Chu Kiều Kiều cũng khiếp sợ nhìn Nghiêm Úy, trong lòng nói lớn: Cái gì? Tại sao người ăn không ngồi rảnh rỗi ở nhà lại có ô tô 1400 vạn tệ? Tôi vừa ngồi trên chiếc xe 1400 vạn tệ sao?
Cô đột nhiên nhếch miệng cười, nghĩ: Ha ha, khó trách ngồi thoái mái đến kì lạ.
Hoắc Thiên Hạo ngây ngốc nhìn Nghiêm Úy rất lâu mới khó khăn mở miệng nói: "Chiếc Maybach kia là của anh?"
Nghiêm Úy mỉm cười, nói: "Không có gì, là quà sinh nhật năm trước em trai tôi mua tặng."
Chu Kiều Kiều chợt hiểu ra, Nghiêm Diệp mua tặng xe 1400 vạn tệ coi như là bình thường, chung quy giải trí Ngự Dao cũng là một trong những công ty lớn hàng đầu trong nước!
Bạch Tuệ Mẫn trừng to mắt nhìn Nghiêm Úy, tuy rằng cả đoạn đường một chút cũng không có hứng thú với xe Maybach. Nhưng đi một đoạn nghe Hoắc Thiên Hạo nói cũng hiểu rõ.
Đây là chiếc xe phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có 100 chiếc. Xe làm bằng bạch kim, riêng tiền vỏ bên ngoài của chiếc xe đã là 20 vạn tệ. Đèn xe là 25 vạn, bảo hiểm xe cũng lên tới 18 vạn tệ. Hoắc Thiên Hạo vừa rồi chạm rãi nói về chiếc xe kia, cô một chút cũng không ngạc nhiên. Chiếc xe như vậy so với cuộc sông hàng ngày của cô cách nhau quá xa.
Xa đến nỗi nghĩ cô cũng không dám nghĩ, vậy mà chủ nhân của chiếc xe như vậy lại đang ngồi trên sô pha nhà cô...
"Anh là bạn trai của Chu Kiều Kiều?" Bạch Tuệ Mẫn vẫn không thể tin được hỏi, người đàn ông như vậy, coi trọng Chu Kiều Kiều ở điểm nào?
Nghiêm Úy cười gật đầu: "Tôi đối với cô ấy nhất kiến trung tình, theo đuổi cô ấy đã lâu..."
Biểu tình trên mặt Bạch Tuệ Mẫn càng thêm cứng ngắc, vô cùng muốn nói: Anh thật sự là mắt mù.
Ăn cơm tối, Hoắc Thiên Hạo vô cùng xấu hổ, ngay cả Lý Lệ và Bạch Tuệ Mẫn sắc mặt cũng không tốt. Cả bữa cơm Lý Lệ chỉ xấu hổ cười nói Chu Kiều Kiều ăn nhiều một chút, chỉ có Bạch Thư Nhân và Bạch Trung Kiệt vui mừng thay Chu Kiều Kiều. Nghiêm Úy và Chu Kiều Kiều sau khi ăn cơm xong thì rời khỏi Bạch gia trong không khí vô cùng kì lạ của gia đình chú.
Bạch Tuệ Mẫn và Hoắc Thiên Hạo đi đến ban công nhìn như muốn chứng minh Nghiêm Úy chỉ là nói năng bậy bạ bình thường. Nghiêm Úy và Chu Kiều Kiều rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt họ, Chu Kiều Kiều đang đi theo sau lưng Nghiêm Úy. Không biết tại sao Nghiêm Úy đột nhiên dừng lại, sau đó đứng chờ tại chỗ, chờ Chu Kiều Kiều đi ngang qua anh mắt bế Chu Kiều Kiều lên ôm vào trong xe.
"Anh ta thật sự đi chiếc xe đó..." Hoắc Thiên Hạo bây giờ mới tin vào mắt mình, ngơ ngác nói: "Chiếc xe này trong nước cũng không nhiều."
"Không phải là 1400 vạn tệ sao? Chiếc xe như vậy, người có chút tiền là có thể mua được." Bạch Tuệ Mẫn cắn môi dưới, không cam lòng nghĩ: Sao có thể như vậy, chị ta không có khả năng tìm được bạn trai như vậy, chị ta vừa ngốc vừa xấu.
Rõ ràng cái gì mình cũng tốt hơn chị ta, khi còn nhỏ thì cao hơn chị ta, ngự lớn hơn chị ta, cô còn tốt nghiệp đại học tốt, dự thi đều là cô xếp trước. Sau này tìm được công việc tốt, tiền lương cũng cao hơn chị ta, bạn bè cô cũng nhiều hơn, bạn trai tìm được lương tháng cũng được 2 vạn tệ.
Kết quả, bạn trai của Chu Kiều Kiều xuất hiện xóa bỏ 20 năm cố gắng của cô.
***
"Cảm ơn anh nhé!" Chu Kiều Kiều cảm nhận được ý tốt của Nghiêm Úy cho nên cô vẫn muốn thể hiện lòng biết ơn của mình một chút.
Nghiêm Úy buông cô ra, hỏi: "Tại sao khi còn nhỏ cô lại đến nhà bọn họ ăn cơm?" Anh đột nhiên ôm cô vì cảm nhận được ánh mắt của tầng trên, cô gái này ôm trong lòng rất thoải mái.
