Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 29: Chương 29




Edit: Min
Không khí trong phòng đột nhiên im lặng ngắn ngủi vì câu nói này.
Thiếu niên gục đầu xuống, lầm bầm mà nói: "Thì ra là như thế."
Tần Tử Hành đau lòng Bạch Thời Niên, cho nên hắn không muốn để y đối mặt với "Ác bà bà*" Tần Chinh.
*Ác bà bà: ý chỉ Tần tam gia giống như bà mẹ chồng độc ác.

Hâhhahaaa =)))))
Tần Chinh đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của thiếu niên đối với Tần Tử Hành.

Hắn không có hối hận, nhưng lại không khống chế được mà cảm thấy đau lòng.

Nhìn sườn mặt tái nhợt của đối phương, hắn không tự giác mà nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng nghĩ quá nhiều, muốn ăn một chút gì không?"
Nhiệt độ cao không lùi trong vài giờ, cả người thiếu niên đã bị thiêu đến có chút mất nước.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng hưởng qua tư vị được người khác dỗ dành, Quý Lam Xuyên đang đói sững bụng bỗng sửng sốt.

Cậu cảm thấy tai bên phải bị hơi thở của đối phương làm cho tê dại.

So với tổng tài bá đạo đẹp trai lắm tiền, cậu kỳ thật chịu không nổi kiểu đối phương giả làm trưởng bối tốt mà dỗ dành trẻ con.
Tra công Tần Tử Hành kia, rốt cuộc là mệnh phải tốt bao nhiêu mới có thể làm con nuôi của Tần Chinh.
Trộm ghen ghét một giây về vận số tốt của tra công, Quý Làm Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, không có tiếp tục diễn vai thâm tình vì yêu nữa.

Cậu vốn tưởng rằng Tần Chinh sẽ phái người thuê ý tá tới chăm sóc.

Ai mà nghĩ, đến việc nhỏ như đút cơm này mà đối phương cũng tự tay làm lấy.
"Há miệng."
Đối mặt với thìa cháo trắng mà nam nhân đưa tới trước mặt, Quý Lam Xuyên do dự hai giây, rốt cuộc vẫn nghe lời mà mở miệng.
Cháo ấm nóng lại mềm dẻo, lúc nuốt xuống cổ họng còn mang theo một cỗ vị ngọt.

Khoang miệng Quý Lam Xuyên vốn tràn đầy vị đắng do nước truyền dịch, nháy mắt liền được xoa dịu mà nheo đôi mắt lại
——Chả trách kiếp trước rất lưu hành mấy thể loại tiểu thuyết ngọt sủng.

Tư vị được người khác nghiêm túc chiếu cố thật sự rất tuyệt vời.
Phối hợp mà từng ngụm từng ngụm đem cháo ăn xong.

Sau đó, Quý Lam Xuyên trong lòng cực kì vui sướng khi đối phương giống như làm ảo thuật mà lấy ra chiếc bánh pudding caramel.


Nhìn cách đóng gói quen thuộc, nhất định là do Trương mụ làm không sai.
"Nghe nói cậu sinh bệnh, Trương mụ cố ý cho người mang qua đây." Không đề cập tới việc mình tiết lộ cậu sinh bệnh, mặt mày Tần Chinh nhàn nhạt, "Sau khi ăn xong bữa tối, chỉ cho phép ăn nửa cái."
Đột nhiên nghe được như thế, hốc mắt Quý Làm Xuyên nóng lên, trong lòng cũng có chút luyến tiếc Trương mụ bọn họ.

Từ nhỏ đã sống ở nơi tràn ngập lừa gạt cùng ác ý, Quý Lam Xuyên không thể từ chối được lòng tốt chân thành của người khác dành cho cậu.
Nếu Tần Tử Hành dọn ra ngoài ở, vậy cậu tiếp tục ở lại Tần gia hẳn là không có vấn đề gì đi............
Nhìn thấy thiếu niên hơi động tâm, Tần Chinh cực kì vừa lòng với màn chiêu bài tình cảm.

Hắn nhìn thấu dụng vọng của đối phương.

Tự nhiên có thể đoán được đối phương lúc này khát vọng nhất chính là cái gì.

