Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 28: 28: Chương 34




Ánh đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, Hoắc Kỳ được đẩy vào làm phẫu thuật.
Anh là bác sĩ ưu tú nhất trong khoa chỉnh hình, khâu lại vô số thân thể của bệnh nhân, hôm nay cuối cùng anh lại nằm ở đây, tiếp nhận bác sĩ khác làm phẫu thuật cho anh.
Đàm Tích ngồi ở cửa, nước mắt chảy dài trên mặt, cũng không biết có thể làm gì cho Hoắc Kỳ.
Có lẽ điều cô có thể làm chỉ là chăm sóc bản thân thật tốt để chờ đợi anh, anh sẽ khỏe mạnh tới gặp cô, vẫn là Hoắc Kỳ yêu cô thương cô.
Hoắc Kỳ bị người thân của bệnh nhân cầm dao chém đúng là chuyện ngoài ý muốn, lúc người kia xông vào mọi người đều không ý thức được anh ta tới làm gì, bởi vì Hoắc Kỳ cũng không đắc tội với bất kỳ bệnh nhân nào, anh làm phẫu thuật cũng chưa từng thất bại.
Đàm Tích lau nước mắt, trong đầu nghĩ Hoắc Kỳ kiên cường như vậy, xem như là vì cô mà tiếp tục sống.
Cô nghe có bệnh nhân đi qua bàn tán chuyện này.
“Bác sĩ Hoắc thật oan uổng mà, anh ấy gánh một dao thay người khác.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh ấy rõ ràng là một bác sĩ tốt, sao lại gặp phải chuyện này.”
Đàm Tích vội vàng đứng lên: “Mọi người đang nói gì thế?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô nắm lấy ống tay áo của người đi tới.
Người đó bị dáng vẻ của cô làm giật mình: “Thật ra người mà hung thủ muốn chém là bác sĩ Hoắc Đình, bệnh viện có hai bác sĩ Hoắc, hung thủ nhận nhầm cho nên bác sĩ Hoắc Kỳ mới gặp xui xẻo.”
Trong đầu Đàm Tích đột nhiên thoáng qua gương mặt của một người, là người cô đã gặp ở trong thang máy, trên trán có vết sẹo, trông rất giống lưu manh.

Khi cảnh sát áp giải hung thủ, cô có vội vã nhìn lướt qua, đó không phải là người kia sao?
Người kia vốn là phải đến là D204, nhưng Đàm Tích nói cho anh ta là C204, nói cách khác nếu như Đàm Tích không nói, Hoắc Kỳ cũng sẽ không bị thương?
Nhưng bất luận người bị thương là bác sĩ kia thì cũng là chuyện không nên.
Các bác sĩ cứu sống người bị thương, những gì họ làm là công việc vĩ đại không màng báo đáp, vậy mà lại có rất nhiều bệnh nhân không kiêng kỵ, dùng ác ý sâu sắc nhất đi suy đoán bọn họ.
Mẹ của Đàm Tích là người lương thiện hiền lành ở trong mắt người khác, lúc cô học cấp ba có một lần ba cô đột nhiên phát tác bệnh tắc ruột phải nằm viện, sau khi quan sát hai ngày, bác sĩ đề nghị phẫu thuật.
Mẹ của Đàm Tích quen với bác sĩ, nói thật ra cũng có thể không phẫu thuật, vì phẫu thuật có thể sẽ để lại di chứng.
Nhưng hình như bác sĩ chính hơi do dự: “Không giải phẫu cũng được.”
Sau đó Đàm Tích nghe thấy mẹ tán gẫu với ba: “Bác sĩ bây giờ chắc cũng muốn làm nhiều ca phẫu thuật để có tiền hoa hồng.”
Đàm Tích không quá đồng ý với quan điểm này, bất kỳ nghề nào cũng đều có phần tử cặn bã, nhưng cô tin chắc rằng những người cô đã gặp qua đều là những người tốt bụng.

Huống chi Đàm Tích đã gặp bác sĩ chính của ba cô, ông ấy thật sự rất tốt.
Lúc này có một y tá đi tới: “Cuộc phẫu thuật của bác sĩ Hoắc còn rất lâu, cô đến phòng làm việc của chúng tôi chờ đi, nếu không bác sĩ Hoắc cũng sẽ lo lắng cho cô.”

