Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 34



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Thu Thu co được dãn được, khiến Triển Thanh Việt bội phục sâu sắc, làm một người đàn ông tự trọng cực kỳ cao, Triển đại thiếu đương nhiên không tưởng tượng nổi mấy lời nói không tiết tháo như vậy.

Cố tình người nào đó còn bám riết không tha: "Thế nào, ngài vừa lòng không?"

"Thu Thu," nhìn người nào đó đắc ý, Triển Thanh Việt không nhịn được muốn chỉnh nàng, "Daddy không phải gọi như vậy."

Ninh Thu Thu nghĩ thầm, anh thật đúng là không biết xấu hổ, trên mặt lại làm như kẻ dốt không ngại học hỏi: "Thế thì phải gọi như thế nào?"

"Ví dụ như......" Triển Thanh Việt lộ ra nụ cười không ý vị, ghé vào bên tai Ninh Thu Thu nhỏ giọng nói gì đó.

"Anh!!!" Ninh Thu Thu vừa nghe xong liền nhảy phắt dậy khỏi sô pha, mặt đỏ tai hồng chỉ vào hắn, "Anh không biết xấu hổ!"

Triển Thanh Việt nhướng mày, ngạc nhiên nói: "Không phải em không biết xấu hổ trước sao? Tôi chỉ đang, lấy độc trị độc."

"......" Tại sao cô tự nhiên đi tìm chết vậy, dám so hơn kém với Triển Thanh Việt người này ở khoản không biết xấu hổ.

Người ta là " không biết xấu hổ tinh" tu hành ngàn năm, đạo hạnh thâm hậu, nơi nào để một kẻ phàm nhân như cô có thể so cao thấp.

Triển Thanh Việt đùa giỡn Ninh Thu Thu đủ rồi, quay đầu lập tức nghiêm túc gọi điện thoại, dùng tài lực của mình cứu vớt bà xã một phen.

Kết quả không quá bất ngờ: không có biện pháp thay đổi dễ dàng, Hiểu Cầm lần này làm quá thông minh.

Cô đã nhắn Weibo, chờ Cù Hoa bọn họ tìm tới cửa thương lượng với cô ta, lấy lý do "giải quyết riêng", mở miệng ra giá. Phía bọn hắn cũng không chủ động mở miệng chào giá, quyền chủ động thuộc về Ninh Thu Thu bên này.

Thêm việc Hiểu Cầm phơi sáng những bức ảnh lên Weibo trước, tuy rằng trái với điều khoản "không được làm lộ thông tin cá nhân của chủ thuê, nếu không sẽ chịu trách nhiệm dưới pháp luật" trong hợp đồng, nhưng việc đăng bài lên Weibo lại không trái pháp luật, đây thuộc về tự do ngôn luận của cô ta.

Tại mức độ nhất định nào đó thậm chí còn có thể gọi là bảo vệ nhân quyền.

Cho nên, chủ động hay bị động làm chuyện này, cũng không bị cấu thành tội uy hiếp chiếm đoạt tài sản.

Theo lời Cù Hoa đã nói, quy tắc ngành này, phóng viên giải trí chụp ảnh đời sống cá nhân của minh tinh đều dùng để kiếm tiền, mà lần nào cũng kiếm được.

"Mình thật quá xem thường cô ta, thì ra cô ta cũng có năng lực," Ninh Thu Thu dùng di động mở tập tài liệu của Hiểu Cầm từ bên công ty kia gửi tới ra, có chút đau đầu, "Gì? Hiểu Cầm từ chức sao."

Quản gia tiếp lời: "Đúng, sau khi rời khỏi nhà chúng ta liền từ chức, có điều hợp đồng vẫn có hiệu lực pháp lý, chỉ còn chờ xem ngài cùng Triển tiên sinh có truy cứu hay không thôi."

Vậy cần phải truy cứu!

Sau khi Hiểu Cầm rời đi cũng không khiếu nại bọn cô với công ty, Ninh Thu Thu đã đắc nhiêu nhân xứ thả nhiêu nhân*, thả một con ngựa cho cô ta chạy, ai ngờ người này không nhưng không biết quý trọng, còn dám quay lại cắn cô.

(*) Đắc nhiêu nhân xứ thả nhiêu nhân: [得饶人处且饶人 – dé ráo rén chù qiě ráo rén] tha được người chỗ nào thì nên tha; tha ở đây là khoan dung, tha lỗi, tha thứ. Dùng để khuyên nên tha thứ cho người khác, hoặc là làm việc gì đừng đoạn tuyệt tuyệt tình quá, còn có chỗ lui về sau.

Loại người này chính là điển hình của việc không thấy quan tài không đổ lệ, vì thế phải hung hăng đẩy vào cô ta vào vũng bùn, bò không được đứng không xong, như vậy cô nàng mới không dám tùy thời cắn ngược lại.

