Edit: Min
Biệt thự của Tần gia ở Kim Thủy Loan chỉ có hai tầng, biết Tần Chinh không thích nơi ồn ào, Quý Lam Xuyên vòng qua thúc bá trưởng bối ở dưới lầu, theo cầu thang hướng lên trên tìm người.
"Lam Xuyên?"
Vừa đến tầng hai, Quý Lam Xuyên liền nghe thấy giọng nói trầm thấp và quen thuộc của tổng tài ba ba, cậu nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương mang theo nghi hoặc nhìn về phía mình: "Không phải muốn ở bên ngoài chơi sao? Như thế nào mà nhanh như vậy đã lên đây?"
"Vừa quay đầu lại đã không thấy ngài đâu." Thấy nam nhân cần tìm vừa vặn đứng trước mặt mình, trái tim treo lơ lửng của Quý Lam Xuyên cuối cùng cũng có thể buông, bước nhanh đến trước mặt đối phương, cậu nhỏ giọng oán giận nói, "Nói là muốn chờ em.
Ngài lại một mình chạy đi đâu?"
Đáy mắt đẩy ra một vòng ý cười, Tần Chinh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của thiếu niên: "Ban đêm quá lạnh, tôi đi lên lấy khăn quàng cổ cho em."
Theo bản năng cúi đầu, Quý Lam Xuyên quả nhiên nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ tối màu trong tay đối phương, nhưng không biết vì sao, trong đầu cậu vẫn có một sợi dây thần kinh căng thẳng không dám thả lỏng.
"Đốt pháo bông không vui sao?" Đem ngón tay thiếu niên từng chút một làm nóng, Tần Chinh cố ý vô tình mà chuyển đề tài, "Hay là mấy đứa nhóc kia chọc em mất hứng?"
"Không có không có." Không muốn để cho những tiểu đậu đinh kia bởi vì mình gặp nạn, Quý Lam Xuyên liên tục lắc đầu, vẫn là ăn ngay nói thật đem nồi quẳng cho nhân vật chính công thụ, "Em nhìn thấy Bạch Thời Niên cùng Tần Tử Hành."
Chỉ riêng hai cái tên này, Tần Chinh có thể đoán được vừa rồi đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Hắn dẫn người về phòng ngủ chính rộng rãi thoải mái nhất, sau đó thản nhiên mở miệng: "Kỳ thật, tôi đang cân nhắc chuyện thay đổi người thừa kế."
Thân là người đứng đầu của thế gia lớn, cho dù Tần Chinh rất ít khi qua đêm ở Kim Thủy Loan, trong biệt thự cũng sẽ đặc biệt dành cho hắn một gian phòng ngủ chính.
Tuy nói có người giúp việc ngày ngày quét dọn, nhưng bởi vì lâu không có người ở, gian phòng này vẫn lộ ra một cỗ mơ hồ vắng vẻ.
Đã sớm đoán được Tần Tử Hành liên tiếp tìm đường chết sẽ khiến Tần Chinh càng thêm thất vọng, Quý Lam Xuyên trong dự liệu mà ngẩng đầu: "Vậy kết luận của ngài là...?"
"Còn đang quan sát."
Quan sát? Quan sát cái gì?
Cảm thấy loại câu trả lời mơ hồ này thật sự không giống tác phong của Tần Tam gia, Quý Lam Xuyên còn muốn hỏi thêm cái gì đó, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng dùng ngón tay chắn lên miệng: "Tết nhất, không nói những chuyện mất hứng này."
Tết Dương Lịch không phải là đêm giao thừa!
Phản kháng không có hiệu quả, thiếu niên làm bộ rất hung dữ, rất nhanh liền bị nam nhân đơn giản thô bạo mà lấy hôn trấn áp, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, quần áo trên người mình cũng không còn hơn phân nửa.
"Ở bên ngoài không tiện lắm, hôm nay liền buông tha cho em."
