Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 45: 45: Chương 52




Trước khi đến đây, Tưởng Thư Nhã đã biết về nhóm bạn học này, cũng đã hỏi qua Tô
Hiệu về mối quan hệ của Hoắc Kỳ và Đàm Tích, được biết là năm cấp ba hai người đã chia tay, sau đó có một bạn học cùng trường đại học với Đàm Tích vỗ ngực cam đoan rằng hai người họ không hề quay lại.
Tưởng Thư Nhã vì thế mới yên tâm.

Trong khoảng thời gian này thái độ của Hoắc Kỳ đối với cô ta không tốt cho lắm, khiến cô ta tức giận nên mới đến tham gia họp lớp, vì muốn tìm cảm giác tồn tại ở trên người Đàm Tích.
Trông thấy Hoắc Kỳ càng lúc càng đến gần Đàm Tích, cô ta run rẩy, ngập ngừng gọi:
“Anh Hoắc Kỳ?”
Hoắc Kỳ thoáng cau mày, nhưng không hề nhìn sang.
Đàm Tích cong khóe môi cười với Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ đưa tay khoác lên vai Đàm Tích, cũng không ngồi xuống.
Tô Hiểu cũng chẳng hiểu chuyện gì: “Hoắc Kỳ, vị hôn thê của cậu...”
Bây giờ cô ấy không biết nên tin lời của ai nữa.
Hoắc Kỳ cầm lấy tay Đàm Tích, trầm giọng đáp: “Tích Tích là vị hôn thê của tôi.” Hai mắt Tưởng Thư Nhã gần như vỡ vụn, như thể chẳng còn nhìn rõ thế giới này nữa rồi.

Cô ta nào có ngờ sự tình lại thành ra như vậy, hôm nay thật sự quá mất mặt.
Nhưng rõ ràng là Tô Hiểu đã giúp cô ta điều tra rồi mà, hai người họ đâu có quay lại với nhau!
Người phụ nữ Đàm Tích này, vừa nhìn là đã biết tinh ranh, cố ý giấu giấu diếm diếm, nếu không phải do cô thì hôm nay cô ta cũng không mất mặt như vậy.
Mặt Tưởng Thư Nhã đỏ bừng bừng, tức đến mức giậm chân.
Mọi người cũng bắt đầu xì xào bàn tán,
Tưởng Thư Nhã trông có vẻ là tiểu thư danh môn thế gia, thế mà lại đi nói dối vụng về như vậy, hơn nữa còn bị chính chủ vả mặt ngay tại trận.
Có điều bây giờ mọi người không quan tâm đến chuyện Tưởng Thư Nhã đang nghĩ thế nào nữa, bọn họ chỉ ngạc nhiên rằng sau bao nhiêu năm Hoắc Kỳ và Đàm Tích vẫn ở bên nhau.
Thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.
Có một cô gái thốt lên rằng: “Trời ạ, hai người các cậu đúng là “tình yêu cổ tích, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn thầm lặng ở bên nhau, đúng là lừa tất cả mọi người rồi.”
Lý Nhạc lắc đầu: “Hoắc Kỳ, cậu thế này là không đủ lòng thành rồi, đều là bạn cùng một lớp, vậy mà còn giấu mọi người.”
Hoắc Kỳ cười nhạt: “Chúng tôi cũng mới ở bên nhau nửa năm thôi, à cái này không đúng, là tôi mới theo đuổi được Tích Tích.”
Anh khe khẽ thở dài, nhìn Đàm Tích bằng ánh mắt đầy nuông chiều, Đàm Tích vì ánh mắt của Hoắc Kỳ cùng với ánh mắt dò xét của mọi người mà hai má thoáng nóng lên.
Lý Nhạc lại hỏi tiếp: “Chúc mừng các cậu, vậy khi nào thì kết hôn?”
Mọi người cũng hùa theo: “Đúng thế đúng thế, đến khi ấy nhất định phải mời bọn tớ đi ăn cưới đấy, bọn tớ sẽ không keo kiệt đến nỗi không bỏ tiền mừng đâu.”
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu: “Nhất định.” Bây giờ tiêu điểm của mọi người đều đặt trên tình cảm của Đàm Tích và Hoắc Kỳ, thật ra lúc này Tưởng Thư Nhã có bỏ đi thì cũng chẳng ai nói năng gì, thậm chí còn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô ta.