Bởi vì là ngành dịch vụ gia đình, cho nên công ty bên kia có tư liệu về Hiểu Cầm tương đối kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm người nhà cô ta, lịch sử công tác, đánh giá mỗi một đời hộ khách linh tinh, đều lưu lại.

Sau khi Ninh Thu Thu xem một lượt tư liệu cá nhân của Hiểu Cầm xong xuôi thì đọc lịch sử đánh giá của các hộ khác nơi cô ta từng làm, tất cả chỉ có khen ngợi, không nhịn được nói vài câu với Triển Thanh Việt: "Triển  tiên sinh, xem ra anh đã đoán sai rồi, Hiểu Cầm là thật sự thấy anh soái khí đẹp trai nên mới động sắc tâm."

"Đúng không," Triển Thanh Việt cũng  đang xem tài liệu với cô, nghe Ninh Thu Thu nói xong, nói, "Cô ta làm ở ngành này hai năm, đổi năm cố chủ, dài nhất nửa năm,  ngắn nhất hai tháng, em cảm thấy với tần suất như đến thăm nhà họ hàng này là bình thường?"

Hình như...... cũng có lý.

Trừ phi cố chủ nhà đấy tư tưởng đặc biệt khác thường, nếu không, ngành dịch vụ gia đình này cần nhất chính là sự ổn định, như vậy giá trị làm việc của mình mới cao, khiến người thuê hài lòng, bằng không, nếu lý lịch của mình lâu lâu đổi chủ một lần thì khẳng  định cố chủ sẽ cảm thấy người này có vấn đề, chủ mới khi thuê cũng sẽ thận trọng suy xét.

Lần này bọn họ lựa chọn Hiểu Cầm là vì, một mặt là do nhân viên bên công ty đó khá nhanh nhẹn, mặt khác là do bọn họ chỉ ở bên này nhiều nhất nửa năm, cũng không cần quá soi xét để ý tính ổn định của người giúp việc.

"Có điều," Triển Thanh Việt  lại nói, "Nếu tất cả đánh giá đều là vừa lòng, thì chứng tỏ là dù cho có xảy ra loại chuyện này, cũng là anh tình tôi nguyện, vì thế cố chủ cũ sẽ không đứng ra chỉ trích cô ta, cho nên chủ ý này xác thật không tốt."

A, Ninh Thu Thungạc nhiên, thì ra Triển đại thiếu gia Triển Thanh Việt cũng có thời khắc khiêm tốn như vậy.

Nếu chuyện này không được, như vậy biện pháp còn lại, chính là uy hiếp.

Ninh  Thu Thu cho rằng, cái Triển Thanh Việt gọi là uy hiếp, chính là cho người đi nhắc nhở cô ta, kiểu như ngươi muốn thế nào, thì ta cho ngươi thế đó.

Dù sao Triển Thanh Việt người này tuy trước mặt cô là kẻ không ra gì*, nhưng ngày thường hắn chính là người làm việc đứng đứng đắn đắn quy quy củ củ, là một công dân nghiêm túc tuân thủ pháp luật.

(*) [Nguyên văn 你不是东西]: kẻ không ra gì. Trong đó 东西 nghĩa là đồ vật, nghĩa gốc câu này là mày không phải là đồ vật, nghe thì tưởng bình thường, nhưng lại là một câu chửi.

Nhưng mà, cô không ngờ, uy hiếp mà Triển Thanh Việt đã nói, chính là uy hiếp đúng nghĩa đen luôn.

Người  của hắn trực tiếp tìm một đám côn đồ địa phương, nghe nói  còn có người xăm kín mình, trực tiếp dọa người ta phát sợ, biểu diễn một màn uy hiếp đe dọa.

Quá "ăn gà"*.

(*) Một cụm từ phổ biến trên mạng, bắt nguồn từ game PUBG, có nghĩa là "chiến thắng" (winner winner, chicken dinner).

Ninh Thu Thu tuy không trực tiếp tham dự, nhưng đối phương có phát trực tiếp hiện trường cho bọn họ, thế nên toàn bộ quá trình cô đều xem hết.

Chỉ đe dọa suông thì Hiểu Cầm sẽ không nhớ lâu, người của Triển Thanh Việt tìm hiểu được em trai Hiểu Cầm mới  vừa thi đậu nhân viên công vụ, nhưng vào thời điểm mười ba bốn tuổi, bởi vì  bị người xấu xúi giục, cho nên hắn từng có lý lịch tư pháp, người nhà Hiểu Cầm phải dùng quan hệ để che kín việc này.

Tuy rằng việc này được dọn dẹp tương đối kĩ lưỡng, nhưng vẫn bị người Triển Thanh Việt truy ra.

Nếu  việc này bị tố giác ra ngoài, tên hắn sẽ lập tức biến mất khỏi danh sách, nhà bọn họ chỉ là một gia đình hết sức bình thường, kiếm được vị trí nhân viên công vụ thực không dễ dàng, vốn dĩ tinh thần Hiểu Cầm đã sụp đổ, bị uy hiếp như vậy, lập tức liền kinh hãi.

