Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 12: 12: Chương 18




Cái tát đột ngột này khiến cho Hoắc Kỳ trở tay không kịp.
Đàm Tích nhìn thẳng anh, giọng nói có đôi chút nghẹn ngào: “Hoắc Kỳ, anh là đồ điên.”
Hoắc Kỳ xem như chẳng hề gì mà cười một tiếng, đối với cái tát này cũng không tức giận, anh thong thả ung dung xoa xoa khóe miệng: “Đúng vậy, anh chính là tên điên.”
Anh là loại người gì không phải cô đã biết từ lâu rồi sao? Nếu đã trêu chọc đến anh thì đời này cũng đừng mong rút lui êm ái.
Cô càng muốn chạy trốn, thế tiến công của anh càng thêm mãnh liệt.
Chỉ là anh không hiểu, rõ ràng anh cảm nhận được trong lòng cô có anh, nhưng vì sao lại tỏ ra chán ghét anh như vậy?
Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Đàm Tích trắng đến mức giống như tỏa ra ánh sáng, chỉ là sự tủi thân nơi hốc mắt cô có giấu cũng giấu không được, mái tóc vốn buộc khá lỏng giờ phút này càng thêm tán loạn vì trải qua trận giãy giụa dữ dội vừa rồi.
Mùi hương hoa nhài trên người Đàm Tích quyến rũ một cách thư thái.
“Hoắc Kỳ, anh thật sự không cần thiết phải như vậy.

Anh cưỡng ép tôi cũng nhàm chán thôi.

Tôi đã từng cảm thấy có lỗi với anh, nhưng sau đó tôi đã cố gắng bù đắp lại, anh quên rồi sao?”
Anh đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng mà anh tuấn.
“Em đã từng cố gắng khi nào?” Hoắc Kỳ lạnh lùng cười một tiếng, “Đến lúc này anh không biết anh đã làm sai chuyện gì mà em lại tự tiện làm chủ phán anh tội tử hình.”
Lời này của anh khiến Đàm Tích ngẩn ra.
Lời nói vừa rồi của Đàm Tích chỉ là trong tình thế cấp bách mà buột miệng thốt ra, vẫn chưa trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cô nào có ngờ một câu này của cô lại làm nổ tung một chân tướng ——
Lá thư cô viết năm xưa anh vẫn chưa xem qua.
Khi cô là sinh viên năm nhất, Hoắc Kỳ từng tìm đến cô.

Lúc ấy cô tìm một nam sinh giả làm bạn trai của mình, còn nói rất nhiều lời khó nghe, ngang bướng chọc tức Hoắc Kỳ bỏ đi.
Nhưng sau đó cô như thể thất tình lần thứ hai, cả người hệt như đã chết, không có lấy một chút sức sống.
Đương nhiên Đàm Tích biết bản thân mình chưa bao giờ quên được Hoắc Kỳ, cũng biết người thiếu niên cao quý xa cách này ở trong lòng cô quan trọng cỡ nào, huống hồ hồi đó chia tay cũng là vì có phần giận dỗi, cô muốn để cho những ánh mắt thù địch đó nhanh chóng biến mất nên bất đắc dĩ làm anh tổn thương.
Anh không hề làm sai bất cứ chuyện gì cả.
Vì thế Đàm Tích suy nghĩ thật lâu, quyết định lại đánh cuộc một lần nữa.
Vào kỳ nghỉ đông năm nhất, cô ngồi xe buýt đường dài đến nhà Hoắc Kỳ, muốn đích thân nói đôi lời với anh, cô muốn bắt đầu lại.