Y tá này là người của khoa chỉnh hình, ngày sinh nhật của Hoắc Kỳ, Đàm Tích đã gặp qua cô ấy.
Cô ấy đã sớm biết quan hệ của hai người.
Đàm Tích nhíu mày: “Cần nhiều thời gian như vậy sao? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Tay của bác sĩ Hoắc bị chém tới dây thần kinh và gân bắp thịt, kèm theo xương gãy vỡ nát, tình hình nghiêm trọng cho nên thời gian phẫu thuật khá lâu, nhưng tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ phẫu thuật là Trịnh Kiệt, có lẽ cô đã nghe qua danh tiếng của bác sĩ Trịnh Kiệt rồi đúng không?”
Có thể nói Trịnh Kiệt là chuyên gia của khoa chỉnh hình, từng bước đi của anh rất thực tế thiết thực, mà Hoắc Kỳ lại là kỳ tài của khoa chỉnh hình, tư duy nhạy bén đa dạng.

Hai người mỗi người đều có lĩnh vực mà mình am hiểu, ở Chí Hoa có thể nói là sự kết hợp hài hòa, phối hợp khá tốt.
Nghe được không nguy hiểm đến tính mạng, Đàm Tích cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô theo chân y tá trở lại phòng làm việc.
Vết máu trong phòng làm việc đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Đàm Tích vừa bước vào vẫn hít phải một hơi lạnh.

Ngay tại đây chỉ hơn một tiếng trước, người đàn ông cô yêu nhất đã ngã xuống đất, yếu ớt thoi thóp.
Cô suýt chút nữa đã cho rằng không còn được gặp lại anh.
Y tá nhìn ra sự sợ hãi của cô: “Luật sư Đàm, cô đừng sợ, bác sĩ Hoắc phản ứng rất nhanh, hung thủ không đâm vào chỗ hiểm, chỉ là chảy máu khá nhiều, phẫu thuật xong bác sĩ Hoắc sẽ tỉnh lại, chỉ là khá yếu ớt thôi.”
Trong lòng Đàm Tích vẫn còn sợ hãi, cô không muốn mất đi Hoắc Kỳ một lần nào nữa: “Sẽ để lại di chứng gì không?”
Mặc dù y tá vẫn luôn cố gắng xoa dịu trái tim cô, nhưng nhắc tới điều này, y tá đã bắt đầu ấp úng.
Đàm Tích lại hỏi một lần nữa.
“Khả năng xấu nhất là chức năng của tay có thể sẽ bị tổn thương, ví dụ như không làm được việc tỉ mỉ, ví dụ như phẫu thuật.”
Y tá cho là Đàm Tích sẽ sụp đổ khóc lên, nhưng không có.
Biểu cảm của Đàm Tích rất bình tĩnh, ít nhất là bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ấy.
Đàm Tích nở nụ cười gượng gạo, khi nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Kỳ ngã xuống, cả người toàn là máu, cô đã cho rằng sẽ không được chạm vào nhiệt độ cơ thể của anh nữa, nên chỉ cần có thể sống thì không có gì đáng sợ.
Dù không thể làm bác sĩ nữa cũng không sao.
Thời kỳ thực tập kết thúc, cô sẽ trở thành luật sư chính thức, sẽ cố gắng làm việc cật lực để nuôi anh.
Dù sao anh vẫn luôn tốt với cô như vậy, cô tốt với anh một lần cũng không sao.
Nhưng có lẽ Hoắc Kỳ sẽ không nguyện ý, con người của anh kiêu ngạo lại khó tính, lại mang nặng chủ nghĩa đàn ông, sao anh có thể cam tâm tình nguyện để cô nuôi chứ.
Chuyện này có lẽ sẽ không tệ hại như vậy, Hoắc Kỳ thông minh lanh lợi, làm gì cũng có thể thành công.
Y tá an ủi cô: “Không thể làm phẫu thuật cũng không sao, dù sao đóng góp của bác sĩ Hoắc cũng không ở đây, anh ấy giỏi nhất là đưa ra phương pháp trị liệu, vốn dĩ phần lớn cuộc phẫu thuật cũng không phải do anh ấy phụ trách, hơn nữa còn có thể làm nghiên cứu khoa học gì đó.”

Đàm Tích cắn môi: “Hoắc Kỳ nhất định sẽ tỉnh lại đúng không?”
“Đúng đúng, cô hoàn toàn có thể yên tâm, bác sĩ Trịnh Kiệt đã hoàn thành rất nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ.