Sau khi Hiểu Cầm bị uy hiếp, tinh thần vốn đã có chút sợ sệt, vừa  nghe thấy việc này được nhắc tới, tức khắc cả người đều không tốt, suy sụp mà kêu "Tôi không dám, tôi không dám nữa, tôi lập tức trở về xóa  Weibo".

Nhìn Hiểu Cầm sỡ hãi rúc ở góc run bần bật, khóc đến mức khắp mặt đều  là nước mắt, Ninh Thu Thu mới nói với Triển Thanh Việt khí định thần nhàn, phảng phất như chuyện không liên quan đến mình ở bên: "Nếu anh đã biết nhược điểm trí mạng của cô ta là gì, thì cần gì phải động một trận lớn như vậy?"

Đối với cô xem ra,  trực tiếp uy hiếp Hiểu Cầm: nếu cô không ra mặt xóa bài viết, làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi sẽ lập tức cho người tố giác sự việc của em trai cô, chẳng phải càng  sảng khoái hơn?

Một trận đe dọa bạo lực này dường như vẽ rắn thêm chân.

Chỉ là như vậy cũng thật sảng, xả được một ngụmtức khí!

Triển Thanh Việt không trả lời cô, mà hỏi: "Em có đối thủ cạnh tranh, hoặc là đối thủ một mất một còn không Thu Thu?"

"Đối thủ cạnh tranh thì nhiều a, nhưng đối thủ một mất một còn thì, giải trí Nghệ Tinh trước kia ầm ĩ rất căng có tính không?"

Triển Thanh Việt gật gật đầu: "Dựa theo biện pháp em nói để uy hiếp Hiểu Cầm bắt cô ta câm miệng, xong việc nếu có người khác đến thương lượng với cô ta, bảo cô không phải sợ, đã có tôi bảo vệ em trai cô, cô cứ việc đăng tin nóng, thì em nói cô ta sẽ chọn như thế nào?"

"......" Vấn đề này, Ninh Thu Thu quả thật chứ từng suy xét qua.

Triển Thanh Việt cười: "Đánh rắn phải đánh giập đầu, không cho cô ta một đòn trí mạng, thì rắn độc sẽ luôn luôn chờ đợi thời cơ mà cắn ngược lại em một phát."

Ninh Thu Thu nghe vậy run lên, vô cớ cảm thấy Triển  Thanh Việt như vậy thật soái khí, khiến người người sợ hãi, lập tức bật chế độ vuốt mông ngựa, ngữ khí cũng trở nên mất tự nhiên theo: "Ngài...... Suy xét thật chu toàn, quả là một bậc thánh nhân!"

Cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã không đối đầu với Triển Thanh Việt, bằng không, cô chết như thế nào phỏng chừng người không biết quỷ không hay mất.

Xem ra ngày thường Triển Thanh Việt chèn ép trêu chọc cô, đã là nể tình trẻ nhỏ mà thu liễm rất nhiều rồi đó, hu hu hu.

Đang lúc Ninh Thu Thu tưởng bảy tưởng tám, thì bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu trầm xuống —— là Triển Thanh Việt duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô.

"Tôi chỉ dẹp ngoài, không cướp trong."

"!!!"Ninh  Thu Thu bị lời này làm cho phát khóc, Triển Thanh Việt thật sự rất biết cách trấn an người khác mà, lời này phảng phất như một dòng nước ấm len lỏi vào trái tim cô, truyền đi khắp khắp người, khiến toàn thân tê dại.

Nhưng mà, trái tim thiếu nữ tâm mới lên men được một giây, lại nghe thấy Triển Thanh Việt nói tiếp:  "Chuột tre nhỏ đáng yêu như vậy, nuôi lớn mới được ăn."

Ninh Thu Thu: ".............."

Nếu cô là chuột tre, thì việc đầu tiên làm chính là cắn chết hắn!

Video bên kia cũng không biết bên này thay đổi liên tục, vẫn còn đang buông lời hung ác đe doạ.

Triển Thanh Việt thấy không sai biệt lắm, bật tiếng trò chuyện với bên kia, nói: "Thả cô ta đi thôi, sau này có khả năng sẽ báo cảnh sát, nhớ phải xử lý hiện trường sạch sẽ, đừng lưu lại nhược điểm."

......

Hiểu  Cầm biết lúc này bản thân thật sự đã đụng phải lưu manh cường thế, buổi tối lập tức đăng Weibo, thừa nhận bản thân đã đặt điều bôi nhọ Ninh Thu Thu, chỉ nghĩ muốn nhân cơ hội này bịa đặt kiếm chút tiền, bài Weibo này chỉ đăng trong một giờ, sau đó lập tức xóa bài xoá tài khoản người dùng.