Thế nhưng Tưởng Thư Nhã lại không như vậy, đôi mắt xinh đẹp của cô ta tròn xoe nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ: “Anh Hoắc Kỳ, ở trước mắt nhiều người như thế này mà anh không để lại cho em chút mặt mũi nào sao?”
Hoắc Kỳ nhíu mày, nhạt giọng đáp: “Là tự cô không cần mặt mũi.”
Anh vừa bước khỏi phòng mổ đã nhận được tin nhắn của Ôn Uyển: “Báo cáo bác sĩ Hoắc, bảo bối nhà cậu chịu ấm ức.”
Hoắc Kỳ đầy hứng thú mở nhật ký trò chuyện ra thì mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh biết Tưởng Thư Nhã được nuông chiều từ bé, nhưng không nghĩ cô ta lại làm ra loại chuyện như vậy, quả thực khiến anh bất ngờ vô cùng.
Sau đó anh gấp rút thay quần áo rồi chạy ngay đến.
Chỉ cần Đàm Tích cần anh, anh nhất định sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Tưởng Thư Nhã hoàn toàn bị lời này của Hoắc Kỳ làm nổi giận, mặc dù cô ta đã lấy lại tinh thần vô số lần, nhưng thật sự không ngờ Hoắc Kỳ lại thích Đàm Tích đến như thế, đã vậy còn không hề giữ lại thể diện cho cô ta chút nào.
Nếu đã như vậy, cô ta tiếp tục ở lại cũng đâu có ý nghĩa gì, ngược lại còn thêm mất mặt.
Lúc Tưởng Thư Nhã rời đi, đến cả Tô Hiểu cũng không giữ cô ta lại, để mặc cô ta cầm túi xách bỏ đi, tình cảnh trở nên lúng túng không thôi.
Tâm trạng của Ôn Uyển vô cùng tốt, không khỏi vỗ tay ăn mừng.
Phòng bao cuối cũng cũng trở lại bầu không khí yên tĩnh vui vẻ, Hoắc Kỳ ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài ra, Đàm Tích giúp anh vắt lên trên ghế, hành động rất tự nhiên như đã từng luyện tập cả ngàn lần.
Lý Nhạc nở nụ cười: “Hai người các cậu đúng là phút nào giây nào cũng ngược chó độc thân.”
“Ngày trước đã cảm thấy hai cậu giống như đôi vợ chồng rồi, mấy năm nay quanh đi quẩn lại vẫn là các cậu..., thật sự rất hâm mộ các cậu.” Trương Siêu xoa xoa ấn đường:
“Tiếc là kiểu tình yêu này không phải là kiểu mà người phàm như bọn tớ có thể có được.”
Trương Siêu năm ấy cũng có một người bạn gái ân ái yêu thương, sau đó hai người vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đã chia tay.

Lúc
Trương Siêu chủ động tìm cách vãn hồi, cô gái kia đã có niềm vui mới, thế nên chuyện này luôn là thứ uất nghẹn trong lòng anh ấy, trở thành một nút thắt khó có thể cởi bỏ.
“Không phải là phải chủ động à?” Lý Nhạc nói, “Không thấy lúc Hoắc Kỳ mới đến có nói phải theo đuổi Tích Tích sao?” Anh ấy bắt chước ngữ điệu kia của Hoắc Kỳ, “Người ta dùng một chữ ‘mới, chứng tỏ là đã theo đuổi rất lâu rồi.

Cấp bậc nam thần mà phải nỗ lực rất lâu thì khỏi phải bàn tới những người bình thường như chúng ta.”
Anh ấy nắm tay lại: “Nào, đại nam thần của lớp chúng ta, tôi phải phỏng vấn cậu, truy thể lâu thế có cảm nhận gì không?”
Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhìn Đàm Tích, chầm chậm nói: “Cảm nhận thì không có, chỉ muốn nói rằng bây giờ rất hạnh phúc thôi.”
“Ôi chao, mọi người trông cái ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn Đàm Tích kìa, nồng đậm mật ngọt, không được rồi, chỗ này không hợp với tớ, tớ phải ra ngoài hút điếu thuốc mới được.”
Ngày mai mọi người còn phải đi làm nên bữa tụ họp này không kéo dài quá lâu.

