừa tiến vào là một soái ca, người này vô cùng nam tính, da màu đồng, cơ bắp đều là điểm yêu thích của Lương Giai Mẫn! Cô thấy Mao Lượng ngồi xuống, nháy mắt như thấy Cupid bắn mũi tên một cái, đinh, trúng trái tim cô.

Lương Giai Mẫn cẩn thận kéo Chu Kiều Kiều hỏi: "Anh ấy là ai vậy?"

Chu Kiều Kiều vừa ăn liêu thâm vừa nói: "Lái xe của Nghiêm tổng đó."

Lương Giai Mẫn hơi đỏ mặt nói: "Giới thiệu cho tớ đi!"

Chu Kiều Kiều thần kinh thô, không nghĩ tới ý khác. Cô trực tiếp nói với Mao Lượng: "Này, đây là bạn của tôi, Giai Mẫn."

Mao Lượng ngẩn người, nói: "À! Chào cô."

Lương Giai Mẫn cúi đầu nói: "Chào anh, anh ăn nhiều một chút nhé!"

Nghiêm Úy sửng sốt: "..." Tôi mời khách mà?

Nhưng Nghiêm Úy cũng không để ý đến những lời này, anh nhìn Chu Kiều Kiều cầm bát canh tôm hùm hải sản, thấy Chu Kiều Kiều uống một ngụm rồi tròn mắt, sau đó hô: "Ngon thật đấy!"

Cảm giác thèm ăn lại bị gợi lên, Nghiêm Úy cũng múc một chén, nước trong veo, mùi thơm.

Thử một chút, ăn rất ngon miệng.

...

Cứ như vậy, ăn theo Chu Kiều Kiều từng món, Nghiêm Úy dần cảm thấy chắc bụng.

Đã bao lâu không ăn no một bữa như vậy? Giống như trong kí ức của anh, lúc nhỏ mỗi ngày đều ăn uống ngon miệng như vậy.

Nghiêm Úy bỏ bát đũa xuống, cầm cốc nước chanh uống một ngụm.

Miệng nhiều hương vị được rửa qua, mang theo hương chanh nhàn nhạt.

Nghiêm Úy thỏa mãn thở ra một gơi, sau đó định đưa thẻ đen cho Mao Lượng. Lại thấy Mao Lượng đang bị Lương Giai Mẫn điều tra hộ khẩu. Nghiêm Úy nghĩ không nên ngắt lời họ, tự mình đứng dậy trả tiền.

Mà Mao Lượng đang ngồi một bên chờ ông chủ đưa thẻ để thoát ra, trơ mắt nhìn ông chủ đi tính tiền, trái tim lạnh ngắt.

Mao Lượng: "..."

Chu Kiều Kiều đứng dậy đi theo Nghiêm Úy ra quầy thu ngân, cô vừa đi vừa nói: "Thật ra tôi có thể trả tiền, hôm nay tôi vừa lĩnh tiền, tôi hiện tại đang có tiền."

"Không có gì, bữa này tôi mời, lần sau cô mời là được rồi." Nghiêm Úy đứng trước quầy thu ngân, đưa cho nhân viên thẻ đen.

Chu Kiều Kiều thấy anh tính tiền, cô không am hiểu giao tiếp nhưng cô không thích hành vi tranh nhau trả tiền của người Hoa. Cho nên, cô am thầm thề, lần sau mời anh một bữa ngon hơn.

Trả tiền xong, Nghiêm Úy quan tâm hỏi cô: "Tiền bồi thường đã tới rồi, phải không?"

Chu Kiều Kiều lắc đầu nói: "Đúng vậy."

Nghiêm Úy gật đầu, hai người trở về bàn, cứu Mao Lượng ra. Mao Lượng còn sợ hãi trong lòng giúp Nghiêm Úy đưa hai người về, Nghiêm Úy nhìn Chu Kiều Kiều trở về tiểu khu, ánh mắt mịt mờ không rõ.

"Nghiêm tổng, cần điều tra cô ấy một chút không?" Mao Lượng theo Nghiêm Úy lâu nên anh hiểu, hai lần ra ngoài này, anh thấy Nghiêm Úy ăn được ngủ được, cũng hiểu sự đặc biệt của cô trong lòng Nghiêm Úy.

Cô đặc biệt như thế nên ngày nào đó cần sự giúp đỡ dù là tình nghĩa hay công việc cũng nên giúp đỡ một chút.