Khi đó Đàm Tích cứ giống như không cảm nhận được mệt nhọc mà chạy như điên suốt một đoạn đường dài, hai chân đều chứa đầy sức mạnh, cô dựa vào địa chỉ mà Hoắc Kỳ cho cô ngày trước, thở hồng hộc đứng ở cổng nhà họ Hoắc.
Đây là một căn biệt thự trông giống như một trang viên.
Nơi sinh sống của người giàu có mà Đàm Tích nhìn thấy ở trong phim truyền hình chẳng qua cũng như thế thôi, tạo hình độc đáo, bên trong có con đường khúc khuỷu quanh co, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là trong lòng liền dâng lên cảm giác tự ti nồng đậm.
Hoắc Kỳ là một người đến Thân Thành tham gia kỳ thi đại học, căn nhà mà anh ở rất lớn, trong lúc vô tình cô để ý thấy nhãn hiệu của một ít đồ dùng trong nhà là nhãn hiệu đắt tiền mà cô từng nhìn thấy trên mạng, khi đó cô còn thấy khó hiểu, chỉ là một học sinh cấp ba có gia cảnh giàu có nhưng sao lại mua nổi nhãn hiệu như vậy.
Còn có, căn nhà của anh, vật dụng bài trí trong nhà được trưng bày đa dạng chủng loại cùng với phong cách trang trí hoàn toàn là dựa theo ý thích của anh, cô còn từng cười và hỏi rằng: “Sao anh thuê được căn nhà hợp ý như vậy?”
Khi đó rõ ràng Hoắc Kỳ sửng sốt một chút mới nói: “Đúng lúc gặp may thôi.” Anh lại mím môi mỉm cười, xoa nắn hai má cô, “Giống như việc anh gặp được em vậy.”
Còn có câu “Em không biết xuất thân của Hoắc Kỳ sao?” mà giáo viên chủ nhiệm từng nói, trong lòng cô khó chịu nên chỉ suy nghĩ đến chút chuyện của bản thân, căn bản là không để trong lòng mà xem xét.
Hoá ra Hoắc Kỳ và cô vốn dĩ chính là người của hai thế giới!
Anh không đơn giản chỉ là cậu thiếu niên có gia cảnh giàu có, căn nhà đó căn bản không phải là thuê, căn nhà đó chính là mua cho một năm học hành này của anh.


Thường ngày Hoắc Kỳ chỉ là khiêm tốn, cũng không muốn gây áp lực cho cô, nhưng anh càng che giấu như vậy, cô cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ lại càng lớn.
Nói cách khác, vốn dĩ cô chỉ cảm thấy bọn họ khác nhau một trời một vực, hiện giờ tận mắt trải nghiệm lại là một cảm giác khác.
Đàm Tích có chút do dự, đột nhiên cảm thấy quyết định của bản thân có hơi kích động, cô không biết mình có nên đi vào hay không, cuối cùng cô vẫn không ấn chuông cửa, đeo cặp sách lặng lẽ gọi taxi quay về bến xe.
Nhưng khi đến bến xe, cô lại hối hận, khi đó thật sự là muốn tranh thủ một lần cuối cùng vì chính mình.
Đàm Tích muốn chạy vào vòng tay ấm áp của anh, nói cho anh biết oan ức và sự khổ sở của mình, hơn nữa rất muốn hỏi anh xem rốt cuộc có thể gánh vác được tương lai của hai người hay không.
Nếu như anh nói có thể, cô sẽ lựa chọn tin tưởng anh, đến mãi mãi về sau.
Đàm Tích tốn 45 tệ mua ly cà phê đắt đỏ, ngồi trong quán cà phê văn nghệ yên tĩnh, mượn giấy bút của một chị gái ở quầy gọi món.

Bàn tay cô gần như lạnh cóng, run rẩy viết đầy hai trang giấy.
Cô vừa viết vừa cúi đầu mỉm cười, cô thích sự lãng mạn kiểu cũ này.
Đàm Tích không khỏi tưởng tượng đến biểu cảm của Hoắc Kỳ khi nhìn thấy lá thư này, đại khái anh sẽ cảm thấy cô là một người không thể nào hiểu nổi, có lẽ còn xụ mặt nữa.

