Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 36: 36: Chương 42




Hoắc Kỳ và Đàm Tích cùng nhau đi dạo một vòng siêu thị, những thói quen nhỏ nhặt này là điều Hoắc Kỳ đã tưởng tượng hàng nghìn lần.
Anh biết chân của Đàm Tích không đi bộ được lâu, cho nên hai người đến thẳng khu thực phẩm, đầu tiên là mua chút đồ ăn vặt yêu thích, sau đó đi mua rau xanh.
Đàm Tích chọn một ít cải thìa: “Hoắc Kỳ, anh ăn cái này không?”
Cải thìa xanh mướt và tươi non, dù là luộc lên rồi trộn hay xào đều rất ngon.
Hoắc Kỳ thuận theo tầm mắt của cô liếc nhìn một cái, hơi nhíu mày: “Anh sợ là người nào đó kén ăn thôi.”
Đàm Tích xụ mặt.
Đúng thực là như vậy, có mấy loại rau Đàm Tích dù chết cũng không chịu ăn.

Còn Hoắc Kỳ thì món gì cũng có thể ăn được, không hề có thói quen xấu kén cá chọn canh vì được sinh ra từ trong nhung lụa.
Hoắc Kỳ ghét bỏ tật kén ăn của cô, Đàm Tích ở trong lòng âm thầm cho anh một dấu ‘X’ thật to tướng, sau đó trong quá trình mua sắm tiếp theo, cô đầu tiên là lấy một túi ớt trái, mỉm cười thần bí nói: “Cái này cay thôi rồi, ăn vào là kích động ngay, Hoắc Kỳ, anh phải nếm nhiều thêm mới được.”
Hoắc Kỳ cạn lời, chỉ biết trơ mắt nhìn cô lấy rồi lại lấy.
Đàm Tích lại nhìn thấy nấm hương, vội vã bước qua đó: “Nấm hương ở đây nhìn tươi thật đấy, sau này ăn lẩu phải dùng đến mới được, em muốn nhúng đầy một đĩa.”
Hoắc Kỳ: “….”
Đàm Tích lại lấy một nắm hành: “Cọng hành này có hình dáng khiến người khác nhìn mà động lòng, hay món chính của chúng ta hôm nay là bánh cuộn hành lá nhỉ?”
Nói xong cô lại đi chọn bánh cuộn.
Hiển nhiên Hoắc Kỳ không đi chọn món ăn, nhưng không chọn không có nghĩa là cái gì cũng thích ăn.

Những món Hoắc Kỳ không thích ăn rất ít, chẳng hạn như nấm hương hay là hành hoa, còn ớt thì tuy rằng có thể chấp nhận hơn hai thứ trước, nhưng cũng chẳng phải thứ anh thích ăn.
Mà rõ ràng Đàm Tích làm vậy là trái ngược với anh.
Hoắc Kỳ dùng một tay níu cô lại: “Tích Tích, em làm khó anh như vậy, sau này ở góa đừng có buồn đấy.”
Đàm Tích cười rồi hất tay anh ra, đôi mắt sáng rực nhìn ra bên ngoài: “Xí, mấy ông cụ đẹp lão có mà đầy, tới lúc đó mỗi ngày em sẽ đổi một bạn nhảy ở quảng trường.”
“Vậy không phải sẽ chọc anh tức giận mà bật dậy từ nấm mồ sao?” Hoắc Kỳ bất lực, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc, “Nhưng nói thật, nếu anh đi trước em thì em cứ quên anh đi, sống cuộc sống vốn có của em.”
Tuổi thọ của đàn ông thường ngắn hơn phụ nữ.

Anh không muốn vì mất đi anh mà cô phiền lòng rồi dần đánh mất bản thân.
Hoắc Kỳ hiểu nhất là cảm giác mất đi một người, quá khó để chấp nhận.

Anh vẫn luôn chờ đợi, đến Trình Lập Tắc cũng từng khuyên anh mấy lần: “Đừng đợi nữa, hao tốn thời gian để thích một người thật sự không đáng.”
Anh lắc đầu, hỏi ngược lại: “Vậy làm gì mới được coi là đáng?”