Nghiêm Úy nhìn cô lên tầng vào nhà mới nhìn ra đằng trước nói: "Không cần."

Cô đặc biệt như vậy, nên tôn trọng cô từ đầu, tương lai còn không biết như nào đâu.

Sau này, Nghiêm Úy thật vui mừng vì quyết định này của mình, muốn được lên giường còn phải làm người kia vui vẻ!

Thứ hai, Chu Kiều Kiều rời giường đổi quần áo, sau đó tìm một cái mũ thật đẹp để đội.

Xuất viện vài ngày nay, vết thương trên đầu đã tốt hơn nhiều, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, tuy rằng chậu hoa từ trên cao như vậy rơi xuống không xảy ra việc gì lớn, chỉ khâu mấy mũi là tốt lắm rồi.

Tất nhiên, Chu Kiều Kiều không nghĩ đến những việc này, cô chỉ suy nghĩ đi về có nên mua tóc giả hay không?

Hôm nay Chu Kiều Kiều muốn đến trả tiền bác, lần trước đụng xe, bác phải trả cho cô 18000 tệ tiền viện phí và phẫu thuật.

Tiền này Chu Kiều Kiều vẫn chưa trả nên có tiền bồi thường cô muốn trả ngay cho bác. Tuy là cô nguy hiểm nên mới phải vay tiền bác, chuyện cũng đã qua ba bốn tháng nhưng cô vẫn mang thêm hai vạn đi. Sau đó mang thêm một cái hồng bao để cảm ơn bác.

Cô lần đầu tiên đến một cửa hàng bán tóc giả ở khu thương mại tầng hai phố Y Võ.

Chu Kiều Kiều không mua tóc quá dài nhưng phải tao nhã. Cô đi dạo trong tiệm một lát, thấy nhiều kiểu tóc hoa lệ. Tóc giả đúng như ý muốn của cô, làm cho khuôn mặt cô càng trở nên thanh thoát, ưa nhìn.

Tóc giả cũng có loại tốt, loại thường, thông thoáng, bí bách. Chu Kiều Kiều không nỡ tiêu nhiều tiền nhưng cô nghĩ thời gian cô dùng cũng không ngắn mà đầu lại bị thương. Liễu Vân nhập vào cô lúc ấy cũng mua một bộ tóc giả cao cấp.

Bởi vậy, Chu Kiều Kiều quyết tâm mua bộ tóc giả 4899 tệ, là sản phẩm mới nhưng bị lỗi nhưng ở cửa hàng sửa được.

Giá cao, hiệu quả cũng tốt.

Chưa bao giờ bỏ tiền ra làm tóc nên giờ Chu Kiều Kiều nhìn mình trong gương có cảm giác rất thời trang, vui vẻ cười. Thực ra cô thấy mình làm tóc cũng rất dễ nhìn, trước kia vẫn luôn để tóc đen thẳng chưa từng nhuộm.

Chu Kiều Kiều nhìn gương, nhìn trái nhìn phải, lấy tay sờ mặt, phút chốc bị chính nhan sắc của mình mê hoặc.

Nghiêm Úy đứng ở ngoài cửa yên lặng nhìn, trong giây lát không hiểu tại sao lại đi theo cô? Anh tại sao lại đi theo một cô gái ngốc nghếch?

Nói cho cùng, giấc ngủ và thèm ăn là hai thứ phá hủy nhân tính của anh.

Nghĩ xong anh thấy Chu Kiều Kiều cũng phát hiện ra mình, cô ngạc nhiên hô một cái: "Nghiêm tổng, sao anh lại ở đây?"

Hô xong, mọi người trong tiệm đều nhìn về phía Nghiêm tổng mà Chu Kiều Kiều kêu, trong lòng thấy kì quái tại sao người anh tuấn tiêu sái như vậy lại ở đây?

Chu Kiều Kiều đứng trước gương ngạc nhiên nói: "Nghiêm tổng, anh cũng mua tóc giả sao?"

Nháy mắt, Nghiêm Úy cảm thấy mọi người nhìn anh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "..." Cô gái này bao giờ mới nói chuyện có đầu óc một chút?----

Các tiểu thiên sứ gợi ý cho Ry chuyện gì dưới 70 chương để edit xem kẽ chuyện này điiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.