Nhưng không sao hết, cô cứ không biết xấu hổ cầu xin anh là được, dù sao anh đối với cô cũng rất mềm lòng.
Cô lại gọi taxi đi đến cổng nhà Hoắc Kỳ, lúc đang chuẩn bị giao lá thư này cho bảo vệ ngoài cổng thì có một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy ra.
Xe dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Đàm Tích vui vẻ trong lòng, nào ngờ được lộ ra lại là khuôn mặt anh tuấn có một nửa sự tương tự với Hoắc Kỳ.
Người đàn ông đó thành thục hơn so với Hoắc Kỳ, tây trang giày da, khí thế không tầm thường.

Hẳn là anh trai của Hoắc Kỳ, Hoắc Lợi Kiệt.
Hoắc Kỳ từng nhắc đến anh trai của mình, anh nói anh ta vô cùng quyết đoán, nhưng lúc trước Đàm Tích nghe xong lại không lắng đọng được trong lòng, chỉ loáng thoáng nhớ rõ Hoắc Lợi Kiệt là một nhân vật lợi hại.
“Em tìm Hoắc Kỳ à?” Hoắc Lợi Kiệt hỏi.
Đàm Tích vốn định nói “em muốn gặp anh ấy một chút”, nhưng không thể hiểu vì cớ gì lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được.

Cô đã đứng lặng ở bên ngoài thật lâu, chật vật cực kỳ, chân cũng đau nhức, cô không muốn để Hoắc Kỳ nhìn thấy bất kỳ một khía cạnh không tốt nào của cô.
Cô lắc đầu: “Không có ạ, em muốn đưa cho anh ấy một bức thư.”
Hoắc Lợi Kiệt kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.
Đàm Tích nghĩ, có lẽ ánh mắt của anh ta là muốn nói “Thời đại này rồi, sao vẫn còn người viết thư nhỉ”, nhưng Hoắc Lợi Kiệt không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Hôm nay Hoắc Kỳ cùng bạn ra ngoài chơi rồi, anh giúp em đưa thư cho nó nhé.”
Đàm Tích gật đầu: “Vâng, vậy thì làm phiền anh, nếu được, anh có thể kêu anh ấy đọc thư ngay trong đêm nay không ạ?”
“Được.” Hoắc Lợi Kiệt thản nhiên đồng ý.
Rolls-Royce càng lúc chạy càng xa, cuối cùng biến mất không thấy dấu vết, trái tim bị buộc vào hòn đá của Đàm Tích cuối cùng cũng thả lỏng.
Cô nghĩ, chỉ cần Hoắc Kỳ nhìn thấy thư nhất định sẽ đến gặp cô ngay.
Hoắc Kỳ thích cô thế kia, nên không thể nào quên cô nhanh chóng như vậy.
Nhưng cô chờ từ năm trước đến mùng một, lại chờ từ mùng một đến mười lăm, chờ đến cấp một cấp hai lục tục bắt đầu năm học, chờ đến bản thân thu dọn xong xuôi hành lý khăn gói đến trường, cô mới bừng tỉnh nhận ra rằng, cậu thiếu niên đã từng yêu cô thương cô coi cô như bảo bối quý giá không còn yêu cô nữa.
Sau này, cô dần dần hết hy vọng, dù cho người khác nhắc đến tên Hoắc Kỳ, cô cũng vô cùng bình thản mà tiếp nhận.
Sau khi hai người gặp lại, Hoắc Kỳ hận cô nghiến răng nghiến lợi, không phải cô không nghĩ rằng có lẽ Hoắc Kỳ căn bản chưa từng nhìn thấy lá thư ấy, nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị cô vứt ra sau đầu.


