Edit: Min
Có đội ngũ PR của Tần thị hoạt động, nhiệt độ ảnh chụp của nguyên chủ ở trên mạng cũng nhanh chóng giảm xuống.
Quý Lam Xuyên nên đi học thì đi học, nên livestream thì livestream, sinh hoạt cơ bản không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Phương Văn làm việc từ trước đến nay luôn ổn thỏa, bài đăng hot trên diễn đàn trường học cũng bị nam nhân lòng dạ hẹp hòi nào đó hạ lệnh xóa bỏ.
Đại học vườn trường đều là người trưởng thành, cho dù trong lòng có tò mò thế nào, cũng không có ai thật sự ở trước mặt Quý Lam Xuyên bát quái.
Nghe được những tràng pháo tay nồng nhiệt từ phía sân khấu, Vu Dương vừa thay quần áo vừa hỏi: "Sắp tới chúng ta rồi, cậu không khẩn trương một chút nào sao? "
Nửa tháng trôi qua, các tân sinh viên cũng kết thúc cuộc sống huấn luyện quân sự địa ngục.
Vội vàng vào thứ sáu trước ngày nghỉ, bữa tiệc chào đón người mới đã chuẩn bị hồi lâu, cuối cùng cũng bắt đầu.
"Ngày thường tôi đều là ở nhà livestream." Sửa sang lại cổ áo, Quý Lam Xuyên bình tĩnh đáp, "Hơn nữa đã năm ba rồi, chẳng lẽ cậu còn chưa quen? "
Không nói đến nhan sắc, các chàng trai và cô gái của hệ vũ đạo đều có dáng người thon dài khí chất thượng giai, là điểm cộng trong việc lựa chọn trang phục biểu diễn.
Thân là người phụ trách, Vu Dương hóa phức tạp thành đơn giản, chỉ dùng áo sơ mi trắng cổ điển nhất cùng quần cạp thấp.
Sửa sang lại sợi dây chuyền bạc trang trí trên áo sơ mi, Vu Dương hướng về phía gương vuốt vuốt tóc: "Nhưng lần này thì khác, có cả người nổi tiếng đến, tiết mục của chúng ta có thể nói là vạn người chú ý.
"
"Đúng rồi."
Đột nhiên nhớ tới cái gì, cậu ta tò mò nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên: "Nghe học tỷ nói, cậu cố ý để lại một chỗ ngồi ở hàng ghế trước, là ai là ai là ai? "
Ba nam sinh khác đang ở trong phòng trang điểm tạm thời của hậu trường để trang điểm.
Giờ phút này trong phòng thay đồ chỉ có hai người Vu Dương và Quý Lam Xuyên.
Nhớ tới mối quan hệ cổ quái ban đầu của mình với Tần Chinh, thiếu niên thuận miệng đùa giỡn: "Ba tôi.
"
"A?"
Thấy Vu Dương thất vọng mà quay đầu đi, Quý Lam Xuyên cũng không nghĩ tới, đối phương lại thật sự tin tưởng lời mình nói bậy.
Bất quá, nguyên chủ từ trước đến nay chán ghét nhất là nhắc tới xuất thân cô nhi viện, người ngoài như Vu Dương không biết nội tình, cũng là chuyện bình thường.
Bầu không khí nhiệt liệt, tiệc tối đang tiến hành một cách có trật tự đúng quy trình.
Tần tam gia ngồi ở phía dưới sân khấu, cực kỳ không hợp với các sinh viên xung quanh.
Rốt cục sau nửa giờ mở màn, hắn cũng nhìn thấy được người mình muốn gặp.
Trang điểm và làm tóc được các đàn chị xử lý khéo léo nghiêm túc.
Đuôi mắt của thiếu niên vốn đã mảnh mai lại bị câu đến càng dài.
Rõ ràng cùng những người khác mặc trang phục giống nhau, nhưng hết lần này tới lần khác, cũng chỉ có đối phương xinh đẹp giống như yêu tinh trong đêm tối.
Ánh đèn sáng lên, những điệu múa cực kỳ phổ biến trong giới trẻ vang vọng khắp thính phòng.