Ở trong mắt bác sĩ Trịnh Kiệt, bác sĩ Hoắc bị thương thế này chỉ là một case nhỏ.”
“Được.”
Y tá chỉ vào vị trí của Hoắc Kỳ: “Vị trí của bác sĩ Hoắc ở đó, cô đến đó ngồi nghỉ ngơi một lát đi, chờ hoàn thành ca phẫu thuật là có thể đi qua thăm anh ấy.”
Đàm Tích hỏi: “Tôi vừa nghe người ta nói, thật ra người xấu kia muốn tìm một bác sĩ Hoắc khác trả thù, là nhầm người đúng không?”
“Đúng vậy, trước đó vài ngày có một bệnh nhân họ Vương làm phẫu thuật kẹp túi phình động mạch não, hiệu quả của cuộc phẫu thuật này vô cùng tốt, là bác sĩ Hoắc Đình nhận ca phẫu thuật này, ai ngờ sau khi bệnh nhân khôi phục xong thì đột nhiên la lên không thở nổi, nói ngực đau, ngay sau đó lập tức ngất xỉu, bác sĩ Hoắc Đình cấp cứu suốt hai ngày, nhưng không thể nhặt được mạng về.”
Vừa nói xong, y tá thở dài.
“Nhưng thật ra là vì nằm trên giường bệnh quá lâu dẫn tới tắc mạch máu của động mạch phổi, chủ yếu là người bệnh đã không còn cách nào cứu vãn, dù bác sĩ Hoắc Đình có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Thật ra tình huống này không thể trách bác sĩ Hoắc Đình, là thuộc về sự cố không mong muốn.

Nhưng người thân của bệnh nhân không bằng lòng, tới bệnh viện náo loạn nhiều lần, bác sĩ Hoắc Đình cũng rất áy náy, tự trả mười vạn.”
“Vốn cho rằng chuyện này cứ vậy kết thúc, nào nghĩ đến con trai trong gia đình này vừa ra tù, không thể nuốt trôi cục tức này nên cầm dao tới trả thù.”
Sau đó là xảy ra chuyện nhầm lẫn xấu hổ này, nhầm giữa hai bác sĩ Hoắc.
Nghe cô ấy nói xong, Đàm Tích mới sực nhớ ra là mình đã gặp bệnh nhân này, lần đó cô đi theo Hoắc Kỳ đến sân thượng ăn cơm, đúng lúc gặp phải người bệnh nhân kia, Hoắc Kỳ còn bảo ông ta nhanh chóng trở về giường bệnh, đừng ở bên ngoài hóng gió.
Đàm Tích nói: “Tôi nhớ bác sĩ Hoắc Đình đã sáu mươi tuổi.”
“Đúng vậy, nếu như một dao này chém vào người bác sĩ Hoắc Đình, có lẽ cái mạng cũng không thể nhặt về được, cũng may là tố chất thân thể của bác sĩ Hoắc Kỳ tốt, có thể chịu đựng nổi.” Nói xong, cô ấy ý thức được có gì đó không đúng, “Ý tôi không phải nói là một dao này bác sĩ Hoắc Kỳ phải chịu, chỉ là.

.

.

thôi bỏ đi, năng lực biểu đạt của tôi không tốt.”

Đàm Tích cong môi: “Tôi biết.”
Y tá lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cô muốn tìm bác sĩ Hoắc làm gì vậy?”
Những lời này cô ấy nói rất chậm, dường như là do dự hỏi ra, âm cuối hơi run rẩy.
Đàm Tích cười gượng: “Hôm nay tôi tới có chuyện muốn nói với anh ấy, tôi đồng ý ở bên cạnh anh ấy, nào nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
“Ra là vậy.

.

.” Y tá rõ ràng hơi bất ngờ, “Vậy thật đúng là rất đáng tiếc, nhưng chờ bác sĩ Hoắc tỉnh lại, nhất định anh ấy cũng sẽ rất vui.”
Toàn bộ khoa đều chứng kiến tình yêu của bác sĩ Hoắc đối với bạn gái cũ này.
Y tá trở về vị trí của mình, vội vàng đi làm chuyện khác.
Cô ấy thích Hoắc Kỳ, Đàm Tích có thể nhìn ra.
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, khi một người thích một người khác, trong đôi mắt sẽ có ánh sáng, nhưng có lẽ cô y tá này không chủ động bày tỏ, nếu không, có lẽ ngay cả việc làm đồng nghiệp bình thường với cô ấy Hoắc Kỳ cũng không muốn.
Có lẽ cô ấy đã che giấu toàn bộ tình yêu của mình, không giống như Tuân Dĩ Đồng đó.
Tình yêu có thể cứu vớt một người, đồng thời cũng có thể giết chết một người.
Trước khi Hoắc Kỳ bị thương, có lẽ anh muốn tìm thứ gì ở trong ngăn kéo, ngăn kéo cũng chưa hoàn toàn được kéo ra, có một khe hở, Đàm Tích nhìn theo khe hở thì thấy được một thứ quen thuộc.
Là một bức ảnh thuộc về cô và Hoắc Kỳ.
Chính xác mà nói là một bức ảnh cụng đầu vào nhau hơi ấu trĩ, bây giờ suy nghĩ lại, bức ảnh cụng đầu vào nhau này cũng vô cùng có cảm giác niên đại.
Là ảnh chụp của hai người trong công viên vào cấp ba năm ấy, mùa đông ở Thân Thành vô cùng lạnh, gió Bắc cứa vào mặt tựa như dao cắt, có áo khoác bông bên ngoài đồng phục học sinh của Đàm Tích nhưng cô không thích đội nón, cảm thấy như vậy quá cồng kềnh, hơi xấu xí.
Đương nhiên Hoắc Kỳ không đồng ý, lúc chụp hình bỗng nhiên anh vươn tay đội mũ lên giúp cô, sau đó nhanh chóng nhấn nút chụp, thế nên trong bức ảnh đã lưu lại khoảnh khắc Đàm Tích tức giận trừng anh.
Đàm Tích đã từng hỏi: “Nếu chỉ xem ảnh, anh giống như một người bị vợ quản nghiêm.”
Anh lại không để bụng, vẻ mặt dịu dàng như gió xuân: “Vợ quản nghiêm thì có gì không tốt, anh đều nghe theo Tích Tích.”
Nhưng Đàm Tích cảm thấy bức ảnh này hơi xấu, thế nên đã ném cho Hoắc Kỳ.
Không ngờ anh lại giữ lâu như vậy.
Bây giờ nhìn bọn họ trong hình có chút non nớt, nhưng tình yêu và sự ngọt ngào giữa hai người lại như sắp tràn ra khỏi bức ảnh.
Hóa ra bọn họ đã từng hạnh phúc vui vẻ như vậy.
Đàm Tích vuốt ve bức ảnh này một lúc lâu, giống như vuốt ve năm tháng bọn họ xa cách trước đây.
Y tá cũng nhìn thấy bức ảnh này, nói: “Không ngờ anh ấy lại giữ bức ảnh này lâu như vậy.