Chỉ là thời gian một giờ đã đủ khiến mọi người chụp lại bài viết, Cù Hoa đã điều động rất nhiều account marketing đăng lại bài viết sự thật ra ngoài, mua hot search, giúp sự việc Ninh Thu Thu bị người giúp việc vu hãm lọt vào mắt đại chúng, mượn chuyện lần này còn thu ngược lại được một đợt nổi tiếng, cuối cùng trò khôi hài này hạ màn.

Tuy rằng còn có rất nhiều người cho rằng Hiểu Cầm bị mua chuộc hoặc uy hiếp, chỉ là loại chuyện này, vốn dĩ chỉ được coi như chuyện phiếm mọi người nói miệng với nhau, dù sao Hiểu Cầm đã nhận sai, mua chuộc thì kệ mua chuộcngười thích tranh cãi sẽ luôn có lý do của họ, danh dự Ninh Thu Thu không chịu tổn hại là được.

Đương nhiên, Hiểu Cầm làm lộ thông tin cá nhân của cố chủ, trái với hợp đồng, có khả năng sẽ bị kiện.

Lâm Tịch Điềm bọn họ ở lại hai ngày, bởi vì người phải đi làm đi làm, người phải đi học đi học, tất cả đều đi về hết.

Tuy nội dung chương trình《  tôi cùng chuột tre xinh đẹp hằng ngày 》không có gì quá đặc sắc, nhưng độ hot của Phương Cẩn Nhiên cùng Ninh Thu Thu đã thành công cứu sống nó, kéo được vài ba kim chủ tin cậy tài trợ, ban tổ chức lập tức tiến hành ấn định ngày quay mùa thứ hai cùng với nhóm khách quý.

Sau khi sự việc của Ninh  Thu Thu được lên hot search xong, nhân khí cũng "cọ cọ cọ" đi lên, các hoạt động liên quan đến đại diện nhãn hàng cũng bay lên theo, cấp bậc cũng bắt  đầu bay lên lên, thù lao không cần chống lưng cũng tăng vù vù.

Vốn dĩ Ninh Thu Thu còn muốn nhân cơ hội vài ngày rảnh rỗi trước khi mùa hai bắt đầu để nghỉ ngơi, nhưng sau khi nhìn thấy những con số 0 trong tiền thù lao, Ninh Thu Thu tức khắc khom lưng vì tiền, cả ngườilập tức tràn đầy nhiệt huyết, có thể tái chiến một trăm năm!

Cù Hoa thấy bộ dáng Ninh Thu Thu thật sự rất thiếu tiền, lại cho an bài cho mấy lịch trình.

Trong đó có một lịch trình là quay quảng cáo chocolate ở thành phố A, diện  mạo cô thuộc loại điềm mỹ, quảng cáo theo kiểu thiếu nữ trà sữa chocolate này đó tương đối dễ dàng với cô.

Lần này bên quảng cáo tìm partner nam là một người mẫu, kỹ thuật diễn rất không ổn, nhưng đối phương lại tương đối kỹ tính, cố gắng quay tới hoàn mỹ, đoạn quảng cáo chỉ 10 giây ngắn ngủn lại mất nguyên một ngày quay chụp, cho đến khi phố đã lên đèn rực rỡ còn chưa kết thúc công việc.

"Quá khoa trương," khi nghỉ ngơi, đạo diễn lại phun một tràng phê bình nam người mẫu kia, nam người mẫu bị giáo huấn một ngày, sắp khóc đến nơi rồi, Ninh Thu Thu bên này nhỏ giọng bất mãn với Cù Hoa qua đây bồi cô quay chụp, "Kiếp trước đối phương nhất định là bộ đồng hồ chân gập* đây mà."

Siêu kỹ tính siêu soi mói.

Ninh Thu Thu còn nghĩ hôm  nay có thể xong sớm một chút, về nhà ăn cơm chiều cùng Ninh phụ Ninh phu nhân, hiện tại xem ra, có thể trở về nói với bọn họ chúc ngủ ngon đã là tốt lắm rồi.

Cù Hoa bị so sánh này của cô chọc cười, kiều tay hình hoa  lan vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: "Còn có một lúc nữa thôi, kiên trì một chút là chụp xong rồi, tiểu Thu Thu cố lên!"

Chịu không nổi cũng phải chịu thôi chứ sao giờ a, Ninh Thu Thu ngửa mặt lên trời cảm thán một câu đầy triết học: "Kiếm tiền thật khó a."

Cù  Hoa vứt cho cô ánh mắt vũ mị, nói: "Anh có tin tức cho  em đây, bảo đảm sau khi nghe xong tình thần em lập tức phấn chấn gấp trăm lần ~"

"Tin gì?"

"Đạo diễn Tiêu Thanh Tiêu em đã từng nghe qua chưa?"

"Có chút ấn tượng," Tim Ninh Thu Thu nhảy dựng, "Có chuyện gì?"

"Hắn lên kế hoạch quay một bộ IP vườn trường, mời em đi thử vai nữ  chính, thế nào, có phải rất kinh hỉ rất vui vẻ hay không, một tác phẩm lớn đó ~"

Ninh Thu Thu có chút bất ngờ: "Thử vai?"