Đời người tính tới tính lui cũng chỉ khoảng trăm năm, so với trời đất thì trăm năm ngắn ngủi chỉ như một cái chớp mắt; so với ăn xin bên đường thì có lẽ cưới vợ sinh con, con cháu đầy nhà được coi là đáng; nhưng nếu so với nhà khoa học thúc đẩy hàng trăm năm tiến bộ cho loài người thì chẳng là gì cả.
Vậy nên chẳng có gì là đáng, cũng chẳng có gì là không đáng, phải xem mong muốn của bản thân là gì.
Mong muốn của Hoắc Kỳ chính là Đàm Tích, anh chỉ muốn ở bên người phụ nữ mình yêu cả đời, đó chính là điều anh luôn hướng tới.
“Trước đây anh không cho phép em quên anh.”
“Đó là khi anh còn sống.” Hoắc Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu anh qua đời rồi, em không cần làm theo nữa.”
Trước đây Hoắc Kỳ chưa từng có suy nghĩ này.

Anh cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt, cứ như thể mãi mãi sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Nhưng lần này từ cõi chết trở về, anh nhận ra không có gì là mãi mãi.

Điều anh có thể làm trong khoảng thời gian có hạn này là càng yêu thương Tích Tích của anh hơn.
Nửa khuôn mặt của Hoắc Kỳ bị ngược sáng càng tôn lên làn da của anh, tựa như viên ngọc do chính tay thượng đế mài ra, ánh mắt anh nhìn Đàm Tích rất nghiêm túc, Đàm Tích bị ánh nhìn của anh làm cho tim đập loạn.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lúc Đàm Tích chọn món ăn tiếp theo, món cô chọn chính là món Hoắc Kỳ thích.
Tuy con người dần trưởng thành nhưng khẩu vị sẽ không thay đổi.
Giọng nói của cô buồn bã: “Haiz, Hoắc Kỳ, nói thật nhé, chắc em không sống quá sáu mươi tuổi đâu.”
Cho dù đàn ông thường qua đời sớm hơn phụ nữ, nhưng cũng không sớm đến mức mới tuổi sáu mươi đã qua đời đâu nhỉ.
Thực ra rất ít khi Đàm Tích nghĩ tới những chuyện này, vì nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của cô.

Có lúc chính cô cũng tự trấn an bản thân rằng không chừng ngày nào đó vũ trụ nổ tung, loài người sẽ bị diệt vong, vậy thì ngày tận thế xa vời của thế giới sẽ đột ngột cận kề.
Nếu có ngày đó thì chi bằng ăn thêm hai bát cơm.
Giờ Hoắc Kỳ nhắc đến chủ đề này khiến cô bất giác nghĩ nhiều hơn.
Ánh mắt của Hoắc Kỳ nhìn cô chăm chút, mắt anh vốn sinh ra đã đẹp, sâu thẳm như đầm nước, nhất là khi nhìn người khác lại càng tạo cảm giác lưu luyến đến lạ.
Con ngươi đen láy đó nhìn cô chằm chằm: “Sẽ không đâu, anh sẽ nghĩ cách để em sống đến trăm tuổi.”
Đó chỉ là ca bệnh hiếm mà thôi, anh không sợ, khoa học kĩ thuật hiện đại phát triển như vậy, biết đâu có thể đợi đến ngày có cách điều trị.
Không có gì mà nhân loại không thể làm được.
Thấy ánh mắt chắc chắn của anh, Đàm Tích bỗng phì cười: “Ừm, nhưng anh phải sống cùng với em.”
Hoắc Kỳ nắm chặt tay cô, hơi thở quanh mũi của Đàm Tích đều là mùi hương thơm mát thoang thoảng trên người Hoắc Kỳ, anh hơi khom lưng, tầm mắt song song với cô, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên, sao anh nỡ để em nhảy trên quảng trường với ông lão khác.”
Đầu óc Đàm Tích bỗng nhiên mơ màng, sao lại nhắc đến chuyện nhảy trên quảng trường vừa nãy rồi?