Chu Kiều Kiều giải thích: "Mẹ tôi mất, mẹ kế đã mang thai, cha tôi lại muốn đi làm, mẹ kế chăm sóc mình còn khó nên không thể chăm sóc tôi. Vì vậy khi còn nhỏ tôi được gửi về quê để đi học ở nhà của bà ngoại. Khi đó dì tôi còn chưa kết hôn, dì ấy chăm sóc tôi. Sau này, sinh hoạt cuiar tôi đều ở đây, phần lớn được bác chăm sóc. Về sau bác tôi gặp chuyện, tôi đến ăn cơm nhà chú, lúc đó nhà của bác tôi không ở Hàm An mà ở nông thôn."
Nhất thời không nhớ ra cô gái này đầu trọc nên khi anh thu tay lại đồng hồ vướng tóc kéo cả bộ tóc lên.
Nghe tiếng "Ba", đầu trọc của Chu Kiều Kiều vốn đang bình thường bây giờ phát sáng lấp lánh.
Nghiêm Úy: "..."
Chu Kiều Kiều quay đầu tìn tóc giả đang treo trên đồng hồ anh, buồn bã nói: "Cái này trị giá 4899 tệ."
"Hỏng rồi tôi sẽ bồi thường cho cô." Nghiêm Úy trầm mặc trả lời cô.
Đưa Chu Kiều Kiều trở về nhà đã là mười rưỡi đêm. Chu Kiều Kiều mang túi xách xuống xe, quay người muốn đóng cửa thì thấy tay Nghiêm Úy để trên tay trên cửa. Anh ngẩng đầu nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Kiều Kiều, em suy nghĩ một chút được không?"
Chu Kiều Kiều hoang mang: "Suy nghĩ chuyện gì?"
Nghiêm Úy cười cười, dưới ánh trăng vẻ nhu hòa của anh trở nên lạnh lẽo, anh hỏi Chu Kiều Kiều: "Gả cho anh nhé?"
Chu Kiều Kiều: "???"
Mao Lượng: "!!!" Chuyện gì đây!!!
Nghiêm Úy nói xong thì đóng cửa, anh nhấn kéo cửa sổ xuống, nhìn Chu Kiều Kiều ánh mắt anh lấp lánh như có muôn vàn vì sao: "Anh nghiêm túc, em suy nghĩ một chút."
Nói xong, anh quay đầu nói với Mao Lượng: "Đi thôi!"
Mao Lượng ngây ngốc mãi không khởi động ô tô, Chu Kiều Kiều lúc này mới phản ứng kịp, nhào lên vỗ cửa xe nói: "Chờ một chút, chờ một chút..."
Mao Lượng lập tức dừng xe, Nghiêm Úy nhíu mày nhìn Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều trừng to mắt nói: "Tại sao anh lại muốn lấy tôi?"
Ban đêm gió thổi lay lá cây tạo ra âm thanh xào xạc như tiếng than thở của buổi đêm. Chu Kiều Kiều cảm nhận gió đêm mát mẻ nhưng cô độc, cô nghe thấy Nghiêm Úy nói.
"Em cần một gia đình, rất khéo, anh cũng cần."
Trong xe Nghiêm Úy nhìn cô cười cô đơn, nói: "Năm nay anh 30 tuổi, anh giải thích với người nhà một chút, anh tin anh có thể làm tốt."
Chu Kiều KIều nghe mà lòng tê tái, người như thế nào thì cần người nhà? Không ai so với cô hiểu rõ hơn, cô muốn một gia đình, cô hi vọng mình có thể tạo nên một gia đình hạnh phúc.
Có thể có thêm một người nhà gần gũi, có người ngủ chung dưới một mái nhà.
"Nhưng mà tôi..." Chu Kiều Kiều muốn nói cô không biết cô có thể làm tốt không.
Nghiêm Úy ngắt lời nói: "Em không cần phải cho tôi câu trả lời bây giờ, trở về suy nghĩ một chút, sau đó cho anh biết đáp án của em. Dù kết quả như thế nào, anh vẫn chấp nhận được."
"Nhưng mà, tại sao lại là tôi?" Chu Kiều Kiều không hiểu.
Nghiêm Úy nở nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Nếu không phải là em, tôi sẽ không nói ra câu này. Kiều Kiều, nếu có thể... đừng dễ dàng nói lời từ chối. Tình cảm có thể bồi dưỡng nhưng duyên phận đến lại không dễ dàng, tôi hi vọng em có thể thử tiếp nhận. Mà anh chỉ quý trọng em như vậy, anh có thể bảo vệ em dù anh chỉ có hai bàn tay trắng."
Đứng dưới màn đêm, nhìn theo xe Maybach của Nghiêm Úy xa dần, Chu Kiều Kiều nghiêm túc suy tính nói nhỏ: Quý trọng sao? Nhưng chúng ta cách xa nhau như vậy...----
Tiểu Ry: tác giả bẻ lái cực gắt, tại hạ không thể lường trước được sự việc này:)))))
Bonus thêm một chương cho các tiểu thiên sứ từ chương sau tác giả viết dài gấp đôi:)))) nên là tháng tới sẽ ra chương vào thứ 4 và chủ nhật hàng tuần bonus chương thêm khi Ry rảnh. Sang tháng 7 sẽ ra 3 chương một tuần vào thứ 2, thứ 4 và thứ 6 hàng tuần vậy các tiểu thiên sứ mau nhấn nút theo dõi editor siu cute Tiểu Ry để cập nhật những tình hình mới nhất của truyện nhé.