Phim truyền hình hiện nay, đặc biệt là chế tác lớn, càng ngày càng ít đi phân đoạn thử vai, bởi vì bây giờ lưu lượng là chính nghĩa, dưới tình huống kỹ thuật diễn mọi người đều như nhau, đạo diễn nhất định sẽ mời nghệ sĩ có lưu lượng để diễn vai nam nữ chính, mà không dùng phương thử  vai để chọn lựa kỹ thuật diễn tốt.

Phim truyền hình không giống điện ảnh, kỹ thuật diễn là thứ yếu, quan trọng là lưu lượng sau lưng nhóm diễn viên chính.

Chính là chân thật mà tàn khốc như vậy đấy.

Cù  Hoa gật đầu, ý cười phơi phới mà nói: "Bộ IP này tự mang nhiệt độ từ trước, tuyển diễn viên ip sẽ phải có thiên hướng phù hợp với nguyên  tác, vì truyện các fan có thể mua đọc mà, Tiêu đạo diễn thấy em trong chương trình chuột tre, cảm thấy rất phù hợp, muốn mời em đi thử vai một chút."

Chương trình chuột tre à, không lẽ là...... mí mắt Ninh Thu Thu giật giật, "Bộ tiểu thuyết này tên là gì?"

"《 bạn gái giáo bá* của tôi 》."

(*) Giáo bá [校霸]: là đại ca, trùm lớn trong trường học ( học kém nhưng khá đẹp trai/ xinh gái?)

"......" Quả nhiên, cô biết ngay mà, làm gì có bữa trưa miễn phí vô duyên vô cớ rơi vào đầu.

Giáo bá, vừa nghe đã biết là nhân vật dũng mãnh, rất phù hợp với khí chất Thu gia!

Cho nên, hình tượng này sẽ theo cô mãi mãi sao?

Ninh  Thu Thu dở khóc dở cười, cô đâu muốn tạo cho mình hình tượng như vậy, nhưng mọi người cứ đặt cho cô biệt danh đấy, ngay cả đạo diễn nổi tiếng cũng biết việc nào, đây là sự thật đau đớn cỡ nào a.

Chuyện Tiêu  Thanh muốn cô qua thử vai lập tức có thể lý giải, cô chưa có tác  phẩm điện ảnh, chỉ có một đợt vai phụ trong phim truyền hình《 Phiêu Diêu 》kia,hay dở chưa biết, cho nên mới bảo cô qua thử một  chút.

Bằng không, nếu tìm đại một bình hoa không có kỹ thuật diễn thì chắc chắn đạo diễn sẽ bị nước miếng của fans truyện làm cho chết đuối.

Ninh  Thu Thu bớt thời giờ tùy tiện đọc qua mấy chương 《 bạn gái giáo bá của ta  》, đây cũng coi như là bộ nữ cường, nữ chính trời sinh mạnh mẽ, hơn nữa bộ này không phải loại truyện côn đồ hay chị đại trường học, mà là loại học bá, nam chính có bàn tay vàng, một đường nằm thắng*.

(*) Là một từ thông dụng trên internet, chiến thắng kể cả khi nằm, ý chỉ chiến thắng rất dễ dàng.

Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ chính là lưu manh có văn hóa, đây đại khái là châm ngôn nữ chính đã khắc sâu trong đầu.

Nhìn độ hot vốn có của bộ tiểu thuyết này, không cần Tiêu Thanh - đạo diễn nổi tiếng đảm đương, kể cả đạo diễn không ai biết phỏng chừng cũng có thể khiến nó "bốc lửa" một phen.

Ninh Thu Thu không có lý do cự tuyệt, thôi, đã khí phách thì khí phách thêm chút nữa đi, ít nhất vẫn là cá nhân nhân thiết không phải, so với hình tượng chó con của Tống Sở kia thì mạnh hơn nhiều!

Ninh Thu Thu không biết xấu hổ công kích Tống Sở một phen, trong lòng cân bằng hơn nhiều.

Bởi vì qua hai ngày nữa là phải quay chương trình chuột tre, cho nên sau khi Cù Hoa chốt lịch thử vai cho cô xong thì để cô nghỉ ngơi trước hôm quay hai ngày.

......

Thân thể Triển Thanh Việt khôi phục mỗi ngày một tốt, bây giờ chỉ cách thời điểm hắn tỉnh lại nhiều nhất là hơn  hai tháng thời gian mà cơ năng thân thể đã khôi phục hơn nửa, ngay cả bác sĩ phụ trách phục kiện cho hắn cũng phải tấm tắc với tốc độ hồi phục này, tỏ vẻ đây hoàn toàn có khả năng để xưng danh kỳ tích y học.