Lẽ nào anh thực sự để tâm đến? Quả nhiên đàn ông đều là những hũ giấm.
Ra khỏi siêu thị, Hoắc Kỳ xách hai túi thức ăn đầy ắp, Đàm Tích không muốn xa hoa lãng phí, bọn họ vốn định ăn cơm tối cùng nhau, vả lại siêu thị cũng cách nhà gần như vậy.
Nhưng Hoắc Kỳ thấy đồ gì hay cũng muốn mua cho cô, mới đầu cô từ chối, nhưng sau đó lại nhận ra từ chối cũng vô dụng.

Cô nghĩ, dù sao thứ Hoắc Kỳ thiếu nhất cũng chẳng phải là tiền, thích mua thì cứ mua đi.
Hoắc Kỳ vừa định đi lấy xe thì thấy đầu đường bên phải siêu thị có một quán bánh trứng gà non kẹp kem mới mở, ngoài giòn trong ngọt, bơ đều là bơ động vật nguyên chất, thơm ngọt đậm đà lại không ngấy.
Ánh mắt Đàm Tích nhìn lướt qua bên đó mấy lần, Hoắc Kỳ nắm bắt ngay lập tức: “Em muốn ăn à?”
Đàm Tích lắc lắc đầu: “Không muốn!”
Cô sợ Hoắc Kỳ luôn rồi, hơn nữa thứ cô muốn ăn còn nhiều lắm, nếu muốn ăn từng cái thì không thể kiểm soát cân nặng được.

Dáng người cô vốn không cao, nếu còn tăng cân trông sẽ rất khó coi.
Hoắc Kỳ khẽ cau mày: “Anh muốn ăn.”
Sau đó anh không nói lời nào đã kéo cô đến quán đó.
Lúc gọi món, Hoắc Kỳ chỉ gọi đúng một vị dâu tây Oreo, sau đó thản nhiên trả tiền.
Đàm Tích thích dâu tây, cũng thích ăn chocolate.
Đàm Tích nhếch miệng cười, trên khuôn mặt trái xoan bình thản cũng lộ vẻ vui sướng.

Cô nhận lấy bánh trứng gà vừa đẹp mắt vừa thơm ngon từ tay nhân viên quán.
Đương nhiên cô biết Hoắc Kỳ không thích ăn thứ này.

Con người Hoắc Kỳ là kiểu trai thẳng, không thích ăn mấy thứ bột bột mềm mềm dành cho con gái như vậy, mà anh vốn cũng chẳng thể ăn đồ ngọt.
Nhưng sống chung rồi cô mới thấy, thật ra anh cũng không “thẳng” lắm, ngược lại rất biết cách chăm sóc người khác.
“Hoắc Kỳ, anh có thấy quán ăn ven đường này rất tầm thường không?” Đàm Tích hỏi nhỏ.
Từ lần anh thành thục giúp cô gọi món ăn ở Gia Trạch Ký cũng có thể nhìn ra anh không phải người bình thường trong phương diện ăn uống, anh ăn ở căng tin bệnh viện là vì công việc, nếu ở bên ngoài chắc chắn phải đi những nơi sang trọng, mặc dù ăn một chút ở Gia Trạch Ký cũng phải mấy nghìn tệ.
Đón sinh nhật anh dẫn cô đi ăn gà om nấm cũng vì muốn nhớ lại cuộc sống thanh xuân vườn trường.
Hoắc Kỳ chậm rãi nói: “Tích Tích, em muốn ăn gì không cần để ý đến anh.”
“Tại sao?”
Hoắc Kỳ cong môi, khóe môi nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt: “Người anh yêu thích ăn gì, anh sẽ thích món đó.”

Lời đường mật nói ra từ miệng anh dường như rất tự nhiên.
Chính khoảnh khắc ấy, đỉnh đầu Đàm Tích đã bị gõ cho thức tỉnh.

Cô không muốn, cũng không hy vọng anh chiều theo cô, nhưng cô chưa từng nghĩ…
Thật ra chiều theo là một niềm vui, niềm vui của việc cho đi.
*
Mùa hè ngày dài hơn bình thường, cơn gió mang theo hơi nóng nhẹ thổi qua, thành phố Lâm Thủy quanh năm không lạnh, thời tiết cũng ẩm ẩm ương ương, nhiệt độ luôn ở mức thích hợp.