Mọi người chỉ cùng nhau ăn uống đơn giản, cũng không ra ngoài hát hò.


Sau khi kết thúc, Hoắc Kỳ và Đàm Tích cùng nhau đi xuống dưới, nhân lúc hai người đang ở thang máy, Hoắc Kỳ hỏi cô:
“Có mệt không?”
Đàm Tích nghĩ mà buồn cười: “Đâu có đi bộ, sao mà mệt được.”
Cô cảm thấy người đàn ông này ngày càng cẩn thận: “Với cả bệnh này của em vẫn cần tập thể dục nhiều, nói không chừng ngày nào đó tập luyện đến khỏe luôn ấy.”
Lời này của cô chỉ là qua loa lấy lệ, thực ra lòng cô biết rõ đây là bệnh từ trong gốc mà ra, cả đời này cũng không thể khỏi được, cô chỉ có thể chờ mong y học tiến bộ hơn thôi.
Mấy ngày trước cô theo Hoắc Kỳ đi chụp phim, rồi kiểm tra rất nhiều thứ.

Hoắc Kỳ bảo kết quả không xấu như trong tưởng tượng của anh, tuy đã xuất hiện một vài khớp xương thoái hóa, bị viêm xương khớp, nhưng nhìn tổng quát cũng không quá nghiêm trọng.
Anh còn cùng với mấy chuyên gia trong bệnh viện thảo luận về bệnh tình của cô, quả thực không có cách nào để chữa trị tận gốc, anh chỉ có thể luôn luôn chú ý, làm tốt mọi công tác dự phòng thì mới không rơi vào biến chuyển xấu.
Phim là do tự tay Hoắc Kỳ chụp, lúc cô nằm xuống như thể đang ở trong một trang viên trắng như tuyết, trong lòng chỉ có sự bình yên lâu dài.
Năm mười sáu tuổi cô phải đi xa để khám bệnh, loại cảm giác cô độc đó chầm chậm thấm ra từ đáy lòng giống như dây leo mềm mại.

Lúc ấy cô đã nhắm mắt lại, khóe mắt có một giọt nước mắt lặng lẽ rỉ xuống, rõ ràng kết quả còn chưa có, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm thời một đời này của cô cũng chỉ có như thế mà thôi.
Định sẵn là cô tịch lẻ loi.

Nói như vậy thì có hơi đạo đức giả, nhưng quả thực là những gì cô nghĩ vào lúc đó.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới con đường phía trước có anh đợi cô, là khi cô đứng trước dốc núi thẳng tắp thì trông thấy sắc xuân về, cũng là khúc gỗ lênh đênh chở cô tiến vào dòng nước chảy xiết.
Lần này đứng trước thiết bị, cô vẫn nhắm mắt lại như cũ, cô biết rằng dù kết quả có ra sao thì thứ chờ đợi không phải là phán quyết của tử thần.
Thứ cô chờ đợi là một nụ hôn của Hoắc Kỳ.
Rất khẽ khàng, tựa như một chiếc lông vũ.
Hoắc Kỳ xúc động, giữa hàng lông mày hiện lên tia xót xa: “Tích Tích, để em phải chịu khổ rồi.”
Không thể gánh chịu cho cô được chút nào nên anh rất áy náy.
Sau đó Hoắc Kỳ dùng PACS để đọc phim ở đằng kia, còn Đàm Tích thì ngồi yên trên ghế sofa, cô lại không nén được nước mắt.
Có đôi khi cô nghĩ, tại sao đời người lại có nhiều nước mắt đến vậy, khổ sở cô sẽ khóc, cô đơn cô sẽ khóc, khi có người thương yêu mình cô vẫn sẽ khóc.
Đàm Tích vội lau sạch nước mắt, sợ rằng khi
Hoắc Kỳ trông thấy sẽ lo lắng.
Thang máy đi xuống từng tầng một, trong không gian chật hẹp chỉ có mỗi hai người bọn họ, là thang máy tham quan nên có thể nhìn thấy những ánh đèn thắp lên từ các tòa dân cư ở đằng xa, từng ánh đèn hiện ra nơi đáy mắt anh.