Nhưng việc cơ năng thân thể Triển  Thanh Việt dần bình thường không quá sai biệt so với những người khác, bác sĩ phục kiện cũng không tìm ra nguyên do, chỉ có thể cho rằng kẻ có tiền bọn họ thường xuyên dùng đồ bổ, hộ lý đúng chỗ, cho nên mới hơn người.

Phục kiện thường phải luyện dựa tường đứng thẳng, có lẽ lâu rồi mới sử dụng đến cặp chân vô dụng quý giá kia cho nên bài phục kiện đứng thẳng này đặc biệt khó khăn với Triển Thanh Việt, hắn sợ việc đứng thẳng từ trong tâm lý, bài xích quá trình này.

Số lần sĩ Phan tới nhà, cũng từ từ tăng lên, từ một tuần một lần, biến thành ba ngày một lần.

May  mắn là Triển Thanh Việt kiên cường, vì vậy, hắn cũng không xuất hiện tính  tình táo bạo hoặc hiện tượng sa ngã, ở nhà, hắn vẫn là Triển tiên sinh nhân mô cẩu dạng như cũ, chỉ lén lút bắt lấy cơ hội trêu chọc Ninh Thu Thu.

Mẹ ruột Ninh Thu Thu - Ôn  Linh tin tức lạc hậu, mãi cho đến một tuầnsau, mới nhìn thấy chương trình chuột tre con gái nhà mình tham dự, thời điểm nhìn thấy Ninh Thu Thu khiêng cây trúc kia bà liền sửng sốt sửng sốt, lập tức gọi video cho Ninh Thu Thu.

Ngày mai Ninh Thu Thu phải đi quay, cho nên hôm nay nghỉ ngơi ở nhà, khi nhận được video cô đang mơ màng sắp ngủ trên sô pha phòng khách, giọng ngái ngủ mà chào hỏi Ôn Linh: "Mẹ, sao vậy?"

"Sắc mặt con sao lại kém vậy, có phải con ở Triển gia bị ngược đãi đúng không?"

Ninh Thu Thu không biết bà lại nghe được tiếng gió gì, bất đắc dĩ nói, "Con đây là bị mật độ công tác dày đặc ngày trước làm hại, mẹ không cần nghi ngờ Triển gia nghĩ như vậy đâu, ít nhất Thanh Việt ca ca không xấu xa như vậy."

"Không phải bênh," Ninh phu  nhân bĩu môi, nói, "Mẹ mới xem chương trình nuôi chuột mà con tham gia đấy, sức lực lớn như vậy con rèn luyện từ đâu ra, có phải Triển gia sai sử con làm việc nặng không?"

"......"  Ninh Thu Thu cũng thật bội phục năng lực tưởng tượng của Ôn Linh, nói, "Sao có thể, kỳ thật sức lực của con lớn hơn người thường một chút, trước kia thâm tàng bất lộ mà thôi."

"Sao mẹ không biết, trước kia con còn không vặn nổi cái nắp bình? Con đừng hòng gạt mẹ."

"Thật mà, không lừa mẹ, trước kia còn không phải do con giữ hình tượng thiên kim yếu đuối vai không thể khiêng, tay không thể nâng sao, không phải con gái nhẹ nhàng mới dễ thu hút con trai sao."

Ninh phu nhân đã hơi tin mấy lời dối trá kia, nói: "Vậy sao con lại ngang nhiên thể hiện trên TV? Hiện tại người dân cả nước đều biết cả rồi."

"Liên quan gì đâu mẹ," Ninh Thu Thu biết Triển Thanh Việt lúc này đang xem tài liệu ở thư phòng, cho nên bốc phét rất nhiệt tình, bắt chéo chân nói, "Dù sao con cũng gả ra ngoài rồi, mất hình tượng thì mất hình tượng, Thanh Việt ca ca cũng không thể vì thế mà trả hàng."

Ninh phu nhân: "......"

Lời này.... lại rất có lý, bà tin chứ biết làm sao bây giờ.

Hai mẹ con hàn huyên một hồi thì Ninh phu nhân bên kia có tin nhắn đến, sau khi Ninh  phu nhân xem xong, cười tủm tỉm nói: "Con không có việc gì mẹ an tâm rồi, con tự chiếu cố bản thân cho tốt, nhắc Thanh Việt cũng chú ý sức khoẻ thân thể, mẹ với cha con muốn đi du lịch vài ba ngày tới, ba con mới nhắn tin nói ông đã về, mẹ thay quần áo chuẩn bị đi đây!"

"Ba đã về?" Ninh Thu Thu sửng sốt, "Không phải ba có buổi họp quan trọng phải dự sao?"

Cuộc họp rất quan trọng này, Triển Thanh Việt cũng phải tham gia, vốn dĩ chiều nay hắn phải đi viện điều dưỡng thực hiện bài phục kiện đứng thẳng, cũng bởi vậy mà dời lịch.

Vì thế Ninh Thu Thu băn khoăn, còn định gửi lịch phục kiện của Triển Thanh Việt cho cha cô, nhắc ông tận lực điều chỉnh thời gian họp báo lớn nhỏ để không trung thời gian phục kiện của hắn, như thế mới không trì hoãn Triển Thanh Việt một lần nữa đứng lên.

