Chu Dương không biết Tinh Tinh, chỉ biết cô là hộ lý của Triển Thanh Việt, lúc thấy đối phương lén lén lút lút làm gì đó, biết chắc là gì đó mờ ám nên yên lặng không một tiếng động đi theo.
Tinh Tinh động của cẩn thận, lúc Chu Dương ở ngoài cửa đang suy nghĩ xem có nên phá cửa vào không, hay là đợi người bên trong đi ra chui đầu vào lưới thì Tinh Tinh đã thay anh ta lựa chọn, “ cạch ” một cái, cánh cửa được mở ra.
Tinh Tinh không nghĩ rằng bên ngoài sẽ có người, cô có tật giật mình, lúc mở của chứng kiến một người đang đứng ở ngoài thì sợ hết hồn, sợ hãi ném đồ vật trong tay đi, ở đây không có rải thảm, vật kia tiếp xúc với mặt đất vỡ tan tành.
Đó là mảnh xương ngọc bị vỡ vừa mới được đổi ra.
" Mẹ kiếp. "
Tinh Tinh thấy anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là Triển Thanh Việt thì mọi thứ đều tốt, cô sợ kinh động đến Triển Thanh Việt nên hạ giọng nói: “ Anh làm gì thế? Âm thầm đứng ngoài cửa, dọa chết tôi rồi. "
Mẹ nó, Tinh Tinh nhìn mảnh xương ngọc vỡ làm mấy mảnh kia, món đồ này cô không cần bồi thường chứ.
Mang cô đi bán cũng không bồi thường nổi!
Không được, nhất định phải mang tên Chu Dương này ra làm đệm lót lưng.
Đáng tiếc cái đệm lưng này lại không cùng cô thông đồng làm bậy, Chu Dương lạnh lùng nói: “ Đã ăn cắp lại còn muốn la làng hả? "
Tinh Tinh đang cúi xuống nhặt mảnh vỡ: "??? "
Bị câu này kích thích, Tinh Tinh không cẩn thận bị mảnh vỡ miếng ngọc cắt vào tay, máu đỏ thoáng chảy ra.
Cô không quan tâm đến nỗi đau, tùy tiện lấy ngón tay cái ấn xuống, cô đứng lên tranh cãi với Chu Dương: " Sao anh lại nói tôi thành kẻ trộm, tôi rõ ràng là một hộ lý cực kỳ nghiêm túc! "
" Nhân chứng. "
Chu Dương chỉ vào những mảnh vỡ trên mặt đất: " Vật chứng đều ở đây, cô không phải trộm lại lén lén lút lút làm gì, mời cô giải thích cho tôi nghe, cô hộ lý nghiêm túc. "
Tinh Tinh: "... "
Cô giải thích như thế nào đây, nói thật cho anh ta biết, anh ta sẽ nói cho Triển Thnh Việt sao?
Chắc chắn là sẽ nói rồi, hãy xem cái tên đeo giày da này đi, nhìn qua chính là một tên chó săn, hừ!
Tinh Tinh ác ý mà suy đoán về anh ta, ai bảo anh ta nói cô là trộm. " Không thể giải thích? "
Chu Dương cười chế nhạo: " Lợi dụng chức vụ và sự tín nhiệm của ông chủ mà trộm đồ của ông chủ, cô hộ lý, cô còn trẻ nhưng lá gan lại rất lớn. "
"... Tôi thực sự không có! "
Tinh Tinh không ngờ rằng bình thường người này gặp các cô đều lịch sự lại xem mạng người như cỏ rác mà định tội, " Tôi chỉ là, chỉ là, ai nha, tôi sẽ nói thật với anh. "
" Không cần nói với tôi, " Chu Dương không cho cô ấy cơ hội để biện minh.
" Cô xem anh Triển có tin cô hay không đi. "
Tin cái đầu anh, Tinh Tinh bị thái độ thờ ơ của anh chàng đẹp trai này chọc tức, lúc đang định lên tiếng nói chuyện thì cửa phòng làm việc lại một lần nữa được mở ra, nhưng lần này là Triển Thanh Việt xong việc đi ra.