Hoắc Lợi Kiệt thoạt nhìn cũng không phải là người không đáng tin cậy, chỉ là một lá thư mà thôi, chẳng lẽ lại gây khó dễ cho người khác.
Cô nghĩ, đại khái chính là Hoắc Kỳ cực kỳ hận cô, dù có thấy được thư cũng không chịu tha thứ cho cô.
Thái độ với cô gần đây của Hoắc Kỳ càng ngày càng kỳ quái, cô cũng không nghĩ theo chiều hướng này —— Hoắc Kỳ thế nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy lá thư ấy.
Chỉ là cái ý nghĩ không có khả năng nhất này lại cứ được chứng thực như vậy.
Trong lòng Đàm Tích dâng lên một nỗi thê lương, cô đã nói mà, anh thích cô như thế sao có thể không tha thứ cho cô được, trong bức thư kia cô cũng đã hạ mình rất nhiều.
Có lẽ đây chính là ý trời rồi, vòng đi vòng lại trêu chọc nhau như vậy, có lẽ tình yêu của bọn họ vốn dĩ chỉ là một trò đùa.
Dường như mọi cơn gió trên thế giới đều đang thổi vào Đàm Tích, cả người cô tưởng chừng muốn sụp đổ.
Thế nên giờ phút này, Đàm Tích nhắm mắt lại, chậm rãi buông thõng tay, khó khăn và choáng váng nở một nụ cười gần như thoải mái, chỉ là giọng nói nhạt nhẽo đến mức một cơn gió cũng có thể thổi tan: “Không có gì, tôi mệt rồi, tôi còn phải làm việc.”
Hoắc Kỳ cất cao giọng gọi tên cô: “Vừa nãy rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, nhìn về phía đầu cầu thang đi lên lầu trên.
Chu Lượng xấu hổ giơ tay: “Bác sĩ Hoắc, chỉ chờ mỗi anh thôi đấy, có cuộc họp.”
Hôm nay không cần Hoắc Kỳ ngồi khám bệnh, có một đội ngũ y tế chữa trị ngoại hình của nước ngoài đến giao lưu, thế nên có một hoạt động nghiên cứu và thảo luận y học quan trọng nhất định phải tham gia.
Hoắc Kỳ lo lắng Đàm Tích bị Trương Ái Quốc gây khó dễ nên đặc biệt đến cửa phòng bệnh quan sát tình hình, nào ngờ cô lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, hai người phải ở cầu thang bộ dây dưa một lúc lâu.
“Ừ, qua ngay giờ đây.” Hoắc Kỳ trả lời anh ấy.
Đàm Tích cũng không nói gì, trực tiếp từ cầu thang lầu này đi xuống dưới.
Hoắc Kỳ thở dài, cho tay vào túi quần đi theo Chu Lượng quay về.
Chu Lượng hai mắt sáng ngời: “Đây chính là cô gái mà lần trước cậu kéo về từ trung tâm kiểm tra sức khoẻ đấy à?”
Hoắc Kỳ ừ một tiếng.
“Tình huống của hai người là sao vậy, người ta không thích cậu, cậu muốn cưỡng bức người ta theo cậu à?” Chu Lượng cười trêu chọc.
“Đâu ra mà không thích,” Hoắc Kỳ liếc anh ấy một cái, “Chu Lượng, cậu nói xem, nếu con gái bị người đàn ông mình không thích cưỡng hôn thì sẽ thế nào?”
Chu Lượng ồ một tiếng, che miệng lại: “Trời đất ơi, bác sĩ Hoắc, sao cậu lại có thể phát điên như vậy!”
Có thế nào anh ấy cũng không nghĩ ra được bác sĩ Hoắc áo mũ chỉnh tề lại làm ra hành vi cầm thú như thế, hình ảnh đó quả thực không tài nào nhìn thẳng vào được.
Hoắc Kỳ thản nhiên nói: “Cậu chưa trả lời tôi.”
Chu Lượng sờ cằm: “Chắc là giơ tay tát một cái nhỉ?”
Đáy mắt tối đen của Hoắc Kỳ kết thành băng, anh trào phúng nhếch khóe môi, nhẹ à một tiếng như là không muốn tin.
Chu Lượng: “?”
*
Họp xong, Hoắc Kỳ mệt mỏi không chịu được, anh vân vê ấn đường, điện thoại đột nhiên vang lên, là Trình Lập Tắc đã lâu không liên lạc gửi tin nhắn đến.
Trình Lập Tắc: 【Đừng quên cảm ơn anh.】
Hoắc Kỳ: 【Cảm ơn anh cái gì?】
Trình Lập Tắc bật cười: 【Sáng nay anh bảo Đàm Tích đến bệnh viện của các cậu đưa tài liệu cho Trương Ái Quốc, vốn dĩ thứ đấy vứt đi cũng chẳng sao.】
Qua một lát, Hoắc Kỳ mới phản hồi.
Hoắc Kỳ: 【Buổi tối có muốn đi uống rượu không?】
Trình Lập Tắc đọc tin nhắn hồi âm của Hoắc Kỳ thì lâm vào trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ là do nước cờ của anh ấy kém cỏi, hai người này không hề củi khô gặp lửa lớn, mà ngược lại là bắt đầu tố cáo lẫn nhau?
Mỗi lần Hoắc Kỳ hẹn anh ấy uống rượu, cơ bản đều là khi tâm trạng của anh không tốt.
Thân là anh em tốt của Hoắc Kỳ, cũng đúng là nên an ủi anh một chút.