Bề ngoài bác sĩ Hoắc trông thì lạnh lùng thế thôi, nhưng thực ra nội tâm rất chung thủy.”
Nụ cười trên môi cô ấy có chút buồn bã: “Tôi nhớ có một lần khoa chúng tôi liên hoan, bác sĩ Hoắc uống say, ngày đó tình cờ là trước ngày lễ Tình Nhân, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy uống say như vậy, lặp đi lặp lại chỉ một câu nói “Sao vẫn chưa trở về”, người anh ấy nói chắc là cô.”

“Tôi đến khu nhà của anh ấy.” Cô ấy ý thức được có chỗ không đúng, vội vàng sửa lại, “Tôi chỉ là đi lấy đồ, không vì chuyện gì khác, thì thấy trên ban công có một cái ghế treo, xung quanh nở đầy hoa tử la lan, phong cách hoàn toàn khác biệt với căn phòng.

Khi đó tôi đã nghĩ nhất định là anh ấy chuẩn bị cho người phụ nữ anh ấy thích.

Người được bác sĩ Hoắc thích sẽ phải hạnh phúc đến dường nào.”
Đàm Tích khẽ lẩm bẩm: “Nhưng bây giờ anh ấy đang nằm ở trên bàn phẫu thuật lạnh như băng.

.

.”
“Anh ấy sẽ khỏe lại thôi, hai người cũng sẽ rất hạnh phúc, yên tâm đi.

“ Y tá mỉm cười, “Tôi chúc phúc cho hai người.”
“Cảm ơn.” Tiếng cảm ơn này của Đàm Tích hoàn toàn xuất phát từ chân thành.
Lại chờ rất lâu, cuối cùng có một y tá tới báo cáo tin tốt: “Cuộc phẫu thuật của bác sĩ Hoắc thành công mỹ mãn rồi.”
Chân mày nhíu chặt của Đàm Tích cuối cùng cũng thả lỏng, mặc dù mọi người đều nói với cô là Hoắc Kỳ sẽ không sao, nhưng một phút anh vẫn còn nằm trên bàn phẫu thuật, thì trái tim của cô cũng không thể buông xuống được, luôn sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thậm chí cô bắt đầu hối hận, tại sao không suy nghĩ rõ ràng sớm hơn, nếu như bọn họ sớm ở bên nhau thì tốt rồi.
Bây giờ tảng đá trước ngực cô cuối cùng cũng có thể tháo xuống.
Cô hỏi rõ phòng bệnh của Hoắc Kỳ rồi cất bước chạy đến đó, không ngờ tới lại thấy được vị khách không mời mà đến đang đứng trước cửa.
Đó là một người phụ nữ trung niên nhìn rất cao quý sang trọng, thậm chí là duyên dáng xinh đẹp, nhưng có lẽ vì phải bôn ba đường dài, nên sự lo lắng và mệt mỏi có thể thấy rõ ràng trên mặt của bà ấy.

Người phụ nữ này cô không nhận ra, nhưng người đàn ông anh tuấn cao lớn ở bên cạnh bà ấy thì Đàm Tích lại biết.

.

.

Là Hoắc Lợi Kiệt.
Cô mãi mãi sẽ không quên được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.