Đàm Tích nói: “Hoắc Kỳ, em có thể không khỏi được, nên anh cũng đừng cảm thấy có lỗi, đã rất nhiều bác sĩ phải chịu bó tay, thực ra bây giờ em đã hạnh phúc lắm rồi.”
Là hạnh phúc thực sự, là loại cảm giác cả thân thể lẫn tâm hồn đều được lấp đầy mỗi ngày.

Cô thậm chí còn cảm thấy, dù ngày tận thế có đến thì trong thời khắc này cũng đủ khiến cô chìm đắm.
“Anh đã suy nghĩ rồi.” Ánh mắt của Hoắc Kỳ trầm lắng, giống như biển cả tĩnh lặng, “Tuổi thọ trung bình hiện tại là bảy mươi bảy tuổi, tổ chất sức khỏe của anh vẫn còn tốt, dựa theo đó mà tính thì anh còn năm mươi mốt năm nữa, Tích Tích, em nghĩ mười năm trước với bây giờ có thay đổi nhiều không?”
Cô chẳng hề nghi ngờ: “Đương nhiên là nhiều.”
Vũ trụ hồng hoang, vạn vật trên đời đều là sự tồn tại thần kỳ nhất, thế giới này biến chuyển theo từng ngày nên cô mới cảm thán vẻ đẹp mà đất trời tạo ra.
“Nếu đã như vậy,” Đang nói thì cửa thang máy mở ra, Đàm Tích đi ở phía trước, Hoắc Kỳ theo ở phía sau, cô nghe thấy giọng nói của anh khẽ truyền tới, ngữ điệu dịu dàng lại có chút mạnh mẽ, “Vậy sao em lại không tin anh? Anh vẫn còn rất nhiều thời gian để nghiên cứu mà.”
Cô đã bị bệnh tật trói buộc cả đời, vậy anh sẽ gắng sức cởi bỏ xiềng xích cho cô.
“Thế nhưng khi ấy em đã là một bà lão rồi, có chữa khỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Giọng nói của Đàm Tích có hơi rầu rĩ.
Có cơn gió rít qua, ánh trăng phía xa xa vẫn vàng đọng, gió thổi làm những chiếc lá không ngừng đung đưa, hệt như một bàn tay khổng lồ.
Hoắc Kỳ thắt lại khăn quàng cổ cho cô, nâng mặt cô lên để cô dễ dàng nhìn về phía anh:
“Nhưng chúng ta có thể giúp ích cho người khác.

Vừa nghĩ đến việc có thể giúp bệnh nhân tốt lên, không còn phải đau đớn như người con gái anh thích nữa, anh vẫn cảm thấy rất đáng giá.”
Đàm Tích nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
So với Hoắc Kỳ thì cô lại lòng dạ hẹp hòi hơn.
“Còn có một vấn đề rất thực tế mà chúng ta vẫn chưa nhắc đến.”
“Chuyện gì?”
“Đây là bệnh di truyền, em không thể sinh con, sau khi kết hôn quả thực là một vấn đề rất thực tế.”
Thật ra từ lâu cô đã định sống cô độc hết quãng đời còn lại, không lấy chồng càng không sinh con.

Cô hiểu rõ rằng đời này của mình có biết bao nhiêu là đớn đau, nên tuyệt đối sẽ không để cho một sinh mệnh nhỏ bé đến thế giới này chịu tội.

Mỗi lần cô nghĩ đến việc có thể một ngày nào đó, bé con khàn cả giọng hỏi rằng sao mẹ phải sinh con ra.

Chắc lúc đó cô chỉ có thể bất lực mà lắc đầu, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Hoắc Kỳ hỏi cô: “Em muốn có con không?”
Đàm Tích không hề do dự mà gật đầu.

Bản thân cô rất thích trẻ con, mà trong suy nghĩ truyền thống của cô, con cái là sợi dây ràng buộc tình cảm của vợ chồng, một gia đình không có bé con sẽ không được trọn vẹn.