Lúc Hoắc Kỳ đến chỗ hẹn, bên phía Trình Lập Tắc vẫn chưa đến vì kẹt xe.
Lần này nơi mà Trình Lập Tắc chọn chính là một quán bar náo nhiệt, tiệc rượu phòng hoa, cả trai lẫn gái càn quấy mà vặn vẹo eo mông, đúng là cảnh tượng tìm vui chốn nhân gian, ánh đèn nơi sàn nhảy mập mà mập mờ.
Xưa nay Hoắc Kỳ chưa bao giờ thích những nơi kiểu này, mới vừa bước vào đã không kìm được nhíu chặt mày.
Anh gọi một ly rượu rồi lặng lẽ ngồi vào một góc, dường như hoàn toàn lạc quẻ với quán bar ồn ào náo nhiệt.
Một người phụ nữ mặc váy đen ngắn cũn thấy anh ngồi một mình cô đơn, còn thấy người này ăn diện không tầm thường, lại có phong độ nổi bật, cổ tay áo sơ mi của anh hơi xắn lên, lộ ra cánh tay thon dài săn chắc.
Người phụ nữ bèn lắc lư cặp mông đầy đặn đi đến, quăng cho Hoắc Kỳ ánh nhìn quyến rũ, khóe miệng trêu đùa: “Anh đẹp trai, một mình à?”
Lại gần một chút, Hoắc Kỳ mới nhìn thấy, người phụ nữ này trang điểm rất đậm và sực nức mùi phấn son, căn bản thấy không rõ chân dung, mùi nước hoa cũng nồng cực kỳ, là loại mùi hương ngọt ngấy rẻ tiền.
Hoắc Kỳ chán ghét vô cùng loại mùi hương này, anh thích hương hoa nhài thoang thoảng.
Nghĩ đến đây, anh ngước mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ cũng không nổi giận, cô ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra giá trị của người đàn ông này không hề tầm thường, nếu thật sự có thể tóm được anh thì nhất định phải cật lực kiếm một khoản tiền, ai mà quan tâm anh có chán ghét cô ta hay không, có thể moi được tiền từ trong bóp của anh mới là chuyện quan trọng.
Vả lại, cô ta đã từng gặp qua nhiều dạng đàn ông, chẳng phải là chưa bao giờ thả thính đàn ông lạnh nhạt, dù sao nhiệt độ cơ thể lúc lên giường nóng bỏng là đủ rồi.

Huống hồ dạng đàn ông có giá trị nhan sắc nổi bật như hôm nay, có thể ngủ một giấc cô ta cũng không lỗ vốn.
Người phụ nữ thiết nghĩ như vậy, bèn bưng cái ly của mình đi qua, liếc mắt đưa tình: “Thấy anh tâm trạng không tốt, em uống với anh một ly nhé.”
Hoắc Kỳ thản nhiên nhếch khóe miệng, không nhìn người phụ nữ cũng không cự tuyệt.
Người phụ nữ vui mừng trong lòng, chỉ cần anh không cự tuyệt thì cô ta đã có cơ hội.

