Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 49: Chương 49




Edit: Min
"Tam gia, nơi này phát sinh rối loạn hẳn là sẽ không bị đưa tin đi ra ngoài chứ?"
Mang theo ý cười nhẹ giọng đặt câu hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của nam nhân.

Hai ngón tay Quý Lam Xuyên khép lại lướt qua mắt trái, rũ mắt nhìn về phía tiểu quỷ đang bám mắt cá chân mình.
Đối phương là một nam đồng bốn năm tuổi, diện mạo cũng không khó coi.

Chính là hương vị trên người khiến người ta buồn nôn.

Nó ngửa đầu nhìn về phía Quý Lam Xuyên, con ngươi không tròng trắng làm cho người ta có chút sợ hãi.
Nuôi tiểu quỷ, đúng như tên gọi của nó.
Chính là dùng thuật pháp vây khốn hồn phách của đứa bé chết non, dùng tinh huyết của chủ nhân nuôi dưỡng thúc đẩy bọn họ làm việc.

Mà hồn phách của những đứa bé này một khi bị giam giữ, cũng không thể bình thường bước vào luân hồi.
Tà thuật tổn hại âm đức như thế, thiên sư chính thống đều khinh thường đi làm.

Thấy cổ nam đồng bị một sợi chỉ đỏ trên trên gỗ đào trói buộc, Quý Lam Xuyên liền rõ ràng, đối phương là một lệ quỷ có chủ.
Tâm niệm chuyển động nhanh chóng.

Thiếu niên như gió mạnh, một tay túm lấy đầu dây rủ xuống phía sau nam hài, không đầu sợi còn lại thông đi nơi nào.

Bản thân lệ quỷ không có trọng lượng gì, phát hiện mình bị người ta xách lên, nam đồng kia lập tức oa oa kêu loạn.
"Câm miệng."
Đầu ngón tay sấm sét lập loè, Quý Lam Xuyên tức giận mà quát khẽ ra tiếng.

Có trời mới biết rơi vào trong mắt người ngoài, hành động của cậu giờ phút này sẽ có vẻ không được bình thường.
Quay đầu thấy Tần Chinh đang lo lắng nhìn về phía mình, Quý Lam Xuyên do dự một chút, vẫn là giúp đối phương mở Thiên Nhãn.

Tuy nói âm dương hai giới vốn nên ranh giới rõ ràng, không liên lụy lẫn nhau.

Nhưng có cậu cùng công đức kim quang che chở, mọi chuyện hẳn là sẽ không xảy ra sai lầm quá lớn.
Bởi vì bị thiếu niên dùng tay đụng vào, sợi chỉ đỏ vốn là hư tượng cũng đã có thực thể.

Tiểu quỷ mắt đen liều mạng vùng vẫy tay chân ở trong không khí, bộ dáng nhìn qua rất là buồn cười.
Ngoại trừ thiên sư cùng bát tự khinh giả, sự tồn tại của quỷ đồng này cũng chỉ có người nuôi mới có thể nhìn thấy.
Cố ý nâng tay phải lên, Quý Lam Xuyên quả nhiên nhìn thấy nam nhân cao gầy kia, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía mình.

Tốt xấu gì cũng đều là đại nhân vật đã gặp qua việc đời.

Trải qua kinh hoảng ngắn ngủi, trừ bỏ một vị nữ sĩ bị mảnh vụn đèn chùm làm trầy xước, đại bộ phận khách khứa đều một lần nữa khôi phục lại trấn định.

Vào thời điểm này, hành động cổ quái của Quý Lam Xuyên lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cánh tay chưa nhúc nhích, nhưng sợi đỏ trong tay thiếu niên lại không hợp với lẽ thường mà trước sau lắc lư.

Mắt thấy biên độ giãy giụa của tiểu quỷ kia càng ngày càng yếu, người đàn cao gầy rốt cuộc không nhịn được mở miệng: "Buông nó ra!"
"Biết ngay là anh."
Hoàn toàn không có ý muốn buông tay, Quý Lam Xuyên cũng không thèm để ý ánh mắt dò xét của người khác.