Tinh Tinh: "... "
Ông t.... ờ. i ơi, sao lại đối xử với cô như vậy, cô muốn chết, tại sao cô lại xui xẻo đến thế!
Cô Ninh đã dặn đi dặn lại là không được Triển Thanh Việt biết, cái này... cô Ninh chắc chắn sẽ đánh chết cô.
" Sao vậy? "
Triển Thanh Việt thấy hai người đang lôi kéo trước phòng làm việc lên lên tiếng hỏi.
Chu Dương: " Cô ấy ăn cắp. "
Tinh Tinh: "... "
Ăn cắp em gái anh!
Triển Thanh Việt tin rằng Tinh Tinh không phải loại người như vậy, nhưng Chu Dương sẽ không nói dối, vì vậy anh điều khiển chiếc xe lăn đi qua.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Tinh Tinh cảm thấy cái chết đang đến rất gần, cô nhắm mắt lại và nói: " Anh Triển, tôi có thể giải thích! "
Triển Thanh Việt liếc nhìn mảnh ngọc vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất và ngước mắt lên: " Cô nói đi. "
Trong lòng Tinh Tinh nhẩm lẩm câu cô Ninh xin lỗi ba lần, sau đó nói ra chân tướng sự thật với Triển Thanh Việt.
Sau khi nói chuyện xong, cô vẫn không quên vuốt mông ngựa giúp đỡ nữ chủ nhân: “ Cô Ninh nhất định là sợ anh biết được tâm tình sẽ không tốt, cô ấy quan tâm anh, yêu quý anh, hết lòng cũng vì anh, bởi vậy nên mới làm cái giống như đúc lặng lẽ đặt lại chỗ cũ, hu hu hu, điều này thực sự rất cảm động. "
Triển Thanh Việt gật đầu sau khi nghe những lời nhảm nhí này, " Đúng vậy, rất cảm động. "
Còn biết giấu anh làm lại một cái y hệt lén lút đặt lại chỗ cũ.
Tinh Tinh nói xong liền đưa tay lên lau nước mắt không có tồn tại ở trên mặt.
Chu Dương: "... "
Anh ta cảm thấy vị cô hộ lý này xem phim hơi nhiều, hơn nữa Triển Thanh Việt thực sự có thể chịu đựng được cô ta, có vẻ như anh Triển của bọn họ thích linh hoạt hơn người thú vị.
" Chuyện này hôm nay ai cũng không được nói. "
Triển Thanh Việt liếc nhìn bọn họ, " Dọn dẹp sạch sẽ đi. "
" Vậy anh... sẽ không giận cô Ninh chứ? ", Tinh Tinh thăm dò hỏi.
Triển Thanh Việt nói: " Tùy tâm trạng. "
Tinh Tinh: "... "
Khi Triển Thanh Việt rời đi, Tinh Tinh buồn bực ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất, chỉ là tay của cô chưa chạm đến những mảnh vỡ đã bị một bàn tay thon dài nắm lấy.
Đồng thời, giọng nói lạnh lùng của Chu Dương truyền đến: " Để tôi, chuyện vừa nãy cho tôi xin lỗi, tôi nghĩ oan cho cô rồi. "
" Hừ! "
Tinh Tinh nghĩ đến lúc này bị người này nói là ăn trộm liền cảm thấy tức giận, nếu không phải là anh ta, cô ấy sẽ không bị Triển Thanh Việt phát hiện, bây giờ cô ấy không biết phải giải thích với cô Ninh như thế nào, không chừng còn bị lăng trì một trận.
Vì vậy cô ấy không khách khí nói: " Nhớ dọn dẹp mấy mảnh vỡ cho cẩn thận, đừng để sót lại bất kỳ cái gì. "
" Được. "
Chu Dương không có ý kiến gì, " Nhớ băng bó về thương ở tay, đừng để bị nhiễm trùng. "
Tinh Tinh không thèm đếm xỉa đến anh ta mà chạy đi.