Thân mật cắn cánh môi thiếu niên, Tần Chinh không nhẹ không nặng mà ném con thỏ con lên giường: "Ngoan ngoãn làm ấm giường, tôi đi tắm rửa trước."
Lão lưu manh không nói lý!
Thở phì phì mà làm mặt quỷ với bóng lưng nam nhân, Quý Lam Xuyên bỗng nhiên hoài nghi mị lực của mình, lên súng lại không cướp cò, tổng tài ba ba gần đây nhẫn nhịn có thể nói là cực đỉnh.
Đạp rớt dép lê trên chân, thiếu niên ôm chăn lấy điện thoại di động ra, cùng với tiếng nước rầm rầm trong phòng tắm mà mở trình duyệt.
Bạn trai, không có hứng thú
Vừa mới đem hai từ khóa này đánh vào hộp tìm kiếm, phía dưới liền nhảy ra một loạt vấn đề liên quan khiến người ta mơ màng, giống như kẻ trộm mà đánh giá mọi nơi một vòng, Quý Lam Xuyên giấu mình vào chăn, len lén mở nội dung trả lời ra xem.
Ngoại tình, tẻ nhạt, người trung niên có tâm vô lực...!Văn bút của cư dân mạng sa điêu quá hay quá hài hước, Quý Lam Xuyên lật lật, rất nhanh đã quên mất chuyện mình muốn làm.
"Xem cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy thỏ con nhà mình đang cầm điện thoại nằm trên giường ngây ngô vui vẻ, Tần Chinh lau khô tóc, bất thình lình lên tiếng hỏi.
"Không có gì cả." Sau lưng chợt lạnh, Quý Lam Xuyên lập tức phát huy kỹ năng diễn xuất chân thực nhất của mình, "Vu Dương nói đêm nay lúc 0 giờ sẽ có một màn trình diễn pháo hoa, cũng không biết chúng ta ở đây có thể nhìn thấy hay không."
—— Buồn rầu vì chuyện nam nhân không ôm mình, vô luận như thế nào cũng không thể để Tần Chinh biết.
"Hẳn là có thể." Hồi tưởng lại những trải qua của mấy năm trước, Tần Chinh bình tĩnh mở miệng, "Nếu em thích, tôi có thể bảo người chuyên môn chuẩn bị một hồi."
"Không cần phiền toái như vậy." Vốn là cái cớ tạm thời tìm, phát giác đối phương không có ý tiếp tục truy vấn, Quý Lam Xuyên tắt điện thoại di động, cười khanh khách mà nhìn vào mắt nam nhân, "Có thể ở cùng ngài một chỗ là rất tốt rồi."
Ngoài sư phụ, cậu chưa bao giờ đón năm mới với những người khác.
Mái tóc đen ngoan ngoãn dán lên vành tai, nụ cười của thiếu niên dưới ánh đèn nhìn ôn nhu dị thường, trong lòng ấm áp, Tần Chinh nhẹ giọng đáp: "Tôi cũng vậy."
Kể từ khi ba mẹ hắn qua đời, ngày Tết nào hắn cũng ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo này.
Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, chiếc chăn bông được thiếu niên ủ hồi lâu đã nhuốm một tầng hơi ấm, Quý Lam Xuyên nhường chỗ vỗ vỗ giường, hai người liền thân mật kề sát vào nhau.
Có lẽ biết hôm nay là ngày đặc biệt, Tần Tử Hành luôn mất hứng cũng không vội vàng lên lầu quấy rầy, đông một câu tây một câu mà cùng tổng tài ba ba trò chuyện về trường học và công việc, Quý Lam Xuyên tùy tay bày ra bùa dẫn linh trong phòng, rất nhanh liền mơ màng.
Một lúc lâu sau không nghe đối phương trả lời, nhìn thiếu niên đang nhắm mắt dựa vào trên vai mình, đột nhiên Tần Chinh dùng giọng điệu rất nhẹ, hỏi: "Nếu tôi để Tần gia lại cho Tần Tử Hành, em nghĩ như thế nào?"