"A? Không có, buổi sáng ông nói với mẹ là có buổi họp, buổi chiều sẽ rảnh rỗi, sao vậy?"

Triển phu nhân khẳng định sẽ không lừa cô, Ninh Thu Thu trong lòng hiểu ra, nói: "Không có gì, vậy mẹ đi nhanh đi."

Ngắt điện thoại của Ninh phu nhân, Ninh Thu Thu suy nghĩ một chút tin tức mình mới vừa nhận được, không nhịn được đỡ trán, Triển Thanh Việt cư nhiên lấy cớ để trốn phục kiện, chuyện này vừa khiến cô hết sức kinh ngạc, vừa cảm thấy buồn cười.

Ấn tượng Triển Thanh Việt tạo cho người khác chính là kỷ luật mà lý trí, tuy ngẫu nhiên phúc hắc, nhưng rất đáng tin cậy trong chuyện lớn, từ "tuỳ hứng"  này dường như chưa bao giờ đặt cạnh hắn, hiện tại xem ra, mạnh mẽ như Triển Thanh  Việt, cũng có một mặt...... ấu trĩ như vậy.

Ninh Thu Thu đi đến cửa thư phòng, Triển Thanh Việt phải họp, mọi người sẽ biết ý không đi quấy rầy hắn, Ninh Thu Thu gõ gõ cửa, đối phương còn chưa đáp ứng, cô đã vặn cửa đẩy ra.

"Ninh tiểu thư," nhìn thấy người đến là Ninh Thu Thu, biểu cảm không vui vì có người tự ý đi vào trên mặt Triển Thanh Việt lập tức trốn đi, giương mắt nhìn cô, nghiêm trang nói, "Chưa được người khác cho phép mà tự tiện xông vào là hành vi rất không lễ phép."

Ninh Thu Thu nắm trong tay nhược điểm của hắn, tự tin hơn hẳn, nói: "Buổi họp quan trọng của Ninh Hòa, tuy rằng có khả năng chứa bí mật, nhưng tôi cũng là người Ninh gia, dự thính một chút không thành vấn đề đi."

Triển Thanh Việt hơi hơi nhíu  mày, Ninh Thu Thu sẽ không vô duyên vô cớ muốn dự thính, như vậy chỉ có một nguyên nhân —— chính là cô đã biết gì đó. Tuy Triển Thanh Việt bị phát hiện nói dối nhưng trên mặt không có một chút chột dạ, đầu óc hắn xoay chuyển thật nhanh, buông tay: "Thật đáng tiếc, họp xong rồi."

Ninh  Thu Thu nhìn thoáng qua điện thoại: "Họp hội đồng quan trọng trong nửa tiếng, hiệu suất của Triển tổng quả nhiên cao hơn người thường a, hiện tại cũng mới hai giờ, qua làm bài phục kiện vẫn kịp đó, tôi nghĩ chậm trễ cái gì cũng không thể chậm trễ phục kiện, hiện tại tôi liên hệ bác sĩ một chút, được không, Triển tổng."

"......" Triển Thanh Việt bị chiếu tướng thì bật cười, biết không thể gạt được, thản nhiên thừa nhận, "Gần đây tâm trạng có chút vấn đề, tôi cần điều chỉnh một chút."

Ninh Thu Thu cũng không định tìm Triển Thanh Việt tính sổ, cô ngồi xuống trước mặt hắn, quan tâm hỏi: "Không phải gần đây anh vẫn luôn gặp bác sĩ tâm lý đấy chứ?"

"Ý thức của tôi tương đối mạnh mẽ," Triển Thanh Việt cũng không giấu cô, "Bác sĩ tâm lý cũng chỉ có trình độ nhất định, không có biện pháp cao siêu gì để hiểu vấn đề tâm lý của tôi."

Ninh Thu Thu chưa từng gặp bác sĩ tâm lý, cũng không biết bác sĩ tâm lý tạo dựng mối liên hệ với người bệnh như thế nào, nhưng Triển Thanh Việt mời bác sĩ tâm lý, tuyệt đối không phải cái hạng người hời hợt, nếu bác sĩ Phan cũng hết cách giải quyết vấn đề tâm lý của hắn, vậy đó thật sự là vấn đề lớn.

Nhưng loại chuyện này chỉ có thể để Triển Thanh Việt chậm rãi điều tiết, người khác không thể giúp hắn, Ninh Thu Thu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:  "Kỳ thật tôi cũng đã từng trải qua tình huống giống của anh bây giờ."

"Ừ?" Triển Thanh Việt giương mắt, lắng nghe.