Cậu liếc mắt nhìn sắc mặt khí huyết lưỡng thiệt của đối phương, ngữ khí đạm nhiên nói: "Lấy máu nuôi quỷ sẽ giảm tuổi thọ, vị đại sư kia không có nói cho anh sao? "
Trên đời không có cái gọi là bữa trưa miễn phí.

Tiểu quỷ được nuôi dưỡng phần lớn là chết ngang, oán niệm của chúng cực lớn, tuyệt đối không phải loại thiện lương gì.

Người nuôi quỷ trường kỳ thường lấy máu huyết cung phụng, thể hư thần nhược, hơi không để ý sẽ bị đối phương cắn trả.

Cho dù, nhất thời thuận buồm xuôi gió được toại nguyện.

Cuộc sống sau này cũng nhất định sẽ là tai họa bất ngờ, ly thế sớm già.
Loại pháp môn uống rượu độc giải khát này, cũng chỉ có kẻ liều mạng cùng kẻ ngốc không rõ chân tướng mới có thể dùng.
"Cậu, cậu nói bậy."
Thấy thiếu niên một mực kêu phá phương thức nuôi dưỡng tiểu quỷ của mình.

Người đàn ông cao gầy kia mặc dù còn đang phản bác, nhưng khí thế lại không còn kiêu ngạo như lúc trước.
Có Tần tam gia tọa trấn, ai cũng không dám quấy rầy cuộc đối thoại không giải thích được của hai người này.
Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của gã đàn ông kia, rõ ràng chính là bị thiếu niên giẫm lên chân đau đớn.
"Họ Phó, 36 tuổi, đã kết hôn không có con" Đi từng bước tới gần đối phương, Quý Lam Xuyên không chút để ý mà suy đoán, "Vấn đề kinh tế dẫn đến tình cảm vợ chồng không hòa thuận.

Ba tháng gần đây làm ăn lại phát triển mạnh mẽ.

Vị tiên sinh này, anh thấy tôi nói có đúng không? "
Không đợi gã ta nói chuyện, trong hội trường đã có người biết chuyện, liền phát ra tiếng kinh hô thấp thấp.
Đối phương tên là Phó Hoành Đạt, tình huống gia đình, quả thật cùng thiếu niên nói giống nhau như đúc.
"Tùy tiện hỏi thăm là có thể biết chuyện, nói đúng thì có thể như thế nào."
Kiêng kỵ nhìn Tần Chinh, Phó Hoành Đạt ỷ lại quỷ đồng chuyển vận mạnh mẽ chống đỡ nói: "Tam gia thế lớn, nhưng cũng không nên tùy ý để tình nhân cướp lấy đồ vật của ta không buông."

Cướp đồ? Cướp cái gì vậy? Đó có phải là sợi chỉ đỏ không đáng nói?
Nghe Phó Hoành Đạt lý do xong, tất cả mọi người cảm thấy, đầu óc đối phương bị nhúng vào nước nên mới dám chống đối Tần Chinh.
Nhưng Quý Lam Xuyên lại biết, nếu không có quỷ đồng, tài vận của đối phương nhất định sẽ tụt dốc không phanh.
Thật đúng là một người muốn tiền không muốn sống.
Ngay cả Phật cũng không độ người tìm đường chết, huống chi Quý Lam Xuyên là chân thần côn không có tín ngưỡng.

Vốn định trả lại thứ bẩn thỉu này cho đối phương, ai ngờ trong mắt quỷ đồng kia lóe hồng quang, lại như phát điên mà cắn về phía Tần Chinh.
Nhưng nó đã không thành công.
Một bàn tay trái trắng nõn thon dài như mỡ dê ngọc đem nó ngăn lại.

Kim quang nhàn nhạt tựa như sa bao phủ trên đó, thỉnh thoảng còn xen lẫn lôi điện hồ quang màu tím đậm.
"Khặc khặc, nhóc con còn có chút bản lĩnh đấy."
Bị lực lượng của người sau lưng thêm vào, quỷ đồng kia đột nhiên từ trong tay Quý Lam Xuyên giãy thoát, trong miệng phun ra giọng nói đàn ông già nua.

Mọi người ở hội trường đấu giá hai mặt nhìn nhau, cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.
Chuyện gì đang xảy ra? Giọng nói này từ đâu mà ra?
Mùi tanh hôi lan tràn ra bốn phía, móng vuốt sắc bén của quỷ đồng xen lẫn gió âm hướng Quý Lam Xuyên nhào tới.