Cậu sẽ nghĩ gì?
Xuất phát từ tín nhiệm của mình đối với nam nhân, Quý Lam Xuyên không cần suy nghĩ mà trả lời: "Em tôn trọng quyết định của anh."
"Cho dù không có lý do gì?"
"Cho dù không có lý do gì."
Tập đoàn Tần thị vốn là sản nghiệp dưới tay Tần Chinh, vô luận đối phương muốn giao nó cho ai, Quý Lam Xuyên cũng sẽ không ỷ vào thân phận "Người yêu" của mình mà tùy ý can thiệp.
Điểm quan trọng nhất là cậu tin tưởng Tần Chinh không chút e dè.
"Nhưng vẫn sẽ cảm thấy có chút đáng tiếc đi." Nhận thấy khí lực của nam nhân ôm mình trở nên gắt gao, Quý Lam Xuyên tận lực khách quan mà lẩm bẩm bổ sung, "Lấy tính cách của Tần Tử Hành, hắn quả thật không thích hợp tiếp nhận."
So với Tần Chinh lúc lâm nguy nhận mệnh, Tần Tử Hành trưởng thành thuận lợi hiển nhiên không có sức mạnh chống lại tường thành, cho dù có chút thiên phú trong kinh doanh, đối phương chỉ có thể thủ thành.
Nếu sau này gặp đại nạn, Tần Tử Hành tuyệt đối không thể một mình gánh vác đại lương như Tần Chinh năm đó.
Nghĩ đến giang sơn của tổng tài ba ba vất vả dốc sức, cuối cùng rơi vào tay loại người này, Quý Lam Xuyên ngoài miệng không nói, trong lòng lại có vài phần khó chịu.
"Tôi cũng không nghĩ tới, nó sau khi lớn lên sẽ trở nên hồ đồ như vậy." Trong mắt lóe lên một tia hàn quang, nhưng động tác của Tần Chinh lại rất ôn nhu mà vuốt lông thiếu niên, "Yên tâm, nếu em cảm thấy đáng tiếc, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy."
Vô luận là ai muốn ngăn trở đều không được.
"Ong——"
Mơ hồ nhận thấy giọng điệu của người đàn ông không đúng, Quý Lam Xuyên vừa định quay đầu, đồng hồ báo thức điện thoại đặt bên gối liền vang lên.
Rèm cửa sổ phòng ngủ dày không kéo lên, nhìn qua cửa sổ sát đất sạch sẽ mà rộng rãi, pháo hoa được làm thành hình dáng số lần lượt bay lên không trung, triệt để mở màn đếm ngược qua năm mới.
Không nghĩ tới "Hẳn là có thể" trong miệng Tần Chinh lại có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, Quý Lam Xuyên chớp chớp mắt, nhất thời lại quên lời mình muốn nói.
"Tần Chinh."
"Ừ?"
Trong khoảnh khắc con số "1" lộng lẫy bay lên trời, thiếu niên hơi ngửa đầu, hiếm khi chủ động mà hôn đối phương: "Em yêu anh."
Pháo hoa rực rỡ như hoa nở rộ, trong nháy mắt bao trùm gần hết bầu trời đêm, Tần Chinh nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt mà sáng ngời của thiếu niên, chỉ cảm thấy trong lòng nghe được tiếng hoa nở rộ.
Tình yêu được chăm sóc cẩn thận, luôn luôn chờ đợi cho đến ngày chín muồi.
Biết Tần Chinh ngày hôm sau muốn tìm Tần Tử Hành nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Quý Lam Xuyên không muốn gặp nhân vật chính công thụ, liền lặng lẽ lẻn vào phòng trà để trốn sự lười biếng.
Nơi này lúc nào cũng có trà, nước trái cây và điểm tâm để sẵn, thiếu niên vừa mở cửa, liền bắt gặp một tiểu đậu đinh tinh lực mười phần.