Chậm rãi nuốt từng ngụm pudding do nam nhân đút cho, Quý Lam Xuyên dường như cảm nhận được gì đó, chợt nhướng mày cười nói: "Tam gia, ngài đây coi tôi như là con trai của mình mà nuôi sao?"
(Tần Tử Hành và Quý Lam Xuyên đã chia tay.

Cho nên mình đổi xưng hô về tôi—ngài nhé.

Bởi Tần Chinh cùng Tiểu Lam Lam của chúng ta chả có bất cứ mối quan hệ gì mà chú với cháu cả.

Cộng thêm ẻm nó sống hai đời nữa.

Bao giờ yêu nhau thì đổi tiếp ????????)
Quả nhiên, so với loại nghịch tử não tàn vì yêu như Tần Tử Hành, cậu chính là loại tiểu khả ái nghe lời mà các trưởng bối thích.
Tần Chinh nháy mắt hoá đá tại chỗ: "............" Từ từ, có phải là hắn biểu hiện quá mức vô hại hay không?
"Tôi không thích trẻ con." Điều chỉnh tốt thái độ nhưng lại không đành lòng nhìn thiếu niên xấu hổ, Tần Chinh thu hồi cái muỗng, như có ám chút gì đó nói: "Bất quá, nếu như cậu muốn, về sau sẽ có cơ hội."
Sau này ở trên giường, đối phương có thể coi hắn là ba nuôi mà gọi ba ba.

Sống lưng chợt lạnh, Quý Lam Xuyên chợt rùng mình không giải thích được.

Tần Chinh sợ người ta cảm lạnh, liền vội vàng dọn đồ rồi nhét thiếu niên vào trong chăn.

Động tác của hắn nhẹ nhàng mà lại lưu loát, nửa điểm cũng không có động tới cái kim trên mu bàn tay của đối phương.
Bị chăn bông bao lấy giống như con tằm, Quý Lam Xuyên có chút nóng lại buồn cười.


Vừa mới vì lệch cốt truyện mà căng tinh thần, lúc này tâm tình hơi thả lỏng, hai mí mắt của cậu lại bắt đầu không chịu khống chế mà đánh nhau.
"Ngủ đi."
Giọng nói nam nhân trầm thấp tựa như khúc hát ru dịu dàng nhất.

Quý Lam Xuyên nhắm mắt lại rơi vào ngọt cảnh trong mơ.
Hô hấp bên tai vững vàng, Tần Chinh xác nhận thiếu niên đã ngủ, liền dùng ngón tay cái của mình mà nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đối phương.
Ngủ đi.

Một ngày nào đó em sẽ biết, tôi không phải là người tốt giống như trong tưởng tượng của em.
.....
Quý Lam Xuyên lần này ngủ không được bao lâu, liền mơ mơ màng màng mà cảm nhận được từ nơi nào đó truyền đến trướng ý.

Cậu vô thức tỉnh lại, nhưng lại phát hiện mình đang gian nan nằm trên một cái giường.
Đây là khách sạn......Mình sinh bệnh.....
Lấy lại được ý thức, Quý Lam Xuyên hơi hơi híp mắt, lúc này mới nhận ra mình đang ở đâu.

Xung quanh tối tăm, chỉ để lại cái đèn ngủ có ánh sáng yếu ớt ở đầu giường.

Quý Lam Xuyên nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Chinh đang ghé vào mép giường nhắm mắt ngủ.
Thân thể cao lớn ủy khuất mà cuộn tròn giữa cái ghế dựa cùng mép giường.

Tư thế cổ quái của nam nhân thoạt nhìn rất là buồn cười.

Quý Lam Xuyên mới lạ mà đánh giá đối phương, lần đầu tiên cảm nhận được có người thức đêm canh mình.
Kim tiêm trên mu bàn tay sớm đã bị ai đó nhổ ra, nhìn Tần Chinh trong lúc ngủ mơ cũng nhíu mày.

Quý Lam Xuyên đột nhiên muốn duỗi tay chọc vào giữa mày người kia một cái.

Nhưng khi cậu mới duỗi tay ra một chút, liền phát hiện nam nhân này đã mở to mắt ra mà nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Tần Chinh khàn khàn giọng nói, tự nhiên mà sờ lên trán của thiếu niên.