Khiến cho các phu nhân tiểu thư trong hội trường đều không tự giác thắt chặt quần áo.
"Ồn ào."
Không kiên nhẫn mà nhíu mày, Quý Lam Xuyên nhấc tay tạo kiếm.

Không sai chút nào mà dẫn lôi bổ đứt sợi chỉ đỏ.

Một thân lễ phục kiểu Tây màu sáng, lại hết lần này tới lần khác bị cậu mặc ra kiểu áo bào tay áo rộng.
Dùng kim quang võng trói buộc tiểu quỷ muốn thoát khỏi, thiếu niên chuẩn xác mười phần mà ném nó vào trong lòng ngực Phó Hoành Đạt: "Trả lại cho anh đó."
Bị người phía sau màn thao túng thôi hoá quỷ đồng mặt mũi hung tợn, sớm đã bại lộ cái chết bi thảm khi chết non.

Phó Hoành Đạt luống cuống tay chân tiếp được, lại liều mạng ném nó ra khi đối phương cắn vào cổ mình.
Đáng tiếc, thỉnh thần dễ tiễn thần càng khó.

Nếu có thể dễ dàng thoát khỏi dây dưa như vậy, nuôi tiểu quỷ cũng sẽ không bị liệt vào tà thuật trong đạo pháp.
Vô luận Phó Hoành Đạt mâu thuẫn sợ hãi như thế nào, quỷ đồng kia đều giống như thuốc mỡ, tay chân quấn lấy trên người gã.
"Tần Chinh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thấy Phó Hoành Đạt lăn lộn trên mặt đất như điên, Tống Nham Chương vốn nhìn hai người không vừa mắt, liền đứng dậy.

"Một buổi đấu giá đang tốt đẹp, cậu lại mặc cho tiểu tình nhân của mình ở chỗ này giả thần giả quỷ.

"
Khẽ ngước mắt lên, ánh mắt Tần Chinh lạnh nhạt đảo qua khách khứa ở đây: "Vậy thì thế nào? "
Vậy thì thế nào?
Bốn chữ đơn giản, lại giống như núi rừng nặng nề đè nặng trong lòng mọi người.

Vô luận trận khôi hài này là thật hay giả, bọn họ cũng không có tư cách đi chất vấn Tần tam gia.
"Tần Chinh."
Bị đối phương trả lời không chút lưu tình mà sặc tiếng, Tống Nham Chương trên mặt ổn trọng, kỳ thật ngón tay đều bị Tần Chinh làm cho tức giận đến phát run.

Ông ta thật vất vả mới tìm được một cơ hội vãn hồi thanh danh Tống thị, ai ngờ lại bị hai người trước mắt này liên thủ làm hỏng.
Phó Hoành Đạt vừa xảy ra chuyện, vô luận truyền thông đưa tin hay không, Tống gia cũng sẽ không còn là nhân vật chính của buổi đấu giá này nữa.
Vội vàng thu dọn sạch sẽ hiện trường, người chủ trì được huấn luyện bài bản lại lên tiếng sinh động.

Phó Hoành Đạt bị kết luận tinh thần không bình thường, đã bị bảo vệ "mời" ra khỏi hội trường.

Quý Lam Xuyên ngồi trở lại bên người nam nhân, nhỏ giọng nói một câu tự trách: "Xin lỗi.

"
Bị thuật pháp âm tà kia kích thích, cậu đêm nay làm việc quả thực không đủ cẩn thận.

Nếu không có Tần Chinh che chở, chuyện khôi hài vừa rồi khẳng định không thể kết thúc thỏa đáng như vậy.
"Có tôi ở chỗ này, em không cần phải lo lắng."
Nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, Tần Chinh trấn an vỗ vỗ mu bàn tay đối phương: "Từ phản ứng của Phó Hoành Đạt, chứng tỏ lời nói của em là đúng."
Hỉ nộ không hiện ra, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng mọi người ở đây ít nhất tin năm phần.
Nắm chặt sợi chỉ đỏ đã bị đứt đoạn, lông mày Quý Lam Xuyên vẫn không buông lỏng.
Mặc dù cậu đã dẫn lôi đem người sau lưng quỷ đồng đánh bị thương.