"Ngày trước kỹ thuật diễn của tôi...... rất kém, ở lớp học diễn xuất của công ty, mỗi lần biểu diễn, giáo viên đều phê bình tôi, đúng là bình hoa, không có linh hồn, khuyết thiếu linh khí mà diễn viên cần nhất, nhưng tôi đã từng được khen là người diễn có hồn nhất, ông trời ban cho tôi chén cơm này, cho nên tôi cảm thấy mình chỉ cần cố gắng, để cho lão sư lau mắt mà nhìn."

"Nhưng mặc cho tôi có luyện tập thế nào, lão sư đều nói tôi chỉ được bề ngoài mà không có thực lực, bị đả kích như vậy, bản thân tôi đã có ít nhiều sa ngã. Lúc đó tôi nghĩ, dù sao mình còn có vẻ ngoài, còn hơn rất nhiều diễn viên khác, cần gì thực lực? Nhưng một giọng nói khác lại bảo tôi cố gắng chống đỡ, dù sao tôi đã từng đứng trên đỉnh cao như vậy, nhất định sẽ đứng lên đó một lần nữa, không cần tự tìm lý do trốn tránh từ bỏ."

Nói tới đây, Ninh Thu Thu kiên định mà nhìn  Triển Thanh Việt: "Đoạn thời gian kia, chỉ cần tôi có một chút thời gian rảnh liền lén lút luyện tập, lời thoại nói nhiều đến phát ói, cuối cùng cũng tìm được một chút cảm giác, kỹ thuật diễn lại lần nữa trở lại."

"Tôi cảm thấy anh đã từng đứng lên được, thì không nên sợ hãi trốn tránh đứng thẳng, phải tin tưởng bản thân," Lần đầu tiên Ninh Thu Thu "thuyết giáo" Triển Thanh Việt, có chút ngượng ngùng, vặn ngón tay nói thêm, "Đương nhiên tình  huống của anh tương đối nghiêm trọng, không thể vơ đũa cả nắm, dù sao thì nỗ lực điều chỉnh tâm trạng đã."

Dù gì chuyện cô từng trải qua, cũng không đủ để lấy ra làm tiêu chuẩn cho Triển Thanh Việt, hơn nữa Triển Thanh Việt là người hiểu lý lẽ, chỉ là hắn chưa có biện pháp điều chỉnh tâm lý thôi.

Triển Thanh Việt cũng không tiếp lời ngay lập tức, ánh mắt dừng trên mặt cô một lát. Thời điểm Ninh Thu Thu bị nhìn đến mức lông tơ dựng đứng, hắn bỗng nhiên cười, nói: "Em có lý, tôi đã từng đứng lên được, thì không nên sợ hãi trốn tránh."

Hắn lưu loát gập máy tính lại, nói với Ninh Thu Thu: "Đi thôi, đi với tôi qua đó."

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Ninh Thu Thu nhất thời không phản ứng lại: "Á? Đi đâu?"

"Viện điều dưỡng, phục kiện." Triển Thanh Việt nói.

Ninh Thu Thu: "......"

Có cần "tự giác" như vậy không a.

Ninh  Thu Thu không biết Triển Thanh Việt là bị câu chuyện của cô thuyết phục, hay là do ngượng ngùng vì bị phát hiện, nhưng hắn vừa khéo cấp cho cô bậc thang, dù sao hắn cũng không lấy cớ trốn phục kiện nữa.

Có điều chuyện này khiến hiểu biết của Ninh Thu Thu với Triển Thanh Việt thay đổi đôi chút, giống như củ hành tây bị cô bóc mất một lớp lòng dạ hiểm độc ý.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Ninh Thu Thu phải đi quay chương trình chuột tre, lần này ban tổ chức quay hai mùa cùng một lúc, bằng không sẽ không kịp thời gian ra mắt.

Sáng sớm, Ninh Thu Thu kéo vali hành lý, tạm biệt mọi người Triển gia, thời điểm ra cửa, lại bị Triển Thanh Việt gọi lại.

"Làm sao vậy?" Ninh Thu Thu quay đầu nhìn hắn, không biết Triển Thanh Việt còn dặn dò gì.

"Em cảm thấy nếu tôi đội mũ màu xanh lục, có đẹp hay không?"

"......"  Ninh Thu Thu cảm thấy Triển Thanh Việt thật sự không phải người phàm, vì thế không thể dùng tư tưởng phàm nhân để suy luận câu nói của hắn, vì tránh cho đối phương lại đào hố mình, cô không biết xấu hổ mà vuốt mông ngựa,  "Tôi cảm thấy anh soái khí thế thì trang phục nào chả hợp."

Triển Thanh Việt buồn rầu: "Nhưng tôi không thích loại trang phục này."

Người bình thường đương nhiên không ai thích, hơn nữa, đây là ám chỉ cô đội nón xanh cho hắn đấy à?

Quả nhiên, cô nghe thấy Triển Thanh Việt tiếp lời: "Cho nên,  em quay chương trình chú ý một chút, đừng để bị ghép CP, khiến tôi đội nón xanh."

(*) Bộ đồng hồ:

 Bộ đồng hồ

————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.