Một lát nữa cô ta còn muốn chụp tấm ảnh cùng người đàn ông này, khoe khoang trước mặt hội chị em là cô ta có thể câu được người đàn ông tuyệt vời nhường này.
Cô ta vặn vẹo vòng eo ngồi xuống trước mặt Hoắc Kỳ.
“Có phải là thất tình không, muốn em an ủi anh không?” Người phụ nữ lắc lư chất lỏng trong ly rượu, giọng mềm đến nỗi có thể vắt ra nước.
Nghe vậy, Hoắc Kỳ rất có hứng thú mà liếc cô ta một cái, ung dung trả lời một câu: “Cô muốn an ủi như thế nào?”
Thế mà anh lại đáp lời cô ta.
Người phụ nữ nghĩ, quả là không ai có thể chống cự được người phụ nữ nhào vào lòng mình, hơn nữa giá trị nhan sắc của cô ta rất cao, nghĩ đến đây, cô ta vén mái tóc dài lên, phấn mắt kim tuyến lấp la lấp lánh dưới ánh đèn chớp tắt trong quán bar.
Người phụ nữ không nói chuyện, cọ nhẹ chân phải vào Hoắc Kỳ, cô ta dùng cẳng chân bóng loáng của mình cọ anh, ẩn ý không cần nói cũng biết, nếu gặp phải đàn ông bình thường thì giờ phút này hẳn là nên làm chút gì mới đúng, nhưng nhìn Hoắc Kỳ không dao động mà chỉ thong thả ung dung uống rượu, cô ta lại lớn mật hơn một chút.
Lặng lẽ đặt tay phải đang cầm ly rượu xuống, cô ta sấn tới từng chút từng chút một, cẩn thận thăm dò đùi của Hoắc Kỳ.
Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được kiểu trêu ghẹo này.

Cô ta cũng không tin anh có thể vững như Thái Sơn nếu như cô ta cứ tiếp tục trêu ghẹo.
Chỉ có điều bàn tay cô ta còn chưa vói qua được, Hoắc Kỳ đã dời chân đi, nhiệt độ nơi đáy mắt giảm xuống nhanh chóng, giọng lạnh lùng như có băng tuyết vạn năm trộn lẫn bên trong: “Cút!”
Người phụ nữ bị lời này của anh dọa đến mức run rẩy, cô ta vốn nghĩ rằng bản thân có hy vọng, nào ngờ người đàn ông này không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Quả đúng là đàn ông, trở mặt vô tình.

Cô ta thấy chuyện quái lạ nhưng không kinh hãi, chỉ là nuối tiếc không được ngủ cùng người đàn ông anh tuấn thế này thôi.
Cô ta thở dài thườn thượt, nâng ly rời đi.
Trình Lập Tắc vừa đến nơi thì nhìn thấy một màn như vậy.
Sau khi người phụ nữ rời đi, Trình Lập Tắc đang định ngồi xuống thì Hoắc Kỳ lại lắc đầu, tỉnh rụi nâng ly rượu của mình lên: “Đổi vị trí.”
Trình Lập Tắc: “?”
Hoắc Kỳ: “Chỗ này dơ.”
Bị người phụ nữ kia làm cho ô uế, anh chê dơ bẩn.
“Thằng nhóc nhà cậu, bệnh sạch sẽ vẫn nặng như thế, xưa giờ không đổi.” Trình Lập Tắc lắc đầu bật cười.
Trình Lập Tắc nhớ rõ, có một lần anh ấy đến nhà Hoắc Kỳ uống rượu, hai người uống say mèm nên nằm ngủ cùng một cái giường, sáng ngày hôm sau, Hoắc Kỳ cau mày kéo anh ấy xuống, kế đó thay khăn trải giường, ngay cả cái đệm cũng đổi luôn.
Từ sau lần ấy Trình Lập Tắc liền ghi lòng tạc dạ, cái bệnh sạch sẽ của thằng nhóc Hoắc Kỳ này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với người bình thường, nhất định đừng khiêu khích anh.