Sau khi phát giác nhiệt độ thân thể đối phương không có tăng nữa, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tự nhiên đánh thức người ta, Quý Lam Xuyên ảo não nhắm đôi mắt lại.


Vốn dĩ cậu muốn một mình chống ngạnh mà đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề vệ sinh.

Ai mà biết người này, cư nhiên lại ngủ nông như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên biến thành quả cà chua dưới ánh đèn, Tần Chinh đột nhiên nhanh trí mà lĩnh hội được hàm nghĩa trong đó: "Muốn đi vệ sinh?"
Bất chấp tất cả gật đầu, Quý Lam Xuyên xấu hổ không dám cùng nam nhân đối diện.

Cũng may tay chân cậu còn chút sức lực, cho nên mới gật đầu như vậy, chứ vô lực như lúc chạng vạng thì thật không biết làm như thế nào.
Vẻ mặt bình tĩnh vén chăn bông của thiếu niên lên, Tần Chinh không có duỗi tay nâng người dậy, mà chọn phương thức vừa nhanh vừa tiện.

Thân thể đột nhiên bay lên không, Quý Lam Xuyên phản xạ có điều kiện mà ôm lấy bả vai nam nhân———
Ôm công chúa gì đó, quả nhiên là phong cách của tổng tài bá đạo.
Gạt bỏ những liên tưởng không đáng tin cậy trong đầu, Quý Lam Xuyên đang định bảo đối phương dừng lại khi gần tới cửa phòng tắm.

Ai mà ngờ, Tam Chinh như đi guốc trong bụng cậu, một giây trước khi cậu mở miệng thì đã đúng lúc ngừng tại chỗ.
"Đi đi." Tần Chinh đưa dép lê của mình cho thiếu niên, sau đó hắn mở cửa phòng tắm ra, rồi giống như vô tình mà dặn dò một câu, "Tôi ở bên ngoài chờ cậu."
Tôi ở bên ngoài chờ cậu.
Cùng tay cùng chân mà đi vào phòng tắm, Quý Lam Xuyên dựa vào tường đóng cửa lại.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu viết đầy biểu tình "Sống không còn gì luyến tiếc".

Chỉ cần nghĩ tới, Tần Chinh cái gì cũng có thể nghe thấy, cậu hận không thể đâm đầu vào bồn rửa tay chết cho rồi.
Nhanh trí mà vặn vòi nước để che đậy, Quý Lam Xuyên cuối cùng cũng thuận lợi giải quyết xong vấn đề sinh lý.

Cẩn thận mà rửa sạch tay ba lần, thiếu niên đang không ngừngnghĩ, lúc đi ra ngoài thì nên đối mặt với Tần Chinh như thế nào.

Tuy nói đối phương đơn thuần là muốn coi cậu như con trai mà nuôi.

Nhưng tốt xấu gì mình cũng là thiếu niên 20 tuổi đầu, lại bị người ta coi như trẻ con mà ôm đi ôm tới, thật là có chút xấu hổ.
"Cốc cốc."
Không cho thiếu niên có cơ hội trốn thoát, Tần Chinh dù bận mà vẫn ung dung gõ cửa: "Quý Lam? Có muốn tôi vào giúp cậu không?"
"Không, không cần đâu."
Nhanh chóng lau khô tay, Quý Lam Xuyên thực mau liền dựa vào tường rồi mở cửa đi ra.

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của nam nhân, cậu cảm thấy mình đúng kiểu như bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Người ta chỉ coi cậu như vãn bối mà thôi, rốt cuộc cậu thẹn thùng cái gì chứ.
Giống như là chứng minh điều gì đó, thiếu niên chủ động giang hai tay ra, thoải mái hào phóng để nam nhân ôm mình trở về.

Đôi dép lê lớn hơn vài cỡ trên chân lắc lư theo động tác của hai người.

Quý Lam Xuyên chợt nhớ tới lúc này Tần Chinh vẫn đi chân trần.