Đàm Tích thích thành phố như vậy, nó như được tăng thêm vài phần lãng mạn.
Hoắc Kỳ tùy ý xào vài món, đều là những món Đàm Tích thích ăn, thực ra đã tháo chỉ một thời gian dài rồi nhưng Đàm Tích vẫn không yên tâm, không cho anh nấu cơm.
Lần này để chứng minh mình thực sự đã khỏi bệnh, Hoắc Kỳ lấy vài bức ảnh chụp X quang cho cô xem, Đàm Tích cau mày nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý cho anh xuống bếp.
Nồi bên này đang hầm sườn kho, nồi bên kia đang xào món thịt thái chỉ kiểu Bắc Kinh, trong nồi đất còn ninh cháo lê hầm củ sen, đầu bếp Hoắc bận kinh khủng, còn Đàm Tích chỉ có thể đứng một bên làm chút salad đơn giản.
Tay áo anh hơi vén lên, đến dáng vẻ nấu cơm cũng tinh tế nhã nhặn.
Cơm cho hai người ăn nên không làm quá nhiều món, Hoắc Kỳ nấu xong lại bày trí đĩa một cách thành thạo.
Chính vào lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Đàm Tích tiện tay cầm điện thoại đưa cho Hoắc Kỳ, điện thoại hiển thị là Trình Lập Tắc.
Hoắc Kỳ dừng việc bày đĩa, Đàm Tích mau chóng vào giúp anh sắp xếp.
Anh nhận máy rồi nhàn nhạt đáp lời Trình Lập Tắc, đại khái nói vài chuyện làm ăn, Đàm Tích nghe cũng không hiểu.
Đứng bên đây Đàm Tích cũng không biết Trình Lập Tắc đang nói gì, đương nhiên cô chỉ vô tình nghe được cuộc điện thoại của người khác, láng máng nghe thấy một câu: “Cậu đang làm gì đó?”
“Nấu cơm.”
Giọng nói của Trình Lập Tắc to hơn hẳn, Đàm Tích nghe rất rõ ràng: “Lâu rồi không nếm thử tay nghề của cậu, anh cũng qua đó nếm thử nhé?”
Hoắc Kỳ nhàn hạ đặt tay lên mép bàn, chậm rãi nói: “Xin lỗi nhé, em chỉ làm phần cho hai người.”
Đàm Tích: “…”
Thật ra từng này hai người ăn đâu hết được.
Trình Lập Tắc hình như còn nói gì đó, Đàm Tích đứng bên này không nghe rõ, sau đó điện thoại ngắt máy.
“Có phải Trình Par mắng anh một trận không?” Đàm Tích cười khẽ một tiếng.
Hoắc Kỳ nhìn cô: “Anh ấy nói anh trọng sắc khinh bạn.”
“Anh không phản bác sao?”
Hoắc Kỳ cong miệng cười: “Anh thấy anh ấy nói đúng.”
Đàm Tích: “…”
Nấu cơm xong, Hoắc Kỳ lại mở chai rượu vang thượng hạng, Đàm Tích điều chỉnh cho đèn phòng khách tối đi, lại chọn một đoạn nhạc dạo đầu du dương, cảnh vật xung quanh càng tăng thêm vẻ mê ly và huyền ảo.
Cô nâng ly rượu lên, ánh mắt đầy ý cười: “Hôm nay chúc anh bình phục hoàn toàn, cũng chúc cho cuộc sống mới sắp bắt đầu của chúng ta.”
Đàm Tích đang định một hơi uống cạn ly rượu thì thấy Hoắc Kỳ cười thích thú: “Tích Tích, hình như em quên mất gì đó rồi.”
Đàm Tích: “?”

Trước và sau khi ăn cơm phải rửa tay, cô có quên đâu.
Hoắc Kỳ bèn lịch sự đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, vòng ra phía sau lưng Đàm Tích.