“Anh phát hiện, cậu đấy, lúc tâm trạng tốt thì trong mắt không có anh em chỉ có phụ nữ, bây giờ tâm trạng không tốt lại nhớ đến anh.”
Hoắc Kỳ đưa tay tháo bỏ hai cúc áo, để lộ ra một phần xương quai xanh rõ ràng, anh chẳng nói lời nào, chỉ lo uống rượu.
Về cơ bản Hoắc Kỳ không uống rượu vào những ngày đi làm, tính tự chủ của anh cực kỳ tốt, cũng không say mê rượu chè thuốc lá, chỉ là gần đây cũng không biết sao lại thế này, tâm trạng nặng nề một cách kỳ lạ, chỉ có thể dựa vào rượu giải khổ giải sầu.
Dường như Hoắc Kỳ đã hơi ngà ngà say: “Mấy năm nay em đã nằm mơ rất nhiều về cô ấy, em không thể quên được cô ấy, vĩnh viễn cũng không thể quên được.”
Vốn tưởng rằng khi hai người gặp lại, có cơ hội thích hợp là có thể nối lại tình xưa, nào ngờ con đường thành công lại xa xôi như vậy.

Hoắc Kỳ càng ngày càng nghi ngờ bản thân rốt cuộc có sức hấp dẫn hay không.
“Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì mà cô ấy lại tránh em như tránh tà thế chứ.” Anh thở dài.
Trình Lập Tắc nói: “Thật ra anh cũng thấy rất kỳ lạ, phụ nữ bình thường nào có ai không thích cậu đâu? Anh thấy Đàm Tích đúng thật là đang độc thân một mình, cũng không giống dáng vẻ đã có người trong lòng.”
Tuy rằng Trình Lập Tắc là trai thẳng, nhưng từ góc độ của anh ấy mà nói, thật sự chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào ưu tú hơn Hoắc Kỳ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, học thức cao, có giáo dưỡng, còn sở hữu ngoại hình người gặp người thích.
“Có lẽ là tính cách của cô ấy rồi.