Nhưng đối phương tựa hồ cũng chú ý tới thể chất của Tần Chinh.
Mệnh cách của nam nhân quý không thể tả, khó bảo đảm sẽ không khiến cho một số tiêu nhân rình rập.
Trải qua một hồi náo loạn như vậy, Tần Chinh cũng không có ý định tham gia bữa tiệc tối sau đó.

Hắn đã sớm an bài người lấy giá cao khối ngọc.

Hội đầu giá vừa tan cuộc, hắn liền tính toán mang theo thỏ con về nhà.
Đồng dạng nhớ tới bữa cơm chiều của Trương mụ làm, Quý Lam Xuyên đối với quyết định của nam nhân không có bất kỳ dị nghị nào.

Nhưng cậu mới vừa đứng dậy, liền cảm thấy mắt cá chân của mình đau nhức.
"Tê..."
Hít một hơi khí lạnh, Quý Lam Xuyên không khống chế được mà ngã về phía sau.


Tần Chinh thấy thế, lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người: "Làm sao vậy? "
"Chân trái rất đau."
Giọng điệu của thiếu niên coi như bình tĩnh, nhưng Tần Chinh lại có thể nghe ra sự run rẩy ẩn giấu trong thanh tuyến của đối phương.

Đỡ người trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, hắn không chút do dự mà quỳ gối xuống trước mặt thiếu niên.
"Tam gia?"
Đồng tử co rụt lại, Quý Lam Xuyên quả thực không thể tin vào mắt mình.

Cậu vươn tay, cuống quít kéo người đàn ông nửa quỳ trước mặt mình: "Không có việc gì, ngài mau đứng lên..."
Ống quần sạch sẽ bị cuốn lên, nhìn năm dấu ngón in đậm ở cổ chân thiếu niên.

Tần Chinh vừa đau lòng vừa tức giận hỏi ngược lại: "Cái này cũng gọi là không có việc gì? "
Quý Lam Xuyên nói không nên lời, cũng không nghĩ tới trên tay tiểu quỷ kia lại mang theo thi độc.

Ẩn núp hồi lâu một sớm bùng nổ, thi cốt đối phương tất nhiên đã trải qua luyện chế đặc thù.
"Thật sự không có việc gì, trở về vẽ lá bùa rồi thiêu tro vào nước rửa sạch là tốt rồi."
Sợ nam nhân lo lắng, Quý Lam Xuyên cố nén đau đớn chống đỡ một khuôn mặt tươi cười.

Thể chất cậu thuần tịnh, chịu không nổi loại bẩn thỉu này.
Động tác dừng lại, Tần Chinh tránh đi đôi mắt ngập nước của thiếu niên: "Thật khó coi.

"
Đã sớm thăm dò thuộc tính mạnh miệng mềm lòng của đối phương.

Quý Lam Xuyên cũng không tức giận, chỉ cong cong khóe miệng, mở hai tay với nam nhân: "Muốn ôm.

"
—— Không tìm chút việc cho đối phương làm, người này còn không biết sẽ quỳ trước mặt mình đến khi nào.
"Chỉ biết làm nũng."
Hoàn toàn không cách nào chống đỡ được với ánh mắt đáng thương của thiếu niên.
Tần Chinh đứng dậy, hơi dùng lực liền đem người chặn ngang ôm lên.

Làm bộ không cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của những người khác, Quý Lam Xuyên dứt khoát chôn mình vào trong ngực nam nhân giả chết.

Dù sao cậu diễn nhiều rồi, trước mặt diễn một con chim hoàng yến kiêu ngạo cũng không có gì.
Nhưng mà, không đợi hai người đi ra khỏi hội trường, Phó Hoành Đạt ngồi xổm ở ngoài cửa, liền đẩy bảo vệ rồi vọt tới.
"Đại sư! Tôi sai rồi đại sư! Cầu ngài đại nhân đại lượng cứu cứu tôi đi!"
Nghe được đối phương "Phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt mình và Tần Chinh.
Quý Lam Xuyên câm nín, từ trong ngực nam nhân thò đầu ra ——
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy trời? Như thế nào mà một hai người đều phải quỳ xuống với cậu?
➖➖➖➖➖.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.