Anh hơi khom lưng giữ chặt eo cô, sau đó nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô, cảm giác ấm nóng này khiến khuôn mặt của Đàm Tích bỗng đỏ ửng lên.
Anh ngước mắt nhìn cô: “Như vậy mới được, nhớ rõ chưa?”
Đàm Tích liền ngây ra, cả người cô như bị trúng độc: “Nhớ rõ rồi.”
Một lúc sau cô mới kịp phản ứng, khụ khụ khụ, cô nhớ rõ cái gì cơ?
Lần nào nụ hôn của người đàn ông này cũng khiến cô đầu óc mê muội, dường như càng ngày cô càng không có tiền đồ.
Ăn cơm xong, Hoắc Kỳ đưa cô về, đến dưới tầng thì hai người không nỡ rời xa nhau, lại hôn một lúc mới tách ra.

Đàm Tích đứng dưới tầng sửa sang lại khuôn mặt của mình một lát, chỉ sợ bị Ôn Uyển nhìn ra sự thiếu tự nhiên của cô.
Ôn Uyển biết tối nay cô đến chỗ Hoắc Kỳ, chín giờ tối lại thấy Đàm Tích trở về, cô ấy ngây người hỏi: “Sao cậu về rồi?”
Đàm Tích cũng ngây ra: “Đây là nhà tớ mà, sao tớ lại không được về?”
Ôn Uyển: “Hai người các cậu đã yêu nhau một thời gian dài, có vài chuyện cũng nên làm rồi… đó, loại chuyện này sao tớ có thể nói rõ với cậu được, lẽ nào Hoắc Kỳ chưa từng ngầm ám chỉ với cậu sao?”
Từng ám chỉ không nhỉ?
Thực ra cũng có.
Đại khái là Hoắc Kỳ rất tôn trọng cô, tâm tư của Đàm Tích vốn nhạy cảm, anh sợ cô cảm thấy anh quá qua loa hay khinh rẻ cô.
Dù là lúc hai người hôn nhau ở bệnh viện, cô cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.
Thấy vẻ mặt Đàm Tích lộ ra vẻ thẹn thùng, Ôn Uyển đã biết được tất cả: “Tích Tích, các cậu phải đẩy nhanh tiến độ lên.

Tớ nói cho cậu hay, thực sự thoải mái lắm, nếu không vì ràng buộc đạo đức thì tớ cũng đi tìm một người tình…”
Công việc của Ôn Uyển quá bận, quả thực không có thời gian trải nghiệm yêu đương, điều cô ấy có thể làm chính là thúc giục bạn thân của mình, Đàm Tích hạnh phúc cũng có nghĩa cô ấy hạnh phúc.
Trở về đến phòng cũng gần tới giờ đi ngủ.
Bầu trời đã tối đen từ lâu, giống một tấm lưới lớn tăm tối.
Đàm Tích nằm trên giường, lăn qua lật lại vẫn không ngủ được, cô cũng không muốn ngủ.
Cô luôn cảm thấy vì sao ngoài cửa sổ là đôi mắt của Hoắc Kỳ, cơn gió thổi qua bên song cửa sổ là làn da của Hoắc Kỳ, sợi tơ mảnh là tay của Hoắc Kỳ, tuy thô ráp nhưng lại ấm áp.
Đột nhiên cô rất muốn được anh ôm, muốn chạm vào da thịt anh, muốn hôn lên yết hầu của anh, muốn làm tất cả những chuyện thân mật.
Đêm tối rất thích hợp để buông thả bản thân, con người ta cũng dễ trở nên bồng bột.
Đàm Tích lại không ngừng có suy nghĩ bồng bột này, hai mươi sáu năm nay cô đã sống quá dè chừng, cứ như đi trên lớp băng mỏng, nhưng xem ra cuộc đời cũng chẳng thay đổi vì sự dè chừng của cô, những kinh nghiệm mà cô có được lại từ việc dũng cảm tiến lên, tùy ý một chút.
Đàm Tích ngồi bật dậy khỏi giường.
Cô phải đi tìm Hoắc Kỳ, sau đó mạnh dạn làm một chuyện.
Đó là trao bản thân cho anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.