Hoắc Kỳ đột nhiên nở nụ cười ấm áp: “Anh vẫn nói em suy nghĩ nhiều mà em còn không chịu thừa nhận.”
Nụ cười của anh có chút bất lực, ngừng lại một chút anh mới nói thêm: “Đời thứ ba của ống nghiệm PGD vừa hay có thể sàng lọc căn bệnh này.”
Đàm Tích không biết có phải là vấn đề về tính cách của mình hay không mà cô luôn đem một số chuyện phức tạp hóa lên, nhưng đối với Hoắc Kỳ thì vốn chẳng phải là vấn đề gì.
“Tích Tích, đừng sợ, cứ mạnh dạn mà tiến lên.” Lời nói của Hoắc Kỳ ở ngay bên tai cô, khiến trái tim cô bất chợt rung động.
Anh hôn cô, hôn một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ, rồi anh dịu dàng nhìn cô, khóe môi Đàm
Tích giương lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Có một từ gọi là ngàn năm.
Đây là dáng vẻ của những năm tháng cuối đời ư?
Đàm Tích im lặng cười.
Điều khiển cho người ta không ngờ tới là, khi cả hai người về đến nhà thì nhận được điện thoại của Hoắc Lợi Kiệt.
Có vài điều bí ẩn mà Hoắc Kỳ vẫn chưa rõ, vốn định gọi điện cho Hoắc Lợi Kiệt, nhưng lại chẳng ngờ là Hoắc Lợi Kiệt đã gọi trước.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai anh em cũng đã lâu chưa liên lạc với nhau.
Giọng Hoắc Lợi Kiệt có chút mệt mỏi: “A Kỳ, anh muốn nói tiếng xin lỗi với em.”
“Gì cơ?” Ban đầu Hoắc Kỳ còn tưởng mình nghe không rõ, lớn đến từng này rồi anh vẫn chưa thấy người anh trai không sợ trời không sợ đất này cất tiếng xin lỗi ai bao giờ.
“Đối với tình cảm của em và Đàm Tích, anh xin lỗi,”Anh ta chậm chạp nói tiếp, “Là anh ích kỷ, cũng là mơ tưởng của riêng anh.

Từ nay về sau anh không ngăn cản chuyện của hai đứa nữa, anh chúc phúc cho hai đứa, mặc dù là sự ngăn cấm của anh đối với các em chẳng là gì cả.”
Hoắc Lợi Kiệt cười tự giễu một tiếng.
Tính anh ta cố chấp, còn Hoắc Kỳ không như vậy, những gì anh ta cho rằng là ngăn cản thì đối với Hoắc Kỳ lại không là gì.
Thậm chí anh còn có một loại linh cảm rằng, nếu cứ tiếp tục như thế thì tình thân ít ỏi còn lại cũng sẽ biến mất không dấu vết.
Đến cuối cùng anh ta chẳng còn lại thứ gì.
“Anh...” Hoắc Kỳ khàn giọng hỏi, “Vì sao?” Hoắc Lợi Kiệt đặt tay lên cửa kính của bệnh viện, cách đó chỉ hơn một mét, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như búp bê đang đeo một chiếc máy thở nặng nề, mặt mày lạnh lẽo lại yên tĩnh, làn da trắng sứ như tờ giấy, thân hình yếu ớt.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhanh như thế, là anh ta đã hại Thiệu Nhiên.
Cho đến giờ phút này, anh ta mới hiểu được mùi vị mất đi một người là như thế nào.
Trái tim anh ta chợt trống rỗng, cái cảm giác này anh ta không muốn phải trải qua lần nữa.
Giống như tận mắt chứng kiến cảnh tuyết rơi phủ khắp thế giới, trắng xóa cả một vùng, mọi thứ dày công xây dựng đều sụp đổ, anh ta nhìn rồi lại nhìn, nhưng bất lực.
Cảm giác này Hoắc Lợi Kiệt không muốn Hoắc Kỳ phải nếm trải.
Hoắc Lợi Kiệt nuốt hết nỗi buồn bã vào lòng, anh ta khẽ cười, nhưng âm thanh lại lạnh như băng: “Lúc trước công ty khủng hoảng, bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này, bây giờ nguy cơ cũng đã được giải quyết, nhân lúc còn có thể yêu thì cứ mạnh dạn mà yêu, về phía mẹ anh sẽ nghĩ cách nói với bà.”
“Cảm ơn anh.” Hoắc Kỳ xoa nắn thái dương,
“Phía mẹ đã đồng ý rồi.” Hoắc Kỳ đang dựa lưng trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, Đàm Tích rúc vào lòng anh như con mèo nhỏ, ánh mắt hai người va vào nhau.

Anh nhìn đôi mắt lặng yên như màn đêm của cô, còn bên mỗi Đàm Tích cũng nở nụ cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.