Thân thể thiếu niên chuyển động theo nhịp điệu, thỉnh thoảng còn lộ ra một đoạn vòng eo nhỏ trắng trắng mà mềm dẻo.
Độ mở của quần quả thực rất thấp, dựa vào thắt lưng trói buộc, nó mới khó khăn lắm mà ở gần xương hông đối phương treo lên.
Áo sơ mi dùng để biểu diễn nhẹ nhàng giống như lớp lụa mỏng, thân thể phập phồng, tất cả đường nét tốt đẹp của thiếu niên liền bại lộ trong cái thoáng nhìn kinh hồng kia.
Giữa ánh đèn lấp lánh, Tần Chinh cũng không xác định, người kia có chú ý tới mình đến đúng giờ hẹn ngồi ở dưới đài hay không.
Bởi vì ánh mắt của thiếu niên như là mê ly vậy, giống hệt mèo lười biếng mà dụ hoặc mỗi một vị khán giả dưới đài.
Khác với ngoan ngoãn hồn nhiên trước kia, thiếu niên giờ phút này đang tản ra hormone mãnh liệt, tràn ngập mị lực nam tính.
Nghe thấy mấy cô gái ở bên người đang phát ra từng trận kinh hô sau khi đối phương rời khỏi sân.
Tần Chinh lúc này mới thật sự cảm nhận được có bao nhiêu người đang mơ ước bảo bối của mình.
Đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, nam nhân ở trong ánh mắt tò mò của sinh viên xung quanh mà đi về phía hậu trường.
Tuy rằng Tần Chinh năm nay đã 35, nhưng diện mạo anh tuấn của hắn, vẫn có thể khiến cho rất nhiều người trong sáng ngoài tối chú ý.
Yêu cầu nghiêm khắc khống chế trật tự hiện trường, hội sinh viên tự nhiên không có khả năng tùy tiện cho người ngoài đi vào hậu trường.
Nhưng mà,
uy áp lâu ngày của Tần tam gia ở vị trí cao, thật sự không cách nào làm cho người ta dễ dàng cự tuyệt.
Đưa lưng về phía cửa uống nước, Quý Lam Xuyên căn bản không chú ý tới một nam nhân đang bước nhanh về phía mình.
Thoáng nhìn thấy biểu tình nghi hoặc trên mặt Vu Dương, cậu mới theo tầm mắt đối phương mà quay đầu lại.
"Khụ khụ khụ!" Bất nhã mà sặc miếng nước, Quý Lam Xuyên kinh ngạc lên tiếng, "Ngài như thế nào lại ở chỗ này?"
Ánh đèn trên sân khấu quá sáng, cậu chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi ở vị trí mình dành riêng.
Vốn định thu thập thỏa đáng rồi mới đi qua tìm đối phương nói chuyện, ai ngờ Tần Chinh thế nhưng đi trước một bước tới hậu trường.
"Ách...!Chào chú! "
Phát giác người tới có quen biết Quý Lam, nhớ tới cái gì đó, Vu Dương đụng vào khuỷu tay thiếu niên nhỏ giọng nói thầm: "Đây chính là ba của cậu? Chú ấy trông thật trẻ trung.
"
Quý Lam Xuyên đột nhiên bị hố:..........
Sinh viên trong phòng nghỉ không nhiều lắm, Tần Chinh rõ ràng mà nghe được câu nói khiến gân xanh của hắn nhảy dựng lên.
Hắn cười như không cười mà nhướng mày, nam nhân nhấntừng chữ nói: "Ba, ba? "
"Khụ!"
Một tay nhét chai nước khoáng vào trong ngực Vu Dương đang mờ mịt, Quý Lam Xuyên không rảnh lo thay quần áo, vội vàng kéo Tần tam gia sắp xù lông đi ra ngoài.
"Tôi có việc đi trước, chúng ta thứ hai tuần sau gặp mặt."
Thấy thiếu niên đầu cũng không quay lại mà xua xua tay với mình, Vu Dương cuối cùng cũng hậu tri hậu giác ý thức được quan hệ giữa hai người này không tầm thường.