Nhưng nam nhân giống như không hề để ý này đó, hắn ôm thiếu niên đặt lên mép giường, thậm chí còn khom lưng bỏ dép ra cho thiếu niên.
Mắt cá chân mảnh mảnh bị người ta nắm trong lòng bàn tay, Quý Lam Xuyên cả người run lên: "Ngài..........."
Cho dù muốn thay Tần Tử Hành thu thập cục diện rối rắm, nam nhân này cũng không khỏi đối tốt với cậu quá đi.

Rõ ràng trong nguyên tác chỉ là tình phụ tử plastic, Tần Chinh càng không có khả năng vì tra công mà làm đến mức này.

"Báo đáp ân tình lần trước cậu giúp Đoá Đoá." Nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân mà mình ngày nhớ đêm thương kia, Tần Chinh cố gắng buông ra trước khi thiếu niên hoài nghi, "Hiện tại tinh thần của nó rất tốt, là cậu đã cứu nó một mạng."
Không chút chột dạ nào mà ném cái nồi cho đứa nhóc 6 tuổi, Tần tam gia nói dối một cách vô cùng bình tĩnh.

Quý Lam Xuyên tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì để đối phương lừa gạt mình.
Kiếp trước cậu cứu người, cũng có không ít khách hàng mang ơn đội nghĩa, đại khái Tần Chinh cũng chính là một trong số người đó đi?
Cộng thêm việc trước khi gặp mặt ở sơn trang, người này vẫn luôn trăm phương ngàn kế mà tránh né mình.
Mà Quý Lam Xuyên cho dù đọc muôn vàn tiểu thuyết cẩu huyết, cậu cũng không bao giờ có cái suy nghĩ "Tần Chinh thích mình".

Lầm tưởng rằng, mình đã tìm ra lời giải đúng cho những cái không bình thường của người nam nhân này, Quý Lam Xuyên trộm ở trong lòng cảm cái khái một câu———
Đều là cùng họ Tần, vì sao Tần Chinh và Tần Tử Hành lại có khác biệt lớn như vậy? Thật không biết Bạch Thời Niên nhìn trúng cái gì ở Tần Tử Hành, mà một lần rồi một lần đều muốn treo cổ trên một cái cây.
"Đi ngủ sớm đi." Phát hiệu thiếu niên lại đang mơ màng mà nhớ đến người khác, Tần Chinh ánh mắt hơi trầm.
Biết Tần tầm gia ban đêm tương đối thích giận, Quý Lam Xuyên cũng không kinh ngạc, chỉ nghiêm túc nói: "Ngài cũng ngủ sớm đi."
Nghe lời mà nhắm mắt, nhưng Quý Lam Xuyên lại không nghe thấy tiếng nam nhân rời đi.
Nhìn thấy hàng mi cong vút của thiếu niên run loạn lên, Tần Chinh bất đắc dĩ giải thích: "Bác sĩ nói không thể không có người ở bên cạnh."
Cho nên người này sẽ ngủ ở mép giường cả một đêm sao?
Nghĩ đến bộ dáng ngủ không thoái mái vừa nãy của nam nhân.

Quý Lam Xuyên do dự một lát, rồi nghiêng người nói: "Ngài có muốn lên ngủ cùng không?"
"Ý của tôi là chiếc giường này rất lớn, chúng ta mỗi người nằm một nửa."
Sợ đối phương lại răn dạy một câu "An thủ bổn phận", thiếu niên quay lưng về phía Tần Chinh vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tôi ngủ rất thành thật."
Yên tĩnh.
Không biết có phải hay không ảo giác, Quý Lam Xuyên lúc này gần như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Mãi không thấy đối phương đáp lại, cậu cắn môi dưới, thầm mắng chính mình một câu xen vào việc của người khác.
Hiện tại thì hay rồi, cục diện quỷ dị này, cậu nên giải quyết như thế nào cho tốt đây?
"Bé ngoan."
Ngay khi Quý Lam Xuyên hận không thể cầm ly nước gõ vào đầu mình một cái, cậu bỗng nhiên cảm thấy giường đệm phía sau trùng xuống.

Một hơi thở mãnh liệt hoàn toàn khác với mình thổi qua.

Quý Lam Xuyên liền nghe thấy trong giọng nói của nam nhân mang theo một tia sung sướng không quá rõ ràng.
"Ngủ ngon."
➖➖➖➖➖.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.