Cậu cũng cố chấp quá nữa, không phải thứ gì cũng có thể nắm chặt được đâu.” Trình Lập Tắc ngẫm nghĩ xong lại nói như thế.
“Không thể nào,” Hoắc Kỳ mím môi, “Anh không biết trước đây cô ấy thích em ỷ lại em chừng nào đâu.”
Ánh sáng trong đôi mắt Đàm Tích thuở thiếu thời không lừa được người khác.
Trình Lập Tắc cười lắc đầu: “Hoắc Kỳ, cậu vẫn còn quá trẻ.”
Chỉ có người trẻ tuổi mới có thể xem trọng tình yêu đến như thế, tuy rằng anh ấy chỉ lớn hơn Hoắc Kỳ năm tuổi, nhưng quan điểm nhìn nhận nhiều vấn đề lại rất khác biệt với anh.
Tầm mắt Hoắc Kỳ nhìn về phía anh ấy, ánh mắt kiên định: “Nếu anh gặp được người ấy thì sẽ không nói như vậy nữa.”
Trình Lập Tắc lại rót tiếp một ly rượu: “Ai mà chưa từng gặp qua chứ.”
Làm gì có ai không trải qua tuổi trẻ, làm gì có ai chưa từng yêu một người, nhưng những chuyện xưa cũ yêu mà không có được ấy, nỗi lòng cuốn theo gió bay, đã bị dòng sông thời gian che lấp từ lâu rồi.
Cái xác không hồn thì sao, cô đơn một mình thì thế nào.
Trình Lập Tắc vừa uống rượu vừa cười khổ, vỗ vỗ bả vai Hoắc Kỳ: “Nói thật thì trái lại anh còn rất hâm mộ cậu, ít nhất bây giờ cậu còn có dũng khí.”
Nếu anh ấy là Hoắc Kỳ, có lẽ đã sớm từ bỏ rồi.
“Làm gì có chuyện anh thiếu dũng khí được, rõ ràng là yêu chưa đủ sâu đậm thôi.” Hoắc Kỳ thong thả nhả từng chữ rõ ràng, không chút để ý mà cười nói.
Giả sử thật sự là khắc tinh do số phận định đoạt, làm sao có thể cam lòng từ bỏ cho được đây? Đó là một sự tồn tại còn đau đến tận xương tủy hơn so với đâm vào tim.
Trình Lập Tắc rũ mắt, giơ tay ấn nhẹ đuôi lông mày: “Có lẽ vậy.”
Hoắc Kỳ uống rượu vào ý thức lại trở nên rõ ràng một cách kỳ quái, bỗng nhiên anh nghĩ đến một việc: “Đúng rồi, hôm nay ban ngày Đàm Tích nói bản thân cũng đã từng cố gắng bù đắp lại.”
Trình Lập Tắc kinh ngạc: “Cô ấy cố gắng lúc nào, không phải khi đó cô ấy tự chủ trương đề nghị chia tay rồi không có sau đó sao?”
“Khi đó em không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là cô ấy tìm cái cớ mới, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, có khả năng là em đã bỏ qua thứ gì đó rồi.”
Hoắc Kỳ xoa huyệt thái dương, cảm thấy rất đau đầu.
Sau khi hai người chia tay, Đàm Tích đã xóa bỏ toàn bộ cách thức liên lạc của anh, đồng thời cũng không thêm lại nữa.
Mà anh vẫn cứ không nỡ thay đổi cách thức liên lạc, số điện thoại từng dùng thời cấp ba tới hiện tại vẫn dùng, chính là vì lo lắng một ngày nào đó cô hối hận muốn tìm anh nhưng tìm không thấy.
Trình Lập Tắc thuận theo mạch suy nghĩ của Hoắc Kỳ, tự hỏi: “Đừng nói là thật sự có ẩn tình gì đó nhé.”
“Cô gái ấy thật sự rất thông minh, cũng không giống người tùy tiện nói dối, hơn nữa cũng không cần thiết tháo gỡ lời nói dối này,” Trình Lập Tắc nói, “Cậu nói xem, liệu có thể là cô ấy đã gặp ba mẹ của cậu, sau đó bị bọn họ dùng tiền kêu cô ấy rời khỏi cậu không?”
“Anh đúng là xem quá nhiều phim cẩu huyết rồi đấy.” Hoắc Kỳ thờ ơ đáp lời.
Anh trầm giọng nói: “Nếu như ba em vẫn còn sống…… nhất định sẽ thích Tích Tích.”
Nhắc đến người ba đã qua đời của Hoắc Kỳ, Trình Lập Tắc đau lòng mà thở dài.
Khi Hoắc Kỳ là sinh viên năm hai, ba mẹ anh gặp tai nạn ngoài ý muốn khi ra ngoài du lịch, giây phút sinh tử ba của anh đã bảo vệ cho mẹ, bọn họ vốn là một đôi vợ chồng vô cùng ngọt ngào.

Hoắc Kỳ tốn một quãng thời gian thật lâu mới miễn cưỡng khôi phục được dáng vẻ của người bình thường, song mẹ của Hoắc Kỳ đến nay vẫn chưa dứt khỏi nỗi xót xa.
Trong những năm ấy, anh say mê với việc học, dùng khoảng thời gian vỏn vẹn năm năm để hoàn tất chương trình học thạc sĩ và tiến sĩ, ngay cả giáo sư của viện nghiên cứu hàng đầu trong nước cũng khen anh là nhân tài trăm năm khó gặp một lần.
Hoắc Kỳ nhíu mày, đột ngột đứng lên: “Mấy ngày nữa em sẽ về hỏi thử anh trai của em.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.