Càng nghĩ càng cảm thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của nam nhân rất quen mắt, cậu ta nhíu mày suy tư hồi lâu, chai nước trong tay bỗng nhiên "Loảng xoảng" một tiếng nện trên mặt đất ——
Chờ đã, người đàn ông đó........Hắn không phải là ba của Tần Tử Hành sao?!
*
Đem không khí lửa nóng của hội trường bỏ lại phía sau, Quý Lam Xuyên có thể nói là nhân vật chính đêm nay, lại đang mang theo "Người nhà" từ hiện trường trộm đi.
Thật vất vả mới tìm được một con đường nhỏ tương đối yên tĩnh lại có thể dẫn ra cổng trường.
Trên người cậu còn mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh rộng rãi kia, xuyên thấu qua một tầng lớp vải, Tần Chinh thậm chí có thể dùng tầm mắt mà miêu tả ra hình dạng xương cánh bướm duyên dáng của đối phương.
Nhận thấy nam nhân tụt lại phía sau mình nửa bước, Quý Lam Xuyên dừng bước xoay người: "Làm sao vậy? "
Vừa mới trải qua một màn biểu diễn rất tốn thể lực, cái trán thiếu niên hơi ướt, tóc mai cũng còn có vài sợi chưa khô, Tần Chinh lấy khăn tay để sát vào đối phương, giọng nói khàn khàn: "Không có gì......."
Chính là đột nhiên rất muốn đem em đè lên giường mà hảo hảo yêu thương.
Từ trong mắt nam nhân đọc ra ý tứ xâm lược nào đó, Quý Lam Xuyên theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng lại bị đối phương nắm lấy cổ tay: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận cảm lạnh.
"
"Nói thật." Đem khăn tay đã dùng thu hồi, bàn tay to của Tần Chinh di chuyển, tự nhiên mà cùng mười ngón tay của thiếu niên siết chặt, "Em như thế nào mà muốn gọi tôi là ba ba? "
Không nghĩ tới đối phương cư nhiên còn nhớ rõ chuyện này, Quý Lam Xuyên vành tai đỏ lên, cảm thấy mình thật sự không nên nói bậy với Vu Dương.
Cố ý xuyên tạc nguyên nhân thiếu niên trầm mặc, Tần Chinh giả vờ mất mát nói: "Không muốn cho mọi người biết, là cùng tôi ở bên nhau sao? "
"Không! Em...."
Không chút suy nghĩ mà phản bác, Quý Lam Xuyên vội vàng ngẩng đầu.
Sau khi, đụng phải đôi mắt đen hàm chứa ý cười của đối phương, cậu mới ý thức được mình lại lần nữa bị lão nam nhân này lừa gạt.
Đem chữ thích thiếu chút nữa thốt ra nuốt trở về, thiếu niên tức giận cúi đầu đi về phía trước, vạt áo phập phồng giống như một cái đuôi cá du đãng trong bóng đêm.
Mặc cho đối phương túm lấy mình kéo đi, Tần tam gia mang theo bộ lọc tình yêu riêng, chỉ cảm thấy thỏ con nhà mình làm cái gì cũng đáng yêu.
Lúc tới không có bảo tài xế đi theo, đem thiếu niên an bài ngồi ở ghế phụ, nam nhân thắt dây an toàn cho đối phương, ngón tay đột nhiên dừng lại: "Quần thắt lưng thấp, hửm? "
Người này kiếp trước tuyệt đối là một giấm tinh ngàn năm!
Cứng đờ ở chỗ ngồi không dám nhúc nhích, Quý Lam Xuyên có thể cảm giác được đối phương chậm rãi vén vạt áo sơ mi của mình lên.
Cho dù là có thắt lưng buộc chặt, cái quần kia cũng tuyệt đối không đỡ nổi một túm nhẹ nhàng của nam nhân.
"Do tiết mục yêu cầu." Khô khan mà giải thích, Quý Lam Xuyên lại bật chế độ ném nồi, "Là Vu Dương đặt.
"
"Nga........."
Như có điều suy nghĩ gật đầu, Tần Chinh không nhanh không chậm nói, "Chính là người gọi tôi là chú.
"
Cái hay không nói, nói cái dở! Không biết, cậu bây giờ nói không quen Vu Dương có còn kịp không?