"Tam thẩm!"
Nhóc con như một tiểu pháo đạn mà nhào vào trong lòng ngực thiếu niên.
Tối hôm qua, cô bé này là có lá gan lớn nhất, hưng phấn hét lên, tên của cô bé là Tần Ca, bởi vì hài âm thú vị nên Quý Lam Xuyên liền nhớ kỹ đối phương.
Thân thể trẻ con nhẹ nhàng mềm mại, lo lắng Tần Ca chạy quá nhanh sẽ ngã trên mặt đất bị thương, Quý Lam Xuyên vội vàng giang hai tay tiếp được đối phương, cô nhóc cười khanh khách hai tiếng, mắt hạnh linh động, nửa điểm cũng nhìn không ra bộ dáng nhút nhát chút nào.
"Tam thẩm cũng là tới ăn vụng đồ ăn vặt sao?" Thần bí hề hề mà hạ thấp giọng, Tần Ca lôi kéo thiếu niên đi tới ghế bành bên trong, "Ở đây có rất nhiều kẹo sữa, còn có bánh quế hoa quế yêu thích của em."
Bị đối phương từng ngụm từng ngụm gọi "Tam thẩm", Quý Lam Xuyên cũng dần dần quen thuộc với cái xưng hô này, nửa ngồi xổm nhận lấy điểm tâm do cô bé đưa tới, cậu rất nể mặt mà cắn một miếng to: "Cảm ơn bạn nhỏ Tần Ca."
"Không khách khí không khách khí, trên đĩa còn có rất nhiều." Tiểu đại nhân khoát tay áo, Tần Ca bóc ra một viên kẹo sữa nhập khẩu, nhớ lại chuyện không vui khi chơi đốt pháo bông vào tối hôm qua, nhóc cầm giấy đường kề sát vào lỗ tai thiếu niên, "Tam thẩm, về sau anh trai xấu xa kia có khi dễ anh nữa không?"
"Chính là người trông rất giống anh." Sợ mình nói không rõ, cô bé lại vội vàng vàng bổ sung, "Mẹ nói anh ta là bạn trai của Hành ca, nhưng em một chút cũng không thích anh ấy."
Mặc dù không biết nên hình dung như thế nào, nhưng Tần Ca chính là cảm giác được ánh mắt đối phương làm bé sợ hãi.
"Không có." Nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô nhóc, Quý Lam Xuyên cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Tần Chinh ngày thường thích "Động tay động chân" với mình, "Anh rất lợi hại."
"Vậy Tần tam thúc đâu?" Ngoan ngoãn để thiếu niên xoa bóp, Tần Ca cắn kẹo sữa hàm hồ nói, "Lúc em trở về thì nhìn thấy thúc ấy rất không thoải mái."
Tần Chinh?
Động tác trên tay dừng lại, Quý Lam Xuyên vô thức lặp lại: "Không thoải mái?"
"Đúng vậy, có thể là do mọi người hút thuốc hôi hôi, Tần tam thúc vẫn luôn che miệng ho khan.
Bất quá, hình như thúc ấy không muốn để cho người khác nhìn thấy, đứng ở một góc rất tối."
Không chú ý tới sự khác thường của thiếu niên, Tần Ca đắc ý ngẩng đầu lên: "Thị lực của em rất tốt, bí mật này ngay cả bọn Tần tiểu béo cũng không biết."
Hành lang dài không một bóng người trong đêm tuyết rơi, rửa mặt vội vàng sau khi động tình, còn có cuộc nói chuyện tối hôm qua khi mình buồn ngủ mông lung...
Mê chướng mấy ngày nay bị Tần Ca một câu vạch trần, thiếu niên đoán được cái gì liền buông cô bé ra nói cảm ơn, ngay sau đó tâm hoảng hốt mà đi hướng lầu hai.
➖➖➖➖➖.