Khóc không ra nước mắt, thiếu niên yếu đuối phản bác: "Kia chỉ là ngoài ý muốn."
"Nhưng tôi lớn hơn em tận 15 tuổi." Đỡ lấy bả vai thiếu niên, Tần Chinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Tình yêu của tuổi trẻ luôn vô định, cũng giống như đứa con trai nuôi của hắn.
Lúc trước còn không phải là chỉ có một mình con út sao Bạch gia? Hiện tại liên tiếp nháo ra chút scandal thì tình cảm bất hòa.
Thiếu niên đang ở độ tuổi tươi sáng nhất trong sinh mệnh, thế giới trong mắt Tần Chinh lại khô khan buồn tẻ.
Vốn dĩ sự khác biệt này còn không rõ ràng lắm, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của những nam nữ thanh niên đó, hắn hiếm khi lại cảm giác được một tia nguy cơ.
"Ngài cho rằng, em là một đứa trẻ lên ba sao?"
"Tam gia, em đã trưởng thành."
Túm lấy cà vạt của nam nhân, Quý Lam Xuyên khẽ cười ra tiếng: "Em biết mình đang làm cái gì.
"
Vô luận là cậu hay là nguyên chủ, đều không phải kiểu là ngây thơ vô tà kia.
Thời niên thiếu sống ở nơi không ai quản lý, Quý Lam Xuyên đã gặp qua rất nhiều thân thể của cả nam lẫn nữ, nhưng lại chưa bao giờ động dục niệm đối với bất luận kẻ nào.
Mới đầu, cậu chỉ cho rằng mình cảm thấy những người đó bẩn thỉu, nhưng sau khi công thành danh toại, Quý Lam Xuyên vẫn duy trì trạng thái lẻ loi một mình.
Không phải là không có người cùng giới theo đuổi, mà là những người theo đuổi đều bị cậu không chút do dự cự tuyệt.
Mặc dù còn chưa hiểu cái gì là thích và yêu, nhưng Quý Lam Xuyên có thể xác định, chỉ có Tần Chinh mới có thể trêu chọc dục| vọng bình tĩnh nhiều năm của cậu.
Chỉ là Quý Lam Xuyên sợ đau lại lười cày cấy ở phía trên, cho nên mới không chịu khuất phục trước công kích của người nào đó.
Nhất là hiện tại thân thể vừa dùng sức liền đỏ bừng này, quả thực mẫn cảm đến mức, sẽ phóng đại tất cả xúc giác gấp đôi.
Nhớ tới trong tiểu thuyết thường xuyên xuất hiện "Xe nghiền qua" cùng "Búp bê vải rách nát", Quý Lam Xuyên cũng chỉ muốn cùng tổng tài ba ba nói chuyện yêu đương hơi hơi triết học thôi.
Hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân thiếu niên liên tiếp cự tuyệt mình là vì sợ đau.
Suy nghĩ của Tần Chinh còn đang đảo quanh vấn đề "Đối phương không đủ yêu mình".
Phát giác thiếu niên lại một lần nữa trêu chọc không cho ăn, hắn hít sâu một hơi thở dài: "Em......"
"Em thích nhất Tam gia!"
Ở sườn mặt nam nhân hôn một ngụm, thiếu niên không nhẹ không nặng đẩy đối phương ra: "Mau đi về nhà có được không, em đói bụng quá.
"
Thấy đối phương vẫn không chịu nhúc nhích, Quý Lam Xuyên chớp chớp mắt, học theo bộ dáng nguyên chủ trong trí nhớ mà kéo dài ngữ điệu: "Được không ạ ~"
Thanh âm mềm mại, mặt mày trong suốt, vốn nên là bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nhưng Tần Chinh hết lần này tới lần khác cảm thấy, mình giống như là thấy được một tiểu ác ma gây họa nhân gian.
Hắn không theo lực đạo của thiếu niên lui ra, mà là sửa tư thế ôm đối phương vào trong lòng ngực.
Bàn tay to bao lên xương cánh bướm mà mình đã trộm xem từ lâu, Tần tam gia nghiêm trang lên tiếng giải thích: "Trước không đi..."
"Chậm một lát."
➖➖➖➖➖.